Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Mann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2349 / 38
Cập nhật: 2017-09-22 09:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ony cho rằng chị nấu bếp Dora hay ăn cắp vặt nên đang lúi húi làm gì ở phòng ăn.
— Mời bà Grünlich xuống đây! - Ông tham bảo.
— Sửa soạn xong rồi, chứ con! - Tony vừa xuống đến nơi, ông tham liền nói. Hai bố con đi vào phòng khách - Sửa soạn mọi thứ, nhanh lên. Mặc ngay quần áo cho cháu Erika! Chúng ta lên phố... Chúng ta ở lại khách sạn một đêm, ngày mai sẽ đi về.
— Thưa ba, vâng - Tony nói. Mặt cô đỏ ửng, trông vẻ bàng hoàng lắm, hai tay bối rối sờ soạng cạnh người một lúc. Chính cô cũng chẳng biết sửa soạn cái gì trước. Đối với chuyện vừa xảy ra, cô không tin là thật.
— Ba, con nên mang theo những thứ gì? - Cô vừa lo sợ vừa sốt ruột hỏi - Mang tất cả đi ư? Tất cả quần áo? Một hay hai cái vali?... Thật Grünlich phá sản rồi ư?... Trời ơi!... Thế thì con còn được mang đồ tư trang của con đi theo không?... Ba, đầy tớ cũng cho về hết ư?... Nhưng con không có tiền trả cho chúng nó... Đáng lý Grünlich phải ở đây một vài ngày chi tiêu cho gia đình con...
— Không hề gì, con ạ. Những việc đó tự nhiên sẽ có người lo. Chỉ nhặt những thứ thật cần thiết... Mang theo một chiếc vali... chiếc nhỏ thôi. Sau này, sẽ có người mang đồ đạc đến cho con. Nhanh lên, nghe chưa? Chúng ta đã...
Giữa lúc đó, rèm cửa tách đôi, Grünlich vào. Anh ta bước thất thểu, hai tay giang ra, đầu ngoẹo sang một bên, dáng điệu ấy như muốn nói: “Anh đây này, nếu em nhẫn tâm thì em hãy giết chết anh đi!. Anh ta vội vã đi về phía vợ, quỳ cả hai gối xuống trước mặt vợ trông rất thương hại. Bộ râu quai nón màu vàng khè của anh ta rối bời, quần áo nhăn nheo, cái cà-vạt lệch sang một bên, cổ áo phanh ra, trán vã mồ hôi hột.
— Antonie...! - Anh ta nói - Hãy nhìn vào mặt anh... Em còn có chút lòng thương nào nữa không?... Em hãy nghe anh nói đây này! Người đang quỳ trước mặt em là một người sắp chết, đang bị dồn đến chỗ tuyệt vọng. Nếu như... đúng như thế, nếu như em ruồng bỏ tình yêu của anh, thì anh sẽ đau khổ mà chết mất! Bây giờ anh quỳ lạy dưới chân em... Em nỡ nào mà nói với anh: “Tao ghét mày, tao sẽ bỏ mày” hay sao?
Tony khóc òa lên, giống hệt như lúc Grünlich mới đến phòng phong cảnh lần đầu. Cô lại thấy khuôn mặt anh ta méo xệch đi vì sợ hãi, và đôi mắt van xin cứ nhìn chòng chọc vào mình. Lại một lần nữa, cô vừa hoang mang vừa xúc động, nhận thấy nỗi sợ hãi và những lời van xin đó hoàn toàn chân thực, không giả dối tí nào.
— Anh đứng dậy, anh Grünlich ạ! - Cô nức nở - Anh hãy đứng dậy đi!
Cô định cầm tay anh ta đỡ dậy. Cô không biết mình nên nói gì, bèn đờ đẫn nhìn bố. Ông tham quay lưng về phía con rể, nắm lấy tay con gái, kéo ra hành lang.
— Em đi đấy à? - Grünlich gào lên và nhảy chồm dậy.
— Tôi đã nói với anh rồi - Ông tham nói - Tôi không thể giương mắt nhìn đứa con trong sạch, vô tội của tôi gặp phải điều bất hạnh mà để mặc kệ. Tôi muốn nói thêm một câu nữa, nhất định anh cũng không nỡ nào như vậy. Không, chính anh, anh đã phá hết tài sản của con gái tôi rồi. Anh phải cảm ơn Chúa sáng tạo muôn loài. Người đã phú cho nó một trái tim trong sạch, lương thiện như thế kia. Thôi hãy để cho nó từ giã anh giữa khi nó đang không có ý ruồng bỏ anh! Chào anh!
Lúc này, Grünlich hoàn toàn mất hết lý trí. Nhẽ ra anh ta có thể nói một vài lời tạm biệt, mong vợ sẽ lại trở về chung sống với mình, như vậy anh ta sẽ còn hy vọng được chia một phần gia tài. Nhưng lúc này anh ta không suy nghĩ được nữa, sự nhanh nhẹn và tháo vát của anh ta đi đâu hết cả rồi! Anh ta cũng có thể cầm ném cái khay đồng to, ném không vỡ, để trên giá kính; nhưng đằng này anh ta lại cầm cái lọ sứ vẽ hoa, ném là vỡ, để cạnh anh ta, quẳng xuống đất, tan từng mảnh vụn.
— Ha! Được! Được! - Anh ta gào lên! - Thôi, đi đi! Cô tưởng tôi đang khóc vì cô đấy hay sao? Đồ con ngỗng! Đúng thế đấy, em tính nhầm rồi! Em thân yêu nhất của anh ơi! Tôi lấy cô chẳng qua là lấy tiền của cô, nhưng tiền của cô chẳng có bao nhiêu! Cô về nhà thì về, mặc xác cô! Tôi chán lắm rồi! Chán rồi... chán lắm rồi!...
Ông tham lặng lẽ dắt con gái đi ra, không nói một câu nào. Nhưng rồi ông quay lại, bước đến cạnh Grünlich. Lúc này, Grünlich đang đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi ngoài trời. Ông tham khẽ hích vào vai anh ta, nói nho nhỏ, có ý cảnh cáo:
— Nên biết tự kiềm chế mình một chút! Hãy cầu nguyện Chúa đi!
Gia Đình Buddenbrook Gia Đình Buddenbrook - Thomas Mann Gia Đình Buddenbrook