"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Wade Miller
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2305 / 39
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
REO BẢNG NGHỈ VIỆC NGOÀI CỬA NHƯNG TRONG nhà Rand bận hơn bao giờ hết. Suốt một buổi chiều làm quần quật, không dám lơi tay. Có ai bắt buộc có gì gấp rút đâu, nhưng hắn cần phải đổ mồ hôi, xét vì những ý nghĩ tầm bậy chỉ có thể đến những lúc nhàn nhã. Có những tư tưởng phải xua đuổi, trước hết là những ý nghĩ tương trợ, cứu vớt. Rõ ràng hắn chịu để nạn nhân Lupe nương náu trong nhà này vì nó là đàn bà, con gái. Lại có nhan sắc, duyên dáng! Thử hỏi nó không phải con nhỏ Guadelupe Gomez coi? Có chắc gì ông bác sĩ thú y Rand Hammond chịu chấp chứa, bảo vệ bất cứ một kẻ lạc loài bình thường nào không?
Hình như không! Nhưng bảo là chứa chấp để lợi dụng thì cũng 100% không vậy. Ái tình, đàn bà là những thứ Rand đang lo né cho kỹ. Cú sét ái tình còn sợ nữa! Nhất là với týp người như Lupe.
Dĩ nhiên một thằng đàn ông khoẻ mạnh, nghề nghiệp cơ sơ chắc chắn như hắn chẳng thể vì một lầm lỡ cay đắng với Carlene mà chối bỏ đàn bà vĩnh viễn. Còn lâu mới “ở vậy” suốt đời! Giải quyết xong vụ ly dị, tẩy sạch những ý nghĩ hắc ám về vợ con đã. Hắn còn tỉnh táo ấn định “tiêu chuẩn” đàn bà có thể lấy làm vợ tốt, một mẫu vợ tạm gọi là lý tưởng kia mà?
À, yếu tố tính nết quan trọng lắm. Lương thiện, ngay thẳng là chuyện bó buộc. Còn phải dịu dàng, hòa nhã, vui lòng chu toàn vai trò vợ. Không thể chịu nổi týp cứng đầu, lấn át và tự chuyên chỉ tổ làm gia đình xào xáo. Vợ ra vợ, không có lối kỳ khôi buộc phải đánh đập, đàn áp mới chịu làm vợ... bằng không nhất định làm chồng.
Mẫu vợ dự tính là thế đó nhưng đột nhiên “tình cờ Lupe chợt đến, đánh bật luôn. Hình như con người Lupe đối ngược với hình ảnh vợ tương lai mà Rand cố phác họa. Hình như Rand ghét cái gì, ngán cái gì thì nó chính là cái ấy mới nguy! Nếu nó là một con mèo khờ khạo, dễ thương đòi ve vuốt đấy... mà hung dữ, cào quấu cũng tức thời. Khó đoán quá nên càng ham. Như lửa với loài thiêu thân chắc? Nó hừng hực sống động thì không phải lửa sao?
Này về phương diện quyến rũ thì cặp môi dầy, mọng, con nít kia không đủ mời mọc? Vóc người nó — thấp thoáng di động trước mặt Rand bao nhiêu lần rồi, xiêm áo chẳng bao nhiêu—chẳng phải tràn trề nữ tính? Đúng rồi, riêng về phương diện cơ thể thì không ham muốn Rand cũng phải nhận ra, là Lupe đối chọi với Carlene quá rõ. Như lửa và nước. Một hỏa diệm sơn nóng bỏng bùng cháy, đốt hết... và một lò xo thép cứng, cố tình đè nén, trấn áp bằng hết ham muốn tình cảm. Không chịu cho chúng vươn dậy chỉ vì không muốn tham gia. Còn Lupe ư? Nó cháy đỏ hun nóng bằng thích... sẵn sàng đốt cháy, buông thả tối đa không hề mảy may mặc cảm, tiếc nuối, hối hận.
Nghĩ đến những hình ảnh đó, tự nhiên Rand thấy nóng mặt. Nếu con người nó là vậy, nó thích vậy và hiện còn ở trong tầm tay với của hắn, sẵn sàng đến như vậy thì tại sao còn ngần ngạỉ?
Nếu Rand cảm thấy kẹt thì đương nhiên nó còn kẹt nhiều hơn chớ? Lupe có muốn giữ thế chủ động cũng không được. Vậy tại sao không? Nếu ái tình dưới góc cạnh nào cũng là một thử thách trước đã thì Rand đã thử thách đâu?
“Tốp ngay”! Có một cái gì giật ngược tron g luồng tư tưởng của Rand, không cho những ý nghĩ dồn dập có cơ hội biến thành hành động. Với hắn ái tình không thể phó mặc như vậy được: đâu đến nỗi thấp hèn... cái gì cũng có giá biểu kể cả yêu nhau? Còn hơn một quyết định dấn thân, một cam kết: Nếu yêu được Lupe với ý nghĩa một trao đổi tài chánh, có điều kiện thì mọi việc đã dễ dàng chán. Còn bắt buộc phải “trả giá tình cảm”, tính đến trao xương gửi thịt thì Rand không muốn. Nhất thời chưa muốn. Làm gì hắn chẳng biết hai đứa gần gũi như vậy thật đổi trao dễ dàng là khác. Hắn chiếm và nàng cho chẳng có gì ngăn cấm. Nhưng sự chiếm đoạt cũng như sự dâng hiến không thể giản dị đến mức xong rồi thôi. Lupe thì gần gụi cơ thể phải là một chia xẻ cuộc đời. À, lại vợ con thì Rand hết ham. Vấn đề lại chuyển sang một ngả khác rồi!
Nếu không thể gần để bị cột vào thì tốt hơn phải né xa trước. Rand lại trở về lập trường nguyên thủy. Chớ gần gụi, dù chẳng để làm gì. Nếu Lupe xuất hiện như một tình cờ thì nó sẽ mất biến như một thoáng qua. Một hôm, hai hôm là xong hết.
Để giết hết những tư tưởng ác hại, còn gì bằng lao đầu vào công việc lao động chân tay, càng nặng càng tốt mà nhà này hiển nhiên không thiếu. Nội cái chuồng bò cũng đã ứ bơi: ván ghép chỉ việc gỡ ra, tẩy uế... thay lớp mạt cưa cũ, xịt thuốc sát trùng rồi sắp lại như cũ. Ghé coi lũ bò, ngựa suýt chết vì cỏ, Rand lên tinh thần. Bụng xẹp lép thế kia mà không chết! Qua chuồng chó lại lắc đầu: con: setler của ông cha sở mới vẫn rũ liệt một đống. Thằng Shields chơi cú này láo. Nó bó tay mới nhả cho Rand. Một con chó chết đâu có nghĩa gì... nhưng chó của ông cha mới đổi tới thì bổn đạo có quyền thắc mắc tài nghệ của ông thú y sĩ. Dám mất ít khách oan!
Ý nghĩ cộc cằn làm mặt Rand chĩu nặng. Vả lại làm hùng hục suốt buổi chiều, chập tối thì xương cốt, bắp thịt rã rời là phải. Cứ được mệt phờ người thế này là đỡ ngại. Dĩ nhiên dự định của Rand chẳng thể tiết lộ với đương sự... mà đương sự coi bộ cũng không buồn biết tới. Càng hay. Tất cả chỉ đổ tội “mệt mỏi quá” là xong.
Coi chừng, bữa cơm tối nuốt khó vô. Lupe vặn hỏi lý do... môi sưng, người mệt hắn chỉ ừ hử. Không muốn lên tiếng nữa. Mà cố tình tránh cả ánh mắt nó. Nói chuyện thì khỏi rồi, đành vớ đại một tờ báo ngồi chúi mũi coi và chừng suy nghĩ lại mới thấy làm một việc vô lý vì tờ báo chuyên về golf là một môn thể thao hắn không hề chơi bao giờ. Vặn Tivi lên, coi một lát Lupe xoay ra chơi với con Morrigan. Hai đứa hầm hè vật nhau, đánh lộn y như con nít càng làm Rand xốn mắt thêm. Quần áo nó ăn mặc như vậy... hở hang sẵn rồi mà còn bật ngửa vài ba cái ở ngay kế bên thì Rand xốn con mắt, chịu sao nổi? Coi kia, nó té vật ra, đôi chân giơ lên thế kia. Giọng cười khanh khách xen giữa những tiếng gầm gừ, nạt nộ y như thực của con bẹc-giê.
Rand vùng dứng dậy, đi xuống bếp với ly nước đá lạnh. Tay run run cầm cái ly đưa lên môi lập cập, không ngờ nó đứng đằng sau lúc nào không biết
— Ủa, sao tự nhiên anh xuống chi vậy? Có chuyện gì thế? Hay anh nghe thấy tiếng gì khả nghi?
— Tại khát nước quá... chớ có chuyện gì đâu.
— Anh nói thiệt không? Không hiểu sao tôi có cảm giác bị bao vây, rình rập ghê thế? Ở trong nhà này cũng còn sợ thì anh biết sao, Rand!
Bỗng nhiên Rand nghe có một gần gũi dị kỳ, thiết thực quá! Đúng rồi, Lupe đang sợ hãi nép người vào cánh tay hắn và ôi cha... có vậy mà cả một cảm giác ấm cúng, nhột nhạt quên bẵng từ lâu nay có dịp ùa về. Giản dị như thế đó, một tiếp xúc tầm thường giữa hai cơ thể người lớn mà Rand nghe sự mềm mại, căng phồng áp vô cánh tay, một rung động háo hức, rõ ràng của cậu trai mới lớn... có dịp hẹn hò gần gũi người yêu. Lại vướng nghẹn chút gì ở cổ họng mới là khó chịu! Rand không thể không tằng hắng đến bật ra một tiếng ho, giản dị chỉ để có cớ dang xa ra một chút.
— Yên chí đi! Còn ở trong nhà này thì chẳng chuyện gì xảy ra đâu mà sợ hoảng. Tuy nhiên, chẳng thể để tình cảnh này kéo dài. Sáng mai ra tính biết đâu chừng xong? Như vậy nên đi ngủ cho rồi!
— Chịu thôi. Chẳng thấy buồn ngủ chút nào... có lên phòng cũng đến nằm dài ra đấy khó chịu lắm, Tốt hơn mình cứ ở dưới này. Sao không thử chơi vài ván bài cho đỡ buồn?
— Để bữa khác vì tối nay tôi cũng... chịu thôi. Mệt mỏi suốt ngày, buồn ngủ quá rồi. Thôi, đi ngủ là vừa!
Cố nhiên đã có lệnh như vậy thì Lupe phải thoăn thoắt lên lầu. Một mình Rand ở nhà dưới lo thu xếp, coi chừng từng khe cửa, chốt cửa. Phải cẩn thận cho chắc ăn, hắn mỉm cười tự tin “Lát nữa lên giường nằm lăn ra... mệt mỏi quá là phải ngủ. Chẳng có một khoảng trống nào đề lơ mơ nghĩ bậy!”
Tạm thời cứ chiến thuật này mà tiến hành. Đêm hôm lạnh lẽo ưa nghĩ bậy thì đón chờ ánh nắng sớm mai. Chỉ sáng mai là xong hết.
Chẳng hạn tại sao Lupe không tiếp xúc được với mụ Lomax nào đó nhỉ? Nếu nó tin rằng chỉ cần hai người, mỗi người một đầu giúp nó là việc gì cũng xong... thì “đầu Salisbury” thất bại rồi, tại sao không thử “đầu Lomax”? Ngay sáng mai chẳng hạn? Trường hợp của Lupe thế nào cũng phải nhờ đến cảnh sát thì tại sao không nhờ thẳng một sĩ quan cảnh sát nó cho là tin được... và ít nhất cũng là người bảo lãnh tư pháp của nó lâu nay? Có thể xong rất lẹ làng là khác.
Sự thực Rand nằm dài trên giường nghĩ đến cách giải quyết vấn đề gọn gàng dễ dàng nhưng không hợp lý chút nào hết, chỉ để cố dỗ giấc ngủ mà thôi. Hơn thắc mắc, suy tính chán! Nhưng ô hay, sao giấc ngủ muộn đến thế này? Đổi thế nằm chán, dắt lại gối, cuốn lại mền... thử đủ mọi cách nằm sao cho thoải mái nhất cũng không hơn gì! Mệt quá rã rời từng bắp thịt nhưng đầu óc sao minh mẫn thế này? Tai Rand bắt không sót một tiếng động nào mới lạ! Hình như càng chăm chú vào vụ nhắm mắt ngủ thì đôi tai lại nghe tinh tường hơn mời khổ.
Lúc ấy Rand chỉ muốn ngồi bật dậy. Không ngủ được thì thức. Mọi lần hắn vẫn mò xuống dưới nhà, lật tờ báo coi hay mở một hộp la-ve uống rồi chừng nào buồn ngủ thì đi ngủ có sao đâu? Tối nay giản dị có vậy mà Rand không dám! Nó mà nghe cục cựa, lịch kịch dưới nhà cũng mò xuống theo thì sao đây? Cái đó kể chắc. Không chừng ở phòng đầu đằng kia, Lupe cũng đang nằm trằn trọc trên giường, cũng day trở lục đục y như hắn và cũng chờ đợi hắn xuống nhà là xuống theo cho vui thì sao?
Rand quyết định lẹ: thà ngủ khó chớ không vui cách đó. Hắn cố bắt đầu óc trục xuất ý định xuống dưới nhà vứt cả ý nghĩ giờ này Lupe đang làm gì để lắng nghe từng âm thanh coi sao.
Đêm vắng từng tiếng động nhỏ cũng “lên tiếng” này là tiếng cửa lớn cửa sổ cựa mình... này là mấy tấm vách co rút lại răng rắc sau một ngày dang nắng... này là tiếng gió luồn rì rào qua đám lá mấy cây hồ tiêu. Thỉnh thoảng lại văng vẳng tiếng cú cầm canh, giọng buồn lê thê não ruột.
Giữa đám âm thanh lắng đọng của đêm khuya chợt nghe có tiếng chát chúa. Sự thực không lớn lắm nhưng rõ ràng tiếng sắt thép va chạm nhau rổn rảng. Tiếp theo là tiếng gầm rú của động cơ xe hơi vọt đi đột ngột.
Rand nhảy bật ra của sổ. Vừa đúng lúc để nhận ra hình dáng lù lù của một chiếc xe hơi dù đèn đuốc tắt hết. Nó phải từ hướng vườn chanh của lão Kwei vọt ra. Dĩ nhiên vói tốc độ cao, chỉ thoáng sau không còn gì ngoài tiếng ống thoát hơi ròn rã để lại phía sau và rơi chìm lắng bằng hết.
Có tiếng chân thình thịch của Lupe từ đầu nhà chạy tới. Cửa phòng Rand mở bật, giọng nó chói lói “Rand, anh ở đâu?” Bóng tối bao trùm hết. Nhưng trước khi bật ngọn đèn nhỏ đầu giường hẳn cũng cẩn thận lấy cái mền phủ quấn quanh người cái đã!
Lupe hỏi dồn dập: “Anh... anh vừa nghe tiếng gì không? Dĩ nhiên phải chớ? Ôi chao... em sợ muốn chết!” Chữ “em” nó buột ra tự nhiên quá cũng như vẻ kinh hoàng còn hiện rõ ở đôi mắt mở lớn, ngơ ngác. Dù ánh đèn đầu giường chỉ mờ mờ nhưng thấy Rand cuốn mền nó cũng vội vàng lấy miếng vải phủ giường quấn quanh người. Ít nhất cũng phải vậy chứ, dù không hơn chiếc sà— rông bao nhiêu!
— Anh có nghe gì... có thấy cái gì không? Em sợ quá...
— Có chớ? Có một chiếc xe vừa vọt đi. Không hiểu có chuyện gì?
In hình Lupe hơi nhích người lại Rand một chút. Hai đứa cùng “quấn chăn” như nhau cả! Giọng nói lạc hẳn đi.
— Thật hả? Thảo nào em sơ muốn đứng tim luôn. Chạy sang đây tưởng tắc thở.
— Bây giờ thì xong. Nó vọt đi rồi thì... cô có quyền yên chí trở về phòng đánh một giấc! Còn gì đâu mà sợ?
— Không đâu! Cái gì hả? Nội bây giờ trở về phòng, đèn tắt ngúm đen xì xì em cũng chẳng dám. Sợ chết luôn mất.
Hình như bây giờ người sợ luôn lại là Rand. Không, đúng vậy rồi, Nếu không làm gì mà tim nhảy dữ vậy, trời. Hắn ấp úng bảo:
— Gì mà sợ đến chết? Phòng bên ấy với bên này đâu có xa xôi gì? Cửa dưới chặn kỹ rồi, có gì vọt một cái tới liền. Hay là thử mở cửa phòng ra, cả phòng tôi nữa. Hết sợ chưa?
— Không được đâu, Rand! Em muốn ở ngay cạnh đây kìa... có gì còn có anh một bên. Chiều em chút. Có vậy mà không được sao?
Cái vụ này không thể chiều được. Đúng ra là Rand phải gạt phắt. Nhưng sao coi mặt nó ngơ ngác thế kia? Nọ sợ thực mà? Đâu phải tại Rand bỗng ham muốn mà thôi? In hình Lupe còn run rẩy thì phải. Ý nghĩ gạt bỏ bỗng yếu xèo... yếu như những nỗi e dè, ngại ngùng đang tụt dốc vậy. Hắn chỉ nói khe khẽ: Đừng, đáng lẽ em đừng qua, đừng ở lại mới phải!” Làm gì Lupe không biết? Nó lên tiếng mạnh dạn:
— Cám ơn anh... có thế chớ?
— Thôi Lupe nằm giường đi. Tôi xuống sàn.
— Đâu được? Em nằm sàn cho. Anh cứ nằm đâu nằm đấy...
Mảnh chăn khoác cứ định tụt ra. Lupe lúng túng giữ một đầu, xiết chặt thêm. Miệng lẩm bẩm:
— Em nằm sàn quen rồi! Cuốn thêm cái này đủ ấm chán... Anh thấy không, cuộn tròn lại như một con nhộng vậy mà?
— Không được! Nếu muốn ở bên này cô phải lên trên giường ngay. Để cái mền cô đang khoác cho tôi. Nào, làm liền...
Rand quay mặt đi để Lupe không còn cách nào khác hơn là tuân lệnh. Chừng quay lại, hắn đã thấy cái mền nằm mấp mé giường và con nhỏ đã nằm thu người thật nhỏ, nằm gọn vào tận trong cùng chiếc giường. Chiếc “ra” giường đã được nó kéo lên che kín người, chỉ để lọt cái mặt ra. Lupe đang ngó hắn trừng trừng trong khi Rand phủ lên ngườí tấm mền rõ ràng còn ấm hơi người. Hơi của nó còn vương vất lại, hơi đàn bà con gái nghe rờn rợn. Hắn xích tới tắt đèn, biểu nó:
— Muốn hết sợ ráng ngủ đi...
Trong bóng tối có tiếng nó cười khúc khích và nói khẽ:
— Coi, đúng là vẽ chuyện vô lý! Cả một cái giường rộng thế này mà có người chịu khó nằm sàn nhà ngủ đươc. Đúng là điên...
— Điên thật! Không quen nằm sàn coi bộ khó ngủ.
— Vậy hả? Sao cứ tranh sàn nhà? Tôi nằm đây ấm quá đi mất. Thấy anh lục đục tội nghiệp!
Thôi thì tội gì hành hạ xác thân mãi? Rand lồm cồm bò dậy, ghé lưng nằm đỡ một mé giường. Ở ngay phía ngoài, xa Lupe tối da. Còn cả một khoảng cách và để khỏi nhầm lẫn hắn đánh tiếng ngay:
— Thôi, nằm đây cũng tốt chản. Nào, ngủ đi nghe?
— Ừ, ngủ đi.
Giọng nó thì thào như một thở dài. Có tiếng cuộn mền sột soạt. Nằm thật yên tĩnh, làm gì Rand không nhận ra từng hơi thở nhịp nhàng, lên xuống đều đặn của kẻ nằm kề bên? Không thấy gì hắn mới tự cho pbép đổi thế nằm cho thoải mái chút. Tội gì không duỗi dài cẳng cho khỏi tê chồn vì co quắp? Coi, có vậy mà đã đụng phải chân nó rồi.
Một đụng chạm quá nhỏ nhoi, vô nghĩa. Nhưng vào lúc khác, ở chỗ khác kia! Bây giờ nó là luồng điện chạm nhẹ thật song Rand giật mình co phắt ngay lại. Nếu cú giật mình đó không “lây” sang Lupe để hắn cảm thấy hình như nó cũng run bắn người thì cố nhiên Rand đã phải rút lui toàn bộ và có lời “Xin lỗi” Làm gì có vụ đó?
Thế là thay vì nằm xây lại Rand bèn chồm sang, kéo Lupe về phía hắn như cướp giựt một cách tàn nhẫn. Hắn bảo rằng: “Tội vạ gì... mình kỳ cục mãi!” Cử động tiếp đó của Lupe không hiểu là một phản ứng chống cự hay chỉ là một cách xoay người vừa vặn để hai đứa ôm nhau chặt hơn, thuận hơn. Cái đó hắn đâu cần biết? Biết để làm gì khi sau một với tay là cả một quấn quít gắn bó mê mải của cả hai? Rand có cảm giác gối lên sóng, một cơn sóng quá lớn quá cao nâng bổng hắn, đưa cao lên, bốc lên cao vút. Nghe như choáng váng, ngất ngây. Tai ù đi vì lên một độ cao chưa đạt tới bao giờ...
Lên đến chóp đỉnh thì cũng đợt sóng đó đưa trả lại Rand ngây ngất cảm giác, trải rộng ra một vùng trời nước bao la bên dưới. Trong thế trôi nổi bình bồng, hắn lắng nghe lơ mơ một niềm khoái cảm mới toanh, một niềm sung sướng chầm chậm. Nếu cứ trôi đi, trôi mãi đi, trôi mãi phiêu diêu như thế này thì Rand còn chịu nữa!
Chừng chống tay trở lại thực tế, Rand còn biết nói gì ngoài ấp úng một hai câu vô nghĩa? Nằm sát bên Lupe cảm giác lơ mơ bình bồng còn khiến hắn cứ tưởng em bé đang thổn thức khóc. Té ra nó cười, cười rung rung cả người. Không riễu cợt, không liến khỉ như mọi lần. Lúc bấy giờ nụ cười của Lupe rõ ràng chẳng khác gì tâm trạng Rand: thỏa thuê và mãn nguyện. Vậy là đủ rồi, còn muốn gì hơn? Nó thủ thỉ, tinh quái rót vào tai Rand rằng:
— Anh cù lần! Để người ta đợi lâu thế?
Gái Đêm Gái Đêm - Wade Miller Gái Đêm