Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
au đó, họ nín lặng.
Cô có hai phản ứng tức thời, những phản ứng rất phụ nữ. Cô khép hai vạt áo choàng trên ngực lại, và đưa một tay ra sau gáy gỡ búi tóc bằng một cái lắc đầu để mái tóc gợn sóng mềm mại buông xuống bờ vai. Rồi cô quan sát người thanh niên trong khi vẫnkhông phá tan bầu không khí yên lặng.
Franz giống hệt những gì cô đã hình dung ra khi thấy anh trên băng ghế bên hồ nước, mười năm trước đây - hình dung ra mẫu người đàn ông một ngày nào đó anh sẽ trở thành. Cặp lông mày dày dặn, gò má cao, sống mũi thẳng, và nụ cười bừng sáng khuôn mặt dưới vầng trán rộng cùng cái nhìn kỳ lạ, với sắc xanh ngả vàng trong đôi mắt. Tất cả những nét ấy, từ nay đã lớn hơn, được tôn thêm, như để phù hợp với quá trình trưởng thành ở anh, với giai đoạn anh bước vào tuổi trưởng thành, và vẻ nghiêm nghị đôi khi quá mức ở cậu bé có năng khiếu đặc biệt dường như đã nhường chỗ cho một vẻ bình thản, tĩnh lặng cao quý. Anh nhã nhặn, ung dung, bước tới thận trọng, giống như đang đi trên lớp băng mỏng dễ vỡ vụn.
Anh ăn mặc khá giản dị, kiểu sinh viên các nước phía Đông: áo sơ mi mở cúc cổ hiện đang là mốt, áo vest nhung tối màu ngả màu hạt dẻ sẫm, quần flanen màu xám chì. Giờ đang là mùa đông, nên anh mang một đôi giày khá ấm áp, đế dày và cầm ở tay một chiếc áo khoác chần bông cùng tông màu áo vest. Có thể nói rằng, ý thức được sức lôi cuốn toát ra từ từng cử chỉ của mình, Franz không chấp nhận bất kỳ thứ quần áo lố lăng nào, bất kỳ sự lựa chọn nào có thể biến anh thành một gã công tử bột, một gã lòe loẹt, một kẻ tự mê bản thân mình. Và về mặt này thì Franz chẳng hề thừa hưởng gì từ vẻ kiêu căng quý tộc mà Clara từng nhận thấy trên tấm ảnh chụp người bố tự vẫn - đồng thời là kẻ phạm tội - trên tờ tạp chí ngày trước, tờ tạp chí tiết lộ với cô tất cả những điều cậu bé đã không bao giờ dám thổ lộ cùng cô.
Về phần mình, Franz nhìn Clara. Nhưng vì cô đang mặc áo choàng, khuôn mặt vẫn còn bóng loáng lớp kem tẩy trang chưa kịp lau hết, anh cảm thấy nhìn như thế có thể khiến cô bối rối nên cụp mắt xuống.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Cho tôi vài phút để mặc quần áo. Nếu muốn cậu có thể đợi tôi ở bên ngoài.
Anh quay người ngay lập tức, như thểđã chờ đợi mệnh lệnh này. Cô liền nói với anh:
- Nhưng trước đó, hãy xác nhận với tôi rằng cậu đã có mặt trong khán phòng, phải thế không, đúng là cậu chứ?
Anh tiến lại phía cô. Cô nhận thấy anh dường như đang khiêu vũ trong những bước đi ấy. Có gì đó thật uyển chuyển trong dáng đi của anh và cô nhận ra vẻ duyên dáng đã từng thấy khi anh rời ghế băng, vừa đi vừa chạy về trường nội trú. Khi ấy, cô không quá chú ý đến vẻ thanh lịch toát ra từ cơ thể anh, cách anh cử động giống như cánh buồm căng lên trước cơn gió vù qua.
- Đúng vậy, anh vừa khẳng định vừa mỉm cười, giờ thì chị đã thấy rõ khi ở giữa toàn bộ khán giả, ta có thể cảm thấy rằng một người và chỉ một người duy nhất không nghĩ về ta như nghĩ về một nghệ sĩ diễn tấu thuần túy. Chị nhớ không, chúng ta đã từng tranh luận về chuyện này rồi, tôi nói với chị rằng tôi tin vào điều đó nhưng rồi tôi lại không tin thế nữa. Còn chị dù thế nào thì chị cũng không tán đồng.
- Đúng thế, đúng thế, tôi vẫn còn nhớ.
- Vả lại, bản thân chị, chị cũng cảm nhận rất rõ mọi thứ. Bởi đã có một trục trặc nhỏ, đúng không, một chút lệch nhịp ở đoạn biến tấu thứ ba, không phải vậy sao?
Cô ngạc nhiên. Rồi cao giọng. Chuyện này kích thích cô.
- Làm thế nào mà cậu cũng nhận thấy điều đó? Phải là một người thực sự rất, rất tinh thông mới nắm bắt được trục trặc này, cậu đã trở thành nhạc công rồi à?
Cô cảm thấy hết sức phật ý, tổn thương. Cô siết chặt các ngón tay.
- Hay, cô tiếp tục, như thế tức là lỗi lầm của tôi rõ ràng, trầm trọng, hiển nhiên đến mức đó sao?
Anh bật ra một tiếng cười trấn an, giọng nói của anh thật êm dịu. Giọng nói của anh... Chính điều ấy cũng tác động đến Clara. Dĩ nhiên là anh đã thay đổi, lớn hơn, mạnh mẽ hơn, những vệt râu chạy dài trên khuôn mặt vuông vắn, vóc dáng anh thật ấn tượng. Nếu như cô vẫn dễ dàng thấy lại những nét của cậu bé còn chưa là một người đàn ông ở người thanh niên không còn là một cậu bé này nữa, thì ngược lại, giọng nói của anh đã biến đổi, trầm, sâu lắng, khàn khàn, đôi khi ồm ồm. Trước kia, anh từng nói như một người trưởng thành, nhưng chưa có âm sắc trầm trầm này trong giọng. Giờ đây, có thể nói rằng mọi thứ đã ở đúng vị trí của mình.
- Không đâu, chị yên tâm, anh lại tiếp tục, tôi chỉ đoán vậy, thế thôi. Đó là một trong nhiều khả năng còn sót lại từ những "năng khiếu đặc biệt" ở tôi. Tôi thấy được những điều mà người khác không thấy.
Giải thích như thế không đủ thỏa mãn Clara, anh cảm thấy điều ấy. Vì vậy mà giọng anh mang vẻ tạ lỗi. Cô bỏ qua.
- Thôi được, thôi được, cô nói, yên tâm đôi chút. Nghe này, có một tiệm cà phê ở góc bên tòa nhà, ra khỏi sảnh là thấy ngay. Tôi sẽ gặp cậu ở đó trong vài phút nữa.
Anh bước ra khỏi gian thay đồ. Cô nhấc điện thoại lên, bấm số.
- Giovanni à? Clara đây. Tôi biết cậu và mọi người đang đợi tôi tới ăn tối, nhưng tôi không thể tới được, các bạn hãy ăn mà không có tôi. Tất nhiên là cậu gửi lời xin lỗi của tôi đến Peter và những người khác nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai tại sân bay.
Cô bắt đầu trang điểm lại. Nhưng không phải là trang điểm để lên sân khấu, để chuẩn bị cho một buổi diễn. Cô chọn màu sắc khác, loại phấn khác, tông màu khác, những thứ mà một phụ nữ dùng khi bước vào cuộc sống thực.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara