What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ranz, thật là chị rất mến em và em là điều quý giá trong cuộc sống của chị, em đã trở thành một người bạn, chúng ta là hai người bạn, không có gì phải nghi ngờ điều ấy. Và bạn bè thì yêu mến nhau, chẳng có sự khác biệt lớn giữa tình bạn và tình yêu đâu.
- Có đấy, cho tôi được ngắt lời bạn. Tôi hiểu rõ là có đấy. Mọi người đều hiểu điều ấy. Và bạn, chính bạn cũng hiểu thế: có một sự khác biệt.
- Thôi nào, Franz, chúng ta hãy nghiêm túc.
- Chẳng lẽ tôi đang không nghiêm túc sao...
- Dĩ nhiên. Điều chị muốn nói với em là em đang tìm kiếm và đang yêu cầu một điều không thể có được. Hãy nhìn em đi, rồi nhìn chị nữa, chúng ta không cùng lứa tuổi, cơ thể chúng ta không cùng tuổi. Chị là một phụ nữ, còn em, em vẫn chưa trở thành một người đàn ông. Thứ "tình yêu đôi lứa" em nhắc đến hôm qua ấy, em phải hiểu rằng nó không thể có được. Ngay cả khi chúng ta bằng tuổi nhau đi chăng nữa, những chuyện ấy cũng không thể được tuyên bố, được quyết định như thể một dự án, trên một băng ghế gần hồ nước. Em thừa thông minh để hiểu những gì chị đang nói với em.
- Tôi không đồng ý với bạn. Hoàn toàn không đồng ý!
Tôi cười, lần này chẳng cần kìm giữ gì nữa. Ngay cả khi tôi xúc phạm cậu ấy, thì cậu ấy cũng cần phải nghe thấy tiếng cười này. Nó chẳng làm cậu ấy lúng túng. Cậu vẫn giữ vẻ kiên quyết ấy, vẫn ánh mắt tự tin và cái ý muốn gần như ngoan cố ấy.
- Tôi sẽ nói cho bạn biết tại sao tôi lại không đồng ý với bạn.
- Nói đi nào, Franz, nói đi.
- Với tôi, tuổi tác chẳng có gì quan trọng. Có thể với bạn tôi hơi khô khan, nhưng về phía bạn, tôi thấy rằng có lẽ thật không đúng chỗ, thật hấp tấp và nông cạn khi bạn đem tuổi tác ra làm cái cớ để tránh một cuộc phiêu lưu tình ái. Từ thời xa xưa, con người đã yêu nhau vì tình yêu đôi lứa, bất chấp mọi khác biệt. Tình yêu không có tuổi tác. Chẳng có tình yêu nào là không thể cả. Dù cho tình yêu đó thế nào thì cũng tốt hơn là thiếu vắng tình yêu.
- Đó chỉ là những lời lẽ khuôn sáo. Giữa chị và em có một rào cản mà em vẫn chưa vượt qua được. Đừng trách chị vì đã nói thế với em. Thật khó cho chị khi phải diễn tả điều ấy theo cách khác. Đừng bắt chị phải làm thế.
- Tôi không bắt bạn làm gì cả. Tôi sẵn sàng chờ đợi để cái rào cản mà bạn nói tới được loại bỏ. Tôi sẵn sàng yêu bạn mà không cần được đáp lại. Tất cả những gì tôi yêu cầu bạn, đó là đừng làm trái tim tôi tan vỡ.
Một cơn giông nổ ra. Nó đến từ phía xa, từ rặng núi phía Đông. Cái sắc xám xịt rồi đen kịt xâm chiếm bầu trời từ một lúc rồi nhưng tôi chẳng hề để ý tới; những đám mây bất chợt kéo ùn ùn và không khí phía trên hồ bỗng trở lạnh đột ngột. Trong vài giây, cơn mưa rào dày hạt đổ ập xuống đầu chúng tôi, rồi vô vàn những viên đá nhỏ cứng ngắc liên tiếp rơi xuống lạo xạo trên quần áo và lốc cốc trên băng ghế, rồi đập lên cánh tay, mặt mũi. Nó khiến người ta gần như đau rát. Franz hét lên:
- Đi trú thôi, ở đó, phía bên kia kìa.
Những người qua đường, những người đang ngồi trên các băng ghế khác, các bậc phụ huynh cùng con cái họ, những người bán kẹo và bưu ảnh, cả cái cộng đồng bé nhỏ ấy chạy tản mát trên kè và bờ hồ. Cơn giông dữ dội đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng và nhịp điệu chầm chậm của thời khắc mà ở đó, thành phố vẫn dịu dàng ngắm nhìn giấc ngủ thôn dã quen thuộc của mình. Những vũng nước gần như lập tức xuất hiện dọc các vỉa hè và đường ray xe điện, ánh ngày biến mất, trời tối sầm. Chúng tôi chạy, tay trong tay, giữa tiếng ầm ì và ánh chớp lóe sáng, về phía nơi đầu tiên có thể trú ẩn - cổng xe vào của một tiệm đồng hồ. Franz cởi chiếc áo vest đồng phục xanh lơ của mình và chìa ra để choàng lên vai tôi. Tôi bật cười sau khi mặc thử.
- Nó quá nhỏ với chị, Franz ạ, quá nhỏ.
Thế là cậu liền đưa mắt liếc nhanh sắc lẹm, tiếp theo đó là một cái nhăn mặt buồn bã, như người ta vẫn thấy trên khuôn mặt các kỵ sĩ đua ngựa sau một cuộc đua thất bại. Tôi đã thấy vẻ tổn thương ấy lướt qua, nhưng đồng thời với nó là thái độ coi thường, là việc đột nhiên ý thức được một thực tế dữ dội hơn những giấc mơ ngây thơ của cậu. Cậu nói với tôi:
- Được rồi, tôi hiểu rồi. Đồng ý. "Quá nhỏ". Trả nó lại cho tôi.
Mọi hoạt động lưu thông trở nên tê liệt. Người ta chẳng nhìn thấy gì nữa, không một bóng người đi bộ, lũ vịt trời, thiên nga cùng mòng biển đã biến mất. Trời mưa ngày càng lớn. Những bờ kè, các lối đi dưới những hàng cây, bến đỗ tàu thuyền và các con đường chạy quanh bờ hồ lay động trước những đợt sóng nặng nề, tất cả đều vắng tanh. Nước vỗ bờ đen xạm, hai chiếc tàu hơi nước cũ dập dềnh lắc lư và có vẻ như không theo nổi hành trình xoay vần quen thuộc của những dây chão nữa. Tôi nghiêng người về phía Franz, khuỵu gối để đứng ngang tầm với cậu, khuôn mặt tôi kề sát mặt cậu. Nước mưa chảy ròng ròng trên gò má, mái tóc và vầng trán cậu, và tôi không thể phân biệt nổi liệu có những giọt nước mắt dưới mi mắt cậu không hay đó chỉ là nước mưa. Trong khi đó, cậu vẫn tiếp tục mỉm cười. Cậu thật đẹp. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi tôi biết cậu, chúng tôi ở vào hoàn cảnh hai cơ thể đối diện nhau, má kề má, và tôi đã ôm cậu trong vòng tay mình cùng lúc cậu đưa tay choàng qua cổ tôi. Chúng tôi cứ đứng ôm ghì nhau như thế trong vòng vài giây, chẳng ai nói gì, chẳng ai có bất kỳ cử chỉ nào khác. Rồi Franz tách ra. Tôi đứng thẳng dậy. Cậu ngẩng đầu lên phía tôi.
-Tôi đi đây.
- Trời vẫn còn mưa mà. Hãy đợi thêm chút nữa, em sẽ ướt hết mất.
- Không, không, tôi không muốn đến quá muộn. Tạm biệt. Hẹn ngày mai. Tôi hy vọng ít ra là thế.
Khi trả lại áo cho cậu, tôi nhìn thấy trên lớp lót áo, mặt trong cổ áo, bốn chữ cái đầu thêu tay bằng chỉ đỏ trên nền xanh: F.X.V.H.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara