Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Philippe Labro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2089 / 47
Cập nhật: 2015-08-21 15:22:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hưng không phải chị nghĩ về chuyện này khi chị đi đến chỗ ghế băng.
- Chị thường nghĩ về cái chết của bố chị, nhưng quả thật, Franz ạ, đúng là không phải chuyện này đeo đuổi chị.
- Là một chuyện bất hạnh khác à?
- Một bất hạnh khác, nhưng ít đau đớn hơn nhiều.
Tôi ngạc nhiên khi nghe mình trả lời như vậy. Phải chăng chỉ cần kể với cậu bé này về chuyện bố tôi ngã xuống trên bãi cỏ ở công viên Hyde là đã đủ để tôi cao giọng nói rằng tổn thương tình cảm mới nhất của mình không đau đớn? Franz không đợi để tôi nghĩ quá nhiều về điều này.
- Nếu như nó ít đau đớn, nỗi bất hạnh mà bạn nói tới ấy, thì bạn có thể bỏ nó qua đi.
- Thế à, làm sao để được như vậy?
- Tôi ấy à, Franz nói, khi buồn, tôi cố gắng bỏ qua mọi thứ. Tôi tập trung suy nghĩ vào duy nhất một thứ, để quét sạch tất cả và đến với một đại dương yên tĩnh.
- Một gì cơ?
- Một mặt nước tĩnh lặng. Tôi ấy à, cách của tôi là ngưng suy nghĩ ở một thứ duy nhất và không rời bỏ nó nữa, dù chỉ trong giây lát: một cánh chim, một cây dương xỉ, một hòn đá, một gương mặt cũng được, nhưng chỉ duy nhất một thứ thôi! Và như thế chúng ta chìm sâu vào tĩnh lặng. Để đến với khoảng trống. Hoàn toàn có thể làm được điều ấy, tôi nghĩ ở thành phố làm việc này sẽ khó hơn là giữa thiên nhiên, nhưng vẫn có thể làm được.
Cậu nín lặng, như để ngẫm nghĩ, rồi lại tiếp:
- Đến với khoảng trống tuyệt đối. Nếu bạn muốn, hôm nào đó, chúng ta có thể thử nói về khoảng trống trước mặt, xung quanh chúng ta. Nhiều người sợ khi nói về khoảng trống, nhưng không phải tôi. Tôi hy vọng bạn cũng thế.
- Đó chính là thứ em tìm kiếm trên chiếc ghế băng này đúng không, tôi hỏi, sự tĩnh lặng tuyệt đối ấy?
Cậu không trả lời. Tôi cố nài:
- Em vừa nói với chị: "Khi buồn".
Cậu trả lời sau một hồi chờ đợi:
- Phải.
- Điều gì làm em buồn vậy, Franz?
Cậu nín lặng.
- Nghe này, tôi nói với cậu, chị không biết tại sao với lại thế nào mà chị lại kể với em một phần quá khứ của chị như vậy, chẳng có lý do gì cả, có lẽ chỉ bởi em khiến chị thấy tin tưởng. Bởi em không như những người khác. Cũng có thể chị thấy dễ dàng hơn khi nói với một cậu bé không quen biết...
Cậu xẵng giọng cắt lời tôi:
- Đừng coi tôi là một đứa trẻ, xin chị đấy.
- Chị xin lỗi, nhưng em phải hiểu chị: chị đã chia sẻ với em một thời điểm trong đời chị, một thời điểm khủng khiếp. Đổi lạiem không thể nín lặng được. Như thế không đúng luật. Nếu em muốn chuyện trò, thì cả em nữa, em cũng phải chia sẻ và giãi bày.
- Có thể. Vấn đề của tôi là tôi không có khả năng trả lời trực tiếp vào một câu hỏi trực tiếp. Tôi không bày tỏ theo cách đó. Hơn nữa, tôi cũng có bắt chị chia sẻ cuộc sống của chị với tôi đâu, như chị vừa nói đấy. Chính chị muốn điều đó đấy chứ.
- À, không, tốt thôi, như thế thì tốt thôi, chuyện này xảy ra ngoài ý muốn của chị và chị cũng không biết nó từ đâu tới.
Cậu lắc lư cái đầu, vẻ mặt hoan hỉ.
- Còn tôi, tôi biết nó từ đâu tới.
Cậu chỉ một ngón tay về phía chiếc túi giấy nhỏ màu nâu xám của mình.
- Bánh mì kẹp ruột trắng, có thế thôi, đơn giản thế thôi, không phải vậy sao? Chính nó đã khơi dậy tất cả. Một cái gì đó cụ thể, rất tầm thường, tầm thường với tất cả mọi người, trừ bạn, và nó đã làm nảy sinh một hình ảnh, hình ảnh ấy gợi nên một kỷ niệm, và giờ, bạn sẽ làm gì với kỷ niệm này?
Tôi mất một lúc mới trả lời được:
- Làm điều chị vừa làm. Làm sống dậy nỗi đau của một kỷ niệm khác gần hơn.
Cậu xoa xoa tay như một nhà buôn vừa kết thúc một vụ làm ăn béo bở.
- Hoan hô! Tốt lắm! Tôi đến đây thật không vô ích!
Cậu có vẻ hạnh phúc, cậu bé ấy, cậu đứng dậy và, trong bộ đồng phục học sinh xanh lơ - trông vừa giống thủy thủ vừa giông quân nhân - cậu tặng cho tôi nụ cười của mình, nụ cười làm xuất hiện một nếp nhăn trên khuôn mặt khiến cậu có vẻ người lớn trong chốc lát và cậu nghiêng mình về phía tôi, khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ, rồi, cũng như ngày hôm trước, cậu chạy biến đi, không quên hoàn thành nghi lễ quen thuộc: vo viên cái túi giấy lại rồi ném vào thùng rác công cộng. Lúc ấy, tôi không cảm thấy bước đi của thời gian và tự nhủ ngày mai, cuối cùng tôi cũng sẽ biết được nhiều hơn về cậu.
Nhưng ngày hôm sau, Franz không xuất hiện. Băng ghế trống trơn.
Franz Và Clara Franz Và Clara - Philippe Labro Franz Và Clara