That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2000 / 45
Cập nhật: 2015-11-08 22:36:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Tiếng Cười Của Người Chết
oran ngồi xổm trên mặt đất,nhìn chằm chằm qua tấm lưới đan bởi những cành liễu.
Gần 200 mét phía xa, 53 người lính và lái bò ngồi quanh 3 bếp lửa, ăn bữa tối của họ khi màn đêm vội vă buông xuống mặt đất. Những người giải quyết xong bữa tối, đang nghỉ ngơi bên bờ một con sông vô danh, rộng và fủ đầy cỏ. Mấy con bò đừng thành một hình nửa vòng tròn lởm chởm quanh mấy bếp lửa. Rất nhiều con bò tập tễnh ăn cỏ sau trại, thi thoảng lại rống lên với nhau. Gần 20 mét phía dưới dòng, một gò đất mềm nhô lên cao khỏi mặt đất, cản bước bất kì kẻ nào tấn công hay rút chạy khỏi cái góc chết đó.
“Họ đang nghĩ gì vậy?” Roran lấy làm lạ. Chỉ cần cẩn thận khi đang trong vùng địch,dựng trại phòng thủ (trong khi họ đang trong lòng Đế quốc). Nghĩa là tìm một địa thế có thể bảo vệ phía sau. Nhưng dù vậy cũng fải cẩn thận chọn nơi nghỉ chân nào có thể rút lui khi bị mai phục. Như thế này, thiệt dễ như ăn kẹo cho Roran và những chiến binh khác dưới quyền của Martland,lướt qua những bụi cây họ đang nấp và dồn những người lính của Đế chế vào ô đất hình chữ V tạo bởi dòng sông và mô đất, nơi họ có thể thong thả mà tiêu diệt từng người. Những người lính đã được huấn luyện lại có thể mắc lỗi rành rành như vậy khiến Roran bối rối. Có lẽ họ từ một thành phố, anh nghĩ Hoặc là ít kinh nghiệm, Roran cau mày. Vậy tại sao họ lại được giao nhiệm vụ cho một chiến dịch quan trọng như thế này?”.
“Anh có phát hiện ra cái bẫy nào ko?”, Roran hỏi. Anh không cần quay đầu lại cũng biết Carn ngay bên cạnh mình, cùng với Halmar và 2 người khác. Trừ 4 tay kiếm gia nhập đội của Martland thế chỗ những người đã hi sinh hoặc bị thương quá nặng trong trận đánh trước, Roran đã kề vai chiến đâu với tất cả mọi người trong đội.
Không muốn đơn độc, Roran tin tưởng họ bằng cả mạng sống của mình, khi anh biết sự tin tưởng của họ dành cho anh. Như thể có một sợi dây ràng buộc họ với nhau vượt qua tuổi tác, thân phận. Sau trận đánh đầu tiên, Roran cảm thấy bất ngờ khi anh,cũng như bọn họ, có thể cảm thấy thân thiết với đồng đội như vậy.
“Không có gì để nói cả” Carn thì thầm ” Nhưng mà…”
“Họ có thể nghĩ ra những câu thần chú mà anh ko thể dò ra được, phải, phải. Nhưng có pháp sư nào đi với họ ko?”
“Ko chắc lắm, nhưng ko, tôi nghĩ vậy”
Roran vạt sang một bên đám lá liễu để nhìn rõ hơn cách bố trí đàn bò.”Tôi ko thích điều này”, anh lầm bầm ” một pháp sư hộ tống đoàn khác. Sao ko fải đoàn này?”
” Họ ít người hơn anh tưởng”
“Mmh.” Roran găi râu, vẫn lo lắng trước sự bất cẩn của đám lính. “Liệu họ có dụ ta tấn công? Họ không có vẻ sẵn sàng cho điều đó, nhưng lộ diện bây giờ cũng nguy hiểm đủ đường. Cái bẫy nào họ đang dành cho chúng ta? Không còn ai khác trong vòng 90 dặm quanh đây, Murtagh và Thorn thì đc nhìn thấy lần cuối đang bay về phương bắc từ Feinster. “Gửi tín hiệu đi”, Roran nói. “Nhưng bảo với Martland rằng tôi lo lắng về việc
họ dựng trại như thế này. Có thể họ là những thằng khờ hoặc là họ có được sự bảo vệ vô hình bởi phép thuật hay những trò ma quỷ của tên vua.”
Im lặng, và rồi ” Tôi đã nhắn. Martland có nói ông ấy cũng có cùng mối bận tâm như anh, nhưng trừ phi anh muốn cong đuôi chạy về với Nasuada, còn không, chúng ta sẽ thử vận may của chính mình.”
Roran càu nhàu, quay về phía những người lính. Anh ra hiệu bằng cằm, rồi cùng với những người lính khác, bò nhanh tới nơi họ để ngựa lại.
Tới nơi, Roran leo lên lưng Hoả Tuyết.
“Họ! Đứng yên, chàng trai” anh thì thầm, vuốt ve Hoả tuyết khi con ngựa hất đầu lên. Trong ánh sáng mờ, bờm và lông Hoả tuyết lấp lánh ánh bạc. Không phải lần đầu, Roran ước con ngựa ít bị nhận ra hơn, màu hồng hoặc hạt dẻ chẳng hạn.
Lấy tấm khiên đc treo trên yên ngựa, Roran luồn tay qua dây đai và kéo chiếc búa ra khỏi thắt lưng.
Roran nuốt khan, nắm chặt chiếc búa,một sự căng thẳng quen thuộc chạy qua vai,.
Khi 5 người đã sẵn sàng, Carn giơ một ngón tay, mí mắt khép hờ, đôi môi khẽ giật giật như thể đang nói chuyện với chính mình. một con dế gáy gần đó.
Mí mắt Carn chợt mở ra. “Hãy nhớ, nhìn thẳng xuống đất cho đến khi các anh quen được với ánh sáng, và ngay cả khi đó, cũng đừng nhìn lên bầu trời.” Sau đó tay pháp sư bắt đầu niệm cổ ngữ, những từ ngữ khó hiểu đầy phép thuật.
Roran che người lại bằng chiếc khiên, ngồi lệch một bên trên yên ngựa khi một tia sáng trắng,sáng như ánh mắt trời giữa trưa chiếu xuống khoảnh đất. Ánh sáng phát ra từ đâu đó phía trên căn lều và Roran phải cố ngăn mình tìm chính xác xuất phát điểm của nó.
Hét lớn, anh thúc vào sườn con Hoả tuyết và khom người lại khi con chiến mă lướt đi. Phía bên kia, Carn và những người lính khác hành động tương tự, vung vũ khí của họ lên. Cành cây đập mạnh vào đầu và vai của Roran, trước khi Hoả tuyết phóng khỏi bụi cây và phi nước đại hết tốc lực về phía doanh trại.
2 nhóm kị binh khác, một của Martland, một của Ulhart cũng lao ầm ầm về phía doanh trại, Lính và lái bò thét lên báo động, nhắm mắt lại. Lảo đảo như người mù, chúng sờ soạng tìm vũ khí vừa cố xếp đội hình đẩy lùi cuộc tấn công.
Roran không cố gắng làm Hoả tuyết chậm lại. Thúc con ngựa nhanh hơn, Roran đứng hẳn lên, giữ chặt bằng tất cả sức mạnh khi Hoả tuyết nhảy qua khoảng trống hẹp giữa 2 con bò. Hàm răng của anh va vào nhau lập cập khi chạm đất. Hoả tuyết đá đất tơi vào một trong những ngọn lửa trại làm tàn lửa bắn tung toé.
Những người còn lại trong đội của Roran cũng nhảy qua những con bò. Họ sẽ chăm sóc những tên lính ở sau, Roran chỉ phải lo những tên phía trước. Hướng Hoả tuyết về phía một tên lính, Roran đập vỡ mũi tên lính bằng cán búa, máu đỏ bay vụt qua mặt anh. Roran kết liễu tên lính với một cú đập nữa vào đầu trước khi gạt thanh kiếm từ một tên khác. Bên phía kia, Martland,Ulhart và những người lính của họ cũng nhảy vào trại, tiếp đất trong tiếng lách cách của móng ngựa và tiếng kêu chói tai của áo giáp, vũ khí. một con ngựa rống lên và gục xuống khi một tên lính xiên nó bằng giáo.
Roran lại chặn thanh kiếm, đập găy xương tay tên lính, buộc hắn fải buông kiếm. Ko dừng lại, Roran đập vào giữa chiếc áo trấn thủ đỏ của tên lính, khiến hắn găy xương ức, vết thương đau đớn khiến hắn thở hổn hển, gục xuống.
Roran ngồi lại yên ngựa, tìm kiếm đối thủ tiếp theo. Bắp thịt của Roran rung lên với niềm hứng khởi điên rồ. Mọi thứ xung quanh anh rõ ràng và sắc xảo như được khắc trên kính. Roran cảm thấy mình ko thể bị thương, cảm thấy mình vô địch. Thời gian dường như bị kéo dăn và trôi một cách chậm chạp đến nỗi nghe tiếng bướm đêm đập cánh như thể nó đang bay qua hũ mật chứ ko fải ko khí.
một đôi bàn tay kẹp chặt lưng áo giáp của Roran và kéo mạnh anh khỏi lưng Hoả tuyết, ném anh xuống nền đất cứng, hơi thở thoát ra hết khỏi lồng ngực Roran. Đôi mắt anh lập loè và tối sầm trong giây lát. Khi đủ sức nhìn lại, anh thấy tên lính đầu tiên anh tấn công đang ngồi trên ngực, bóp cổ mình. Tên lính che kín nguồn sáng Carn đã tạo ra trên bầu trời. một quầng sáng trắng bao quanh đầu và vai hắn, khuôn mặt hắn ngập trong bóng tối. Roran ko thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn trừ những chiếc răng hở loé sáng.
Tên lính siết chặt những ngón tay của hắn quanh cổ Roran, khiến Roran phải thở hổn hển. Roran mò tìm cây búa đánh rơi nhưng nó ngoài tầm với. Gồng cứng cổ ngăn ko cho tên lính bóp nát sự sống của mình, anh móc con dao găm từ chiếc thắt lưng, đâm xuyên qua áo giáp, qua lớp áo trấn thủ và xuyên qua xương sườn bên trái.
Tên lính ko chút ngần ngại cũng chẳng nới tay.
một tràng cười điên dại tuôn ra từ tên lính. Đầu óc quay cuồng, tim ngừng đập cùng nỗi ghê tởm khiến cho dạ dày Roran lạnh toát với khiếp sợ. Anh nhớ lại những âm thanh anh đã nghe thấy khi nom Varden đánh nhau với những người ko biết đau đớn trên cánh đồng cỏ cạnh sông Jiet. Trong thoáng chốc, anh đã hiểu tại sao những tên lính lại chọn địa điểm cắm trại bất lợi như vậy. Chúng ko quan tâm có dính bẫy hay ko, khi chúng ta ko thể làm đau chúng.
Sao đỏ, sao vàng nhảy múa trong mắt Roran. Lảo đảo trong trạng thái vô thức, Roran rút mạnh con dao ra, đâm vào nách tên lính, xoắn mạnh. Máu nóng bắn ra nhưng tên lính dường như ko để ư. Vạn vật vỡ ra thành muôn vệt sáng khi tên lính lại đập đầu Roran xuống đất.một lần. 2 lần. 3 lần. Roran cố gắng nâng hông lên, đẩy tên lính ra nhưng ko thành. Mắt ko nhìn thấy gì nữa, tuyệt vọng, anh đâm vào nơi đoán là mặt tên lính và cảm thấy con dạo chạm vào một miếng thịt mềm. Roran rút dao về một cách yếu ớt và đâm lại về hướng đó, cảm thấy như đâm vào đầu một khúc xương.
Sức ép quanh cổ Roran tan biến.
Roran nằm trên đất, ngực nặng trịch, rồi lăn tròn, nôn mửa, cổ họng khô cháy, Vừa thở hổn hển vừa ho, Roran lảo đảo đứng lên, trông thấy tên lính nằm sơng soài bất động ngay bên cạnh, con dao găm nhô ra từ mũi hắn.
“Đánh vào đầu”, Roran hét lên,dù cổ họng khô cháy “Vào đầu!”. Anh để con dao lại trên mũi tên lính, vớ cây búa trên nền đất bị giày xéo, tranh thủ nhặt một cây giáo bị bỏ rơi cùng với cái khiên. Nhảy qua tên lính, Roran chạy về phía Halmar, đang đứng đọ kiếm với 3 tên lính cùng một lúc. Trước khi mấy tên lính kịp nhận ra, Roran nện mạnh vào đầu 2 tên gần nhất, mũ sắt vỡ thành từng mảnh. Tên thứ 3 để lại cho Halmar, còn anh chạy đi kiếm tên lính đã bị anh đập vỡ mũi (???- Roran đánh ai đầu tiên
vậy T.T ) và coi như đã chết. Roran trông thấy tên lính đang ngồi trên một bánh xe bò, phun ra từng cục máu khô và cố căng dây cung.
Roran xuyên thủng một mắt hắn bằng cây giáo. Những miếng thịt xám ngoét bám vào đầu mũi thương khi anh buông nó ra. ( T.T )
một ý nghĩ loé lên trong đầu Roran. Anh phóng ngọn giáo về phía một tên lính mặc áo trấn thủ đỏ bên kia đống lửa gần anh nhất – cây giáo xuyên qua người hắn – rồi đẩy nhẹ cán búa vào dưới thắt lưng, Roran căng cây cung của tên lính. Tựa lưng vào bánh xe, Roran bắt đầu bắn những tên lính lao ra từ khu trại, cô gắng kết liễu chúng với một mũi tên may mắn trúng mặt, cổ hay tim bằng ko cũng có thể làm chúng bị thương, giúp cho đồng đội của anh có thể hạ chúng một cách dễ dàng hơn. Nếu ko có gì khác thì Roran đoán rằng những tên lính sẽ chảy máu đến chết trước khi trận đánh kết thúc.
Sự tự tin trước khi bắt đầu trận đánh đã chuyển thành sự thất vọng. Quân Varden tán loạn, mất hết tinh thần, có người vẫn ngồi trên lưng ngựa, có người ko, và đa số đều đã phải đổ máu. Ít nhất 5 người lính mà Roran có thể chỉ ra, đã chết khi những tên lính họ nghĩ là đã giết được quay lại tấn công họ. Không thể nói bao nhiêu lính đã ngă xuống giữa cái mớ hỗn độn này nhưng Roran có thể nhìn ra Varden còn hơn 25 người hay đại loại vậy. Roran nhận ra “Chúng có thể xé chúng ta ra từng mảnh chỉ với 2 tay không trong khi chúng ta đang cố băm vằm chúng ra”. Đưa mắt tìm Hoả tuyết giữa đám hỗn loạn, Roran tìm thấy con bạch mă xa hơn phía dưới dòng sông, đang đứng cạnh một cây dương liễu, lỗ mũi mở to, 2 tai bịt tẹt đầu.
Với cây cung trong tay, Roran giết thêm 4 tên lính nữa và làm bị thương hơn một tên. Khi chỉ còn 2 mũi tên, Roran phát hiện ra Carn đang đứng bên kia khu trại, đấu tay bo với một tên lính bằng một góc lều bị cháy. Kéo dây cung cho đến khi mấy sợi lông vũ trên mũi tên chạm vào tai, Roran bắn vào ngực tên lính. Tên lính ngừng lại và Carn chặt đầu hắn. Roran vứt cây cung sang một bên, búa trong tay, chạy về phía Carn, la lớn “Anh ko thể giết bọn chúng bằng phép thuật sao?”
Trong một thoáng, Carn chỉ có thể thở hổn hển, rồi lắc đầu, trả lời “Câu thần chú nào tôi thốt ra cũng bị vô hiệu”. Ánh sáng từ chiếc lều cháy mạ vàng khuôn mặt anh ta.
Roran nguyển rủa. ” Đi cùng tôi” anh hét to, nâng chiếc khiên lên.
Vai kề vai, 2 người tiến về phía bọn lính gần nhất: một đám 8 tên lính đang bao vây 3 người của Varden. Vài fút sau, ánh vũ khí loé lên loang loáng, Roran nhận những vết thương bất ngờ, da thịt rách bươm. Bọn lính dai sức hơn người thường, chúng không bao giờ né khi bị tấn công và cũng chẳng mảy may gì ngay cả khi nhận những vết thương khủng khiếp nhất. Cố sức quá nhiều, Roran lại buồn nôn, 8 tên lính vừa ngă xuống, Roran cúi người, nôn đại. Anh quệt miệng lau đám bọt sót lại.
một trong 3 người lính họ định cứu đã chết, dao cắm vào cật, 2 người còn trụ lại được tiếp tục nhập bọn với Roran và Carn, tiếp tục tấn công nhóm lính tiếp theo.
” Dồn chúng về phía dòng sông”,Roran hét lớn. Nước và bùn sẽ làm những tên lính khó cử động và có lẽ sẽ giúp Varden thắng thế hơn.
Cách đó ko xa, Martland sốc lại một đội một2 người lính Varden còn đang ngồi trên lưng ngựa, đang làm đúng những gì Roran đã nói: dồn bọn lính xuống dòng nước lấp lánh ánh sáng.
Bọn lính và mấy tên lái bò còn sống vẫn cố kháng cự. Chúng tống khiên vào mấy người lính bộ. Chúng thọc khiên vào ngựa. Nhưng dù chúng chống trả rất vất vả Varden vẫn buộc chúng lùi từng bước một cho đến khi lũ người trong lớp áo trấn thủ đỏ đó đứng ngập quá gối dưới dòng nước chảy xiết, một nửa bị loá mắt bởi ánh sáng kì lạ chiếu vào.
“Dàn hàng”, Martland hô lớn, xuống ngựa, đứng dạng 2 chân trên bờ sông “Đừng để chúng lên bờ.”
Roran hạ thấp nửa người, ấn mạnh gót chân xuống nền đất mềm cho đến khi thoải mái với tư thế của mình, chờ đợi tên lính to con, đang đứng trước anh vài feet trong dòng nước lạnh, tấn công. Gầm lên một tiếng, nước bắn tung toé khỏi vũng nước nông, hắn vung kiếm. Roran đưa khiên lên đỡ, nện trả một cú nhưng hắn lấy khiên chặn lại và chém rách chân anh. Sau vài giây giao đấu, ko ai có thể làm bị thương kẻ kia. Bất ngờ, Roran đánh găy cẳng tay trái tên lính, dồn hắn lùi lại vài bước. Tên lính chỉ cười, thốt ra những tiếng rầu rĩ, lạnh lẽo.
Roran lo sợ liệu anh và đồng đội có sống sót qua đêm nay. Chúng khó giết hơn cả loài rắn. Chúng ta có thể chém chúng tơi tả, chúng vẫn bổ tới trừ khi có đòn gì đó kết liễu chúng. Suy nghĩ của Roran bị cắt ngang khi tên lính lại lao vào anh, thanh kiếm hình chữ V của hắn lung linh như một lưỡi lửa dưới ánh sáng mờ.
Trận đấu bỗng trở thành một cơn ác mộng với Roran. Luồng sáng kì lạ trở thành tai hoạ khi ban cho dòng nước và lũ lính một diện mạo kì dị, tẩy trắng chúng, và đẩy những cái bóng của chúng thành những vệt dài, mỏng, sắc như dao cạo xuyên qua làn nước,trong khi khắp nơi xung quanh đó, bong tối dày đặc vẫn đang bao phủ. Hết lần này đến lần khác Roran đẩy lùi những tên lính lao lên giết anh, nện búa vào chúng cho đến khi không còn nhận ra hình người, nhưng chúng vẫn không chết. Sau mỗi cú đòn, từng giọt máu đen như mực phủ lên dòng sông, chảy theo dòng nước. Những tiếng loảng xoảng chết người đều đều tiếp diễn khiến cho Roran khó chịu và tê dại. Cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, luôn luôn có lớp lính khác lao lên hết đâm rồi lại chém. Và những tiếng cười điên dại vẫn ko ngừng vang lên từ những kẻ biết mình đã chết, chỉ còn duy trì hình hài của sự sống khi Varden đang tàn phá cơ thể chúng.
Và rồi im lặng.
Roran vẫn nấp sau chiếc khiên, cây búa giơ lên, thở hổn hển, nhễ nhăi mồ hội và máu. một phút trôi qua, Roran dần nhận ra rằng ko còn ai đứng dưới nước trước anh nữa. Roran nhìn qua trái, qua phải 3 lần, không hiểu nổi sao những tên lính quỷ quái đó cuối cùng cũng chết. một cái xác trôi ngang qua anh giữa dòng nước lấp lánh.
Roran gầm lên một tiếng không rõ răng, khi một bàn tay nắm chặt cánh tay phải của anh, xoay người lại, anh chỉ thấy Carn đang đứng bên cạnh. Người pháp sư nhợt nhạt, lấm tấm vết máu khô, nói” Chúng ta thắng rồi, Roran! Ê? Chúng ta đuổi được chúng rồi.”
Roran buông thơng 2 tay, ngả đầu ra phía sau, quá mệt để ngồi nghĩ. Anh cảm thấy….cảm thấy các giác quan sắc bén dị thường và mọi xúc cảm được nhồi sâu trong lòng. Anh hài lòng về điều đó, bằng ko, anh nghĩ mình sẽ phát điên.
“Tập trung lại và kiểm tra mấy cái xe bò!”, Martland la lớn. ” Càng nhanh chúng ta càng sớm ra khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này! Carn, chăm sóc cho Welmar, tôi ko thích trông thấy vết rạch đó.”
Bằng một nỗ lực phi thường, Roran quay người lại và lê bước qua bờ sông, tiến lại chiếc xe gần nhất. Chớp chớp mắt khi giọt mồ hôi chảy qua lông mày, Roran nhận ra trong đội chỉ còn 9 người trụ lại. Anh dẹp mọi thứ ra khỏi đầu “Ko fải lúc để than khóc.”
Khi Martland Redbeard bước ngang qua khu trại giờ chỉ còn là băi xác chết, một tên lính Roran cho là đã chết bật dậy và chặt đứt tay phải bá tước. Bằng một động tác thuần thục duyên dáng, ông đá thanh kiếm văng khỏi tay tên lính, quỳ lên họng hắn, và dùng tay trái, rút dao ra khỏi thắt lưng đâm xuyên qua tai trái tên lính, giết chết hắn. Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng đầy căng thẳng, Martland kẹp phần còn lại của cổ tay phải xuống dưới nách trái, xua những người đang chạy tới ” Để tôi yên!Không nặng lắm đâu. Đến mấy cỗ xe kia! Trừ phi mấy thằng lười các anh nhanh lên còn ko chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi râu tôi bạc như tuyết. Nhanh lên!” Carn từ chối nhúc nhích, dù Martland quắc mắt, quát lớn “Xéo đi, hoặc là tôi sẽ quất roi lên người anh tội trái lệnh”.
Carn đỡ cánh tay vụng về của Martland ” Tôi có thể gắn nó lại nhưng có lẽ sẽ cần vài phút.”
“Ah, đồ chết tiệt, tha cho ta” Martland la lên, rụt cánh tay lại, giấu vào trong áo trấn thủ. “Đừng làm ta cáu nữa, hãy cứu Welmar và Lindel nếu anh có thể. Hãy tính chuyện này sau khi chúng ta bỏ lại những con quái vật này vài dặm. ”
“Có thể quá muộn.” Carn nói.
“Đó là lệnh, thưa ngài pháp sư, ko phải lời yêu cầu.” Martland lớn tiếng.
Khi Carn lui xuống, Martland dùng 2 hàm răng thắt lại ống tay áo phía trên cánh tay phải trước khi kẹp lại dưới nách trái. Khuôn mặt vị bá tước lấm tấm mồ hôi ” Được rồi! Có đồ gì jấu sau mấy cỗ xe chết tiệt đó?”
“Dây thừng!” ai đó la to.
” Rượu! ”
Martland cằn nhằn. “Ulhart, ghi lại cho tôi.”
Roran júp những người khác xem xét mấy cái xe, thông báo cho Ulhart. Sau cùng, họ giết hết những con bò và đốt những cỗ xe như thường lệ. Mấy người lính bắt lại ngựa, leo lên chúng và buộc những người bị thương vào yên ngựa.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Carn hướng về phía ngọn lửa sáng trên bầu trời, lẩm nhẩm một tràng cổ ngữ dài, lộn xộn. Màn đêm lại bao phủ thế giới. Liếc sang, Roran trông thấy khuôn mặt Carn rộn ràng khi nhìn ngắm những ngôi sao nhợt nhạt trước khi chìm vào bóng tối quen thuộc, anh trông thấy những con bướm đêm màu xám nhạt bay vô hướng trên bầu trời như linh hồn người đã chết.
Tim nặng trĩu, Roran đặt gót chân lên sườn Hoả tuyết, rời khỏi băi chiến trường.
Eragon 1, 2, 3 Eragon 1, 2, 3 - Christopher Paolini Eragon 1, 2, 3