Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2366 / 3
Cập nhật: 2015-11-28 05:07:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
úc về sư đoàn trời đã tối, cô đi lên kí túc rồi mới phát hiện ra để quên túi xách ở trên xe.
Lục Tự từ ngoài về, đỗ xe xong liền đi ra ngoài, liếc thấy Lôi Vận Trình đang đứng ngây ra giữa bãi đổ xe, anh nhướn mày, đi đến gần vỗ vai cô: “Về rồi à? Sao lại đứng chịu phạt ở đây thế?”
Lôi Vận Trình giật nảy mình, ngẩng phắt đầu nhìn. Vẻ mặt bất thường và ánh mắt thẩn thờ của cô khiến Lục Tự cảm thấy kì quái: “Sao thế?”
– Em…e… tìm không thấy cái xe của mình ban nãy đỗ ở đâu nữa, túi của em ở trên xe!
Lục Tự không khỏi nhíu mày: “Em ngốc à? Chẳng phải ở đây sao?”, anh chỉ vào cái xe bên tay trái cô.
Lôi Vận Trình bàng hoàng sực tỉnh, chạy về phía đó kéo cánh cửa xe, ngồi vào bên trong, nhìn thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa, cô liền khởi động xe theo phản xạ tự nhiên.
Đôi lông mày của Lục Tự càng nhíu chặt hơn, anh lại gần mở cửa xe, thò đầu vào bên trong tắt máy.
– Anh làm gì thế? – Lôi Vận Trình ngơ ngác nhìn Lục Tự.
– Anh phải hỏi em câu này mới đúng, chẳng phải em nói đi lấy cái túi xách sao? Sao lại khởi động xe thế, định đi đâu à?
Lôi Vận Trình ngây ra, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ờ… ừ nhỉ!”
Cô xách túi xách ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi đi ra ngoài, mỗi bước đi cứng nhắc như người máy.
Lục Tự chìa tay ra chắn ngang trước mặt cô: “Rốt cuộc em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lôi Vận Trình cũng đang tự hỏi mình, Lục Tự nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm lo lắng và sốt ruột khiến sống mũi cô chợt cay cay, mắt cô đỏ hoe, mọi thứ như nhòa đi: “Em rất ổn mà!”
Cô gạt tay Lục Tự định bỏ đi nhưng bị anh lôi xềnh xệch ra xe, lưng cô đập vào xe cứng ngắc, đau đến mức không thể chịu nổi. Cô lấy tay bịt miệng: “Em ổn thật mà!”
Kèm theo mỗi từ cô nói là một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.
Trên cánh tay cô còn hằn vết răng trẻ con, Lục Tự trầm ngâm, tiến lại gần kéo cô vào lòng, vùi đầu cô vào ngực mình: “Khóc đi!”
Lôi Vận Trình lần đầu tiên không từ chối sự động chạm của Lục Tự, lần đầu tiên cô tình nguyện trút nước mắt trong vòng tay người đàn ông mà cô từng cực kì căm hận.
Mặt trời đang khuất dần phía đằng tây, ánh sáng đỏ rực nơi cuối chân trời, cảnh tượng đẹp khiến người ta say lòng.
Phong Ấn từ trong phòng họp đi ra, nghiên đầu nhìn ra ngoài hành lang, đôi lông mày chợt giãn ra.
Phòng này ở trên tầng hai, còn nhà xe lại ở bên dưới, Phong Ấn liếc qua là nhìn thấy đuôi chiếc xe Jeep mà Lôi Vận Trình lái.
Cô nhóc này về rồi mà cũng không chịu nói với anh một tiếng. Anh lấy điện thoại ra, khóe môi khẽ mỉm cười.
Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo Lôi Vận Trình quay trở lại với hiện thực, ý thức được ai đang ôm mình, cô liền vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta. Tiếng chuông điện thoại này được cài đặt riêng cho Phong Ấn, lúc này nghe sao mà chói tai đến thế. Lục Tự nhìn thấy cô đứng ngây ra liền cúi người nhặt lấy cái túi của cô, cầm điện thoại của cô ra liếc nhìn vào màn hình.
– Là Phong Ấn!
Lôi Vận Trình ngoảnh mặt đi chỗ khác, cắn chặt răng để không bật khóc.
Lục Tự nhìn cái cổ trắng ngần của cô, không khỏi tự giểu cợt: Cô gái này luôn có thái độ cự tuyệt anh như một bản năng, phải là một cú sốc lớn đến mức nào mới có thể khiến cho một cô gái kiên cường như thế bỗng nhiên đánh mất phương hướng, quên mất anh là ai nên mới ở gần anh như thế.
Gió lạnh thổi qua, hơi thở cô vừa để lại trong không khí bị gió cuốn đi mất, chẳng còn chút dấu tích, cứ như thể ban nãy cô gục đầu vào ngực anh khóc nức nở chỉ là một ảo giác.
Phong Ấn gọi điện cho cô mấy lần, rồi lại gọi về kí túc mà không có ai nghe máy. Đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì Lôi Vận Trình gọi lại.
– Răng Thép à, anh nhìn thấy…
Lôi Vận Trình đã cắt ngang lời anh:
– Em về rồi, ban nãy qua tìm Tiểu Tô nói chuyện một lát, không cầm theo điện thoại trên người, em hơi mệt, em đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát, tối nay gặp anh sau! Bye bye!”, Lôi Vận Trình nói một lèo rồi không cho anh có cơ hội nói gì mà cúp máy luôn.
Phong Ấn đang há miệng định nói gì đã nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia vọng lại.
– Có phải anh đã biết từ trước không? – Lôi Vận Trình khóc đến mức toàn thân như run lên.
Lục Tự lại gần siết chặt hai vai cô, dè dặt giữ cự li, không động chạm đến cô: “Biết gì cơ?”
– Biết giữa Phong Ấn và Hạ Viêm Lương có một đứa…- Lôi Vận Trình nghẹn họng, không nói ra lời, cứ như thể cô không nói ra thì chuyện đó sẽ không phải là sự thật, Lãnh Lãnh sẽ không tồn tại.
Quả nhiên, cuối cùng cô cũng biết chuyện đứa bé. Lục Tự cúi đầu nhìn ra đằng sau cô. Lôi Vận Trình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối này của Lục Tự.
– Có thể những chuyện anh biết không phải toàn bộ sự thật, hơn nữa chuyện này nếu anh nói cho em biết, liệu em có tin không?
– Không tin, không tin, ai nói cũng không tin… – Lôi Vận Trình lặp đi lặp lại như bị ma nhập.
Lục Tự siết chặt cánh tay cô: “Chỗ này không đau à?”
Hàng rào phòng ngự mà Lôi Vận Trình vừa dây dựng nên phút chốc đã sụp đổ, Lục Tự đã nhắc cô nhớ đến vết răng cắn của Lãnh Lãnh, hiện thực đã chứng minh chuyện này có tồn tại.
– Có phải đàn ông đều lưu luyến tình cũ không? – Lôi Vận Trình phẫn nộ quay người lại, cú quay người đột ngột này khiến cho khoảng cách giữa Lục Tự và cô rút lại rất ngắn, gần như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Lục Tự hơi cúi đầu, môi anh ta chỉ cách môi cô có vài phân. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nhóe nước của cô: “Tại sao em không đi hỏi cậu ta?”
Lôi Vận Trình cảnh giác lùi sát vào thân xe, hai tay chắn trước mặt anh ta như thể không muốn anh ta tiến lại gần mình.
Lục Tự cố ý sáp lại: “Hỏi xem rốt cuộc Hạ Viêm Lương có địa vị như thế nào trong lòng nó, hỏi xem nó yêu cô ta nhiều hơn hay là yêu em nhiều hơn…”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Lôi Vận Trình có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn và tình cảm sâu đậm của Lục Tự ánh lên từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta, gần đến mức cô có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình trong đôi con ngươi của anh ta. Ngay cả cô cũng thấy xa lạ với chính mình lúc này.
Cô đẩy Lục Tự ra, gạt bừa nước mắt, cầm túi xách quay người định bỏ đi, nhưng chưa đi được hai bước đã dừng lại: “Chuyện này anh đừng có nói lung tung ra ngoài!”
Lục Tự cười khẩy: “Chuyện gì? Chuyện em khóc trong vòng tay anh á?”
Lôi Vận Trình chẳng có sức đâu mà đấu khẩu với Lục Tự, cô lặng lẽ bỏ đi.
Sáng hôm sau, Phong Ấn dẫn đội tập luyện, anh cố ý giảm tốc độ để chạy cùng với Lôi Vận Trình ở phía sau: “Chẳng phải em bảo sẽ mua điểm tâm cho anh sao? Đồ ăn đâu rồi?”
Lôi Vận Trình đội mũ che gần kín mặt nên Phong Ấn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô: “Nửa đêm đói quá em ăn mất rồi!”
Phong Ấn có vẻ ngạc nhiên: “Ăn hết rồi á?”
– Không sót cái nào!
– Đồ ham ăn, hôm nay phạt em chạy thêm hai vòng để tiêu hao mỡ thừa!
– Tuân lệnh!
Phong Ấn vốn chỉ nói đùa, nào ngờ Lôi Vận Trình lại chạy thật. Phong Ấn gọi cô hai tiếng nhưng Lôi Vận Trình dường như không nghe thấy, càng chạy càng xa.
Phong Ấn đợi cô chạy về chỗ mình liền chạy theo kéo cô lại: “Anh gọi mà em không nghe tiếng à?”
Cô thở hồng hộc, đứng thẳng người: “Đại đội trưởng mới nói phạt em chạy thêm hai vòng mà!”
Phong Ấn nhướn mày cười: “Em ngoan thế, anh nói phạt em cái khác em có nghe không?”
– Có ạ!
Lôi Vận Trình hùng hồn đáp, thái độ nghiêm túc khiến cho nụ cười trên môi Phong Ấn trở nên gượng gạo, anh khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô dưới cái mũ: “Em đang thi gan với anh đấy à? Anh chọc giận em sao?”
Lôi Vận Trình không nói gì, đôi môi mím chặt.
Những người xung quanh đều đang nhìn, mọi người đều chỉ coi đây là chuyện cãi vã vặt vãnh giữa hai người, ai nấy đều cười cợt, bàn tán. Phong Ấn không tiện nói gì thêm đành bỏ qua.
Đến tận lúc giải tán, Lôi Vận Trình cũng chẳng buồn nhìn Phong Ấn lấy một cái.
Anh bê suất cơm ngồi xuống cạnh cô như mọi ngày, vừa cầm đũa lên đã thấy cô bê suất cơm của mình ra bàn mấy nữ quân nhân đang ngồi.
Mấy người đàn ông ngồi cùng bàn khẽ cười: “Đại đội trưởng, Tiểu Lôi nhà anh không đếm xỉa đến anh nữa rồi!”
Phong Ấn nhún vai đầy bất lực: “Con gái mà, cứ mỗi tháng lại có vài ngày như thế!”
– Anh lại gạt bọn em rồi, em thấy đâu có giống, Tiểu Lôi tính tình tốt thế, chắc chắn là anh chọc giận cô ấy rồi, còn không mau đi dỗ cô ấy đi!
– Con gái không thể nuông chiều quá được, càng chiều càng hư!
Phong Ấn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với mọi người, lúc ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Tự. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Phong Ấn khẽ nhoẻn miệng cười, thu ánh mắt lại, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Tô huých tay Hướng Bắc Ninh, thì thầm hỏi: “Hai người họ làm sao thế?”
– Không biết! – Hướng Bắc Ninh lắc đầu: “Suốt ngày như thế, em mau ăn cơm đi!”
Tiểu Tô tay chống cằm, bĩu môi làm mặt xấu với Hướng Bắc Ninh.
Đúng lúc ấy, đột nhiên từ trong gian phòng nhỏ có hai người đi ra, một người là Ngũ chính ủy, bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ, tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống sàn phá vỡ không khí tương đối yên tĩnh trong nhà ăn.
Tiểu Tô mở to mắt, đập bốp tay xuống bàn: “Ninh Ninh nhìn kìa, đó chẳng phải là Hạ Viêm Lương hay sao?”
Hướng Bắc Ninh ngoảnh đầu lại nhìn rồi quay sang Lôi Vận Trình.
Nữ quân nhân ngồi bên cạnh huých cô mấy cái, lúc này Lôi Vận Trình mới định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp nụ cười lạnh lùng của Hạ Viêm Lương.
Hạ Viêm Lương lạnh nhạt liếc cô rồi đưa mắt tìm kiếm Phong Ấn, thì thầm gì đó vào tai Ngũ chính ủy rồi đi thẳng về phía anh.
Một mùi nước hoa quen thuộc cùng tiếng bước chân chói tai đang tiến lại gần mình, Phong Ấn không cần nhìn cũng biết là ai.
– Phong Ấn, lâu lắm không gặp, em có thể ngồi đây không? – Hạ Viêm Lương nghiên đầu dịu giọng hỏi, âm lượng không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Lôi Vận Trình và vội và hai miếng cơm rồi đứng dậy bỏ đi, chẳng buồn nhìn họ lấy nửa cái. Phong Ấn đủng đỉnh đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: “Đương nhiên là được!”
Tuy nhiên chưa đợi cô ta ngồi yên chỗ, Phong Ấn đã nở một nụ cười công thức với cô: “Chỉ có điều tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên nhé!”, nói rồi anh liền đứng dậy, đuổi theo Lôi Vận Trình ra ngoài.
Sắc mặt Hạ Viêm Lương lúc này cực kì khó coi, bối rối siết chặt lấy cái túi.
– Phụt… – Tiểu Tô bịt chặt miệng, suýt thì phì ra cười: “Đại đội trưởng Phong xấu ghê!”
Những người xung quanh thấy không có liên quan đến mình liền ai làm việc nấy, gần như chẳng có ai chú ý đến sự xuất hiện của cô ta. Lục Tự cười khẩy vẻ mỉa mai, đội mũ vào rồi bỏ đi.
Lôi Vận Trình bị Phong Ấn kéo ra vườn hoa, lấy tay nâng cằm cô lên nhưng bị cô gạt ra. Một luồng sáng trắng thoáng qua từ tay cô. Phong Ấn tóm lấy cánh tay cô, kéo tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy vết thương được cô băng bằng băng trắng. Anh không khỏi nhíu mày.
– Tay em sao thế?
– Bị cắn!
– Bị cắn ư? – Phong Ấn nhíu mày: “Chó cắn à? Đã tiêm phòng chưa? Sao không nói cho anh biết? Có đau không?”
– Là trẻ con cắn.
Cô nói rồi chảy nước mắt, bộ dạng ấm ức khiến Phong Ấn bật cười, vội ôm cô vào lòng, lau nước mắt rồi dỗ dành cô: “Lớn bằng ngần này rồi còn khóc, nói cho anh biết là con cái nhà ai mà hư thế, dám bắt nạt Trình Trình nhà anh, để anh đánh cho nó một trận nhé!”
Phong Ấn nói xong không khỏi bồi hồi: “Nhớ lúc nhỏ anh với Lôi Dật Thành không ít lần vì em mà đánh nhau, thật không ngờ đến tuổi này rồi vẫn như thế này!”
Anh cúi xuống chạm trán vào trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngân ngấn nước của cô, không khí bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Phong Ấn hôn lên những giọt nước mắt của cô, cẩn thận như đang nâng niu báu vật: “Ban nãy anh không đếm xỉa đến cô ta, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, nể mặt anh biểu hiện tốt, nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Anh đã làm gì sai sao nào? Nếu không sao em lại dỗi anh?”
Lôi Vận Trình dằn lòng không nói, Phong Ấn phát hiện kế hoạch của mình không thành, anh vò đầu bứt tai vẻ bất lực: “Không nói cũng được, em nổi nóng thế nào cũng được, nhưng đừng có lạnh lùng với anh có được không? Làm cho anh có cảm giác anh bị em bỏ rơi vậy, Trình Trình, ngoan, cười với anh một cái xem nào!”
Trước khi ở bên Phong Ấn, cô không bao giờ nghĩ anh lại là người đàn ông có thể hạ thấp mình vì phụ nữ. Anh là loại đàn ông rất kiêu hãnh, giống hệt như bố anh, người duy nhất khiến cho Phong Hạo đầy kiêu hãnh, lạnh lùng phải cúi đầu, đó chính là mẹ của Phong Ấn.
Lôi Vận Trình luôn tin rằng một người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu thì trong trái tim anh ta vẫn có một người phụ nữ là điểm yếu chí mạng của mình, cũng giống như Lâm Thất Thất trước mặt Phong Hạo, Thương Tiểu Thuyền trước mặt Lôi Khải và Tử Du trước mặt Lôi Dật Thành…
Không biết tại sao cô lại nhớ đến chuyện ở quán rượu mấy năm về trước, Lục Tự từng nói với cô:
Người duy nhất nguyên vẹn trở về sau trò chơi ấy chính là Hạ Viêm Lương.
Nếu sau này hai người họ có chia tay, tuyệt đối không phải vì Phong Ấn không cần cô ta nữa.
Còn cả thái độ lạnh lùng của Phong Ấn khi Lục Tự dẫn cô vào gian phòng nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt trước đây từng bị cô bỏ qua nay lại hiện về trong đầu cô.
Tất cả mọi người đều biết rằng anh và Hạ Viêm Lương yêu nhay say đắm đến mức nào, tất cả mọi người đều nói người đàn bà ấy chính là trở ngại lớn nhất giữa cô và Phong Ấn.
Thế nhưng cô cứng đầu, chưa bao giờ tin rằng sẽ có thứ gì không thể vượt qua, chỉ cần cô có đủ nỗ lực, chỉ cần cô có đủ tình yêu đối với anh.
Nhưng thực sự chỉ cần cô nỗ lực là đủ sao?
Khuôn mặt người đàn ông trước mặt cô lúc này đang hiện lên bên cạnh cảnh tượng ấm cúng trong nhà của Hạ Viêm Lương cô nhìn thấy hôm trước, trái tim Lôi Vận Trình như thắt lại: “Có chuyện này muốn nói với anh, hôm qua em nhìn thích một kiểu nhẫn, chỉ có điều hơi đắt!”
Phong Ấn như trút được gánh nặng trong lòng, anh hôn lên môi cô, mí mắt rạng rỡ nụ cười: “Anh còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, ngày kia là cuối tuần, anh dẫn em đi mua, ngoài ra… anh sẽ nói toàn bộ những chuyện em cần biết cho em biết!”
Lôi Vận Trình miễn cưỡng gật đầu, rồi lại lắc đầu ôm chặt lấy cổ anh: “Không, anh chỉ cần mua nhẫn cho em là được rồi, những chuyện khác em không muốn biết!”
Giọt nước mắt của cô chảy xuống cổ anh, cảm giác lành lạnh: “Em nên biết, như thế mới công bằng với em! Ngoan, đừng khóc nữa, khóc là sưng mắt lên đấy. Em muốn cả sư đoàn này phê phán anh à?”
Gió lúc này đã bắt đầu lành lạnh, hơi ấm từ bàn tay Phong Ấn dường như không thể lan tỏa vào tận trái tim cô. Lôi Vận Trình để mặc cho anh lau nước mắt cho mình, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ dựa vào ngực anh, lắng nghe anh kiên nhẫn dỗ dành, không biết tại sao cô cứ cảm thấy cái cảm giác ấm áp này ngày càng cách xa mình hơn.
Lục Tự vào mua bao thuốc đi ra đã thấy Hạ Viêm Lương đang đứng chờ mình ở bên ngoài cửa hàng, hai người cũng coi như là có quen biết, Lục Tự không thể cứ thế mà bỏ đi được.
– Có chuyện gì cứ nói thẳng, anh còn phải về nghỉ trưa!
– Anh vẫn thẳng thắn như ngày nào!
Lục Tự không phản ứng gì, Hạ Viêm Lương lấy từ trong túi một cái DV đưa ra trước mặt anh: “Phiền anh đưa cái này cho Lôi Vận Trình giúp em!”
Lục Tự đứng bất động.
– Chỉ là một cái DV thôi, đâu phải thứ gì nguy hiểm? Anh không cần phải đề phòng em như thế đâu! – Hạ Viêm Lương nhún vai vẻ vô tội.
Lục Tự ngậm điếu thuốc trong miệng, do dự giây lát rồi chìa tay ra: “Tại sao anh phải giúp em?”
– Không chỉ là giúp em, cũng là giúp cho anh đấy! – Hạ Viêm Lương lấy điếu thuốc trên tay Lục Tự, đưa lên miệng rít mạnh một hơi: “Em biết anh đang thích con bé đó, còn con gái em lại cần một người cha!”
Lục Tự nhìn cô ta chằm chằm: “Anh không muốn giúp em làm to chuyện, hay là em đang cố tình gỡ lớp quân phục trên người Phong Ấn thay cho Lê Duệ? Nếu là như vậy thì xinh lỗi nhé, anh không thể giúp em chuyện này, anh và Lê Duệ không giống nhau, sẽ không vì một người đàn bà mà quay sang đâm sau lưng nhau đâu!”
– Nếu cần làm ầm ĩ lên thì em đã làm ầm lên từ lâu rồi! – Hạ Viêm Lương cười khẩy, đôi môi đỏ nhả khói: “Lục Tự, chẳng nhẽ anh cam tâm tình nguyện nhìn thấy họ quấn quýt nhau ngay trước mặt anh ư? Con người đều như nhau, ai cũng ích kỉ, em vì con gái, anh vì bản thân, chẳng có gì không đúng cả. Hơn nữa em nói cho anh hay, con người rất dễ đem lòng yêu người khác khi đang yếu đuối nhất, đàn ông đàn bà như nhau. Anh là người thông minh, anh nên biết nắm lấy cơ hội!”
Lúc này, mắt Hạ Viêm Lương như ánh lên sự ép buộc. Lục Tự nhướn mày đầy mỉa mai: “Đây là kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của em phải không, cảm ơn đã chỉ điểm nhé!”
Lục Tự về kí túc, trằn trọc mà không ngủ được. Anh cầm cái DV ra ngoài ban công, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ mở ra.
Trong đó là bức anh khiến Lục Tự nhíu mày. Anh ấn nhanh nút next, xem lướt cho đến tận cuối cùng nhưng không có gì quá đặc biệt. Anh đang định tắt máy đi thì máy chuyển sang một đoạn không có hình, sau đó là có âm thanh vang lên, sau đó là…
Xem hết toàn bộ, Lục Tự liền tắt DV đi, tim đập thình thịch, máu toàn thân như chảy ngược, anh châm điếu thuốc hút để bình tĩnh lại.
Phong Ấn, lần này thì mày chẳng thể trách ai được, chỉ có thể coi như số mày đen đủi thôi…
Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Tâm Thường Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm