The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2366 / 3
Cập nhật: 2015-11-28 05:07:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ối mai là lúc mà Phong Ấn phải đi rồi, Lôi Vận Trình và Yến Kì đang làm bài tập trong phòng tự học ở thư viện, chẳng học vào đầu được chữ nào. Yến Kì phải gọi mấy tiếng liền, Lôi Vận Trình mới bừng tỉnh: “Nhớ ai mà thất thần thế?”
– Cái người làm lính đó à? – Yến Kì biết chuyện của Lôi Vận Trình, mặc dù không thích lắm nhưng đã chơi thân thiết với nhau, cho dù bạn có không thích đi chăng nữa cũng phải chia sẻ với bạn bè. Cô cắn bút đọc sách, giây lát sau ngẩng đầu lên, đắn đo hồi lâu rồi nói: “Trình Trình, tôi đã nói với gia đình là muốn thi vào đại học Công an!”
– Thi đi! – động tác quay bút trên tay Lôi Vận Trình chợt khựng lại: “Đừng có nói với tớ là cậu vì anh trai tớ nhé!”
Mặt Yến Kì đỏ bừng: “Không được ư? Cậu có thể vì người đàn ông mà mình thích thi vào làm phi công, tớ thi cảnh sát thì đã làm sao?”
– Đàn ông tốt nhiều vô kể, sao cứ nhất định phải để ý đến anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng chẳng phải là người đàn ông tốt đâu! Dữ như ma ý!
– Cũng không hẳn hoàn toàn vì anh ấy, nhưng qua anh ấy, tớ ngày càng sùng bái cái ngành nghề cảnh sát này, hi vọng có một ngày mình được mặc lên người bộ đồng phục cảnh sát!
Lôi Vận Trình giơ tay lên cắt ngang lời cô: “Cậu nghiêm túc chứ?”
Yến Kì khẽ gật đầu: “Mọi người trong gia đình tớ cũng đồng ý rồi!”
– Anh trai tớ có bạn gái rồi, là thanh mai trúc mã của anh tớ! – Lôi Vận Trình cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng.
– Tớ biết, tớ đã bắt gặp nhiều lần rồi, tên là Hoàng Phủ Tử Du phải không? Là một cô gái rất xinh đẹp!
– Không đơn giản chỉ là đẹp, chị ấy phụ thuộc và tin tưởng anh trai tớ còn hơn là cả người nhà chị ấy! – Lôi Vận Trình nhận ra sự u ám ánh lên trong ánh mắt Yến Kì liền ngậm chặt miệng thôi không nói.
Yến Kì ngẩng đầu khẽ cười: “Cậu đừng có nhìn tớ như thế, khiến tớ cảm thấy áp lực lớn lắm. Cậu yên tâm, tớ không cố chấp như cậu đâu. Cậu là bày tỏ thẳng thắn, còn tớ chỉ là yêu thầm. Sự kỳ vọng trong tình cảm của chúng ta có sự khác biệt về bản chất.”
Cô không chỉ một lần nhìn thấy Lôi Dật Thành và Tử Du ở bên nhau, cô biết tình cảm Lôi Dật Thành dành cho Tử Du như thế nào, không ai có thể thay thế cô ấy được, ít nhất cô cũng không có đủ tự tin để khiến cho Lôi Dật Thành yêu chiều và chăm sóc cô như đối với Tử Du. Người đàn ông không hay cười, không hay nói trước mặt người khác đã dồn toàn bộ tình cảm yêu thương cho một người con gái khác. Cô thầm ngưỡng mộ Tử Du, nhưng không hề đố kị, thậm chí là rất thích cô ấy, bởi vì đó là tình yêu của anh.
Lôi Vận Trình là tấm gương của cô, cô rất ngưỡng mộ dũng khí của Lôi Vận Trình, bởi vì Yến Kì không có được niềm tin rằng cho dù thế nào cũng giành được Lôi Dật Thành về cho mình, đối với cô mà nói, có thể trở thành một nhân vật phụ góp mặt trong cuộc sống của anh đã là may mắn lắm rồi.
Làm một diễn viên phụ trong cuộc sống của anh ấy…
Câu nói này cứ ám ảnh trong đầu của Lôi Vận Trình, cô biết điểm khác biệt giữa mình và Yến Kì là ở đâu: cô có dã tâm không thể xoay chuyển trong tình yêu, nếu chỉ có thể làm nhân vật phụ trong cuộc sống của Phong Ấn, vậy thì rung động với anh còn có ý nghĩa gì?
Kể từ sau lần ấy, Phong Ấn và Hạ Viêm Lương bắt đầu gặp mặt nhiều hơn, cho dù là hẹn hò trước hay là tình cờ chạm mặt, Hạ Viêm Lương thường tỏ ra rất nồng nhiệt với Phong Ấn, thậm chí còn hơn cả trước đây lúc hai người còn hẹn hò.
Phong Ấn chưa bao giờ suy đoán xem rốt cuộc Hạ Viêm Lương đang có âm mưu gì, trong nhận thức của anh, đó chẳng qua chỉ là sự chơi bời của đám thanh niên nam nữ trưởng thành,
Anh sắp trở lại với đội nên bạn bè có ý tổ chức một buổi tụ tập ăn chơi cho anh. Hạ Viêm Lương cũng có mặt, cặp tình nhân cũ đương nhiên trở thành đề tài nóng hổi trong buổi tối hôm nay. Hai người không buồn để tâm mình là nhân vật chính của đề tài bàn tán, thoải mái để mọi người trêu chọc.
– Phong Ấn, có thể tiết lộ xem hồi đó vì sao hai người chia tay không?
Cuối cùng lại vòng về chủ đề này. Phong Ấn cười khẩy: “Tôi bị đá chứ sao!”
Đám đông cười rộ lên, chĩa mũi nhọn về phía nữ chính: “Người đàn ông như thế nào mà lại đánh bại được Phong Ấn nhà chúng ta và giành được mỹ nhân họ Hạ thế này?”
Hạ Viêm Lương quàng tay qua vai Phong Ấn, mỉm cười nói: “Mấy người đang cố tình chọc vào vết thương của Phong thiếu gia đấy à?”
– Chọc cái gì mà chọc, giờ em về rồi, tình cũ không rủ cũng đến!
Phong Ấn cười mím miệng, dửng dưng nói dăm ba câu rồi chuyển sang chủ đề khác.
Đêm đã khuya, Phong Ấn không kiềm chế nên uống rất nhiều, cả gian phòng nồng nặc mùi rượu khiến anh cảm thấy đau đầu, đành đi vào nhà vệ sinh vã nước vào mặt cho tỉnh táo hơn. Lúc ra ngoài bỗng thấy một cặp chân mượt như ngọc đang chặn đường đi của anh.
Vẻ mặt Hạ Viêm Lương lúc cười là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà bao nhiêu năm nay anh từng nhìn thấy, chỉ cần khóe môi khẽ cong lên thôi cũng đủ khiến cho người khác hồn xiêu phách lạc.
– Uống nhiều quá hả? – cô nghiêng đầu hỏi, có đôi chút nũng nịu. Cũng có thể là do chất men của rượu khiến cho những chuyện trước đây đang tìm về, khiến mắt anh như hoa lên.
Một tay Phong Ấn chống vào tường, tay kia kéo lại cổ áo: “Rất muốn để anh uống phải không?”
Hạ Viêm Lương khẽ cười, ngoảnh đầu nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: “Tối nay… Qua chỗ em đi!”
Cằm bị một bàn tay to nâng lên, cô như chìm vào trong ánh mắt đen sâu thẳm đã ngà ngà men say của anh: “Anh không nghe nhầm chứ?”
Hạ Viêm Lương kiễng chân lên, đôi môi đỏ hồng lướt nhẹ qua môi anh: “Lại còn giả ngốc? Hay là không dám?”
Phong Ấn nhướn mày, ép cô vào tường: “Em biết là anh không có thói quen qua đêm với gái làng chơi mà!”
– Vậy thì vì em mà phá lệ đi!
Cơn gió lạnh bên ngoài lướt qua mặt. Phong Ấn uống nhiều rượu nên không thể lái xe, lúc Hạ Viêm Lương nói để cô lái xe, Phong Ấn còn ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Em lấy bằng lái rồi à?”
– Ừ, sau khi chúng ta chia tay em đã thi lấy bằng rồi!
Cô nhát gan, mỗi lần ngồi xe anh, tốc độ không dám quá trăm, phần lớn thời gian anh thà đưa cô đi tàu điện ngầm hay ngồi xe buýt hoặc là đi bộ còn hơn. Người phụ nữ nhát gan mà anh nghĩ mãi mãi chẳng bao giờ dám lái xe đã thi lấy được bằng lái ngay sau khi hai người chia tay nhau. Đúng là chẳng có ai có tư cách chăm sóc ai cả đời, người phụ nữ mà bạn cho rằng không thể nào rời xa bạn lại sống tốt hơn ai hết sau khi rời xa bạn.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt trong thang máy, lúc mở cửa, tay Hạ Viêm Lương như run lên. Phong Ấn khẽ cắn vào dái tai cô, siết chặt bàn tay đang cầm chìa khóa của cô để ấn chìa khóa vào trong ổ: “Làm gì mà kích động thế?”
Không bật đèn, Phong Ấn chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí của cái ghế sô pha trong bóng tối. Anh đẩy cô xuống ghế, sau đó đè người lên. Hạ Viêm Lương kéo tay anh đặt lên trước ngực mình, ánh mắt mơ màng nhìn anh: “Cho em đi!”
– Lát nữa sẽ có kịch hay gì đây? Gian phu dâm phụ bị bắt trên giường ư? – Phong Ấn từ từ cởi từng chiếc cúc áo trên người cô ta, hôn siết lên cái cổ mềm mại: “Thật không ngờ bao nhiêu năm sau anh lại đổi chỗ cho anh ta, trở thành một kẻ giống như anh ta!”
Lúc luồn tay vào trong váy cô, Hạ Viêm Lương nghe thấy giọng nói lạnh lùng và tàn khốc của Phong Ấn, bàn tay cô bất giác siết chặt lại: “Em đã nói là không ở bên anh ta nữa rồi, anh còn không tin em sao?”
Bàn tay chỉ còn cách nơi ấm áp ở cơ thể cô có một lớp vải mỏng, khiến cho hơi thở Hạ Viêm Lương trở nên gấp gáp. Phong Ấn giữ chặt eo cô để cô không cử động: “Chính em đã dạy anh biết lòng người khó đoán, em còn nhớ chứ? Vì vậy chỉ có cơ thể là không biết nói dối!”
Cánh cửa một gian phòng ở bên trong đột nhiên bị mở ra, một cô bé khoảng tầm ba tuổi đang ngồi trên xe đạp nhỏ đi ra, nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau trên ghế liền chau mày hỏi: “Mẹ?”
Thứ âm thanh non nớt vọng vào tai Phong Ấn, anh kinh ngạc ngẩng phắt đầu, trợn tròn mắt nhìn con bé: “Nó là ai thế?”
Hạ Viêm Lương đóng khuy áo vào rồi bật đèn lên: “Là con gái em, Lãnh Lãnh, chào chú đi!”
Cô bé được gọi là Lãnh Lãnh vừa nhìn rõ mặt Phong Ấn liền ngạc nhiên thốt lên: “Cháu từng gặp chú rồi!”, nói xong con bé liền quay trở lại phòng, chẳng mấy chốc đi ra, tay giơ cao cái khung ảnh.
Phong Ấn nhíu mày, người trong bức ảnh rõ ràng là anh. Anh nhìn sang thân hình bé nhỏ của cô bé, đôi mắt hơi nheo lại.
Lãnh lãnh có đôi mắt giống hệt như Hạ Viêm Lương, lúc này đôi mắt ấy đang long lanh nhìn anh: “Chú là…”
– Lãnh Lãnh, giờ này đáng ra con phải lên giường đi ngủ rồi chứ! – Hạ Viêm Lương ôm con gái trở về phòng dỗ dành cho nó ngủ.
Phong Ấn ngồi trên ghế sô pha rít thuốc lá, đợi Hạ Viêm Lương quay lại liền hỏi: “Nó mấy tuổi rồi?”
– Nếu em nói đứa bé là con anh, anh định sẽ thế nào?
– Đi xét nghiệm DNA là biết kết quả ngay, em tưởng anh sẽ tin ư?
– Nếu đã không tin anh còn làm ra vẻ như thế làm gì? – Hạ Viêm Lương khẽ cười. Phong Ấn cười không ra tiếng, dập tắt điếu thuốc, kéo tay cô đến căn phòng mà Lãnh Lãnh vừa vào.
– Vậy mời em giải thích giùm anh chuyện này là thế nào?
Đây là thư phòng, bên trong phòng, trên mấy giá sách không phải bày sách vở mà chỉ toàn là ảnh chụp chung của hai người. Đó là những hồi ức không bao giờ quay trở lại của hai người.
Mỗi bức ảnh đều được cô bọc cẩn thận, đặc biệt là bức ảnh to nhất ở giữa, cô mỉm cười hạnh phúc, nhưng trong bức ảnh không có có anh.
– Em thích nhất là bức ảnh anh chụp cho em! – Hạ Viêm Lương chậm rãi vòng tay qua eo anh: “Em có từng nói với anh chưa, con người em, cũng rất hoài cổ!”
Hạ Viêm Lương vùi đầu vào lồng ngực anh: “Em biết đó là em có lỗi với anh, em biết sai rồi Phong Ấn ạ!”
Phong Ấn chẳng hề nhúc nhích: “Em tại sao lại quay về? Lê Duệ đâu? Hai người li hôn rồi à?”
– Anh ấy không hề lấy em! – giọng nói của Hạ Viêm Lương có vẻ nghẹn ngào: “Em sai rồi Phong Ấn ạ, em không cầu xin anh tha thứ, cho dù bây giờ anh chỉ chơi bời với em thôi em cũng chẳng để bụng đâu!
Hạ Viêm Lương xoay mặt Phong Ấn lại nhìn thẳng vào mình, đôi mắt ngân ngấn nước: “Đợi khi nào anh không còn hận em nữa, chúng ta có thể… Có thể bắt đầu lại không?”
Có người nói mùi hương trên người một ai đó nhiều khi rất dễ khơi dậy dĩ vãng xa xưa. Phong Ấn cảm thấy rất có lí. Hạ Viêm Lương vẫn đang dùng mùi hương nước hoa mà anh thích, cái mùi ngòn ngọt ấy đi vào lục phủ ngũ tạng của anh, dùng tốc độ nhanh nhất và mạnh nhất để đánh thức toàn bộ những khúc mắc, yêu và hận giữa anh và cô, đánh thức sự không can tâm và nhục nhã tận sâu trong lòng anh.
Phong Ấn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm khó đoán: “Bắt đầu lại ư? Em đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng anh rồi, ngay cả con em cũng sinh cho Lê Duệ rồi, thế mà còn dám mơ bắt đầu lại với anh á?”
Phong Ấn bế thốc Hạ Viêm Lương lên, đi thẳng về phòng ngủ, ném cô lên giường, cởi phăng chiếc áo sơ mi trên người bằng tốc độ nhanh nhất rồi đè xuống người cô.
– Trước khi em quay trở lại, đối với anh em là bạn gái cũ, còn bây giờ em đối với anh là đối tượng để tình một đêm, đừng nhắc đến chuyện tình cảm, đừng làm vấy bẩn hai từ ấy!
Hạ Viêm Lương biết Phong Ấn hận mình, vì vậy hiện giờ anh đối với cô chỉ còn lại sự ham muốn. Nhưng đến khi chuẩn bị “đi vào” thì anh đột nhiên dừng lại, nâng cằm, nhìn thẳng vào mặt cô hồi lâu, những giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống người cô, ánh mắt dữ dằn như một con thú hoang rồi quay người xuống giường, nhặt cái áo dưới đất lên mặc vào người.
– Hôm nay không có hứng, anh đi trước đây! – Phong Ấn thắt lại thắt lưng, lạnh lùng bỏ đi.
– Nhưng ngày mai anh quay trở lại quân đội rồi!
Phong Ấn nói như mỉa mai: “Không có đàn ông em không chịu được à? Nếu thèm khát đến thế thì mau quay lại với hắn ta đi!”
Anh lao ra khỏi cửa, Hạ Viêm Lương ngây dại mặc lại quần áo rồi ngồi thẫn thờ trên giường. Lãnh Lãnh đột nhiên thò đầu vào từ bên ngoài cửa, được cho phép của cô, con bé liền chạy vào sà vào lòng mẹ: “Chú ấy là bố!”
Hạ Viêm Lương hôn lên tóc con, nụ cười đầy ai oán: “Lãnh Lãnh ngoan, đừng nóng, bố vẫn không biết là bố có con gái đâu, nôn nóng quá sẽ làm bố sợ đấy!”
Phong Ấn chẳng phải không có chút tình cảm nào với cô, hành động ban nãy của anh đã đủ để nói rõ mọi thứ.
Phong Ấn đỗ xe lại bên lề đường, bực bội đập hai phát vào vô lăng, đầu óc rối như tơ vò. Anh biết cái con bé tên Lãnh Lãnh kia không phải là con gái mình, khuôn mặt nó chẳng có điểm nào giống anh cả. Nhưng cho dù như vậy anh vẫn cảm thấy rất bối rối, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu, nhưng lại đem đứa con của kẻ khác quay trở lại thế giới của anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu anh mới nghe máy, là một số lạ, khoảnh khắc nghe máy, anh có cảm giác người ở đầu dây bên kia chính là Lôi Vận Trình.
Nhưng đối phương cứ không nói gì. Phong Ấn day day trán, hỏi: “Răng Thép à?”
Lúc nghe anh gọi ra tên mình, Lôi Vận Trình giật nảy mình: “Sao anh biết là em?”
– Anh nghe nội tâm của em nói: “Anh Ấn à, em là Răng Thép đây!”
Lôi Vận Trình khẽ cười: “Anh đáng ghét thật, ai bảo anh gọi em bằng cái biệt danh xấu xí ấy hả?”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên kể từ sau cuộc hẹn hò của hai người, hai người đều có ý tránh nói đến chuyện tối hôm đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình. Không phải trong lòng cô không hề có sự oán hận, chỉ là thời gian được ở bên anh không nhiều, thế nên cô chẳng nỡ lãng phí dù chỉ một giây, một phút: “Ngày mai anh phải đi rồi đúng không?”
– Lôi Dật Thành đúng là tên gián điệp hai mang, cái gì cũng nói cho em biết! – giọng nói của Lôi Vận Trình rất dễ nghe, giống như một dòng suối ấm chảy qua trái tim anh, cuốn đi rất nhiều bức bối.
– Ngày mai em có thể đi tiễn anh không?
Lôi Vận Trình nghiêm túc hỏi anh, hồi lâu sau mới nghe tiếng anh trả lời: “Anh không bao giờ cho ai đi tiễn cả!”
– Để em tiễn anh đi mà anh Ấn, em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh ăn trên đường đi rồi! – Lôi Vận Trình lì lợm năn nỉ, giọng nói ngọt như mía lùi.
– Không được, mấy thứ em làm có ăn được không đấy? Anh không muốn mạo hiểm, em biết quốc gia phải tốn bao nhiêu tiền mới đào tạo được một phi công không hả, không thể để em hại như thế được! – Phong Ấn bất giác nhếch môi nói nửa đùa nửa thật, nhưng Lôi Vận Trình lại nghe ra trong giọng điệu của anh có vẻ không cho phép cô làm trái.
– Anh có ở nhà không? Em qua thăm anh có được không? Đã bao ngày không gặp anh rồi, anh đi một cái là chẳng biết khi nào mới về nữa! – cô khẽ cắn răng, đây là lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy trước mặt anh.
– Lại không chịu nghe lời rồi? – Phong Ấn mím chặt môi, bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Anh đang ở bên ngoài, đang đi cùng với bạn gái!
Đầu dây bên kia bỗng trầm ngâm: “Em chẳng thèm, không cho thì thôi! Hừ!”, không đợi anh nói gì thêm, Lôi Vận Trình liền cúp máy luôn.
Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Tâm Thường Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm