Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
AI NĂM SAU
" Tùng tùng... tùng " - Tiếng trống trường vang nên giục giã, học sinh ào ào đua nhau chạy ra khỏi cửa. Tiểu Oanh lắc đầu mỉm cười, cuốn sách đang rang rở chuẩn bị nhét vào cặp bỗng khựng lại.
Người đứng ngoài cửa sổ thật quá quen thuộc, người con trai ấy khiến cô có cảm giác ấm áp. Tiểu Oanh bỏ lại quấn sách trên bàn chạy đếm ôm chầm lấy anh, đôi mắt khẽ nhắm lại thật bình yên. Đâu đó, ẩn sâu hàng mi cong vút là vài giọt nước mắt tuôn rơi.
- Xin lỗi vì thời gian qua đã không ở bên em.
Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh dưới ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều, khung cảnh xung quanh mang một vẻ ảm đạm, nhạt nhẽo, nhưng lại khiến lòng người trở nên dịu nhẹ bình yên.
- Em phải là người nói cảm ơn mới đúng, nêu lúc trước không có anh, có lẽ em đã không thể bình tâm như ngày hôm nay.
- Hàn Thiên...
- Đừng nhắc nữa, chúng ta đi ăn trước - Cô trở lại vơ hêt đống sách trên bàn vào cặp rồi nhẹ nhàng bước đi. Từng bước đi đều rất lặng nề, bỗng chôc lại bị 2 chữ " Hàn Thiên " khắc sâu tận tim trở nên đau nhức, mãi cũng không thể lãng quên, ngày ngày trôi qua lại càng bị nhấn chìm vào đau đớn khôn nguôi.
-------
Hai người cùng nhau ăn vui vẻ, ôn lại những chuyện vui buồn trong quá khứ... và dĩ nhiên không hề liên quan đến người đó. Tất cả diễn ra trong suôn sẻ như vậy, dù không ai nhắc đến nhưng cũng không phải không nhớ đến, đơn giản chỉ là lảng tránh.
Hai năm trôi qua như một cơn ác mộng!
Tiểu Oanh Oanh cũng dần trưởng thành trong thời gian đó, đôi với cô, Hàn Thiên mãi mãi tồn tại trong trái tim, là một phần cơ thể không thể tách rời. Cô đã từng sống không có anh trong suốt năm năm đại học, như vậy... cũng có thể sống không có anh trong hai năm... ba năm... bốn năm... và có thể là cả cuộc đời. Thời gian là khoảng cách lớn nhất của " Tình Yêu ", nhưng mỗi ngày trôi qua đối với cô lại là một sự nhung nhớ không thể vứt bỏ, dẫu cố quên vẫn không thể quên. Vậy chi bằng hãy nhớ ở trong tim, để nó chìm vào khoảng không yên tĩnh trong đáy lòng, để một lúc nào đó khi nhìn lại... ta sẽ thấy thật đẹp và hạnh phúc!
Tiểu Phong níu lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng giật lại ôm chặt người con gái ấy vào lòng. Anh xiết chặt cô trong vòng tay, cảm nhận mùi hương nhu còn vương trên làn tóc mềm mại, người con gái anh đã giành tình yêu lớn nhất, yêu nhiều đến nỗi tưởng trừng không thể yêu thêm bất kể người con gái nào khác.
- Đừng đi... Anh yêu em
- Xin lỗi nhưng em không thể yêu anh
Cô gạt đôi tay đang níu lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng bước đi vào màn đêm phía trước. Tiểu Phong tự cười chính bản thân mình, anh thấy có gì đó cay cay nơi khóe mắt, anh đã đợi chờ suốt 2 năm... để rồi nhận lại vẫn chỉ là con số không tròn chĩnh.
Trái tim em đã bị con người đó hóa thành đá, nó lạnh và không đủ chỗ cho bất kể ai!
Vậy nên, điều em có thể làm là chối bỏ tất cả, kể cả người em yêu lẫn người yêu em...
Cô đứng bên cửa sổ lộng gió, xoay người nhìn đứa con bé bỏng đang nhắm nghiền mắt ngủ trong nôi, trái tim cô bị thứ gì đó bóp nghẹt không thể thở nổi. Phải chăng đó là nỗi nhớ??? Nhớ đến anh...
Thân ảnh bé nhỏ chạy trong màn đêm, cô đứng trước cổng bênh viện, giống như đang đợi chờ một điều gì đó diệu kì...
Một điều kì diệu suốt 2 năm qua...
Trong phòng bệnh ngập tràn mùi khử trùng và thuốc, cô thấy gương mặt xanh sao của anh...
- Hàn Thiên, xin lỗi vì đã đến thăm anh muộn như vậy...
Cô nhẹ đưa tay chạm trên gương mặt anh, từng đường nét vẫn rất đẹp, đẹp đến nỗi bất kể y tá nào cũng phải reo nên phấn khích. Nhưng họ đâu có biết được nỗi liềm đau đớn trong cô, họ chỉ biết đến cái đẹp trước mắt mà không biết đến sự đau đớn bên trong. Tất thảy đều đẹp đến lạ lùng, nhưng con người này chỉ đang mơ, mơ một giấc mơ dài không có hồi kết thúc.
Bàn tay anh lạnh ngắt, cô nắm chặt lấy áp vào bờ má ấm áp của mình. Từ khóe miệng nhếch nên nụ cười đau khổ, trong thoáng chốc tất cả đều im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ, đó là lúc con người ta đã đau lòng tới mức không thể nói thành lời. Sự im lặng đó có sức tàn phá kinh hoàng trong trái tim cô.
Lòng bàn tay cô chợt run nên, những tiếng nấc phát ra không thể kiềm chế, nước mắt trào ra ồ ạt như suối nước nóng. Cô nghẹn ngào trong tiếng khóc.
- Anh muốn ngủ đến bao giờ nữa??? Hàn Thiên, anh có biết con chúng ta đã ra đời chưa hả, nó ra đời mà không hề có ba bên cạnh, anh không muốn nhìn thấy nó lớn nên sao??? Thực sự không muốn cùng em trải qua tháng ngày êm đềm hạnh phúc sao???... Hàn Thiên, rốt cuộc anh muốn gì đây hả, anh nghĩ thời gian là cách để thử lòng người sao??? Nếu muốn thử thì đủ rồi, em thực sự không thể tiếp tục chịu nữa, em mệt mỏi lắm rồi. Em không mạnh mẽ đến nỗi có thể ngày ngày nhìn anh như vậy, càng không thể để năm tháng trôi qua trong đau đớn dày vò. Nếu anh thực không muốn nhìn mặt em nữa, thì hãy tỉnh lại mà nói cho em biết, nói cho em biết rằng anh chán ghét em, chán ghét con người như em đi... Hàn Thiên, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ cưới một người đàn ông khác, cùng anh ta sống hạnh phúc đến đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bỏ mặc không đoái hoài đến anh nữa!...... Mãi mãi cũng không đoái hoài đến anh, em không dọa anh đâu, em sẽ làm thật....
Cô ôm chặt lấy anh, áp gương mặt nhày nhụa nước mắt nên bờ ngực vững trãi của anh. Cảm giác này vẫn ấm áp như trước, nhưng tại sao lại không có ai vòng tay ôm chặt lấy cô. Cô nhớ những lúc như vậy, nhớ con người này đến phát điên, nhớ mọi thứ về anh... nhưng tại sao anh không chịu dậy??? Chẳng lẽ anh không nhớ đến cô??? Chẳng phải anh từng nói cô là cuộc sống của anh, chẳng phải nói sẽ yêu thương và bảo vệ cô sao.... Vậy hiện giờ anh đã làm gì? Không phải đang từng ngày bóp vụn trái tim cô....
Hàn Thiên!
Em giận anh...
Nhưng chưa bao giờ hết yêu anh....
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa