You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Hoa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
àn Thiên đang quấn quýt với cô liền bị chiếc điện thoại réo chuông phá đám. Khuôn mặt có chút khó chịu, còn đối với Tiểu Oanh Oanh thì rất lấy làm vui vẻ thích thú.
Hàn Thiển nhìn vào màn hình điện thoại thì đã đoán ra người gọi là ai, mạnh tay lém vào góc tường.
Tiểu Oanh Oanh nhìn khuôn mặt của anh, thoáng thấy sợ hãi
- Ai chọc giận thầy à??? - Tiểu Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt ngây thơ vô số tội - Nhìn mặt thầy ngu ngu là em biết thầy đang giận nha
Anh liền quay qua ngườm cô, hai tay úp vào má Tiểu Oanh mà lắc qua lắc lại khiến cô chóng mặt đổ ập xuống giường.
- Anh dùng vũ lực với em đấy à???
Hàn Thiên chống tay nhìn cô, khẽ mỉm cười - Còn gọi anh là thầy nữa thì em chết chắc.
Tiểu Oanh Oanh khẽ cười, bỗng trong đầu nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng
- Tại sao em không thấy vụ nổ hôm kia được lên báo, tập đoàn Hàn Thiên không phải rất danh tiếng sao???
Hàn Thiên nhếch miệng cười, khuôn mặt vẫn bình thản không chút quan tâm
Xụp đổ rồi cũng tốt, từ giờ chúng ta sẽ được sống yên bình.
- Anh không còn là chủ tịch,cũng không có nhiều tiền, chỉ đủ để nuôi em.... như vậy em có hối hận không hả????
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười, đôi tay vươn đến ôm lấy anh.
Em yêu anh, không phải vì anh là chủ tịch, càng không phải vì tài sản mà anh có....
- Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh
Đôi tay nhỏ bé nằm lấy bàn tay anh, khuôn mặt vẽ lên nét cười tuyệt đẹp - Anh có bao giờ hối hận vì đã yêu một người như em???
Hàn Thiên ôm chặt lấy cô, đôi môi hôn lên bờ má trắng hồng.
Anh chưa bao giờ hết yêu em, dù em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm hay 1 Tiểu Oanh Oanh trưởng thành thì mãi mãi tình cảm vẫn không có gì đổi thay.
- Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất
Tiểu Oanh Oanh nhìn anh đầy ngạc nhiên.... Đến việc kết hôn, cô cũng là người biết muộn nhất a
- A AAAAAA..... Tại sao lại nhanh như vậy????
Hàn Thiên nhíu mày - Em bị ăn sạch rồi, lấy sớm hay muộn thì trước sau cũng phải làm vợ anh.
- Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị mà.
- Anh sẽ lo tất cả, cha mẹ em... anh cũng mời cả rồi, họ đều rất hài lòng về quyết định này.
Nhưng em vẫn chưa muốn mà.... không nhẽ cuộc sống độc thân đến đây là chấm dứt sao???? huhu
- Hàn Thiên, anh rất thích làm theo ý mình.... - Tiểu Oanh Oanh mếu máo nhìn anh, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra ào ào
Hàn Thiên bỗng thấy hơi nhói trong tim, khẽ lau nước mắt cho cô, đôi tay lùa vào làn tóc mềm mại đùa nghịch
- Đừng khóc nữa, nếu em chưa muốn thì anh sẽ hủy... Anh đã chờ em được 5 năm, thêm 5 năm nữa cũng không sao.
Tiểu Oanh Oanh nghe đến đây thì càng bực hơn liền đánh mạnh vào người anh.
Nếu chờ thêm 5 năm nữa, lúc đó tôi đã vừa già vừa sấu.... anh sẽ chạy lung tung thì tôi phải làm sao???
- Em có nói là không muốn sao, chỉ là hạnh phúc quá lên mới khóc thôi mà
- Ồ.... Chứ không phải em sợ đến lúc đó anh không chịu trách nhiệm với em nữa à???
HÀN THIÊN..... ANH GIÁM......
************************************************************************************************************************************
Tiểu Phong lặng mình giữa căn phòng, ánh mắt nhìn xa xăm. Đôi tay bóp mạnh 1 vật gì đó trong tay đến nổi gân xanh.
Tiểu Oanh Oanh... thật vui vì em vẫn chưa chết. Hàn Thiên tưởng có thể dấu em khỏi tôi à, xem ra hắn đã quá xem thường Tiểu Phong này, anh nhất định sẽ giành lại em.
Cánh cửa mở ra, một người vận toàn đồ đen bước vào...trên mặt chằng chịt những vết sẹo lớn.
- Lần trước để cô Tiểu trốn thoát thật xin lỗi cậu
- Ngồi đi
Lâm Khánh ngồi xuống ghế, khuôn mặt lo lắng nhìn Tiểu Phong. Con người Tiểu Phong thật sự rất khó đoán, một khi đã phạm nỗi nhất định không dung thứ cho ai bao giờ, liệu lần này có bị anh sử như những lần trước chăng???
- Cậu Phong, tôi biết lỗi rồi.... xin cậu hãy để tôi lập công chuộc lỗi.
Tiểu Phong nhếch miệng cười, trong đầu đã thoáng nghĩ đến 1 kế hoạch trả đũa Hàn Thiên.
- Địa điểm ở đây, ngày mai phải lôi bằng được Tiểu Oanh Oanh về cho tao.... Nếu lần này làm cũng không xong, thì mày chờ mà chết đi - Tiểu Phong nói xong, vứt tờ giấy ghi địa điểm cụ thể cho Lâm Khánh.
Hắn run run cầm lấy tờ giấy trên tay, như đang đứng trước 2 cánh cửa: 1 thiên đàng; 2 địa ngục.... Dễ dàng lựa chọn nhưng lại khó lòng mà vượt qua.
Lâm Khánh cúi người chào Tiểu Phong rồi nhanh tróng bước đi trước khi có người lại đổi ý thì xem như mạng này coi như đi toi.
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đầy nguy hiểm phát ra khiến Lâm Khánh dừng bước.
- Ngày mai hắn và Tiểu Oanh Oanh sẽ kết hôn lên chắc chắn sẽ canh phòng rất nghiêm ngặt, đến 1 con ruồi có khi cũng khó lòng chui lọt.
Tiểu Phong đúng là rất ác độc, dù biết kế hoạch bắt cóc Tiểu Oanh Oanh rất khó thành công nhưng vẫn muốn tiến hành.
- Tôi sẽ làm được.
Mạng sống của tôi đang đặt trên ván cược này, tôi sẽ làm mọi cách để đưa cô Tiểu đến chỗ cậu.... BẰNG MỌI GIÁ....
- Thật ra để cậu đến đó chỉ là cố tình đánh lạc hướng, Hàn Thiên cũng rất có đầu óc... việc đặt bom thật ra hắn đã biết từ trước nhưng chẳng qua là cố tình để nó sảy ra. Hàn Thiên biết chắc rằng Tiểu Oanh Oanh sẽ đến cứu hắn bằng mọi giá lên đã vẽ ra 1 kế hoạch giả chết để rễ dàng tóm gọn được con mồi và giấu đi mà không chút sơ sót.... nhưng xem ra lại để lộ quá nhiều sơ hở.
Lâm Khanh nhăn mặt.
Nếu nói Hàn Thiên rất có đầu óc thì không phải cậu cũng không phải dạng vừa sao. Hai người chỉ vì 1 cô gái mà giành giật qua lại.... đúng là rất lực cười.
- Vậy ý cậu là muốn tôi đến đó để làm mồi nhử???
Tiểu Phong nhìn Lâm Khanh, khóe miệng nhếch lên 1 nụ cười thay cho câu trả lời. Lâm Khanh cũng hiểu ra được phần nào, trong lòng cũng xác định rõ phải làm gì khẽ gật đầu mà rút đi.
SÁNG HÔM SAU
Tiểu Oanh Oanh thức dậy đã không thấy Hàn Thiên đâu, trong lòng có chút lo lắng.
Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, cô nhanh tróng nhấc máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói của Hàn Thiên - Vợ à dậy chưa?
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười, sắc mặt tươi tình hẳn - Em dậy rồi, anh đang ở đâu???
Hàn Thiên khẽ cười, âm thanh phát ra nhẹ nhàng tràn ngập hạnh phúc
- Em quên hôm nay là ngày gì rồi à??? Váy cưới đã chuẩn bị, em mau thay đồ rồi bước ra ngoài cho anh
Nói xong thì đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng " tút....tút" chói tai.
Tiểu Oanh Oanh nhìn mình trong gương, như một thiên thần với chiếc váy cưới tuyệt đẹp.... Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn hiện 1 niềm hạnh phúc ngập tràn.
Chiếc Transformer đưa cô đến buổi lễ.....lối đi được trải thảm đỏ, xung quanh lộng lẫy khiến cô choáng ngợp.... đôi môi nhỏ khẽ phát ra âm thanh thích thú
- Hàn..... Thiên
Hàn Thiên đứng trên lễ đài, cả người toát lên 1 vẻ đẹp phi phàm khiến cô bất động tại chỗ.
Nụ cười tắt ngúm khi Tiểu Phong bước ngang qua nhìn cô với cái nhìn căm thù, Tiểu Oanh Oanh như không tin vào những gì sảy ra trước mắt.
Tiểu Phong nắm lấy tay Hàn Thiên, ánh mắt chĩa về phía cô đầy thách thức. Hàn Thiên ôm chặt lấy Tiểu Phong trong tay, trên miệng nở nụ cười tà mị.
- Bà xã, em đến muộn vậy hả???
Tiểu Oanh Oanh chết sững tại chỗ, ôm lấy lồng ngực đang đập loạn lên vì sốc của mình mà hét lớn
- HÀN THIÊN.... KHÔNG ĐƯỢC
T/G: ĐỀ NGHỊ CÁC WEB KHÁC SỬA LẠI TỪ CHƯƠNG 1 -> CHƯƠNG 17 NHA:V
Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm - Mai Hoa