I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1311 / 5
Cập nhật: 2015-11-24 19:45:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
” Này.”
Bên cạnh tự nhiên đưa tới một li đá bào, Ngôn Nghiễm nóng tới xém chút nữa bốc hỏa nên tự nhiên đưa tay ra nhận, nói lời cảm tạ một tiếng sau liền nhấp một ngụm, trong lòng biết vậy nên một trận thấm lạnh.
Hắn thư sướng thở dài một hơi, lại nhấp một ngụm đá bào hạt sen ngọt mà không ngấy, có một người đứng yên nhìn hắn đang ăn đá bào.
“Di, Đỗ Thu đình?” Vừa nhìn thấy người kia, suýt chút nữa đem miếng đá bào hạt sen chưa kịp nuốt xuống phun ra khỏi miệng.”Ngươi không có hạ độc trong cốc đá bào này chứ?” Này Đỗ Thu Đình keo kiệt có tiếng, hắn không có việc gì như thế nào đột nhiên mời khách? Hơn nữa còn đưa cho “Tình địch” chứ?
“Sợ ta hạ độc thì đem đá bào trả ta!” Đỗ Thu Đình tức giận thân thủ chuẩn bị đoạt lại trong tay hắn cốc đá bào hạt sen, lại bị hắn rất nhanh tránh đi.
“Nói đi, ngươi hiện đang bị bệnh thần kinh sao? Muốn ta giúp ngươi tạo cơ hội?” Ngôn Nghiễm vừa ăn, một bên không sợ hãi hỏi.
Đỗ Thu Đình liếc một cái đã bị hắn nhanh chóng giải quyết đi một nửa cốc đá bào hạt sen, giở giọng nói: “Tạo cơ hội gì, một người không biết đi nơi nào, hại ta chạy đi tìm khắp nơi, cuối cùng còn tiện nghi ngươi cho ngươi﹗”
Cái thìa đá bào hạt sen đang đưa đến bên miệng đột nhiên rơi xuống, Ngôn Nghiễm trong nháy mắt ngay ra như phỗng như là bị sét đánh đến, một giây sau tay đột nhiên giữ ở hai vai của hắn, gần như phát cuồng hỏi: “Người ngươi vừa mới nói là ai vậy?”
Đỗ Thu Đình bị hắn dọa kịch liệt phản ứng nhảy dựng lên, quen biết hắn một năm rồi, trừ bỏ đối mặt nữ sinh dây dưa không ngớt sẽ làm hắn phát hỏa, hắn bình tĩnh trầm mặc cơ hồ có thể dùng cục diện đáng buồn để hình dung, nhưng bộ dạng như hiện tại như vậy tâm thần không khống chế được, hắn căn bản chưa từng thấy qua.
“Trần Nhu Bình.” Bị biểu tình trên mặt Ngôn Nghiễm dọa người, hắn nhanh chóng nói ra.
Cước bộ ngăn chặn không được cùng sanh lui về phía sau từng bước, Ngôn Nghiễm lập tức buông tay buông hắn ra, giống như một luồng sáng nhanh chóng xẹt qua hắn, phi nước đại xuống bờ ruộng, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Chính là, hắn tới tới lui lui chạy tìm kiếm trên đồng ruộng hoa sen, lại thủy chung tìm không thấy Khương Hồng Lăng, cho dù mở miệng hỏi, cũng không có nửa người nhìn thấy một cái cô gái như hắn tả.
Hắn hoảng sợ, nôn nóng, bất an, sắc mặt còn có chút phát xanh bộ dạng, sợ hãi nhờ các thành viên khác trong hội chụp ảnh, mọi người khó hiểu, cho dù Trần Nhu Bình thật sự lạc đường rồi, nhưng đã lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ không tìm được đường về nhà sao?
Nhưng khi Ngôn Nghiễm nói ra Trần Nhu Bình thời gian trước phát sinh tai nạn xe cộ, trí lực đột nhiên thoái hóa đến chỉ có mười tuổu, mọi người khó có thể tin, rất nhiều người mới giật mình hiểu ra.
Tiếp theo, trừ bỏ thành viên của hội chụp ảnh, Đỗ Thu đình còn nhờ giúp đỡ, lần này đơn vị chủ sự (ng tổ chức) hoa sen nghệ thuật cũng phái ra hơn mười người hiệp lực hỗ trợ, tìm kiếm.
Rốt cục, khi mặt trời dần dần chìm về phía tây thì đơn vị chủ sự truyền đến tin tức, nói tìm được người!
Ngôn Nghiễm gương mặt trắng bạch gần nửa ngày rốt cục cũng có màu sắc trở lại, nhưng là tức giận dọa người.
Thật giận cô, hắn đã ngàn dặn, vạn dặn không cho phép chạy loạn, nhất định phải theo sát bên cạnh hắn, bất kể làm cái gì đều phải nói với hắn, mà cô cũng gật đầu đáp ứng, kết quả thì sao? Cô mất tích còn chưa tính, hắn lại phải động viên một đám người hỗ trợ tìm cô!
Đứa nhóc này đúng là tiểu quỷ thích khóc, bắt được cô rồi không hung hăng đập cô một cái vào mông, hắn sẽ không phải là Ngôn Nghiễm!
Nhưng là, nhìn đến ánh mắt đầu tiên của cô, hắn liền đã quên cơn giận của mình, trong lòng không khỏi đau xót.
Giữa đám người, cô co rúc ở một lùm cỏ dại bên trong, đầu giống như đang bị thợ săn cùng chó săn vây bắt con thỏ nhỏ, mắt đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, run run nức nở.
Y phục của cô có bị rách đôi chút, them bẩn thỉu, hình như là nhiều lần ngã sấp xuống nên mới có. Còn có, da thịt bên ngoài quần áo, bất kể là cánh tay hoặc là trên gương mặt, đều hiện đầy những vết thương dài ngắn, sâu cạn không đồng nhất, bị nhánh cây hoặc Cỏ Lau linh tinh cắt sưng đỏ cả lên, quả thực vô cùng thê thảm.
Ngôn Nghiễm mày rối nhíu lại thành đoàn, hắn rất nhanh cất bước tiến lên, cẩn thận từng li từng tí đẩy ra một ít cỏ dại che trước mặt cô, để ngừa nhánh cỏ dại lại lần nữa cắt vào người cô.
Cảm giác có người tiếp cận, Khương Hồng Lăng nhất thời giống như con thỏ nhỏ đã bị kinh hách, cấp tốc hướng lui về phía sau đi.
“Hồng Lăng, không phải sợ, là anh Nghiễm đây, em nhìn rỏ đi là anh.” Thanh âm chẳng biết tại sao trở nên khàn khàn, Ngôn Nghiễm không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, nhẹ giọng nói với cô.
Khương Hồng Lăng khởi điểm hoàn toàn không có phản ứng, vẫn như cũ lấy ánh mắt thẳng thừng trừng mắt hắn, nhưng một lúc sau, cô nức nở không ngừng thanh âm hỗn loạn nói.
“Ô......anh...... Ô ô...... Nghiễm.... Ô......”
“Anh Nghiễm. Đúng, chính là anh em nhận ra sao? Đúng là anh nha.” Hắn hơi chút đi tới một chút, xác định cô lúc này không hề lui về sau về phía sau, hắn lập tức đem cô từ trong bụi cỏ kéo ra.
Bốn phía nhất thời vang lên một trận hoan hô lại như tiếng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngôn Nghiễm không để ý tới người khác, cả trái tim đều đặt chỗ tiểu nữ sinh đang tựa đầu gắt gao vùi sâu vào trong lòng ngực của hắn khóc rống không thôi, hắn cũng vỗ nhè nhẹ vỗ về lưng của cô.
“Hư, không có việc gì rồi, anh đã ở đây không có việc gì nửa rồi.” Hắn nhỏ giọng ở bên tai cô không ngừng trấn an, nhưng cô vẫn là tiếp tục khóc và khóc.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có ôm chặt cô, cô khóc đến khi mệt lã mà ngủ ở trong lòng ngực của hắn.
☆☆☆
Cuối cùng, Ngôn Nghiễm vẫn là quyết định không đi chụp ảnh tiếp ở vườn hoa sen sau sự kiện mất tích của cô nửa, hắn liền dẫn Khương Hông Lăng rời đi trước. Bất quá cũng không phải về nhà, mà là mang theo cô ngồi trên xe lửa đi Hoa Liên.
Phải làm như vậy, thứ nhất là bởi vì Khương Hồng Lăng trên người có thương tích, hắn nếu như vậy tùy tiện mang cô về nhà, khó tránh khỏi gặp một đống chất vấn cùng trách phạt, hơn nữa anh ba càng sẽ không dễ dàng như vậy hãy bỏ qua cho hắn.
Thứ hai, đối với Khương Hồng Lăng đang bị kinh hãi, thành thật mà nói thì hắn đang tự thẹn với lòng, nếu không phải bởi vì hắn bỏ mặt cô, cô như thế nào lại bị hù đến đến nay ngay cả câu cũng không nói?
Cho nên, hắn hy vọng khi ở Hoa Liên có thể mở lại long của cô, làm cô quên đi sợ hãi đã trải qua, khôi phục lại tính cách ngây thơ hồn nhiên của mình.
Tìm một ngôi nhà gần biển để ở lại, Ngôn Nghiễm mỗi ngày đều im lặng mang theo Khương Hồng Lăng đến bờ biển tản bộ, nghịch nước.
Thời gian ngày từng trôi qua biểu tình trên mặt cô đã sinh động hơn rất nhiều, đã biết cười, sẽ đối với hắn làm ngoáo ộp, mất hứng cũng có thể rất rõ ràng liền nhìn ra. Nhưng là không biết vì sao, cô thủy chung chính là không muốn mở miệng nói chuyện.
Ngôn Nghiễm bất đắc dĩ lại không có biện pháp, nhưng lại có thể như thế nào, hắn cũng không thể cứng rắn ép cô mở miệng.
Tâm tình của hắn cực kì kém, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy thiết bị chụp ảnh ở góc giường, hắn hơi chút do dự một chút đi lên trước, lấy ra máy chụp ảnh ra khõi phòng.
Ra khõi cửa trong nháy mắt, cả một người cũng không thấy bóng dáng —— theo lời chủ nhà nói, Khương Hồng Lăng đã theo vợ của ông đem thức ăn ra phố, cứ như vậy đột nếu như cô xuất hiện, vươn tay ôm lấy cánh tay hắn.
Hắn như bình thường giống như lẳng lặng nhìn cô, đợi cô chủ động mở miệng, nhưng cô cũng như nhau dĩ vãng mở to hai mắt giống ở lặng yên hỏi hắn.
Anh Nghiễm, anh muốn đi đâu?
Hắn do dự, không nghĩ trả lời, nhưng đúng là vẫn còn khẽ thở dài một hơi, trả lời: “Bờ biển.”
Ta cũng vậy muốn đi. Cô lập tức lấy ánh mắt khát vọng không tiếng động nói.
Hắn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói ——
“Đi thôi.”
Hai người giống như tình lữ giống như khoác tay đi vào bờ biển, Khương Hồng Lăng như nhau mỗi lần tới đến bờ biển thì ở trên bờ cát cùng sóng triều khiến cho cô thấy sợ.
Đột nhiên trong lúc đó, ở khoảng cách hai người bọn họ cách đó không xa truyền đến một trận vui cười, Ngôn nghiễm xoay người tìm kiếm, chỉ thấy một cô bé khoảng năm tuổi đang chơi cùng Trần Nhu Bình, đang cách bọn họ ước năm mươi mét nghịch nước.
Xem các cô tận tình tận hứng, lại bảo vừa cười bộ dáng, thấy lại liếc mắt một cái im lặng một mình nhảy cùng sóng biển đùa Khương Hồng Lăng, hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ khác biệt giữa hai người, Ngôn Nghiễm giơ lên máy chụp ảnh, ở sắc, quang, biển cùng bầu trời đan vào thành nhau tuyệt đẹp.
Có lẽ là một mình hắn tay nắm máy chụp ảnh ở bờ biển lúc ẩn lúc hiện này, hắn ngạc nhiên hoàn hồn khi mới phát hiện, nguyên bản cách hắn ước chừng năm mươi mét có năm người con gái trẻ tuổi đã tới cạnh hắn, người người vẻ mặt kiều mỵ hướng về phía hắn cười.
“Hi, soái ca.”
Soái ca?
Từ lúc để râu hắn rất ít nghe thấy người khác dùng hai chữ này gọi hắn, nhất là người xa lạ. Ngôn Nghiễm nhịn không được nhíu nhẹ mày, hoài nghi là thị lực của các cô có vấn đề, hay là người hắn thật sự suất đến ngay cả mặt đều bị râu che đi một nửa, vẫn còn như cũ không hề giảm đi phong thái ﹖﹗
“Ngươi là nhiếp ảnh gia? Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm được không?”
Haiz… ﹗ nguyên lai là có mưu đồ khác, khó trách muốn trợn mắt nói lời bịa đặt.
Ngôn Nghiễm hơi chút do dự một chút sau, không nói gì nhẹ chút dưới đầu, sau đó buông máy chụp ảnh trong tay mình, đưa mắt nhìn sang máy ảnh trong tay các cô ngốc nghếch.
Năm cô gái ngốc nghếch nhất trí lắc đầu, trong đó đứa ngốc tay cầm máy chụp ảnh thậm chí trực tiếp dấu ra phía sau.
Hắn khó hiểu nhìn các cô.
“Máy chụp ảnh của chúng ta vừa mới không cẩn thận rơi xuống nước, cho nên...... Có thể dùng máy chụp ảnh của ngươi thay chúng ta chụp hình chứ? Chúng ta thề, bất kể là phim ảnh hoặc phí rửa ảnh, thậm chí đến lúc đó muốn phiền toái đem ảnh người chụp dưa cho chúng ta trả phí gởi bưu điện, chúng ta đều đưa cho ngươi. Làm ơn.”
Mở miệng nói chuyện vẫn là cô gái đẹp nhất trong năm người, Ngôn Nghiễm không cần nghĩ nhiều, cũng biết máy chụp ảnh của các cô căn bản cũng không có vấn đề, muốn hắn hỗ trợ chụp ảnh chỉ là muốn có nhiếp ảnh gia miễn phí chuyên nghiệp mà thôi, cho nên bọn họ mới phái ra người đẹp nhất, thanh âm cũng ngọt ngào nhất. Dùng mỹ nhân kế thôi ﹗
Nhưng là, có gì không thể đâu?
Hắn thường chụp ảnh phong cảnh, hắn vẫn muốn thăm dò, so sánh ảnh chụp nhân vật cùng phong cảnh bất đồng ở điểm nào, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Nay, tự nhiên có người kiên trì nhờ hắn, cũng không có vấn đề gì, hắn sao không thử một lần chứ?
Dù sao cho dù đem ảnh chụp chụp hỏng rồi, cũng không thể phá hỏng thanh danh của hắn, dù sao trước mắt năm cô gái ngẩu nhiên gặp mặt này cũng không có khả năng quen biết hắn, hắn vào năm mười ba tuổi, tuổi còn trẻ đã được xem là thiên tài chụp ảnh thiếu niên Ngôn Nghiễm.
Cầm lấy của mình máy chụp ảnh, Ngôn Nghiễm lần đầu mở miệng.
“Các cứ tự nhiên chơi đùa, hình ta sẽ tự động chọn chụp.” Hắn lãnh đạm nói.
Năm cô gái liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự một chút, nữ tử đẹp nhật dứt khoát kiên quyết gật đầu một cái.
“Hảo, nghe lời ngươi. Bất quá ngươi phải cam đoan chúng ta năm người ít nhất từng người điều có một tấm nha.”
Ngôn Nghiễm không chút lựa chọn gật đầu, cái gọi là Hoàn Phì Yến gầy (A Tử: ý nói các dạng cô nương đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mong manh như Triệu Phi Yến đều có cả), trước mắt năm người năm diện mạo, thân thể tuy rằng vô cùng giống nhau, nhưng ai nói các nàng không đặc biệt chứ?
Hắn cầm lên máy chụp ảnh, bắt đầu chuyên tâm lấy cảnh điều chỉnh tiêu điểm.
Duyên Đến Duyên Đến - Kim Huyên Duyên Đến