A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thảo Nguyên
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2080 / 28
Cập nhật: 2017-04-22 20:50:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
à Cai vùng vằng:
- Tôi nói nó còn nho?. Chưa có gả cưới được.
- Sao mà không? Con gái biết nấu cơmlà làm dâu được rồi.
- Nó biết cái gì mà làm dâu? Vê nhà người ta quan quyền cứ đứng ló ngó ra đó.
- Tôi đã hứa gả cho người ta rồi.
- Thì để nó học hết lớp nhứt đã. Cũng đâu có gấp gì.
- Không gấp nhưng khi người ta muốn mình phải làm, đợi khi người ta không muốn mình đem dâng người ta cũng không thèm. Chỗ này mà xong thì phần ăn của con nhỏ ít nhứt cũng vài chục mẫu. Ông ấy có trên 300. Chỉ có hai thằng con trai thôi.
- Gả bắt rể được không?
Dời nào họ cho bắt. Họ còn mong có thêm dâu cho vui cửa vui nhà.
Cai Hơn tính khí lạ lùng. Hễ muốn gì thì phải được tức khắc, tù chuyện lòn đến chuyện nhỏ. Hồi năm ngoái thấy người ta mua ngựa đua về chạy xe mây coi có vẻ sang trọng, ông ta đi lên Sài gòn mua ngay cà ngựa lẫn xe. Mới vừa rồi, có người ở gần bên nhà làm thịt bò mà không kiến cho ông (vì không phải tá điền của ông) ông bèn vật bò chia ra và cho không mọi người.
Ngược lại cho vay thì lấy lòi cắt cố, còn thâu lúa ruộng thì thiếu một tô cũng không tha cho.
Bà Cai biết chồng nên khi nghe ông Cai phán như thế thì không biết làm sao ngăn cản.
- Bà vô bảo nó ra đây cho tôi.
ông vô mà kêu nó.
- Tôi kêu nó rút ở tròng luôn.
- Nó không sợ tôi, nó chỉ nghe ông thôi.
Ông Cai tưởng như thấy con bé ó trước mặt ông. Ông bảo nó năm đĩeu bốn chuyện. Ban đầu nó cự nự khóc lóc nhưng cuối cùng nó ưng chịu hết. Ông Cai lấy làm vuílòng. Ông móc'thuốc nhét vô ống điếu châm lửa hút những hơi thật sâu không phà ra một chút khói nào.
Nhưng bà Cai từ trong buồng đi ra cong cớn mặt mũi:
- Nó đi đâu rồi.
- Ai?
- Con Hiên chó ai.
- Nó đi hồi nào mà bà không biết?
- Sao ông không giữ nó mà ông hỏi tối.
Té ra con nhỏ nó dã nghe lỏm câu chuyện hôm qua khi ông mai bên đàng trai đến đây bàn chuyện tơ hồng. Nó đi đâu, bà biết không?
Bà Cai bỏ đi thẳng. Trước khi rẽ vào buồng bà còn quay lại:
- Nó có việc gì thì ông không yên với tôi đâu.
Cái mộng của ông Cai là gả Hiền cho con trai của ông Hội đồng Hài ó làng bên. Ông này dốt nhưng nhờ của phụ ấm nên tranh được chức hội đồng bằng cách mua phiếu.
Cai Hơn muốn làm suối để nhỏ ông giúp sức leo lên ghế hội đồng mà nấc thang, ắt hẳn là lưng đứa con gái.
Cho nên khi nghe nói con Hiền trốn mất, ông Cai hồn bất thủ xác. Tù ngày Sáu Sít làm lộ ra cái mối con Dung thì bà Cai càng thù ghét chồng.
Bà Cai nói:
- Con Hiền đi là đêm dữ báo hiệu cho sự tan vớ của cái cơ ngơi này - rồi bà bỏ đi tìm Sáu Sít ở sau chuồng ngựa:
- Ông bảo chú thắng xe đi đâu đó?
- Đi lên nhà ông Hội.
Chú đưa ổng lên đó ròi quay vè ngay tôi dạy việc.
- Dạ.
Sáu Sít đi mất nửa buổi rồi trở về. Bà cai móc túi lấy tiền bảo:
- Nè, chú cầm ít đồng xài đỡ. Sáu Sít là thân tín của ông bà. Ông bà điều tin Sáu Sít như nhau, nhưng Sáu Sít có vẻ thân với bà hơn.
Chắc bụng không còn ai trong nhà, bà Cai bảo:
- Chú Sáu vô trong tôi nhờ việc này chút.
- Dạ.
Sáu Sít đứng dậy đi theo bà chủ. Bà chủ mới trên 40 gì đó.
Con người sang trọng ở trong mát, ăn mặc lụa là mói ngó qua tưởng trên ba mươi một chút thôi. Hồi nãy bà ăn mặc áo trắng cụt tay để lộ hai cánh tay đã trắng càng trắng hơn. Chiếc quần vải den dã biến đi để được thay thế bằng chiếc quần lãnh nhõng nhẽo múa nhảy tung tăng quanh gót chân theo mỗi bước đi. Thân hình bà uốn éo hơi làm điệu một chút. Bà đi trước ít bước rồi ngó lại xem Sáu Sít có đi theo không.
- Chú vô phụ với tôi lại chiếc giường.
Vô đâu bà?
- Giường thì ở trong buồng chớ ở đâu!
Sáu Sít mới sực nhớ cách đây ít lâu trong lúc tắm ngựa ngoài vườn bà Cai ngồi giặt áo ở đầu mương cau, bà bảo:
"Chú Sáu có áo dơ đua tôi giặt dúm cho! " úy trời đất. Bộ bả muốn thằng đầy ló này di tù sao chớ. Sáu Sít làm bộ không nghe dắt ngựa đi tuốt Sáu Sít run quá, đi đã xa mà còn ngoảnh lại xem có ai đứng gần đó không. Bà Cai vác một cục đất chọi theo và cười như nắc nẻ rồi nói:
Mày không có lỗ tai hả ngựa?
Bữa nay Sáu Sít theo bà chủ vô buồng bụng phập phồng như xe nhảy ổ gà. Bà chủ vào buồng xong quay lại chỉ cái giường tây đánh vẹc ni màu nâu bóng loáng, bảo:
- Cái giường kê sai hướng.
- Da......
- Hồi kê nó không coi hướng nên chuyện gia đình xào xáo.
Tôi muốn xoay nó lại.
Da......
- Chú phụ với tôi một tay. Chú ra lấy cái búa vô đây tháo nó ra.
Sáu Sít kêu lên:
- Trời đất, giường Tây thợ thầy người ta đóng mọng mị.
Khít rịt, tháo ra bể hết bà chủ.
- Kệ nó, bể bỏ.
- Dạ tháo không ra đâu bà.
Không ra thì đập bỏ. Tôi không muốn nằm trên cái giường này nữa. Giường ma giường quỉ gì ấy. Nay mai chắc rồi tôi phải bỏ cái nhà này nữa.
Bà nói gì vậy bà chủ?
Đừng có kêu tôi là bà chủ. Tôi còn nhục hơn đầy tớ trong nhà.
Dâu có ai nội vùng này bằng bà mà bà nói vậy?
- Họ có coi tôi ra gì đâu. Dó chú thấy không? Tôi còn sờ sờ đây mà họ không thèm ngó tới tôi dể lo di đâu đâu. Bây giờ lại tính kế bắt con Dung. Tôi nói thiệt kỳ này tôi đi thưa thằng chả cho coi. Bản mặt lem nhem như vậy mà ra tranh hội đồng, hội đồng gì?
Bà Cai ngồi phếch xtlống giường thở hổn hển:
Chú chớ có mó vô vụ đó. Tôi sẽ xúi thằng Dành hoặc thằng cha Nhứt Mẫn đâm thằng chả đổ ruột cho coi.
- Bà nên lấy lòi hay lẽ thiệt mà khuyên ổng chó làm vậy không nên.
Thằng chả biết gì mà lẽ phải. Hồi đó...tôi đâu phải như vậy nè trời? Tôi tưởng đã quên chuyện cũ nhưng sống trong lạnh lùng bạc đãi, tôi càng nhớ cảnh gia đình tôi xưa kia. Rau dưa muối mắm mà vọ chồng êm ấm còn hơn nhà nền đúc tói ngực, đầy tớ cả bầy mà tôi coi như chẳng có gì. Tôi hỏi chú có bao giờ chú đối xử vòi vợ con chú như vậy không? Có đi lang đi chạ thì cũng đôi khi rồi chim về tổ cũ, đằng này nó coi việc tầm bậy tầm bạ là chuyện đàng hoàng mà.
Bà Cai nói một hơi không nghỉ. Bà như miệng ống bọng bị nhét nùi rơm quá chắc lâu ngày. Bây giờ tháo đi nhóc vọt ào ào như suối. Bằ tiếp:
- Nó bảo nó thù đàn bà, cho nên nó làm mọi chuyên để trả thù. Riêng tôi ỉa vợ nó và ó trong nhà này gần hai chục năm, nó vẫn coi nhu không có tôi. trời đất. Tôi không ngờ mà tôi sống dai dữ vậy.
Bà Cai nói chậm lại, cơ hồ cái dĩ vãng được chính bà nhấc lại làm bà xúc động. Còn Sáu Sít thì đứng chết trân ở xó phòng.
Hán không ngờ trong cái ngôi nhà đồ xô này lại chứa ẩn một con người như bà. Trước khi vô đánh xe ngựa cho Cai Hơn, hắn có nghe năm ba câu chuyện không đầu không đuôi về ông ta. Sáu Sít từng thấy từng nghe những chuyện bí mật của những nhà giàu, nào chuyện vọ bé vợ lòn, chuyện anh em dành ăn đâm chém nhau v v. nhưng không có chuyện nào như vậy. Càng trả thù đàn bà thì càng ham hố đàn bà. Là cái nghĩa gỉ. Chính Sáu Sít cũng không hiểu.
Bà Cai nước mắt ròng ròng:
- Bữa nay tôi nói với chú mấy chuyện đó thì ngày mai tôi phải trốn di.
Sáu Sít kêu lên:
- Sao vậy bà?
- Tôi không thể ở đây thêm một ngày nào nữa!
- Bà nói vậy chó, cơ ngoi tài sản ó đây, bà đi đâu cho bằng?
Tôi không cần những thứ này. Ra ngoài, tôi đi gặt thuê cấy món ăn mà khỏe hơn.
Dể thủng thẳng rồi tính bà à. Giục tốc bất đạt.
- Tính gì nữa mà tính? Tôi đã tính hằng chục năm nay rồi.
Tôi chỉ chờ cho con Hiền lớn lên tôi gả xong là tôi đi.
Vợ chồng có con rồi bà làm vậy mang tiếng lắm.
- Tôi cũng biết, nhưng ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng phải làm vậy. Mình thương người ta chớ người ta không ai thương mình.
Cả hai người lặng thinh. Bà Cai chờ Sáu Sít nói ra câu gì, Sáu Sít cũng muốn bà Cai nói thêm câu gì cho rõ nghĩa hơn. Nhưng đàn bà đã nói thế thì dã rõ nghĩa lắm rồi. Sáu Sít đâu có tối tăm đến dỗi không hiểu câu nói bóng gió đó, nhưng Sáu Sít rụt rè là vì giữa hai người có sự ngăn cách "tớ và chừ' Sáu Sít tùng biết con trai con gái chủ điền yêu thương con gái con trai tá điền, hoặc chủ diên đoạt vợ tá điền chớ chưa thấy bà chủ điền nào lại phải lòng đầy tớ trong nhà. Có lẽ đây là ìân đầu tiên chăng? Ngoài ra Sáu Sít sợ Cai Hơn như sợ cọp. Cai Hơn tàn bạo và nham hiểm chớ không chỉ nham hiềm hoặc tàn bạo mà thôi. Hễ bị ló mòi thế nào
cai Hơn cũng giết. Do đó Sáu Sít đứng trước mâm cỗ ngon ơ chi nuốt nước miếng thôi chớ không dám thò đũa.
Cũng may có tiếng gọi ong óng bên ngoài:
- Bác Sáu ơi! Bác Sáu!
Bà Cai bước ra khỏi buồng như máy đóng cửa lại và hét:
Chú Sáu ở ngoài ụ ghe hầu. Đứa nào kêu réo cái gì đó.
Dạ con ngựa sút chuồng đi ra sân trước.
- Thì bây dắt nó đem vô cột lại không được hay sao?
- Dạ con ngựa này dữ hơn con trước, con không dám lại gân.
- Nó hết dù rồi, đến bắt nó đi. Đồ ngu, không bắt bây giờ để nó sút cương kiếm không được đó!
Bà Cai cố nói lớn để Sáu Sít nghe, và trở vô buồng thấy Sáu Sít vẫn đứng sững sờ. Bà cưới:
Làm gì đứng trơ trơ như cây cột vậy? Trâu tìm cột mà cột không nhúc nhích dúm một chút. Xí!
Bà Cai bảo Sáu Sít ra ngoài nhà cầu. Bà ngồi trên góc ván gõ còn Sáu Sít đứng khúm núm ở góc cột. Bà Cai đổi giọng:
- Chú thấy ông nhà tôi dã đi tới đâu rồi?
- Dạ thì tôi đưa ông Cai lên nhà ông Hội đồng.
Không, tôi hỏi cái vụ con Dung con Nhứt Mẫn kìa.
- Dạ vụ đó...tôi.....Sáu Sít nhăn nhó, gãi đầu gãi tai.
Chú không nên chối. Chú khôn, tôi cũng không có dại đâu Dạ thì ông bảo sao tôi làm vậy.
- Hai đứa nó sắp cưới, làm như vậy thất âm. đức, chú biết không?
- Da......
Bà Cai lấy lá trầu rọc đôi têm vôi cuộn lại rất khéo và bỏ vào miệng nhai rao ráo. Môi bà chủ đỏ thắm lên, sắc mặt đồng hồng và tiếng nói sang sảng:
Tôi có con gái, chú cũng có con gái. Làm cha làm mẹ phải để đức lại cho con. Chú thấy quả báo nhãn tiền chưa? Phá gia cang người khác, thì gia cang mình cũng bị người khác phá lại.
Già lùng tuổi đó lại đi chôm con gái 16, 17 ai coi cho được? Thời vua chúa cũng không có đến như vậy. Đó, bây giờ con gái trong nhà lại bỏ nhà. Có phải trời có mắt không?
Bà Cai nói ngọt xót, xui rè như ống bọng đã được khai thông.
- Chú biết thằng Dành với con Dung thương nhau phải không?
- Dạ, nhưng tía má nó chòi nhau!
- Tía má thời buổi này không nhằm gì. Chúng nó thương nhau là được? Vậy chú còn xen vô làm gì? Chú chắc con gái chú thương thằng Dành không, chú có chắc thằng Dành chịu bỏ con Dung để cưới con chú và được chú cho mướn ruộng không?
Sáu Sít lắc lư không tìm ra câu trả lời. Bà Cai giảng tiếp bài học luân lý:
- Đồng vọ đồng chồng tát biển đông cũng cạn chú Sáu à.
Như tôi đây, tiền của thiếu chi, nhưng vợ chồng như đôi trâu chèo ách, một con đi "vi ' một con đi "thá" hai con cứ khua sừng với nhau không khỏi có ngày chém lộn. Chú nên nghe tôi dạt con Sen ra dể cho thằng Dành cưới con Dung mới phải.
Da......
- Còn vụ Ông nhà tôi?
- Da......Sáu Sít ngó quanh một hồi rồi yên trí rằng không có ai dừng đó bèn bước lại gần bà Cai thầm thì:
- Dạ thưa bà, xưa nay ông cũng từng bắt những cô 16, 17 nhưng chưa có ìân nào ổng mê mần như đối với con nhỏ này.
Tại sao vậy?
- Dạ, ông bảo nó là Tàu lai. Ông muốn ăn xá xíu một phen cho biết mùi.
Đồ con dê xồm muốn chết.- Bà Cai gầm lên làm Sáu Sít lùi lại chỗ cũ. Bà kêu dặn con Sửu, đứa đầy tớ gái lớn tuổi nhất:
- Ông mày có về hỏi tao đi đâu thì nói tao qua xóm chòi coi đong lúa ruộng, ủa, nói tao đi tìm con Hiền.
Dạ?- Con Sửu nói ngay - Nhưng ông chờ chú Sít đem xe lên rước thì mới vè được, chú Sáu đi với bà ông làm sao mà về.
Bà Cai giật mình.
- Ó ờ, ấy là tao phòng xa vậy thôi, chớ ồng còn đi nhiêu chỗ nữa, ít lắm cũng vài ba ngày ổng mới về lói đây.
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh