Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thảo Nguyên
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2080 / 28
Cập nhật: 2017-04-22 20:50:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hằng Dành lấy hết gân sức nhưng không dựng cây móc dậy nối. Cây móc phải cao bằng ngọn dừa lão cao nhứt trong vườn mới có thể vòi tói những buồng dùa khô trên ngọn. Thường thường khi móc xong thì nó dựng ó gốc dùa để ngày mai móc tiếp.
Sở dĩ nó hạ xuống là để chắp thêm một đoạn. Đoạn này dài hay ngắn là tùy cây dùa cao hay tháp. Những đoạn này có khoan lỗ sẵn chỉ càn đóng chốt tra vào, móc xong lại tháo ra. Thằng Dành ngó quanh quất không thảy ai. Trong nhà có mấy người ở năm:
thằng Tròn thì coi trâu, con Dung thì lo việc com nhóc, xay lúa giã gạo, nhưng bữa nay không thấy bóng dáng ai thấp thoáng. Nó bèn nhảy mương. Nhảy một hơi sáu cái mương dùa, mới đến bờ chuối. Nó vừa bước vừa thở và đi thẳng vào trong bếp.
Thấy con Dung đang lom khom thổi lửa lro bay mịt mù, thằng Dành "hừ' một tiếng. Con Dung giựt mình nhảy tưng lên quay lại, tay ôm ngực, trợn mắt định quát nhưng thấy thằng Dành thì nói giọng dịu dàng:
Làm gì vậy?
- Ai làm gì đâu!
- Làm người ta hết hồn hết vía.
- Có rảnh không ra phụ với lôi dựng cây cù móc lên chút!
- Anh dựng không nổi à?
- Nặng quá lời? Cong xương sống mà không bật lên.
- Tôi đi không được! - Con Dung vùa nói vừa vần nồi com rồi lấy lá dừa bẻ cóp chụm vào bếp.
Thằng Dành hít híl mũi;
- Nghe mùi cá kho đói bụng muốn lẩn - Rồi dịu giọng - Ra phụ dúm.
- Bỏ đi cá khét!
Không phụ thì tôi không phụ lại, đừng có la.
- Phụ gì tôi đâu?
Hổng có hả? Giã một cối gạo, ngâm tù chuối trồng đến
chuối trổ, không có tôi tiếp cho mấy hơi thì gạo mốc lên hết ròi.
Bị cái lòng cối khuyết nên phải ngưng lại trộn nghẹn chớ nếu không đi một hơi là trắng cối gạo.
Con Dung nghe tới giã g~a.ơ thì ngán ngược nên ưng đi giúp thằng Dành nhưng còn chùng chình.
- Để Ơ cá kho cạn, tôi nhắt xuống rắc tiêu rồi tôi đi.
Đi nghe. Tôi ra trước tôi chờ.
Nói vậy rồi thằng Dành quảy quả trở ra bờ dừa. Vừa đi vừa đếm thầm xem còn phải móc bao nhiêu bờ nữa. A vườn dừa của nhà ông Cả rộng mênh mông. Ông muốn sát hai cha con thằng Dành lo săn sóc quanh năm:
rửa bẹ, móc trái, vớt lên sân, lột vỏ, đập, cầy lấy ruột phơi khô....
Công việc làm không hở tay, móc trái tù đầu vườn đến cuối vườn thì phải quay trở lại đầu vườn. Dùa khô tới liền liền, móc không kịp.
Những mương dùa khai song song với nhau thẳng tấp như những con kinh nhỏ nằm dưới bóng mát của những tàu dùa giao nhau. Những bờ dừa ngay ngắn, sạch boong không một ngọn cỏ trên đó mọc thẳng những hàng dừa đủ lứa tuổi. Dùa trồng không ngay hàng như cao su, nhưng trông cũng rất đẹp mắt. Thằng Dành đi trên bờ bao ngạn bọc khắp vườn dừa, như bờ ranh ruộng nhưng rộng hơn. Ó mỗi đầu mương có một cái cản tre dùng để giữ dừa lại không cho trôi ra sông.
Những chú còng gió đang vươn càng như những hiệp sĩ quơ gươm dưới vòm trời im lặng, bỗng thấy nước lớn mấp mé ở mé bãi bùn. Những chàng biết lo xa thì thụt vào hang, còn những kẻ phiêu lưu vẩn nhởn nhơ hoặc tìm thức ăn một cách điềm nhiên.
Không rõ chúng thở bằng gì khi nước ngập cả hang? Đột nhiên thằng Dành tự hỏi rồi lượm một cục đất chọi vào đám hiệp sĩ còng làm chúng chạy tán loạn.
vùa lúc đó thì thùng Trớn tới. Trớn ở trần, áo buộc ngang lưng. Nó bảo thằng Dành:
- Móc cho tao một cặp đem ra ruộng coi mày.
Dùa la mà uống cái gì?
- Kệ mẹ, dừa gì đến chùng khát lại không uống. Nước dùa chẳng hơn nước đìa hay sao?
Bữa nay cộ mấy chuyến lúa?
Cả chục chuyến. Trâu mệt nghỉ, cộ đến tối thì thôi.
Thằng Dành ngó lên ngọn dừa rồi lắc đầu:
- Móc rớt xuống đất dập hết, nước đâu còn mà uống!
- Vậy mày đi qua mấy bờ dừa xiêm móc cho tao hai trái mau đi. Bỏ trâu ngoài ruộng nó ăn lúa bó vung vãi tùm lum hết.
Thằng Dành nhảy mương qua bờ dùa tơ một chút ròi trở lại ném hai trái dừa cho Trớn, bảo:
- Dừa bung, uống bể bụng không hết một trái. - ròi nhờ thằng Trớn tiếp tay dựng cây sào. Thằng Trớn đạp gốc còn thằng Dành thì đõ cây sào đứng lên một cách dễ dàng. Thằng Dành dựng vào ngọn dừa rồi bắt đầu móc.
Thằng Trớn xách cặp dừa đi còn quay lại:
- Coi chừng nghe? Liệu mà nhảy cho giỏi. Chớ nó rụng ngay xoáy ngọ mày một phát là dãy tê lê như cá lóc bị đập đầu đó.
Rồi con Dung nó bỏ mày cho coi.
Nghe nói tới vụ con Dung, thằng Dành dừng tay lau mồ hôi, nói:
- Còn mày coi chừng trâu chém mày tét mép, con Đèo cho mày húp nước mắm ới đó.
- Tao húp nước mắm ót thì mày húp cái gì?
- Tao nghe nói thằng Tư Cồ chui lỗ ctló mò con Đèo bị chị nó nắm đầu, mày biết không? ' Thằng Dành trả đũa lại thằng Trớn.
Thằng Tròn dầu môi đáp:
- Mò trung bộ ván chớ trúng cái gì?
- Ừ, trúng bộ ván hay trúng cái gì ai mà biết được?
- Bộ mày có rình ngoài hè hả? Để ròi coi con Dung đi chợ bán hàng bông hùng đông đi một mình bị thằng Cồ nó bắt xác, mày khóc không ra tiếng đó.
Thằng Trớn nói xong quảy cặp dừa trên vai rồi ới ra đồng..
Ngọn dừa lão cao ngó trật ót. Thân dừa xám ngắt và có ngấn đều nhau. Mồi ngấn như đánh dấu niên kỷ của mỗi cây đùa. Rễ dừa như hàng triệu ngón tay xòe ra dưới gốc bám sâu vào đất. Khi đã trồng dừa, thì người chú vườn không còn trồng cây gì khác được trong vườn, vì rễ dừa đã án lan bít đất và tàn phủ kín trên dầu,đi giữa vườn dùa không lo nắng chạm da cũng như đi trong vườn măng cụt sầu riêng vậy.
Thằng Dành đưa móc vào giữa buồng dừa khô giựt mạnh.
Dừa rụng đùng đùng xuống đất, lớp nằm trên bờ lớp văng xuống mương.
Thằng Dành ngước đầu lên rồi nhảy qua nhảy lại để tránh, nếu đứng một chỗ dừa sẽ rơi trúng đầu.
Dùa khô bở cuống, đụng tới là buông tay, buồng nào mới rám đít, cuốn còn dai, giựt ba bốn phát mới chịu rụng hết. Móc xong cây này rè sang cây kế. Mồi cây chỉ cách nhau vài bước. Lại thò móc giựt. Những con chuột bị động ổ chạy tủa ra chuyền trên tàu dùa sang cây bên cạnh. Một con rơi đánh bịch ngay chân Dành, nằm ngửa phơi bụng trắng bóc. Chuột dùa mập và mướt hơn chuột đồng. Tiếp giáp vòi đồng nên vườn dừa này càng ngày càng thu hút dòng họ chuột:
Muốn ăn một bữa "thịt chuột xào lá cách xúc bánh tráng" phải vác cuốc đi thật xa chớ quanh quẩn ở gần đây thì không tìm được một cái hang, vì chúng đã rủ nhau lên ngọn dùa xây thiên đàng chuột.
Dành chưa kịp đưa chân chân bắt thì chú chuột đã bật dậy chạy vọt lên thân dùa và chỉ trong nháy mắt đã lên đến ngọn.
- M nh mà té tù ngọn dùa xuống đất như vậy thì bỏ mùa luôn!
Thằng Dành dựng móc quẹt mồ hôi trán, thở lấy sức rồi lại tiếp. Cây sào như ngọn trường thương tả xông hữu đột bươi đến đâu giặc dùa khô rụng đầu làn khang tới đó. Thằng Dành thấy mình như một viên tướng đánh nhau với tên giặc cao gấp mười ra ri mình.
Xong một bờ thằng Dành dựng móc đứng nghỉ. Nó ngó quanh. Vẩn không thấy con Dung ra. Dành biết Dung mắc có. Dễ gì cô nàng chịu ra đây một mình. Vườn dùa mênh mông, người đứng ở giữa vườn la to người ở cuối vườn cũng không nghe.
Thằng Trớn nói xong quảy cặp dừa trên vai rồi ới ra đồng..
Ngọn dừa lão cao ngó trật ót. Thân dừa xám ngắt và có ngấn đều nhau. Mồi ngấn như đánh dấu niên kỷ của mỗi cây đùa. Rễ dừa như hàng triệu ngón tay xòe ra dưới gốc bám sâu vào đất. Khi đã trồng dừa, thì người chú vườn không còn trồng cây gì khác được trong vườn, vì rễ dừa đã án lan bít đất và tàn phủ kín trên dầu,đi giữa vườn dùa không lo nắng chạm da cũng như đi trong vườn măng cụt sầu riêng vậy.
Thằng Dành đưa móc vào giữa buồng dừa khô giựt mạnh.
Dừa rụng đùng đùng xuống đất, lớp nằm trên bờ lớp văng xuống mương.
Thằng Dành ngước đầu lên rồi nhảy qua nhảy lại để tránh, nếu đứng một chỗ dừa sẽ rơi trúng đầu.
Dùa khô bở cuống, đụng tới là buông tay, buồng nào mới rám đít, cuốn còn dai, giựt ba bốn phát mới chịu rụng hết. Móc xong cây này rè sang cây kế. Mồi cây chỉ cách nhau vài bước. Lại thò móc giựt. Những con chuột bị động ổ chạy tủa ra chuyền trên tàu dùa sang cây bên cạnh. Một con rơi đánh bịch ngay chân Dành, nằm ngửa phơi bụng trắng bóc. Chuột dùa mập và mướt hơn chuột đồng. Tiếp giáp vòi đồng nên vườn dừa này càng ngày càng thu hút dòng họ chuột:
Muốn ăn một bữa "thịt chuột xào lá cách xúc bánh tráng" phải vác cuốc đi thật xa chớ quanh quẩn ở gần đây thì không tìm được một cái hang, vì chúng đã rủ nhau lên ngọn dùa xây thiên đàng chuột.
Dành chưa kịp đưa chân chân bắt thì chú chuột đã bật dậy chạy vọt lên thân dùa và chỉ trong nháy mắt đã lên đến ngọn.
- M nh mà té tù ngọn dùa xuống đất như vậy thì bỏ mùa luôn!
Thằng Dành dựng móc quẹt mồ hôi trán, thở lấy sức rồi lại tiếp. Cây sào như ngọn trường thương tả xông hữu đột bươi đến đâu giặc dùa khô rụng đầu làn khang tới đó. Thằng Dành thấy mình như một viên tướng đánh nhau với tên giặc cao gấp mười ra ri mình.
Xong một bờ thằng Dành dựng móc đứng nghỉ. Nó ngó quanh. Vẩn không thấy con Dung ra. Dành biết Dung mắc có. Dễ gì cô nàng chịu ra đây một mình. Vườn dùa mênh mông, người đứng ở giữa vườn la to người ở cuối vườn cũng không nghe.
Thằng Dành hơi giận. Nó ngồi xuống tựa lưng vào gốc dừa. Nước lớn thật mau. Mới đây mà đã lé đẻ mép bờ, ngập miệng hang. Không biết đám hiệp sĩ còng lúc nãy chạy đi đâu?
Móc thêm vài bờ nữa, thằng Dành đi đùa dừa xuống mương rồi vác chĩa đến cái cảng chính ở mép sân sau nhà. Dừa trôi theo nước tấp về đây. Thằng Dành chĩa tùng trái vứt lên sân.
Mặt sân lúc nào cũng ngùn ngủn những đống dừa. Nó vừa chĩa vùa kêu Dung ra tiếp. Con Dung đang ở trong bếp nghe tiếng kêu văng vẳng thì biết là Dành gọi nhưng không trả lời.
Dung cười thầm:
làm bộ la vậy chớ có chuyện gì đâu!
Từ ngày thằng Dành có dì ghẻ, cha nó đi làm bữa đực bữa cái Thằng Dành phải làm choàng qua công việc của cha nó.
ông Bảy Để cứ ở nhà hú hí vòi bà vợ trẻ hoặc làm việc khác kiếm then mặt để chi dụng hằng ngày. Thiệt ra nhờ vườn dừa của ông Cả mà Bảy Để cuỗm được của ngon bất ngờ.
Một hôm Bảy Để đang bồi vườn dùa với thằng Dành thì có một cô gái đến quơ củi dùa trong vườn. Củi dừa lá dừa trong vườn bán cũng được tiền lắm chó không phải là đồ độn vũng, còn xe hơi thì dùng than nên miếng gáo bỗng nhiên lên giá.
CÔ gái là Ba Mùi lọt vào vườn. Bảy Để không cho cô Ba quơ CÔ Ba năn nỉ ỉ ôi một lát thì cô được tự do.
Bảy Để chết vợ đã lâu chưa ngắm nghé được chỗ nào, còn Ba Mùi là gái quá lứa - như dùa cứng cạy - nghĩa là chưa thành dùa khô nhưng đã qua thời dùa nạo đã lâu. Dừa cứng cạy dùng để kho hoặc làm chưn bánh chớ không thắng dầu. Nước dừa cứng cạy thì ngọt cay, không ngọt dịu như dừa nạo nhưng cũng không lạt nhách như nước dùa khô.
Bảy Để chú ý đến trái dùa cứng cạy đang lấp ló trước mặt.
Ba Mùi có chồng nhưng không bao lâu bỏ về nhà cha mẹ mà người chồng cũng không đến tìm. Tiếng đồn thằng chồng của cô ta là một gã thanh niên có cái "nắp nhạo" cho nên không đáp úng được sự đòi hỏi của cô gái dậy thì. Ngược lại, có một luồng dư luận khác lại cho rằng cô Mùi không có cái "nhạo" thì nắp đậy vô đâu được.
Câu chuyện "nắp nhạo không có nhạo" hoặc "cái nhạo không có nắp" chẳng ai có thề chứng minh. Đám thanh niên trong xóm chọc ghẹo Ba Mùi. Trắng trọn nhút là thằng Tư Cồ. Một bữa Tư Cồ chân đường Ba Mùi và hỏi:
"Chị có nhạo thật không?" Ba Mùi
chửi rồi bỏ đi thẳng. Lần khác gặp Ba Mùi bắt cá dĩa, Tư Cồ mò tới gần và bảo:
"Cho tôi rờ cái nhạo chút!" Ba Mùi ném bùn vào mặt Tư Cồ nhưng Tư Cồ vẩn không bỏ tật trây trưa. Bảy Để già tay ấn hơn, không chọc kiểu đó. Nếu thằng kia chỉ có cái nắp nhạo thì dễ ợt. Ta khoe cái trái cà của ta thì ắt cô ta nằm chiêm bao một đêm hai ba giấc. Nhưng Bảy Để hơi ngần ngại vì đổ bể ra mà không được gì thì mang tiếng là già dịch.
Không biết nó có tình ý gì với mình không mà ngày nào nó cũng đến. Một ìân Bảy Để bạo dạn hỏi:
"Mai cô Ba đến, tôi chi cho cô củi chắc?" Quả thật ngày mai Ba Mùi lại đến. Ba Mùi cặm cụi quơ củi còn Bảy Để móc bùn bồi gốc dùa. Bảy Đề chờ Ba Mùi hỏi "củi chắc", nhưng Ba Mùi không hỏi. Đã vậy thì Bảy Để phải chỉ cho. Móc bùn dưới mương mình mẩy ướt nhẹp, Bảy Để leo lên bờ và đến ngang chồ Ba Mùi đang lom khom quơ củi và nói:
- Qua đây củi thiếu gì...
Bất thần Ba Mùi ngẩng đầu lên ngó sang. Chiếc quần cụt ướt bó sát làm nổi lên những điểm gồ ghề. Ba Mùi cúi xuống bó củi mặt đỏ rần. Bảy Để cứ' đứng dó, nói tiếp:
- Tui biết cô Ba thiếu củi lâu rồi. Phải dùng củi gộc mới hấp bánh được, củi bổi không nhằm gì. CÔ Ba xuống dưới chòi tôi cho củi gốc trâm bầu về chụm. Hà hà, củi gốc mới đượm lâu....
Bảy Để đứng hồi lâu rồi quay đi. Ba Mùi nghe tiếng chân khua tàu dừa xa xa, mới ngửng lên nhìn theo nhưng chỉ thấy có thớt lưng trần. Tuy vậy trong trí cô gái vẩn luôn thấy cái mặt tiền của người đàn ông với bộ ngực nở nang và những bắp thịt khác.
Vài hôm sau, lúc trưa nắng chang chang, Bảy Dể đang treo mình trên võng mơ màng thì có một người đàn bà thập thò ngoài cửa. Bảy Để tưởng mình chiêm bao....Xóm chòi vắng teo.
Bảy Để vô cùng rạo rực. Trưa hôm đó, Ba Mùi đã hiểu khúc củi gộc của Bảy Để nó đượm lâu hơn củi bổi như thế nào, và Ba Mùi thấy bao nhiêu thù hận anh chồng cũ đã được xóa tan trong buổi trưa hôm đó.
Rồi Bảy Để không đi bồi dừa nữa. Ba Mùi cũng không đi quơ củi ở vườn dừa của ông Cả, Ba Mùi đi xuống chòi tìm củi gộc.
Rồi Ba Mùi không phải đi đi về về vòi những gánh củi nặng nề.
Ba Mùi ở luôn dưới xóm chòi và trở thành dì ghẻ của thằng Dành.
Thúng Dành lấy làm khó chịu. Nó ở luôn trong chuồng trâu của ông Cả với thúng Trớn, không về nhà nữa để khỏi thấy một người đàn bà không đáng tuổi má nó mà nó bắt buộc phải tôn kính như má nó. Nhứt là sau vụ Ông Chín đánh cô Ba Mùi một trận nên thân, cả xóm đều vô lở như một trận giặc. Ông Chín đã rình bắt được con gái khi cô ta đi "xin củi" dưới chòi Bảy Để. Ông Chín tóm tóc con gái lôi băng ruộng về nhà. Ông buộc vào cột đập bầng củi dùa rồi xé hết quần áo của Ba Mùi. Ông còn định lấy lửa đốt nhưng bà vợ can và mỏ trói cho con gái bảo từ rày đừng như vậy nữa. Ba Mùi không nói gì, nhưng hôm sau thùa lúc ông già đi vắng, Ba Mùi bỏ quần áo vô thúng bưng đi thẳng xuống chòi Bảy Để ở luôn.
Rồi Ba Mùi có con. Một đứa rồi hai đứa. Bảy Để cũng không đến nhà ông Chín, nhưng cho con đem cá mắm lên biếu,'ông ngoại bà ngoại" đều đều. Lần đầu ông Chín ném ra sân và quát ầm ỉ. Nhưng mấy ìân sau, bà Chín không nói không rằng cứ đem cá làm, kho hoặc nấu canh ăn xong bà mới hỏi cá ngon không?
Ngon quá? Chửi cho hung vào, canh càng ngọt hơn. Ông Chín vở lẽ ra là cá của thằng "rể" trời đánh. Chuyện ròi cũng nguôi dần.
Bây giờ thì Ba Mùi trở thành vợ Bảy Để không có giấy tờ gì hết, nhưng chẳng còn ai dèm pha.
Chỉ tội nghiệp cho thằng Dành. Còn Bảy Dề thì cũng thấy như có tội với con, nên nghe phong phanh người ta cáp đôi con Dung với thằng Dành thì có ý mùng. Hai đứa coi bộ xứng đôi. Bảy Để mong cho chúng nên vợ nên chồng cho yên phận chúng mà mình cũng yên tâm.
ông Nhứt có nghề đan rổ, thúng hay bất cứ thứ gì bằng tre trúc:
Lóp lờ, giỏ, rổ thưa, rổ dày, rổ xúc bùn, sịa phơi cau khô, ' thúng, nia, cả rổ đi chợ là loại rất khó đan. Đan long mốt một mẹ hai con, chân rổ cặp bằng vành tre mỏng, nắp tràng phải đan bông dâu, miệng rổ và vành nắp tràng phải chạy chưn rít. Loại rổ này chỉ mấy cô gái nhà giàu mới dùng đi chợ, còn nhà nghèo thì không rớ tói nổi. Đan một cái loại này bằng đan mười cái thúng, hai chục cái rổ thưa, nhưng ông Nhút vẫn đan như thường. Không khi nào ông hở tay. Tre trúc ó đâu ông cũng tìm tới mua đem về lớp xài lên, lóp quăng ngâm dưới mương.
ông chỉ có một cái tật:
rượu. Rượu đối với ông là thuốc trị bá chứng. đau lưng, nhà giàu đi mua hải cẩu bồ thận hoàn, thuốc Nhành Mai, thuốc ông Tiên của hiệu Võ Đình Dần bán 4 cắc một hộp tiên đâu mà mua. Ông Nhứt chỉ cho một be xị đế vô máu, bịnh gì cũng tan.
Mệt mỏi tứ chi, mắt mờ tay run, đơn hay lỗi, tống vô một ly trỏ lại nhặm lẹ sáng mắt lên. Cơm không rượu, không ăn. Nhịn cơm thì nhịn, rượu thì không. Vắng một cữ rượu, ông Nhứt ngáp sái quai hàm, ngáp ra nước mắt, rồi đứng dậy không vót nan nữa.
Bà Nhứt biết tánh chồng cho nên trong buồng bao giờ cũng có một chai giấu dưới đít thạp gạo phòng khi lối lửa tắt đèn".
Một hôm, Bảy Để đích thân đem trà rượu đến tạ lỗi với ông bà già vọ. Ông Chín quên chuyện cũ và thấy "thằng rể" cũng biết điều. Nhơn đó Bảy Để nhỏ ông già vợ đi đến nhà Nhứt Mẫn đánh tiếng dúm.
ông Chín vui vẻ nhận lời như một sự hàn gắn tình cảm giữa đôi bên. Gặp lúc ông Nhứt đang lè nhè chê rượu khét, ông Chín ngồi xà vào mâm, như mọi ìân hai bên vẫn thường uống rượu với nhau, và có ìân hai bên đã suýt làm suối với nhau:
ông Nhứt định cưới cô Ba Mùi cho con trai ông, nhưng ông Chín lại chê ông Nhứt là thằng cha "tối ngày mò, mò ba cái nan tre và lận lưng xị rượú cho nên câu chuyện không thành. Bây giờ ông Chín lại sang làm mối cho thằng cháu ngoại "hoang đàng chi địa" của ông. Ông Nhứt cười thầm trong bụng:
làm suối vòi ông ngoại nó chưa chắc tao đã thèm, huống chi làm suối với tên "hãm" con nít! Người say rượu thường nói thật. Cho nên ý nghĩ nó không nằm lâu trong bụng ông Nhứt. Nó biến thành lòi, bay đi khắp xóm, ròi đến tai ông Chín. Ông Chín xuống chòi học tâm hợp tề với thằng rể. Và hai cha con bèn không hẹn mà nên. Cả hai cùng khui chuyện cũ của vợ Nhứt Mẩn. Số là vợ Nhứt Mẩn đi chợ bán bánh hằng ngày.
Người ta đồn rằng ìân nọ mụ đi chợ sớm, bị một thằng chết đè ở nhà lồng chợ. Cho nên cả bầy con của Nhứt Mẩn đứa nào đứa nấy xấu như ma lem, đen thủi đen thui như cột nhà cháy, nhưng con Dung thì lại trắng trẻo và 'ớnh đẹp hơn con gái trong xóm. Ông Nhứt cũng ngờ ngợ như vậy, nhưng đã có một bầy con ròi,làm gì bây giờ?
Một phân ông Chín say rượu tù chòi lội về vườn bèn đến đứng trước ngõ nhà ông Nhứt Mẫn vạch quần xổ tồ tồ rồi bảo:
- Nè, cái thằng chết nó đúc cốt vậy in à tài đó chó, ông Nhứt nó? ông tráng men rất kỹ mà cất vẫn lộ nguyên hình!
ông Nhứt Mẫn đang ngồi đan thúng, bị chọc trúng tim đen bèn đứng bật dậy vác ngọn mác ra đuổi chém ông Chín, nhưng vì say, ông trợt ngã sóng sải, ngọn mác văng ra xa lắc. Không biết có thấy tai họa sắp đến hay không mâ ông Chín cứ đứng xỉa xói vào nhà:
- Nè, thằng chết còn trong chợ. Nay mai nó ra nó nhìn con nó dẫn về Tàu đó!
Chuyện chửi nhau cũng làm vỡ lở xóm làng không kém chuyện ông Chín đánh con gái năm trước, nhưng ròi cũng êm dần trong quên lãng. Chỉ tội nghiệp cho con Dung và thằng Dành.
Chúng nó đã lỡ thương nhau.
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh