"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 95
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 526 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Sẵn Sàng Mạo Hiểm
àn Tiếu không để ý việc đi đến đó như thế nào, nó nằm ngoài phạm vi khả năng của nàng, nàng chỉ làm những gì chính mình có thể làm được. Nàng dựa theo chứng bệnh và đơn thuốc Lỗ đại phu viết, chuẩn bị dược cùng dụng cụ.
Binh lính tiền phương theo hướng Hạ quân dùng khói độc ở Yên Hồn quan, đi thu hái cỏ độc, Hàn Tiếu còn nghiên cứu ra phương thuốc phòng ngừa, cho các tướng sĩ trong thành uống, lại dùng khăn mỏng thoáng khí đun trong dược, các binh sĩ ai ra chiến trường thì dùng khăn này che miệng mũi lại để tránh hít phải khí độc. Những thứ này rất hữu hiệu, Mục Nghĩa tướng quân từ tiền tuyến đặc biệt cho binh sĩ mang lời nhắn về, cảm tạ Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu làm xong những chuyện này thì đã hết hai ngày. Nàng chuẩn bị xong thuốc cho lão tướng quân Mục Dũng, nhưng ngại hòm thuốc cồng kềnh liền dùng vải bố may một túi đựng thuốc, đặt toàn bộ châm, dao kéo và các loại thuốc vào, đeo túi bên người, đã chắc chắn lại nhẹ nhàng. Nàng tính thời gian, nếu Lỗ đại phu làm theo “Giải độc điển tịch” của nàng, thương thế của lão tướng quân còn có thể chống đỡ được thêm ít nhất ba ngày. Mục Viễn nói có thể đi từ nơi này đến Thanh Sơn cốc trong ba ngày, nhưng hôm nay Hạ quân đã chặn kín thông đạo giữa hai nước, sợ rằng không thể xông vào được.
Hàn Tiếu thăm dò qua Thạch Nhĩ, hiểu rằng nếu lão tướng quân xảy ra chuyện gì không may, không chỉ Mục Viễn mất đi thân nhân, mà quan trọng hơn là Thanh Sơn cốc sẽ khó mà giữ được, mở ra con đường cho Hạ quân xâm nhập, phía sau các thành trì phòng tuyến lại yếu ớt, chỉ sợ quân binh Hạ quốc một đường đánh thẳng lên phía Bắc, không gì cản nổi.
Hàn Tiếu không biết nhiều về chiến sự, nhưng hiểu rõ đây là việc cấp bách. Nàng sốt ruột, Mục Viễn đương nhiên lại càng sốt ruột hơn, nhưng hắn đã xông vào quan ải thất bại quay về, biết rõ rằng hiện tại Hạ quân phòng thủ rất lợi hại. Hai ngày nay hắn đã liên tục phái người đi thăm dò nhưng không tìm được cách nào để phá vòng vây. Hơn nữa phần lớn binh lực trong tay bọn họ đều do cha hắn là Mục Nghĩa tướng quân mang theo, hắn lại phải ứng phó với cường địch ở Yên Hồn quan, không thể có đủ người để bảo hộ Hàn Tiếu vượt quan, cũng không có cách nào báo cho người bên Thanh Sơn cốc nội ứng ngoại hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, bất kể làm cách nào cũng đều rất mạo hiểm.
Trong lúc lòng như lửa đốt, Phượng Ninh bỗng nói nàng biết một đường mòn vắng vẻ, có lẽ Hạ quân vẫn chưa chặn con đường đó, nàng có thể đưa Hàn Tiếu lén đi, còn Mục Viễn đem quân đánh chính diện Hạ quân, đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ, tạo cơ hội cho nàng và Hàn Tiếu.
Mục Viễn lo lắng chồng chất: “Long Tam phu nhân sao có thể biết được đường mòn này?”. Hắn chỉ lên bản đồ, nơi này tuyệt nhiên không thấy vẽ con đường ấy.
Phượng Ninh nói: “Đây là ta chợt nhớ ra, chắc là đúng đấy. Có lẽ trước đây ta đã đi qua”.
“Có lẽ? Chắc là?”. Câu trả lời của Phượng Ninh càng làm cho Mục Viễn lo lắng hơn.
“Lần trước ta cũng dựa theo trí nhớ đi tới Thanh Sơn cốc, không phải là suôn sẻ tới nơi sao? Ngươi nghĩ cách dùng binh đưa Hạ quân đi nơi khác, rồi để trinh sát báo tin cho Hạ đại ca mở đường trước, còn hai người ta và Hàn Tiếu đi sau, vậy là được. Kế hoạch như vậy khả năng thành công vẫn cao hơn là cùng đại quân các người xông vào”. Phượng Ninh nói cũng vài phần có lý, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của Hàn Tiếu, Mục Viễn không nắm chắc thành công nên không thể ra quyết định được.
Lúc này Hàn Tiếu lại mở lời cầu xin: “Tuy làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng an nguy của Mục lão tướng quân và Thanh Sơn cốc rất quan trọng, Hàn Tiếu nguyện ý thử một lần. Tuy Phượng Phượng có thể nhớ không chính xác, nhưng nàng ấy làm việc ổn thỏa, võ nghệ siêu quần, huống hồ còn có Hạ đại ca ở bên bảo vệ, có lẽ cũng không phải là không được. Mục tướng quân, việc này quyết định như vậy đi”.
Mục Viễn vẫn đang cân nhắc, bỗng nghe thấy vệ binh báo: “Tướng quân, công chúa Như Ý giá lâm”.
“Công chúa Như Ý?”. Mục Viễn bực tức, vào thời điểm tối nguy cấp này, nàng ta còn đến gây chuyện gì nữa? Hắn đen mặt, sải bước ra khỏi nghị sự đường, hướng về phía kiệu lớn có rèm che của công chúa bên ngoài cửa, nói: “Mời công chúa trở về, giờ chiến sự đã nổi lên, Mục Viễn không tiện tiếp đãi”. Khẩu khí của hắn vô cùng cứng rắn, không hỏi gì đã trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Công chúa Như Ý vén màn kiệu lên, nhìn thẳng vào Mục Viễn nói: “Trên đường đi ta nghe nói Yên Hồn quan và Thanh Sơn cốc rơi vào hiểm cảnh, nên cố ý quay lại tương trợ tướng quân”.
Mục Viễn tâm trạng vô cùng tệ, liền lạnh lùng nói: “Không biết công chúa định ở lại thành giặt quần áo, nấu ăn cho binh tướng, hay là theo quân ra tiền tuyến dốc sức giết địch?”.
Hắn nói có ý châm chọc làm sắc mặt công chúa Như Ý nặng nề, nàng mím chặt môi, hít sâu vài hơi, như đang kiềm chế không nổi nóng, cuối cùng bình tĩnh cất tiếng: “Tướng quân thật coi trọng Như Ý, những chuyện tướng quân nêu ra, Như Ý một chuyện cũng không làm được. Nhưng ta có thể làm con tin của tướng quân”.
Lời nói của nàng làm Mục Viễn ngẩn người như bị một trùy đánh trúng đầu. Làm con tin, sao hắn không nghĩ tới chuyện đó?
Công chúa Như Ý không để ý tới phản ứng của hắn, nói tiếp: “Chuyện ta trốn đi khiến Hạ vương mất hết thể diện, bây giờ hắn phát binh xâm lược, ít nhiều cũng là lấy cớ này. Hạ vương này lòng dạ hẹp hòi, hay ghi hận, nếu như không bắt được ta về, e là hắn không cam lòng. Nay nếu tướng quân thông báo với Hạ quốc, nói đã thay bọn họ bắt được công chúa Như Ý bỏ trốn, dùng ta làm điều kiện trao đổi, như vậy cũng có chút tác dụng”.
Mục Viễn không hề ngờ tới, công chúa Như Ý tới đây là vì dụng ý này. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, công chúa Như Ý đã lớn tiếng nói: “Ta mệt rồi, sắp xếp cho ta một gian phòng để ta tắm rửa nghỉ ngơi, lại mau chóng chuẩn bị thức ăn cho ta dùng bữa”. Nàng lớn tiếng ra lệnh, tự nhiên rất có khí phách uy nghiêm, khiến mấy tiểu binh vội vã tuân lệnh chạy đi.
Mục Viễn nắm chặt tay, nhìn bóng lưng công chúa ưỡn ngực, ngẩng cao đầu rời đi, trong lòng cũng không rõ có tư vị gì. Lời nàng hoang mang hoảng sợ cầu xin hắn bảo vệ vẫn còn vang bên tai, hôm nay lại tự mình đến nhận làm điều kiện trao đổi với quân địch, Mục Viễn quả thật không thể tin được.
Hắn quay trở về nghị sự đường, nói qua tình hình, cùng mọi người thảo luận thật kĩ biện pháp mà Phượng Ninh đề nghị, ba cánh quân phối hợp ra sao, sắp xếp kế hoạch hành động như thế nào, coi như đã chấp nhận đề nghị của Phượng Ninh. Việc đã rất gấp rút, cần nhanh chóng bàn bạc tìm ra một phương án.
Sau khi đã sắp xếp bên này ổn thỏa, Mục Viễn liền đi thu xếp phòng cho công chúa Như Ý. Công chúa Như Ý vừa dùng cơm xong, đang phân phó cho hạ nhân dâng trà. Nàng nhìn thấy Mục Viễn, hơi ngẩn ra, rất nhanh liền làm như không có việc gì, cười nói: “Tướng quân bàn bạc đại sự xong rồi?”.
Mục Viễn nhìn kỹ công chúa, suy tư một lúc, hắn hồi phục tinh thần, trong lòng đã chuẩn bị xong cách đối phó với nàng. Hắn nhìn rõ phản ứng của công chúa, bèn ung dung trả lời: “Đã bàn bạc xong rồi”.
Công chúa Như Ý siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, cười lớn nói: “Vậy tướng quân định khi nào dùng ta thương lượng với Hạ quốc?”.
“Công chúa đã ở trong hoàng cung Hạ quốc bao lâu?”. Câu nói của Mục Viễn dường như không liên quan đến chuyện thương lượng này.
Như Ý không nhận ra ý định của hắn, thành thật trả lời: “Ba tháng mười hai ngày”.
Mục Viễn lại nói: “Hóa ra công chúa nhớ thật rõ ràng. Vậy không biết công chúa ở lại trong cung dưỡng thương mấy ngày?”.
Tay Như Ý hơi run, cắn chặt môi, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Một nha hoàn tiến lên rót trà, chén cầm không chắc thiếu chút nữa làm đổ trà. Như Ý liền đứng lên, hất tay áo một cái, hung hăng hất chén trà xuống đất, khiến nha đầu kia hoảng sợ, lùi lại quỳ xuống. Như Ý chỉ nàng mắng: “Đồ vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, cẩn thận ta lấy đầu ngươi”. Nha đầu kia sợ tới mức liên tục nhận sai dập đầu, Hỷ Nhi nhanh chóng bước lên thu dọn cái chén, kéo nha đầu kia lui ra.
Mục Viễn lẳng lặng nhìn cảnh này, chờ cho đám người lui xuống, nhẹ nhàng nói: “Trong lòng người sợ hãi, sao phải chịu khổ mà trở về”.
Công chúa Như Ý giật mình, quay đầu trừng hắn, Mục Viễn đón ánh mắt ngang ngược của nàng, nói: “Người hung hăng la lối như thế có thể hết sợ sao? Làm vậy không giải quyết được vấn đề của người”.
Công chúa Như Ý nhìn chằm chằm Mục Viễn một lúc, bỗng như mất hết sức lực, liền ngồi xuống ghế, Mục Viễn khẽ thở dài: “Công chúa, người chớ tùy hứng nữa, hồi cung đi thôi”.
Như Ý cắn răng, vành mắt đỏ lên: “Chính tướng quân lúc đầu lệnh cho người làm công văn bẩm báo với phụ hoàng, Hạ quốc không chịu phục tùng, phát binh chỉ là chuyện sớm muộn, lại thuyết phục phụ hoàng trước tiên đưa ta hồi cung, nói rằng công chúa phải chịu nhục, đó chính là quốc nhục, hôm nay nếu triều đình nhượng bộ thì ngày sau chắc chắn sẽ bị Hạ quốc giẫm lên đầu”. Lúc nàng trên đường hồi cung mới biết việc Mục Viễn hết lòng tương trợ.
Mục Viễn bình tĩnh đáp: “Điều ta nói là sự thật, ta có chứng cứ Hạ quốc muốn khởi binh”.
“Nhưng phụ hoàng đối với ta đã có lòng nghi kỵ. Dù ta trở về cung thì người đã bắt ta đi hòa thân một lần, cũng sẽ lại bắt ta đi thêm lần nữa”.
Mục Viễn không nói lời nào, Như Ý bỗng nhiên cười nhẹ: “Ta nghĩ rằng tướng quân cũng hiểu, nếu không tướng quân cũng đã không nói với ta về bổn phận, tướng quân nói ta phải bảo vệ con dân, chính là có ý này đi”.
Hắn quả thật có ý này, nhưng chẳng biết đáp lời như thế nào, sinh ra là người trong hoàng thất, số phận nàng đã được định trước. Như Ý siết chặt hai bàn tay trên đầu gối, nói tiếp: “Trên đường đi ta lại nghĩ rằng, ta quay về như vậy, ắt sẽ bị mọi người nhạo báng. Mà nếu tướng quân bị bại trước Hạ quốc, phụ hoàng sẽ phải đưa ra kế sách để giải quyết mối nguy này, thì chuyện đầu tiên người làm sẽ là giao ta ra để tránh chọc giận Hạ vương”.
Như Ý nói xong, ngước mắt nhìn Mục Viễn, trong lòng Mục Viễn cũng hiểu những gì nàng nói đều là sự thật, cảm thấy vài phần khổ sở thay cho nàng. Như Ý cười khổ, căng thẳng xoắn hai tay, nói tiếp: “Giờ mạng của ta nằm ở trong tay quân của Mục gia. Nếu may mắn tướng quân đại thắng, ta có thể có vài ngày sống yên ổn trong cung. Ngược lại không diệt được Hạ quốc, hoặc có nước khác không chịu phục tùng, ta sẽ lại bị đưa đi. Đương nhiên hiện giờ ta không nghĩ xa được như vậy, chỉ là ngay trước mắt nghe nói Yên Hồn quan và Thanh Sơn cốc đều gặp rắc rối, ta làm sao có thể an tâm hồi cung, chỉ sợ bước trước vừa bước vào cửa cung, bước sau đã bị lôi ra đưa đến cho Hạ vương”.
Như Ý nhắm chặt mắt: “Bất luận thế nào, kết quả cũng như nhau. Ta bị động nhận lấy cái chết, chi bằng dũng cảm một lần, trợ giúp tướng quân giành vài phần thắng. Ta, ta đã sai người bẩm báo ý này với phụ hoàng, chắc người cũng sẽ không phản đối”.
“Đề nghị của công chúa không sai, nhưng công chúa phải hiểu rõ, một khi đem công chúa giao cho Hạ vương thì bọn ta cũng không thể đảm bảo an toàn cho công chúa nữa”, Mục Viễn thành thật nói.
Như Ý hơi run rẩy, nàng trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Chuyện đó, ta đương nhiên là hiểu, ta suy đi nghĩ lại, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay hắn. Hạ vương không chết, nhất định hắn sẽ báo thù việc ta trốn đi, và rồi cũng có ngày phụ hoàng giao ta ra. Lúc trước ta trốn đi, định sẽ ẩn cư nơi thôn dã, cả đời không hồi cung, nhưng bây giờ mọi việc thất bại, ta cũng chẳng còn mong được an toàn”. Nàng nhìn chăm chăm vào mắt Mục Viễn, lấy từ trong tay áo ra một cây chủy thủ đưa cho hắn: “Mục tướng quân, lúc trước ngươi nói, khi nào ta thấy sợ thì cần tự nhủ phải dũng cảm. Ta, ta hy vọng mình có thể làm được như thế. Hãy để ta góp một phần sức lực tiêu diệt Hạ vương”.
Trong lúc công chúa Như Ý thuyết phục Mục Viễn thì Hàn Tiếu, Phượng Ninh, Hạ Tử Minh thảo luận kĩ lưỡng chuyện khởi hành ngày mai. Hạ Tử Minh đối với việc này ngàn vạn lần không đồng ý, hắn sợ nếu Hàn Tiếu có chuyện gì bất trắc thì hắn phải trả lời chủ tử thế nào đây. Nhưng Hàn Tiếu có Phượng Ninh và Mục Viễn làm chỗ dựa, chuyện này liên quan đến an nguy của quốc gia xã tắc, Hạ Tử Minh lại chỉ là hộ vệ, có ý kiến gì cũng không ai để ý. Hắn chỉ mong tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, trước khi Nhiếp Thừa Nham quay về, hắn có thể đưa Hàn Tiếu an toàn quay về Cố Sa thành.
Chạng vạng ngày hôm đó, khi Hàn Tiếu đang dùng cơm bỗng nghe thấy tiếng chim ưng từ bầu trời truyền đến. Nàng kích động chạy vọt ra bãi đất trống nhìn khắp bầu trời, thấy một con chim ưng đầu đỏ lượn vòng trên không một hồi, cuối cùng hạ xuống đậu trên vai Hàn Tiếu.
“Xích thủ”. Hàn Tiếu vành mắt đỏ hoe, một tay ôm chim ưng vào lòng, tay kia vỗ về bộ lông bóng mượt của nó. Xích thủ là con vật có linh khí, nhất định nó đến tìm nàng để truyền tin của Nhiếp Thừa Nham. Quả nhiên nhìn thấy trên chân nó có buộc một ống thư nhỏ. Hàn Tiếu tay run run rút thư ra, trên đó là bút tích mạnh mẽ của Nhiếp Thừa Nham, nội dung rất đơn giản: “Bình an, vật niệm*”.
*Vật niệm: chớ nghĩ nhiều.
Hàn Tiếu đem bốn chữ này đặt trước ngực, kìm không được lau nước mắt, đi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gửi thư, sao chỉ đơn giản như vậy. Có phải hắn đã gặp được Tạ Cảnh Vân? Hắn có tìm được Thần y tiên sinh không? Hắn đang ở đâu? Những chuyện này sao không hề nói, chỉ viết bốn chữ như vậy cho nàng.
Hàn Tiếu càng nghĩ càng tức giận, khóc lớn rồi bỏ đi. Xích thủ ngoẹo đầu không hiểu nhìn nàng, Hạ Tử Minh tinh ý, xin tiểu binh thịt tươi và một chậu nước cho Xích thủ ăn no nê. Hắn cân nhắc tìm cơ hội giấu Hàn Tiếu nhờ Xích thủ truyền tin cho Nhiếp Thừa Nham, nói cho hắn biết chuyện Hàn Tiếu đi đến chiến trường, để tránh sau này bị trách không báo cáo tình hình.
Hàn Tiếu cũng viết thư cho Nhiếp Thừa Nham, lúc đầu nàng định viết: “Cẩn thận Tạ Cảnh Vân, nếu là người chết đi sống lại, nhất định có bẫy”, nhưng nghĩ một chút thấy viết như thế có thể làm hắn nghĩ đầu óc của nàng quá nông cạn, nếu có bẫy, lẽ nào hắn lại không biết? Hàn Tiếu vò bức thư, viết lại một cái khác: “Lưu tâm an toàn, chú ý sức khỏe. Nghe công chúa nói đã gặp Tạ Cảnh Vân”. Viết xong nàng lại vò tờ giấy, ngộ nhỡ hắn chưa gặp được Tạ Cảnh Vân, nàng viết như vậy chẳng phải là đẩy hắn đến chỗ Tạ Cảnh Vân sao, không được, viết như vậy cũng không ổn.
Hàn Tiếu suy đi nghĩ lại, viết rồi vò, vò rồi lại viết, cuối cùng nàng cũng viết xong thư, nàng viết: “Tị họa vi tiên, tự bảo vi thượng. Bất quản nhàn sự, viễn ly nguy hiểm*”. Hai câu này nàng từng bị hắn bắt viết nhiều lần, nhớ kĩ đến thuộc lòng, hôm nay viết lại cho hắn là muốn hắn có thể hiểu nàng luôn nhớ và lo lắng cho hắn.
*Tị họa vi tiên, tự bảo vi thượng. Bất quản nhàn sự, viễn ly nguy hiểm: Tránh họa làm đầu, tự bảo vệ mình là trên hết. Không xen vào chuyện người khác, tránh xa nguy hiểm.
Nàng không nhắc đến Tạ Cảnh Vân, không đề cập tới chuyện khác, chỉ viết cho hắn mười sáu chữ. Hàn Tiếu thầm nghĩ, cho dù mười sáu chữ này không mang tình ý, nhưng lúc trước hắn phạt nàng là có tâm ý, bây giờ thấy những chữ này, hắn nhất định có thể hiểu được những gì nàng muốn nói.
Nếu bọn họ thực sự là duyên nặng tình thâm, lần này cực khổ đến đại mạc mong được ở bên nhau, nếu thành công thì mọi tình xưa nghĩa cũ, mọi ân oán đời trước, thậm chí chiến loạn sinh tử cũng không thành trở ngại, còn nếu tình cảm của bọn họ không sâu sắc như nàng tưởng, thì lần này sẽ là một sự khảo nghiệm.
Hàn Tiếu đem thư nhét vào ống thư buộc ở chân Xích thủ, nhìn nó bay vào mây đen, dần biến mất trong bóng đêm phía chân trời, trong lòng nàng bỗng trào lên cảm giác mất mát mãnh liệt, cô đơn và tịch mịch bủa vây. Ngày mai nàng phải mạo hiểm đi ra quan ải tới Thanh Sơn cốc cứu người, mà chủ tử yêu quý của nàng không biết đang ở nơi nao, có giống nàng hay không, thân lâm hiểm cảnh vẫn không nén được nỗi nhớ nhung.
Hàn Tiếu mạnh mẽ hạ quyết tâm, nếu nàng có thể an toàn trở về từ Thanh Sơn cốc, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn. Cho dù không biết hắn ở đâu, cho dù trong lãnh thổ hiện đang không an toàn, cho dù ở nguyên tại chỗ thì tốt hơn là chạy loạn lạc đường, tất cả những lý do này, hay bất kì lý do gì khác cũng sẽ không thể ngăn cản nàng thêm nữa.
Dung Nham Dung Nham - Minh Nguyệt Thính Phong