Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 54
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56.57
Ông ta đứng lên, tặng chỗ này lại cho chúng tôi, ông ta trái lại cứ thế bỏ đi. Tôi cảm thấy trong lòng rất khổ sở, cố gắng nhịn xuống, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Tô Duyệt Sinh bước tới bên cửa sổ, ánh mắt cũng không nhìn về tôi, anh nói: “Cô cầm tiền rồi bỏ đứa nhỏ đi“.
Trong lòng tôi nghẹn đi, phản phản phục phục, tới tới lui lui, thì ra vẫn chỉ có những lời này.
“Tôi không cần tiền của anh“. Tôi nói, “Đứa nhỏ này cũng không liên can đến anh“.
Tô Duyệt Sinh trầm mặc thật lâu, tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, anh nói: “Sao cô phải cố chấp vậy?”
Tôi nói: “Đây là chuyện riêng của tôi“.
Anh nói: “Nếu cô không cần tiền, muốn cái khác cũng được. Tôi biết mẹ cô đang nằm trong bệnh viện, cô đặc biệt hận người gây ra tai nạn này, đối phương kỳ thực không phải chỉ có say rượu, anh ta say thuốc rồi mới đụng vào mẹ cô, nhưng anh ta là con trai duy nhất của gia tộc, cha mẹ anh ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ anh ta. Cô đấu không lại họ đâu“.
Lần đầu tiên tôi nghe những lời này, vô cùng khiếp sợ.
“Cô bỏ đứa nhỏ đi, tôi cam đoan người gây tai nạn sau này cả đời sẽ phải sống trong tù giam, không bao giờ thoát ra được“.
Tôi nhìn anh, cũng không biết là nhìn bao lâu, cuối cùng tôi nói: “Anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm“.
Tôi bước ra khỏi căn biệt thự kia, cũng không có ai ngăn cản tôi lại. Thẳng thắng mà nói chỉ thấy buồn cười, vận mệnh nói cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện cười. Bản thân tôi cũng cảm thấy buồn cười, cứ thế vừa đi vừa cười, mọi người trên đường ai cũng nhìn tôi như một kẻ điên, tôi cũng cảm thấy bản thân thật quá điên rồ.
Một lần nữa tôi lại treo biển bán nhà, nhưng lần này thì ít người hỏi mua, thẩm mỹ viện của mẹ tôi rốt cuộc đóng cửa, bởi vì tôi không có tiền phát lương cho nhân viên. Nhân viên có năng lực đều đã đi nơi khác kiếm ăn rồi, tôi nghĩ mình quả thực không có năng lực kinh doanh mà.
Lúc ra khỏi bệnh viện tôi gặp phải kẻ cướp, trời lúc đó kỳ thực còn chưa tối hẳn, tôi vừa ra khỏi cổng bệnh viện không lâu, có một chiếc xe máy từ phía sau chạy tới gần tôi, nghe thấy tiếng động cơ xe, không biết vì sao trong lòng có cảm giác bất thường, vì thế tôi lập tức đi sát vào bên trong lối đi dành cho người đi bộ, ở đó có trồng một loạt các cây đại thụ, chính nhờ cây đại thụ kia đã cứu tôi một mạng. Lúc đó người lái xe máy đột nhiên từ phía sau túm chặt lấy cái túi của tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là buông lỏng túi ra để bảo vệ bụng, động tác theo bản năng này đã cứu tôi, tên cướp chạy xe máy vung mạnh cái túi muốn giật nó đi, vừa vặn đánh vào bụng tôi, trúng lên mu bàn tay đau rát, chiếc xe máy kia quay đầu lại, xông thẳng tới chỗ tôi, bản năng của tôi chợt lóe lên né tránh, chiếc xe máy đụng vào thân cây, nó lập tức lui về sau đạp thêm ga, xa xa muốn tiếp tục xông tới chỗ tôi, tưởng chừng như lần thứ hai này xông tới sẽ đụng trúng tôi rồi, đúng lúc đó người bảo vệ chạy qua, gào to một tiếng: “Cướp!“. Hơn nữa còn chạy lại chỗ chúng tôi, chiếc xe máy do dự một chút, đạp mạnh ga chạy trốn.
Trên mặt và tay tôi đều đau rát, được người bảo vệ tốt bụng đưa trở lại bệnh viện, gương mặt bị vỏ cây chà sát, mu bàn tay bị móc khóa của túi đánh trúng. Bác sĩ khoa ngoại kiểm tra cho tôi xong nói thật may mắn, bản thân tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy, nếu là kẻ cướp, đối phương cướp được túi là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không quay đầu xe lại muốn đụng tôi, hơn nữa một lần đụng không trúng còn muốn quay lại đụng thêm lần nữa.
Tôi cung cấp lời khai ở sở cảnh sát, bọn họ cũng cảm thấy không ổn, lặp đi lặp lại hỏi tôi gần đây có kết thù với ai hay không. Tôi nói mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện, muốn tôi chết đoán chừng chỉ có thể là người gây tai nạn thôi.
Phía bên cảnh sát cảm thấy kỳ lạ, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Trong lòng tôi đặc biệt còn có một suy nghĩ đáng sợ khác, tôi cảm thấy chiếc xe máy đó không phải thực sự muốn lấy mạng tôi, bởi vì hắn ta cứ cố đụng vào bụng của tôi thôi, tôi có trực giác như vậy, nhưng tôi cố gắng không nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ đó, bởi vì tôi không muốn tin.
Tôi ở trong phòng theo dõi của bệnh viện ngủ một giấc, sau đó tiếp tục nằm ở chiếc giường gấp bên ngoài phòng ICU. Ngày hôm sau bác sĩ nói với tôi, có người bỏ ra số tiền lớn trả tiền thuốc men cho mẹ tôi, cũng đủ để mẹ tôi dùng trong vài tháng, tôi hỏi: “Là ai?“. Bọn họ không biết, bởi vì chỉ cần báo tên bệnh nhân cùng với phòng bệnh là có thể đóng tiền viện phí được rồi, không có kiểm tra người nộp tiền là ai.
Có lẽ hung thủ giết người áy náy, cho nên mới dùng phương thức giấu đầu hở đuôi như vậy.
Nhưng tôi vẫn tra ra được người giúp mẹ đóng tiền là ai, bởi vì đối phương dùng chi phiếu để chi trả, bên thu viện phí của bệnh viện vẫn còn lưu lại, tôi nhìn thấy tên ký trên chi phiếu là ba chữ 'Trình Tử Tuệ'.
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là chị ta.
Nhưng tiền này cũng là tiền của Tô gia, tôi không định dùng đến.
Tôi đem thẩm mỹ viện sang nhượng lại cho người ta, tiền thuê cùng tiền sang nhượng thu về không tệ lắm vừa vặn đủ trả cho khoản tiền kia. Tôi hẹn gặp mặt Trình Tử Tuệ, trả lại chi phiếu cho chị ta.
Chị ta nói: “Cô vẫn còn kiên cường nhỉ“.
Tôi nói: “Mẹ tôi đã dạy, người có bần cùng cũng không thể để chí khí hạn hẹp“.Trình Tử Tuệ nói: “Tôi tội nghiệp mẹ cô thôi, bà ta nuôi lớn đứa con gái như cô vậy, lại không thể hưởng được phúc“.
Tôi nói: “Mẹ con tôi không cần ai thương hại, mẹ tôi càng không cần“.
Trình Tử Tuệ đột nhiên cười cười, nói: “Còn gạt cô nữa, tôi thật sự cảm thấy không đành lòng. Cô chắc còn chưa biết, cha cô là ai“.
Tôi đột nhiên cảm thấy lỗ tay ong ong, là hệ thần kinh gây ù tai của tôi lại phát tác chăng. Giọng của chị ta giống như tiếng máy bay nổ vang, ong ong nghe không rõ lắm, nhưng mỗi một con chữ lại nghe đến rõ ràng như vậy, chị ta nói: “Cô là con gái của Tô Tiếu Lâm, Tô Duyệt Sinh là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, cho nên hiện giờ Tô gia mới nóng nảy, vội vã đem chuyện này giấu nhẹm đi“.
Tôi mờ mịt nhìn chị ta.
Chị ta nói: “Đứa con này của cô tuyệt đối không thể sinh ra, nó đi ngược với luân thường đạo lý. Cô nên nhanh chóng phá thai, cầm tiền của Tô gia, xuất ngoại đi thôi“.
Tôi nói: “Cha tôi không phải Tô Tiếu Lâm“.
Chị ta nói: “Cô không tin lời tôi nói, thì về mà hỏi mẹ cô xem. Năm đó bà ta làm bảo mẫu cho Tô gia, sau này vừa rời đi không bao lâu thì sinh ra cô. À quên, mẹ cô hiện giờ đang hôn mê... Thực xin lỗi, nhưng đây là sự thật. Cô không tin thì đó cũng là sự thật“.
Tôi nói: “Mẹ tôi không phải hôn mê, bà bị chết não thôi, chẳng qua là chưa tỉnh lại“.
Chị ta tỏ vẻ vô cùng thương cảm nhìn tôi, cuối cùng thương hại nói: “Cô vẫn nên cầm tiền của Tô gia, cao chạy xa bay đi“.
Cao chạy xa bay, bốn chữ này nghe nhẹ nhàng cỡ nào, mà đôi cánh của tôi đã sớm bị bẻ gãy, tôi bay không nổi, cũng không thể rời đi.
Trình Tử Tuệ dường như lo lắng tôi không tin, còn nói: “Thẩm mỹ viện của mẹ cô và vụ kế toán trưởng kia, chính là cái bẫy dùng để gài cô. Tô gia một khi đã muốn bức ép người, chuyện gì cũng có thể làm. Cô không tin thì đi hỏi thăm một chút, người mà kế toán trưởng kia đi vay tiền nặng lãi, ông chủ đứng sau lưng là ai. Cô ta vốn dĩ không có đánh bạc, kể cả người thân cũng không dính dáng tới bạc bài. Tô gia muốn đối phó với cô, sẽ có rất nhiều cách. Cô cùng đường rồi, hiển nhiên sẽ phải cầm tiền của bọn họ. Cô cần gì phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt“.
Tôi đột nhiên cười rộ lên, cười cười mà nước mắt lại chảy xuống, Trình Tử Tuệ kinh ngạc nhìn tôi, chị ta nhất định cảm thấy là tôi điên rồi.
Tôi hỏi: “Sao chị lại muốn nói chuyện này cho tôi nghe?”
Chị ta nói: “Chẳng qua thấy cô đáng thương thôi“.
Tôi nói: “Chị không phải thấy tôi đáng thương, chẳng qua là muốn tìm kiếm cảm giác của sự ưu việt, chị không thích Tô Duyệt Sinh, lại càng không ưa tôi, cho nên muốn nhìn thấy chúng tôi đau khổ“.
Trình Tử Tuệ nói: “Vậy thì sao, tôi nói cho cô biết chân tướng, tổng so với cô bị lừa cả đời không biết gì hết còn tốt hơn. Đổi lại là chuyện cá nhân tôi thì cũng chẳng cần phải phí tâm như vậy đâu. Về phần Tô Duyệt Sinh tôi ước gì cậu ta gặp chuyện không hay ho, nhưng cô đối với tôi thì có uy hiếp gì chứ, chẳng qua tôi không muốn nhìn cô bị bọn họ giấu giếm. Chuyện đã đến nước này, cô muốn tin hay không thì tùy“.
Chị ta trả lại tờ chi phiếu cho tôi, nói: “Cô giữ lại đóng tiền viện phí thuốc men cho mẹ cô đi, khoản tiền kia cũng không phải tôi chi ra, do Tô Tiếu Lâm cảm thấy áy náy trong lòng muốn tôi đưa cho cô thôi“.
Chị ta nói xong thì bỏ đi, một mình tôi ngồi đó thật lâu thật lâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi nặng nề từ sâu trong lòng xuyên thấu ra bên ngoài. Tôi suy nghĩ nên làm gì bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ.
Qua ngày hôm sau, tôi rốt cục hạ quyết tâm gọi điện cho Tô Duyệt Sinh. Mới đầu anh không nghe điện thoại, tôi liền gửi tin nhắn, hẹn ra ngoài nói chuyện, “Tôi sẽ không cố chấp nữa“. Lúc tôi dùng điện thoại bấm đến hai chữ 'cố chấp', kỳ thực trong lòng giống như bị dao đâm, lần đó Tô Duyệt Sinh nói sao cô cứ cố chấp như vậy, kỳ thực trong lòng tôi đang nghĩ chính là tại sao tôi lại yêu anh như vậy.
Tôi không cố chấp nữa, cũng là không yêu anh nữa rồi.
Thật sự, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Lúc tôi suy nghĩ như vậy, so với cái chết còn cảm thấy khổ sở hơn.
Có lẽ câu nói cam đoan này có tác dụng, Tô Duyệt Sinh đáp ứng ra gặp mặt tôi một lần. ôi tận lực yêu cầu chúng tôi gặp nhau tại ngôi nhà chúng tôi đã ở chung, anh cũng đồng ý.
Ngày hôm sau tôi tới trước ngôi nhà kia, gian phòng so với thời điểm chúng tôi rời đi cũng không khác lắm, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh, vẫn như thường lệ không đến gần chúng tôi. Chẳng qua mới cách có mười ngày ngắn ngủi, trong phòng này lại nảy sinh quá nhiều việc, lại còn gây đến chuyện của đời trước.
Tôi ở trong phòng bếp nấu mì cho mình, Tô Duyệt Sinh đã trở lại. Tôi nghe tiếng bước chân anh đến gần, tôi ngay cả đầu cũng không nâng lên, nói: “Anh đợi chút, tôi đói bụng, anh có biết phụ nữ mang thai thường xuyên đói bụng lắm không, chuyện gì cũng chờ tôi ăn xong đi rồi nói“.
Tô Duyệt Sinh biết rất rõ làm thế nào để tổn thương tôi, bởi vì tôi yêu anh. Tôi cũng biết rất rõ làm thế nào để tổn thương anh, bởi vì anh yêu tôi.
Quả nhiên nghe tôi nói những lời này, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Tôi nấu một chén mì thật to, ăn sạch sẽ. Tôi cầm chén ném vào trong bồn rửa, sau đó ngồi xuống bàn ăn. Tôi tiếp đón Tô Duyệt Sinh: “Ngồi đi, anh cao như vậy đứng đó khiến tôi có cảm giác bị chèn ép“.
Tô Duyệt Sinh trầm mặc ngồi xuống, tôi nói với anh: “Trước kia anh đã từng nói sẽ đáp ứng cho tôi một nguyện vọng, chờ tôi suy nghĩ xong thì nói cho anh biết. Lời hứa này, anh vẫn chưa thực hiện“.
Tôi nhìn nhìn biểu cảm của anh, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu anh kết hôn với tôi. Tôi cũng biết, hai chúng ta không thể đến với nhau. Anh đừng hỏi vì sao tôi biết, dù sao tôi cũng đã biết rồi“.
Khóe miệng anh khẽ nhúc nhích, tôi lại cười cười, nói: “Đứa nhỏ tôi sẽ không sinh. Bất quá tôi có điều kiện, đầu tiên, mánh khóe nhà các người thông thiên như vậy, chuyện của người gây ra tai nạn tôi giao cho các người làm, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần theo quy định của pháp luật, nên phán bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm, không thể để người nhà kẻ đó ở phía sau giúp đỡ cho hắn ta ngồi tù một năm nửa năm rồi thả ra ngay“.
Tô Duyệt Sinh không nói gì, chỉ nhìn tôi, giống như không biết tôi là ai.
Tôi kỳ thực là đang bằng bất cứ giá nào, người một khi đã quyết định bất cứ giá nào rồi, thì còn gì có thể khiến họ đau lòng hơn nữa đâu.
Tôi trái lại tự nói: “Thứ hai, trong mười ngày này anh ở cạnh tôi, cũng không vì gì cả, chỉ là cảm thấy quá đau lòng, chúng ta ra ngoài du lịch một chuyến, tùy tiện đi đâu cũng được, chuyện trước kia anh hứa với tôi, hết thảy không cần tính, nhưng tôi vẫn muốn mình có được một giấc mơ đẹp. Mười ngày này, tôi sẽ xem như đó là một giấc mộng đẹp, mười ngày sau, chúng ta mỗi người đi mỗi ngã, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng, không liên quan nhau“.
Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ không nói chuyện, tôi nói: “Thứ ba, tôi muốn hai ngàn vạn. Anh đã biết tình trạng hiện giờ của mẹ tôi, tôi muốn duy trì cho bà cả đời, hơn nữa, muốn tôi câm miệng lại, hai ngàn vạn cũng không nhiều lắm. Thể diện người nhà Tô gia to lớn cỡ nào, để trừ bỏ những lời gièm pha quan hệ loạn luân, các người không tiếc hết thảy cũng phải bỏ tiền ra mua cái không lên tiếng của tôi mà?”
Câu nói cuối cùng rốt cục khiến anh đứng lên, tôi nhìn anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, thoải mái mà cười cười: “Thế nào, muốn giết người diệt khẩu? Sao phải cần đại thiếu gia anh tự mình ra tay chứ, bỏ tiền ra mướn người dùng xe máy đụng tôi một lần không phải tốt hơn sao. Một xác hai mạng, đơn giản sạch sẽ“.
Tô Duyệt Sinh sợ run một chút, anh hỏi: “Ai dùng xe máy đụng em?”
Tôi xoay mặt: “Tôi không biết, nói không chừng chỉ là chuyện ngoài ý muốn“.
Anh lại rít gào lên với tôi: “Ai dùng xe máy đụng em? Sao em không báo nguy? Sao em không biết gọi điện thoại cho anh hả?”
Tôi rống ngược lại với anh ta: “Gọi điện thoại cho anh anh sẽ nghe sao? Báo nguy có tác dụng sao? Đối phương đã cướp được túi của tôi rồi! Lúc mẹ tôi gặp chuyện không may anh ở đâu? Lúc tôi chật vật nhất anh ở đâu? Anh trốn tránh cái gì? Chuyện gì anh cũng không nói với tôi, anh cứ như đang chịu nhiều ủy khuất lắm ấy, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Tôi cũng như anh thôi! Tôi cũng giống anh thôi! Anh cho là chỉ có anh cảm thấy như trời sập hả? Anh cho là chỉ có anh cảm thấy đau lòng thôi sao? Anh cho là chỉ có trái tim anh mới tan nát thôi sao? Anh có nghĩ tới tôi không, tôi khổ sở cỡ nào, khổ sở đến không muốn sống chăng. Trước kia anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng khi xảy ra chuyện chính anh là người chạy trước, con người nhu nhược như anh! Kẻ nhát gan! Đồ lừa đảo!”
Chúng tôi giống như hai con thú bị thương, thở hồng hộc cách cái bàn giằng co. Tôi hệt như con nhím, nếu trên lưng có gai, nhất định sẽ bắt chúng nó toàn bộ dựng thẳng lên, sau đó hung hăng đâm vào tim đối phương. Nhưng tôi không phải là con nhím, tôi không có thứ gì gắn trên lưng, điều duy nhất tôi có thể làm, bất quá là làm tổn thương người tôi yêu mà thôi.
Chân mày tôi vốn nhíu chặt lại, nhưng không biết từ lúc nào, có những giọt nước rơi xuống mặt bàn bóng lưỡng. Ôi chao, ai, ôi, tôi vẫn cứ thích khóc như vậy, thật sự là không có tiền đồ. Tôi khịt khịt mũi, Tô Duyệt Sinh trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Xin lỗi“.
Anh giương mắt lên nhìn tôi: “Anh cho rằng không nói cho em biết, em sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều như vậy, thực xin lỗi“.Tôi nhớ rất lâu trước kia, trong cái nắng chói chang trưa hè ngày hôm đó, giữa cái nắng táp xung quanh trên con đường cái, anh cũng đi theo nói xin lỗi tôi. Tôi đúng lý hợp tình nói: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì?”
Khi đó chúng tôi thật tốt, vô ưu vô lự, nào ai có nghĩ tới, đối phương rồi sẽ trở thành kiếp số lớn nhất trong đời mình.
Tôi xoa xoa nước mắt, nói: “Không có gì để xin lỗi cả, anh đáp ứng ba điều kiện kia, chúng ta coi như giải quyết xong“.
Tô Duyệt Sinh không nói gì, tôi lại đâm anh thêm một câu: “Thế nào, anh ngại đắt?“.
Anh nói: “Anh đều đồng ý“.
Trong giọng anh chứa đầy đau đớn, tôi chỉ làm bộ như nghe không hiểu.
Tiền thuốc men rất nhanh được chuyển vào tài khoản của mẹ tôi trong bệnh viện, mà tôi cũng rất nhanh chọn Địa Trung Hải làm đích đến cho mình. Vé máy bay hành trình mọi thứ đều do Tô Duyệt Sinh lo liệu, chúng tôi cùng nhau đi du lịch trong mười ngày.
Ở trên máy bay tôi nói với anh: “Ở nước ngoài không có người quen biết chúng ta, anh có thể đối xử với tôi tốt một chút không?”
Anh không nói gì.
Tài xế nghênh đón chúng tôi đã cho hai chúng tôi là đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, cho nên chuẩn bị cho chúng tôi một bó hoa tươi, tôi cầm bó hoa mà cao hứng cực kỳ, Tô Duyệt Sinh đăng ký phòng tổng thống, phòng ngủ chính có hai giường nằm, nhìn ra bốn hướng. Anh cứ thế đặt gian phòng như vậy ước chừng là lo lắng tính tình tôi dạo gần đây quá ư cổ quái nóng nảy, sợ đăng ký hai gian phòng có khi tôi sẽ có lúc nào đó mất hứng mà phát tác. Tôi ngược lại không nói gì cả, khách sạn thế nhưng cũng cho hai chúng tôi là vợ chồng mới cưới, còn cố ý tặng sâm banh chocolate.
Tôi thật cao hứng bảo Tô Duyệt Sinh khui sâm banh, anh nói: “Uống rượu không tốt“.
“Anh sợ say rượu sẽ loạn tính sao anh trai?”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là 'anh trai', anh giống như bị chém trúng một dao, mà tôi thì cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê.
Tôi vừa uống sâm banh vừa ăn sườn cừu, toàn bộ đèn đuốc bật sáng trưng ở dưới cửa sổ để quan sát Địa Trung Hải, cảnh sắc bên ngoài vô cùng xinh đẹp, sườn cừu cũng đặc biệt tươi mới ngon miệng.
Tô Duyệt Sinh ăn không được bao nhiêu, tôi nhìn trong đĩa của anh còn hơn phân nửa, nói: “Ăn không hết thì cho em đi, đừng lãng phí“.
Ngày trước là ngọt ngọt ngào ngào, bây giờ tất cả đều trở thành một thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, ấn một cái sẽ đau, không ấn, vẫn cứ đau.
Anh nói: “Anh gọi thêm cho em một phần nhé“.
Tôi chưa nói gì, anh đã giúp gọi cho tôi thêm phần thứ hai, kỳ thực tôi ăn không vô nữa, bất quá trước mặt anh, tôi vẫn vô cùng cao hứng đem bàn thức ăn kia ăn cho bằng sạch.
Nửa đêm, dạ dày tôi khó chịu ngủ không được, đành phải dậy đi nôn ra. Vốn mỗi gian phòng ngủ đều có toilet riêng, hai lớp cửa đóng, nhưng không biết vì sao, Tô Duyệt Sinh ở phòng ngủ kế bên lại có thể nghe thấy, anh đi ra dội nước cho tôi, còn định giúp tôi vỗ lưng, tôi lạnh lùng hất tay anh ra, nói: “Đừng chạm vào tôi“.
Ánh đèn vàng trong phòng tắm phản chiếu bóng anh đứng nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.
Kỳ thực trong lòng tôi rất khổ sở, chỉ còn biết cố gắng tổn thương anh.
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại