Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Vương Thanh Tâm
Biên tập: An Tran
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2039 / 54
Cập nhật: 2016-12-10 10:31:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42,43
ên xe, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Ghé chỗ nào ăn cơm nhé, anh vẫn còn đói.”
Giọng điệu anh thoải mái thản nhiên, giống như bình thường không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ nghĩ muốn chọn một chỗ yên tĩnh. Vẫn là tiệm ăn lần trước Trình Tử Lương dẫn tôi đến là tốt nhất, ở đó đặc biệt có khu vực rất an tĩnh tách biệt với xung quanh.
Tô Duyệt Sinh rất vui vẻ, tối hôm đó anh ăn thật nhiều, tôi cũng yên lặng cúi đầu ăn cơm, đoán chừng Tô Duyệt Sinh cho là tôi vì chuyện của Lý Vân Kỳ mà vẫn còn tức giận, cho nên cũng không nói chuyện với tôi. Chúng tôi từ trong ngõ hẻm đi ra, trong sân không có chỗ đậu xe, tài xế phải lái xe từ nơi khác tới, chúng tôi hai người bước đi trong gió lạnh, giờ đã là tháng ba rồi, gió lạnh của mùa xuân vẫn còn se lạnh.
Đồ ăn tiếp cho tôi thêm năng lượng cùng dũng khí, tôi cắn chặt răng nói với Tô Duyệt Sinh: “Cám ơn anh“.
“Không cần khách sáo“. Lúc nãy sau khi ăn cơm chiều xong có uống một chung rượu, trong màn đêm, ánh mắt anh sáng ngời tựa như sao trên trời, giọng điệu vẫn cứ không đứng đắn như vậy: “Hơn nữa, tôi không phải đã lấy thù lao rồi sao?”
Tôi đứng lại, trong cái lạnh của gió xuân thổi tới, khẽ lắc đầu với anh, anh rốt cục cảm thấy có chỗ không ổn, nét tươi cười trên mặt dần dần thu lại.
Tôi ấp a ấp úng hỏi: “Anh... có phải... ờ... có chút... thích tôi không?”
Vốn những lời này tôi không nên hỏi, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi vẫn hi vọng có thể nói cho rõ ràng.
Tô Duyệt Sinh rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, anh có chút run sợ, chợt cười cười, giọng điệu vẫn lỗ mãng láu cá như cũ: “Thích thì sao mà không thích thì sao? Thế nào, cô yêu tôi?”
Tôi cắn chặt răng, nói: “Từ lúc biết anh tới nay, tôi thường thường rất vui vẻ, cũng rất thích người bạn như anh. Nhưng... tôi thật sự...” Tôi lắc đầu, rốt cục đem câu nói kia nói ra: “Tôi và Trình Tử Lương không có duyên phận, nhưng tôi cũng không hi vọng, sẽ mất đi tình bạn này“.
Tô Duyệt Sinh trầm mặc trong chốc lát, kỳ thực trong lòng tôi đang rất rối loạn, tôi ngu ngốc lựa chọn phương thức vụng về nhất ngả bài với anh, Tô Duyệt Sinh luôn luôn là người thông minh, anh nhất định hiểu được. Vốn tôi không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng nụ hôn kia lúc tối nay, thật sự khiến tôi kinh hãi trong lòng. Nói cho cùng thì tôi vẫn là con gái, là con gái trong những tình huống như thế này thường sẽ vô cùng mẫn cảm, một người đàn ông nếu làm ra chuyện thế này, tôi lại không rõ suy nghĩ của anh, quả tình rất choáng váng.
Gió đêm thổi tới, lạnh thấu xương, trên người tôi khoác cái áo choàng mỏng manh, lạnh cứ như đang bị nhốt trong hầm băng, tôi muốn dao sắc chặt đay rối(*), dao càng sắc bén càng tốt. Tôi nói: “Tôi hi vọng từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nữa“.
(*) Dao sắc chặt đay: Giải quyết nhanh gọn lẹ
Tôi biết những lời này vô cùng vô cùng đả thương người, nhưng trước khi xảy ra sai lầm cần phải kết thúc nó, đó là lựa chọn tốt nhất, ngay cả Trình Tử Lương đã ở cạnh bên nhau lâu như vậy mà còn không phải lương phối, huống hồ là Tô Duyệt Sinh.
Có lẽ một đoạn tình cảm đối với anh mà nói bất quá chỉ là muôn hồng nghìn tía trong xuân, nhưng đối với tôi mà nói, lại là một loại chênh lệch lớn lao tựa như trời và đất, tuyệt không có ý định đi nếm thử. Huống chi còn có Trình Tử Lương. Mà cho dù không có Trình Tử Lương, giữa tôi và anh, cũng không có khả năng.
Qua rất lâu sau đó, tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh nhẹ nhàng gật gật đầu, anh nói: “Cô yên tâm đi“.
Có lẽ tôi đã gây tổn thương đến lòng tự trọng của anh, tài xế đã lái xe tới đầu ngõ, chớp nháy ánh đèn ra hiệu cho chúng tôi. Tô Duyệt Sinh nói: “Tài xế sẽ đưa cô về... đừng từ chối, đây là lần cuối. Tôi sẽ không tiễn cô nữa“.
Tôi há hốc miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Anh đưa tôi thẳng đến chỗ xe đậu, săn sóc mở cửa xe cho tôi.
Trong xe vô cùng ấm áp, tôi nhịn không được chăm chú nhìn vào anh thông qua gương chiếu hậu, anh đứng ở đầu ngõ trong gió rét, cách đó không xa là đèn đường chiếu ánh sáng vàng xuống chiếc áo khoác đen của anh, bóng dáng mang đầy vẻ cô đơn, tôi nghĩ, đối với tôi và anh mà nói, hôm nay chẳng phải là một đêm vui vẻ gì.
Lúc tôi về đến nhà thì mẹ đã ở nhà chờ rồi, bà lo lắng quan sát tôi thật kỹ, tôi biết bà muốn hỏi chuyện gì, dù sao tôi cũng đang muốn nói chuyện với bà. Tôi thuật lại lời nói của Lý Vân Kỳ cho bà biết, hỏi bà có thật sự thích bác Lý hay không, nếu bà thật sự muốn kết hôn với bác Lý, chỉ sợ Lý Vân Kỳ kia không dễ chịu đâu.
Mẹ tôi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nhàn nhạt: “Thích hay không thích, là chuyện mà chỉ có bọn trẻ các con mới lo lắng, chứ như bọn mẹ đến từng tuổi này rồi, kỳ thực đã sớm học xong cái gọi là sự lợi hại của số mệnh“.
Tôi nghĩ hôm nay không phải là cơ hội tốt để nói chuyện với bà rồi, tôi vô cùng vô cùng mệt mỏi, mà mẹ tôi, tâm tình cũng đang sa sút. Bà không hỏi tới Tô Duyệt Sinh, tôi ngược lại chủ động nói cho bà biết, tôi chỉ vô tình quen biết Tô Duyệt Sinh thông qua Trình Tử Lương, hơn nữa anh cũng không có ý gì khác, chỉ là thích cứu người đang lúc nguy nan, không đành lòng nhìn tôi khó xử thôi.
Cũng không biết mẹ có tin lý do thoái thác này của tôi hay không, dù sao bà cũng yên lặng nhìn tôi, qua hồi lầu, mới lặng lẽ thở dài, nói: “Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi“.
Năm đó là mùa rét đậm tháng ba, đến tháng ba hoa đào sẽ nở rộ, còn rơi một trận tuyết nhỏ. Tôi từ phòng thí nghiệm ra đang trên đường trở về phòng ngủ thì gặp Trình Tử Lương, anh ta rõ ràng là đang đứng đó chờ tôi, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi, trên đầu đầy những bông tuyết trắng.
Nhiệt độ dưới đất rất cao, mặt đất ướt sũng, cũng không có tuyết đọng, trong vũng nước ven đường phản chiếu ảnh ngược của hàng cây xanh ngát, phía sau hàng cây là hoa đào, gió thổi bông tuyết bay tán loạn trong không trung.
Chúng tôi trầm mặc bước đi trên đường mòn trong trường học, cuối cùng vẫn là anh ta mở miệng nói trước: “Sao không nghe điện thoại của anh?”
Đúng vào thời điểm tan học, từng đám người đông như mắc cửi đi ngang bên cạnh chúng tôi, nhốn nha nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, chúng tôi bị dòng người kẹp vào giữa đi về phía trước, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn hàng cây xa xa cùng với kiến trúc nhà cửa, nói: “Em đã gặp Lý Vân Kỳ rồi“.
Trình Tử Lương muốn nói gì đó, nhưng tôi cản lại: “Anh thử nghĩ mà xem, chị của anh, chị ấy vô cùng không thích hai chúng ta ở bên nhau. Lý Vân Kỳ quả thực rất thích hợp với anh, các người hai nhà môn đăng hộ đối, cô ấy lại rất xinh đẹp“.Trình Tử Lương dừng lại, quay sang thật nghiêm túc nhìn tôi: “Đúng là rất thích hợp, nhưng cố tình anh lại không thích“.
Trong lòng tôi chua xót, hỏi anh ta: “Nếu em cũng không thích anh?””Nếu em không thích anh, sao lại để ý đến chuyện Lý Vân Kỳ“. Ánh mắt Trình Tử Lương sáng quắc, dường như muốn từ trên mặt tôi nhìn ra cái gì đó, anh ta chăm chú nhìn vào mắt tôi: “Nếu thật sự phải lựa chọn, giữa anh và Tô Duyệt Sinh, em nhất định sẽ chọn Tô Duyệt Sinh đúng không?”
Tôi nhớ tới lời Tô Duyệt Sinh đã từng nói với chính mình, anh đã nói: “Giữa tôi và Trình Tử Lương, bất luận cố gái nào cũng sẽ chọn tôi“.
Cổ họng tôi trở nên đắng chát, một loại cảm giác khó hiểu nói không nên lời. Tôi không biết vì sao giờ này khắc này bản thân lại nhớ tới Tô Duyệt Sinh, tôi hẳn phải mau chóng quên anh đi mới đúng. Hơn nữa, hiện giờ Trình Tử Lương đang đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi không tự chủ được nói: “Tô Duyệt Sinh so ra đẹp trai hơn anh“.
“Ừ“.
“Tô Duyệt Sinh so với anh có tiền hơn“.
“Ừ“.
“Tô Duyệt Sinh không có chị“.
“Ừ“.
Tôi nhìn Trình Tử Lương, bất luận tôi nói cái gì, anh cũng đều nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tôi tức khí nói: “Cho nên em đương nhiên sẽ chọn anh ấy, mà không chọn anh“.
Trình Tử Lương lẳng lặng nhìn tôi, cứ thế nhìn đến mức khiến tôi cảm thấy trong lòng lên men, giống như có gì đó lành lạnh từ nơi nào đó chui ra, chui chui khiến tôi đau đớn, anh ta nói: “Em nhất định sẽ chọn anh, sẽ không chọn cậu ta đâu“.
Tôi không dám nói lời nào, sợ sẽ vì một động tác nhỏ nhặt nào đó mà khiến nước mắt trong hốc mắt của chính mình chảy xuống. Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại yếu ớt như vậy, giống như mọi lúc mọi nơi đều có thể phát khóc.
Anh ta cứ thế đứng trong gió tuyết mờ mịt, nói lời chắc chắn như vậy: “Em cho tới bây giờ vẫn ngốc nghếch như thế, cho nên em nhất định sẽ chọn anh, không chọn cậu ta đâu“.
Vành mắt tôi tràn đầy nước mắt, chỉ một cơn hoảng loạn nhỏ thôi sẽ dũng mãnh tràn ra, cũng không biết vì anh ta nói những lời này, hay là vì từ chỗ sâu nhất tận đáy lòng đang loáng thoáng khủng hoảng. Trình Tử Lương đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi, trong màn gió tuyết mờ mịt kia, trong cái se lạnh của gió xuân, nắm lấy tay tôi để vào trong ngực anh ta.
Anh ta nói: “Em nhất định sẽ chọn anh“.
Anh ta kiên định mà ôn tồn hôn môi tôi, chung quanh đều là học sinh đi trên đường, tôi nghe có tiếng người huýt sáo, có người thì thét chói tai, cũng có người vỗ tay nữa. Vòng ôm của anh ta rõ ràng mà ấm áp, tình yêu, tựa như bông tuyết trong mùa xuân, xinh đẹp mà yếu ớt, trong giây phút ôm nhau này, tựa hồ đã làm cho đau khổ cùng đắng chát kia như trôi đi mất tự bao giờ.
Sau này trong những mảnh vụn ký ức của tôi, đó dường như là đoạn thời gian vô cùng vui vẻ.
Không biết Trình Tử Lương đã dùng loại thủ đoạn vặt gì, dù sao Trình Tử Tuệ hẳn là không biết chúng tôi đã quay lại với nhau. Mẹ tôi cũng bị lừa chẳng biết gì, mỗi ngày hy vọng lớn lao nhất của tôi chính là buổi chiều không có giờ học, như vậy sẽ có thể chuồn ra ngoài đi chơi với Trình Tử Lương. Chúng tôi dạo qua khắp nội thành, những nơi mà các đôi yêu nhau thường lui tới, thậm chí là khu vui chơi.
Đoạn thời gian đó thực sự là rất tiêu dao khoái nhạc, vui vẻ đến mức tôi cảm thấy như không chân thực. Có lẽ là do tôi khát vọng, hay là nói ảo giác này vốn dĩ đã không chân thực. Mình nhất định là thích Trình Tử Lương, đây là chuyện rất rõ ràng và kiên định, bản thân mình cũng biết rõ tất cả những điều này mà. Tôi luôn cường điệu tự nói với chính mình, chỉ tại Tô Duyệt Sinh, anh gây nhiễu loạn cho tôi nhiều quá, thậm chí khiến tôi cảm thấy trong lòng hốt hoảng.
Mặc kệ thế nào, tôi vẫn luôn tự nói với lòng mình, tôi thích Trình Tử Lương, tôi và anh ta nhất định sẽ ở bên nhau.
Cũng không biết có phải do cơ duyên tạo dịp hay không, trong đoạn thời gian đó, cho dù Trình Tử Lương dẫn tôi đến bất cứ nơi tụ họp cao cấp nào, chúng tôi cũng đều chưa từng gặp phải Tô Duyệt Sinh, đương nhiên không gặp anh hẳn là chuyện tốt, bằng không tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.
Cho tới tận lúc vào hè, tôi mới một lần nữa nghe nhắc đến tên Tô Duyệt Sinh, chính là Trình Tử Lương vô ý nhắc tới, nói: “Anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, Tô Duyệt Sinh sẽ đính hôn“.
Tôi không biết nên nói gì cho phải, đành “À” một tiếng. Tôi suy nghĩ Tô Duyệt Sinh kia rõ ràng là đệ nhất hoa hoa công tử, vậy mà lại đồng ý hồi tâm kết hôn, thật sự là khó được.
Trình Tử Lương nói: “Kỳ thực anh rể anh cũng rất ngạc nhiên, anh ấy còn tưởng Tô Duyệt Sinh trước 30 tuổi sẽ tuyệt đối không kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy“.
Tôi nói: “Nhất định là người đẹp tựa thiên tiên“. Với loại người mắt mọc trên đỉnh đầu như Tô Duyệt Sinh, người kia nhất định phải xinh đẹp tựa thiên tiên rồi. Về phần khoảng thời gian trước vì sao anh coi trọng tôi, tôi cảm thấy chắc là anh bị trúng tà, hoặc là, chẳng qua lúc đó anh rảnh rỗi, cực kỳ nhàm chán, muốn trêu đùa tôi một phen, có câu mọi người thường hay nói, ngứa nghề. Anh thấy tôi không cúi đầu quỳ gối dưới gấu quần của anh, cho nên ngứa nghề.
May mắn tôi đã chạy trốn thật nhanh.
Trình Tử Lương nói: “Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, bất quá bạn gái xinh đẹp Tô Duyệt Sinh có nhiều lắm, lần này có thể xem như cuối cùng đã tu thành chính quả“.
Tôi nói: “Hoa hoa công tử rửa tay trong chậu vàng, gì mà tu thành chính quả chứ“.Trình Tử Lương cười hì hì hỏi lại: “Vậy nếu em gả cho anh, chúng ta có tính là không tu thành chính quả hay không?”
Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ, tôi quên mất rồi. Dù sao đoạn thời gian đó luôn mờ mờ ảo ảo, coi như đang nằm mơ đi.
Thời điểm mẹ tôi gặp chuyện không may, tôi đang ở trên lớp, tiếng chuông di động đã chuyển sang chế độ rung, để trong túi xách không nghe thấy. Đợi đến lúc tan học mới phát hiện mẹ đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, lúc đó tôi còn có chút không kiên nhẫn, bởi vì gần đây mẹ tôi hình như đoán ra được chút dấu vết gì đó, sợ tôi tái hợp với Trình Tử Lương, cho nên thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra, tôi thường thường vẫn luôn nói đùa một ít chuyện ra lừa gạt bà, điều này khiến tôi cảm thấy phiền chán.
Đợi đến khi giờ học kết thúc xong, tôi mới gọi điện thoại về nhà: “Làm gì mà gọi cho con mãi thế, con đang ở trên lớp mà!“.
Giọng mẹ vô cùng hoảng loạn, tôi vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp, tiếng bà rõ ràng run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ như không có chuyện gì: “À... Cũng không có chuyện gì, tối về nhà rồi nói, con gái ngoan, tối nay con về nhà ăn cơm đi“.
Tôi cảm giác đã xảy ra chuyện, mẹ rõ ràng đang rất rối loạn, trong điện thoại cũng chưa nhắc tới chuyện muốn cho tài xế tới đón tôi, bình thường chúng tôi không quên chuyện này đâu, lúc gọi điện thoại cho tôi sẽ luôn thao thao bất tuyệt không muốn tôi tự đi xe về nhà, ngại taxi không an toàn.
Buổi chiều là hai tiết tích phân, tôi nhờ bạn học xin phép giúp, bản thân tự lái xe chạy thẳng về nhà.
Mẹ tôi ở trong phòng khách đi tới đi lui, người giúp việc cũng cảm thấy không ổn, vừa thấy tôi liền nháy mắt, lặng lẽ kéo tôi qua một bên nói với tôi: “Phu nhân đã khóc đó“.
Trong lòng tôi không yên, tưởng sự việc bại lộ rồi, tôi sợ mẹ la hét ầm ĩ lên sẽ khó xử, vì thế lập tức bảo chị quản gia rời đi, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt mẹ: “Mẹ“.
Mẹ tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi chưa từng thấy quá ánh mắt tuyệt vọng như vậy bao giờ, đáy mắt bà đầy tơ máu, giống như đã mấy đêm rồi không ngủ, bà thì thào gọi một tiếng tên tôi: “Thất Xảo“.
Tôi đỡ lấy cánh tay bà, xót xa nghĩ, nếu bà vì chuyện của tôi và Trình Tử Lương tái hợp lại mà mắng tôi, tôi nhất định sẽ chịu đựng.
Kết quả mẹ tôi chỉ ngồi thất thần trên sofa, một lát sau, lại gọi tên tôi lần nữa: “Thất Xảo“.
Tôi rốt cục cảm thấy không ổn, nếu chỉ vì chuyện của Trình Tử Lương, mẹ tôi nhất định sẽ giận dữ, chứ không thất hồn lạc phách như vậy đâu.
Tôi bắt đầu sốt ruột: “Mẹ sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Mẹ tôi thất thần nhìn tôi, tôi gấp đến độ lay lay cánh tay bà: “Xảy ra chuyện gì, mẹ nói đi, nói ra rồi chúng ta cùng nghĩ cách, cho dù trời sập xuống cũng không có gì đáng ngại đâu“.
Mẹ tôi che mặt, tôi nhìn nước mắt từ trong bàn tay bà chảy tràn ra, bà khóc một hồi, tôi chạy vào toilet tìm cho bà cái khăn nóng, giúp bà lau mặt, cuối cùng bà mới trấn định lại, bắt đầu kể rõ đầu đuôi chân tướng cho tôi nghe.
Vốn dĩ chuyện mẹ và bác Lý kết giao rất thuận lợi, hai người cảm tình nhanh chóng tiến triển, thậm chí đã bàn đến giai đoạn tái hôn, vốn mẹ còn có chút lo lắng Lý Vân Kỳ sẽ phản đối, ai biết Lý Vân Kỳ xuất ngoại rồi, không thấy trở lại nữa, đối với chuyện của bác Lý và mẹ không nghe không thấy không hỏi. Bởi vì lời nói kia của tôi, nên mẹ có nói bóng nói gió qua vài lần, nhưng bác Lý uyển chuyển tránh đi, mấy chuyện tình cảm, ý kiến của con gái chỉ là tham khảo, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.
Bác Lý rong ruổi trên thương trường nhiều năm, cũng là một nhân vật lợi hại, mẹ tôi liền suy nghĩ có lẽ Lý Vân Kỳ thật sự không ảnh hưởng đến quyết định của ông ta, vì thế mới yên tâm giao du qua lại.
Ba tháng trước, hai người nói tới chuyện đăng ký kết hôn, vừa đúng lúc đó, bác Lý muốn góp cổ phần với một công ty khác thành lập công ty mới, triển khai kinh doanh mảng mới, bác Lý thương lượng với mẹ, nói bản thân ông ta không tiện đứng tên cổ phần, nên muốn mẹ làm người đại diện đứng tên cổ phần.
“Dù sao kết hôn rồi thì là người một nhà, mấy hợp đồng kinh doanh nhỏ lẻ đó, tương lai cũng là để lại cho em tiêu xài“. Đây là lời bác Lý – Lý Chí Thanh đã nói. Mẹ tôi vô cùng cảm động, đầu tư mấy ngàn vạn tệ, mọi thứ đều đã vào vị trí sẵn sàng, lại giao cho bà nắm giữ, chính là rất tin tưởng vào tương lai hai người bọn họ.
Bản thân mẹ rất có lòng tự trọng, hơn nữa nhiều năm lăn lộn trong thương trường, cảm thấy không thể chiếm tiện nghi suông như vậy, việc tu sửa công ty lập ra từng hạng mục minh bạch rõ ràng, trước mắt là một cuộc làm ăn cực tốt, vì thế bản thân cũng bỏ tiền ra tham gia cổ phần, bởi vì không đủ tiền, còn cầm cố thẩm mỹ viện cho ngân hàng.
Không ngờ đó lại là một cái bẫy, công ty bao bì kia mới khai trương bất quá có mấy tháng, các khoản tiền nhanh chóng bị vét sạch, cái gọi là cổ đông đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại mẹ một mình một người, có tiếng có tên, còn là đăng ký pháp nhân hẳn hoi.
Lúc này mẹ mới phát hiện sự tình không đúng, gọi điện cho Lý Chí thanh điện thoại không nhận, đến công ty tìm ông ta cũng tránh không gặp mặt. Thế nhưng Lý Vân Kỳ lại chủ động ra mặt gặp mẹ tôi, cô ta cười hì hì nói với mẹ rằng: “Bà Trâu à, tốt nhất con gái của bà nên biết điều một chút, không nên đi trêu chọc người không nên trêu chọc, như vậy lần này bà nhất định sẽ thái bình vô sự, không cần phải ngồi tù“.
Mẹ tôi thế mới biết mình đã rơi vào bẫy, thất hồn lạc phách lái xe về nhà, trên đường còn thất hồn xảy ra tai nạn xe cộ. Xe được công ty bảo hiểm kéo đến trạm tu sửa rồi, sắc mặt bà trắng bệch nên bị nghĩ lầm là sinh bệnh, cảnh sát giao thông tốt bụng đưa bà về nhà.
Trong lòng tôi từng đợt rét run, tôi nghĩ lại tất cả sự kiện, từ đầu tới cuối, đều là cái bẫy do Lý Vân Kỳ bày ra, mấy tháng qua lặn mất tăm tích, thì ra là để một phát trí mạng thế này.
Lý Vân Kỳ thực sự là một kẻ tâm cơ thâm trầm, chọn ngay lúc này phát tác. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, đả kích bà so với đả kích tôi, càng khiến tôi bị tổn thương nhiều hơn. Mà lúc này Trình Tử Lương đang ở nước ngoài, có lẽ phải hơn ba tháng sau mới trở về. Mà cho dù anh ta có không đang ở nước ngoài, tôi cũng không biết làm sao mở miệng cầu cứu anh ta?
Nói mẹ trúng mỹ nam kế?
Cả người tôi phát run, không nghĩ ra được biện pháp gì. Tôi nói với mẹ: “Cha con Lý gia quá thấp hèn, mẹ đừng đau lòng, rồi sẽ có cách thôi“.“Thẩm mỹ viện là sinh mạng của mẹ...” Trong mắt mẹ ẩn chứa nước mắt: “Cũng tại lòng tham của mẹ, cảm thấy hạng mục kia rất tốt, cũng muốn có một phần cổ phần, kiếm thêm chút tiền, sau này lo tốt cho con“.Không phải lòng mẹ tham, mà là người ta cố ý hãm hại. Tình cảm còn bị đem ra làm công cụ, thì còn có chuyện gì có thể không lấy ra để lợi dụng được đâu?
Tôi chỉ cảm thấy cả người rét run, sống mười tám năm, thế giới này có rất nhiều điều không như ý, nhưng hôm nay mới cảm nhận được đầy đủ nó xấu xí nhường nào, xấu xí đến mức tôi không cách nào nhìn thẳng vào mà đối diện.
Tôi an ủi mẹ: “Rồi sẽ có cách thôi, cho vay là không có kỳ hạn à? Trước hết chúng ta nghĩ cách xoay sở tiền bạc đã, lui một vạn bước, có thể coi như thật sự là hai bàn tay trắng, làm lại từ đầu là được. Lúc con còn nhỏ mẹ còn không sợ, giờ con đã cao lớn từng này, con là người lớn rồi, hai người chúng ta ở bên nhau, so với mẹ năm đó một mình ôm theo con thì mạnh hơn nhiều lắm“.
Mẹ tôi miễn cưỡng giữ vững tinh thần: “Được, xoay tiền trước“.
Đoạn thời gian đó thực sự là sứt đầu mẻ trán, mẹ tôi xoay tiền khắp chung quanh, không biết vì sao, tất cả những người làm ăn cùng trước giờ đều lật mặt, ai cũng không để ý bà. Còn có người khuyên bà nên nhận mệnh, nói: “Lý gia có quyền thế, bà lấy gì mà đi đấu với người ta“.
Tôi chỉ cảm thấy buồn bực không yên, cha con Lý gia không biết xấu hổ như vậy, còn có gì để mà nói.
Trời rất nóng, mẹ tôi chạy tới chạy lui, trong lòng lại sốt ruột, rốt cuộc ngã bệnh phải nhập viện. Một mình tôi vừa chạy vô bệnh viện chăm sóc bà, vừa phải ứng phó với chủ nợ, còn phải lo coi sóc việc kinh doanh thẩm mỹ viện, gấp đến độ ngoài miệng nổi lên vết bỏng lớn, miệng đầy mụn nhiệt, đau đến nỗi cháo cũng nuốt không trôi. May mắn không qua bao lâu thì trường học đến kỳ nghỉ hè, cả ngày tôi cứ thế chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và thẩm mỹ viện. Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, cũng không biết có phải trùng hợp, hay do Lý gia âm thầm cổ động, mấy ngày nay có rất nhiều nhân viên ở Thẩm mỹ viện cùng nhau thôi việc, rủ nhau đi chung để thành lập thẩm mỹ viện khác. Đoạn thời gian đó thật sự là gấp đến độ tôi ăn không ngon ngủ không yên, chỉ biết ở trong phòng đi tới đi lui mà không dám để mẹ biết, sợ mẹ tôi sốt ruột.
Đúng ngay lúc đó, Trình Tử Tuệ tìm tới tôi, tôi đã hoàn toàn mệt mỏi không có hơi sức đi ứng phó với chị ta, tôi nghĩ nghĩ nếu chị ta lại tìm tới cửa để hắt một ly cà phê, vậy thì cứ để chị ta hắt đi.
Kết quả chị ta không có hắt cà phê vào tôi, cũng không bày sắc mặt ra cho tôi xem, ngược lại khách khách sáo sáo nói với tôi: “Gần đây vất vả lắm nhỉ“.
Tôi cũng rất khách sáo nói với chị ta: “Rất tốt“.
Từ khi gặp chuyện không may tôi đều không nhắc đến với Trình Tử Lương, tôi nghĩ nếu lúc này tìm Trình Tử Lương vay tiền, Trình Tử Tuệ nhất định sẽ cho là tôi lòng dạ khó lường.
Dù khổ dù khó, tôi cũng sẽ không vay tiền của Trình gia.
Lúc đó còn trẻ luôn có một loại tâm cao khí ngạo, nhất là trước mặt người mình thích, gặp khó khăn ngược lại sẽ không than kể khổ sở với anh ta, huống chi còn có Trình Tử Tuệ, chặn ngang giữa tôi và anh ta.
“Tôi biết cô đang vướng phải chuyện gì”, Trình Tử Tuệ cười đến vô cùng tao nhã: “Cũng biết gần đây cô đang lo lắng điều gì. Bất quá... Nhìn thời gian qua lâu như vậy, tôi mới khẳng định, Trình Tử Lương thật sự không biết những chuyện xảy ra trong nước, cô thế nhưng không nói cho nó biết“.
Tôi trầm mặc không nói, trong giọng nói Trình Tử Tuệ dường như có nhàn nhạt vui mừng: “Lúc đó là tôi nhìn lầm cô, không nghĩ tới con người cô lại có cốt khí như vậy“.
Tôi vẫn như cũ không nói gì, Trình Tử Tuệ lại dừng một chút, hỏi tôi: “Cô không thấy kỳ quái sao?”
Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: “Cái gì kỳ quái?”
“Lý gia cũng coi như là gia đình có uy tín danh dự, lại không từ thủ đoạn đối phó mẹ cô như vậy, truyền ra ngoài, quả thực là chê cười“.
Kỳ thực tôi cũng từng nghĩ đến điều này, Lý Chí Thanh ở trong vùng cũng coi như là một đại nhân vật, ông ta muốn phá rối mẹ thật ra có rất nhiều cách, vì sao lại dùng một chiêu như vậy, đối với danh dự của ông ta mà nói, kỳ thực cũng có tổn hại không nhỏ. Nếu để người ngoài biết được chân tướng sự việc, trên đời này nào có tường nào không bị gió lùa, chuyện này truyền đi, bạn bè trên thương trường sẽ nhìn ông ta với ánh mắt nào.
“Hơn nữa còn điều động đến mấy ngàn vạn tệ, mất tâm huyết lớn như vậy chỉ để nhắm vào cái thẩm mỹ viện kia của mẹ cô, chẳng phải là mất nhiều hơn được?”
Tôi vững vàng hỏi: “Bà Tô, bà muốn nói gì đây?”
Trình Tử Tuệ vui vẻ cười: “Trâu Thất Xảo, tôi cũng không thích cô, nhưng kẻ địch muốn làm cái gì, tôi sẽ rất thích ý nhìn thấy kẻ đó không thành công. Cho nên tôi muốn nói cho cô biết một việc, cô có biết muốn khiến cho cái bao tiền lớn Lý gia kia thất bại, bằng vào mẹ cô thì rất khó, còn người khác thì sao? Người nào có thể tác động vào được cha con Lý Chí Thanh, người nào chỉ cần dùng một câu nói, chuyện làm ăn đáng giá mấy ngàn vạn tệ, nói có sẽ có, nói không có, sẽ không thấy nữa“.
Trong đầu tôi loạn thành một đống tương hồ, Trình Tử Tuệ lúc này lại nhẹ nhàng cười: “Người này, cô biết“.
Trong số những người tôi quen biết, ai cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Không, có một người, chính là Tô Duyệt Sinh.
Nhưng Tô Duyệt Sinh sao phải làm vậy?
Tôi nghi hoặc nhìn Trình Tử Tuệ, trên mặt chị ta ý cười càng thêm sâu: “Cô đã đoán ra ai rồi chứ? Thời gian cô biết cậu ta quá ngắn, còn chưa hiểu rõ cách làm người của cậu ta. Tô gia đại thiếu gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, cậu ta muốn cái gì làm sao không chiếm được? Chưa từng! Một ngày kia đột nhiên bắt gặp cậu ta không chiếm được thứ gì đó, cô đoán thử xem, cậu ta sẽ như thế nào?”
Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn Đừng Nhắc Em Nhớ Lại