Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Họa Từ Hoa Lan
hương 48: Họa từ hoa lan
Xoay người nhìn về phía đại điện, Phong Phi Duyệt thấy cửa kia đã khép lại, liền nói với Ngọc Kiều, "Ngươi trở về trước đi."
"Dạ." Cô gái vâng dạ trả lời, chỉ đành phải tự động trở lại Phượng Liễm Cung.
Hai người không nói với nhau một câu, Mạch Thần Lại đi phía trước, Phong Phi Duyệt yên lặng cùng đi theo sau. Đi đến đình hóng gió bên ngoài Cảnh Dạ Cung, nam tử đứng chắp tay, đối diện ánh ban mai đang từ từ chìm xuống.
Nàng dời bước tiến lên, đứng bên cạnh Mạch Thần Lại, ánh mặt trời bên ngoài đình viện, vừa vặn chiếu vào khoảng cách một bước chân, Phong Phi Duyệt nghiêng người sang, chỉ thấy vẻ mặt nam tử nghiêm trọng, đang nhìn mình.
"Chuyện của Thi tiệp dư, có liên quan đến nương nương hay không, ta muốn nghe lời nói thật."
Phong Phi Duyệt thầm giật mình, hỏi tới, "Không phải ngươi nói, Thi tiệp dư không có bệnh sao?"
"Đúng," Mạch Thần Lại gật đầu, khẽ thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên cạnh, "nhưng mà, ở trong mắt nàng ta, ta đã nhìn thấy nàng."
Phong Phi Duyệt như gặp phải kình lôi, ngơ ngác nguyên tại chỗ một hồi lâu không nói ra lời, một lúc sau, mới mở miệng, "Không cần quanh co lòng vòng, ý của ngươi, ta không hiểu!"
"Qua tối nay, nương nương sẽ hiểu thôi." Nam tử nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lời nói ra, lại càng khiến nàng thêm nghi hoặc, "Ngươi nói, từ trong mắt của Thi tiệp dư nhìn thấy ta, ý của ngươi là... bệnh của muội ấy, là vì ta mà mắc phải?"
"Trong Phượng Liễm Cung của hoàng hậu, ai cũng đều biết, có một gốc cây hoa lan dị giới, đều nói hoa này di thế mà biệt lập, là tinh khiết không hề tầm thường. Nhưng... lại ít người biết được, nhụy của hoa lan, là một loại thuốc dẫn kỳ lạ. Vừa rồi ta mới tiến vào Cảnh Dạ Cung một bước, liền nghe thấy cỗ u hương đó, chỉ là, bị che giấu quá kín kẽ, hơn nữa bệnh của Thi tiệp dư đã phạm đến tim. Nếu ta đoán không sai, sáng sớm ngày mai, hoàng thượng sẽ đến Phượng Liễm Cung khởi binh vấn tội." Mạch Thần Lại không có chút ý định giấu giếm, "Nếu hoàng hậu không tin, có thể trở về tra xét, gốc cây hoa lan kia của người, nhất định là không có nhụy hoa."
Khẳng định của hắn, lại làm Phong Phi Duyệt ngậm miệng im bặt, bản thân mình ở ngoài Cảnh Dạ Cung, là một đám người tận mắt nhìn thấy. Nếu hoàng thượng thật muốn truy cứu, nàng không thể nào bảo một Lý mỹ nhân điên điên khùng khùng ra làm chứng, bên cạnh, tuy có Ngọc Kiều, nhưng rốt cuộc là người của thái hậu hai cung, mình càng không thể trông cậy vào.
"Nương nương, cao xử bất thắng hàn." Đôi mắt nhu hòa dịu dàng của Mạch Thần Lại hướng về đằng xa, như ánh nắng trong ngày đông, ấm áp, làn tan chảy từng tầng từng tầng tuyết dày rơi xuống lắng đọng đã lâu.
(Cao xử bất thắng hàn: Chỗ cao khó tránh rét lạnh.)
"Ta còn có khả năng xoay chuyển thế cục không?" Phong Phi Duyệt nhìn sang nam tử bên cạnh, trong mắt, chỉ có tin tưởng.
Mạch Thần Lại đối diện với ánh mắt vẫn quật cường như mọi khi của nàng, trong lòng sáng tỏ, mình đối với nàng, không còn đơn giản là 'trả nợ' nữa rồi, "Có."
Đầu mày Phong Phi Duyệt vướng vấp hy vọng, nhưng vẫn có bất an, "Ý của ngươi là, dời gốc hoa lan kia ra khỏi Phượng Liễm Cung?"
Mạch Thần Lại nhẹ xoa cằm, "Chỉ có điều, người trong nội cung tạp nham lắm chuyện, người bên cạnh hoàng hậu, liệu có mấy kẻ có thể tin tưởng?"
Lo lắng của hắn, Phong Phi Duyệt hiểu. Hoàng đế cái cửa ái này vốn là gian nan nhất, nếu lâm trận, lại cộng thêm một đòn phản kích ác ý, mình thật sự mất đi cơ hội xoay chuyển.
"Thế nhưng trong nội cung này, kẻ nào sẽ muốn hại ta đây?"
"Bất kỳ ai cũng có khả năng!" Mạch Thần Lại đáp lời, thanh âm mang theo thâm trầm không thích hợp với hắn, "Càng là người không có khả năng, một đao kia đâm xuống, mới càng thêm hung ác. Bao gồm cả ta, nàng cũng không thể tin." Nam tử quay đầu đi, đáy mắt, mang theo tránh né không muốn người khác nhận ra.
Phong Phi Duyệt vươn một tay chống trán, khuỷu tay tựa lên trên bàn đá, thần sắc dường như rất mệt mỏi.
"Chậu hoa lan này, ta sẽ lấy đi chế thuốc, bệnh của Thi tiệp dư, kỳ thực không đáng ngại, chỉ là, không thể kéo dài. Lá của hoa lan này chính là thuốc giải, một khi luyện thành đan dược, ta sẽ đưa tới cho nàng, nàng tìm cách để cho nàng ta ăn vào, hoàng thượng không tra ra bệnh, cho dù muốn truy cứu, cũng không thể làm gì nàng." Mạch Thần Lại nhẹ giọng trấn an, "Trong Phượng Liễm Cung, những kẻ không trung thành, ta khuyên nàng vẫn nên xuống tay sớm một chút, tối nay, hoàng thượng nhất định sẽ ở lại Phượng Liễm Cung, cơ hội của nàng, một khi bỏ lỡ, chính là trí mạng." Vừa nói xong, nam tử liền đứng dậy, nhìn xung quanh thấy không có một bóng người, lúc này mới bước xuống thềm đá.
Thâm cung nội uyển, mỗi một ngóc ngách đều giống như hí khúc quỷ mị kia, vẫn còn tiếp diễn, Phong Phi Duyệt ngồi trong lương đình, cho đến khi trời chiều ngả về tây, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, một mình trở lại Phượng Liễm Cung.
***
"Ngọc Kiều tỷ tỷ..." Một tiểu nha hoàn chạy vào đại điện, trên tay còn đang cầm một chiếc khăn trắng tinh, "Nương nương phân phó, bảo tỷ đem chậu hoa lan kia đưa đến cho Mạch y sư."
"A." Ngọc Kiều nhỏ giọng đáp lại một tiếng, bỏ công việc trong tay xuống, "Không phải nương nương xem gốc hoa lan này như trân bảo ư, sao lại..."
"Nói không chừng hoa lan này có ích cho việc luyện chế đan dược của Mạch y sư thì sao, không phải hoàng thượng hạ lệnh nói, mọi thứ trong cung này Mạch y sư cần thì cứ lấy đấy ư." Lăng Nhi đem chậu hoa lan trên bệ cửa sổ thả vào trong tay Ngọc Kiều, "Mau đi đi, nếu chậm trễ, chúng ta đảm đương không nổi."
Trên tay nặng nề, Ngọc Kiều cẩn thận ôm nó vào trong ngực, đi ra khỏi nội điện.
Nửa khắc sau, Phong Phi Duyệt mới bước vào, nhìn thân ảnh không ngừng bận rộn của Lăng Nhi, nằm xuống giường quý phi bên cạnh.
"Nương nương, người trở lại rồi, nô tỳ đã theo dặn dò của người, bảo Ngọc Kiều tỷ tỷ đem hoa lan giao cho Mạch y sư." Nghe thấy động tĩnh, tiểu nha hoàn bỏ công việc trong tay, tiến lên đáp lời.
"Ừ." Phong Phi Duyệt đưa tay chống sau gáy, tầm mắt lướt qua chao đèn mờ mờ, rơi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc sáng lúc tối của nha hoàn, "Lăng Nhi, trước kia ngươi đi theo Đức Huệ phi phải không?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, đúng là nô tỳ." Nha hoàn không rõ chân tướng, chỉ ngoan ngoãn đáp lời.
Phong Phi Duyệt ngưng mắt nhìn thân ảnh co rúc thành một đoàn của tiểu nha hoàn, môi anh đào khẽ mở, "Trong nhà, còn có những ai nữa?"
Lăng Nhi hốt hoảng, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn nàng một cái, "Chỉ còn có mẫu thân."
Sắc mặt Phong Phi Duyệt tối sầm, trong mắt mang theo chút ám sắc, một tay nàng rơi lên trên trán, che kín vẻ không đành lòng nhẫn tâm của mình. Đôi mắt tuyệt đẹp khẽ nhắm, nha hoàn không rõ chuyện gì, chỉ đành canh chừng bên cạnh không dám lên tiếng.
***
Ngọc Kiều ôm chậu hoa lan kia, thái độ cực kỳ cẩn thận dè dặt, tẩm điện của Mạch Thần Lại, cửa lớn rộng mở, một cỗ mùi thuốc tinh nồng tử bên trong không ngừng truyền ra.
"Mạch y sư?" Ngọc Kiều đi vào, vừa vặn đụng phải nam tử đang bước ra, vội vàng hành lễ, "Nô tỳ tham kiến Mạch y sư."
Ngước mắt nhìn lên, thấy là nàng ta, Mạch Thần Lại có chút giật mình, "Đứng dậy đi."
"Tạ Mạch y sư." Ngọc Kiều nhẹ nhàng cúi đầu, đem chậu hoa lan đang cầm trong tay đưa tới, "Đây là hoàng hậu nương nương bảo nô tỳ đưa tới cho người."
Sắc mặt Mạch Thần Lại khẽ biến đổi, duỗi tay ra, sau khi nhìn lại rõ ràng chậu hoa lan kia, cả cánh tay liền cứng đờ giữa trời, hai mắt hắn đau nhức, ngữ khí nói ra, mang theo vài phần run rẩy, "Trên đường, có người nào chạm vào hoa lan này không?" Hai đóa hoa tuyệt diễm vừa hé nở, nhụy hoa đã không còn ở đây, mà ở trong Cảnh Dạ Cung, chỉ có một nhụy. Hoa lan này đã bị phá hủy rồi, mà thứ thực sự trí mạng vẫn còn nằm trong tay kẻ đó...
"Không có, nô tỳ một đường đi đến đây, chỉ gặp qua Cơ phi nương nương cùng Minh hoàng quý phi, nô tỳ nghĩ Mạch y sư đang cần dùng gấp hoa lan này, thỉnh an rồi liền chạy đến đây." Ngọc Kiều thấy hắn không có đưa tay nhận lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy bực bội.
"Ý ngươi nói, hai vị nương nương nhìn thấy ngươi cầm hoa lan này trên tay đi tới đây?"
"Mạch y sư..." Ngọc Kiều thấy hắn thần sắc kinh hãi, vội vàng bổ sung, "Trước đó hoàng hậu nương nương có dặn dò, hoa lan không thể để bị nhiễm sương, nô tỳ là dùng khăn che lại đem đến đây, hai vị nương nương cũng không thể biết."
Mạch y sư thấy vẻ mặt nàng ta tự nhiên thoải mái, không có chút kinh hoảng bất an, cũng tin tưởng, tạm thời nhận lấy chậu hoa lan, "Được rồi, ngươi trở về trước đi."
"Vâng." Ngọc Kiều thỉnh an, liền lui xuống.
Hoan lan, mất hai nhụy hoa, ngay cả mùi hương cũng nhạt đi rất nhiều, thanh tân đạm nhã, cùng mùi thuốc nồng nặc kết hợp lại một chỗ, rơi thật sâu lên ánh trăng lòa xòa trong điện. Đầu ngón tay, vuốt ve từng cánh hoa mềm mại, trong lòng nam tử thầm bất an, vô ý một cái, chiếc lá sắc nhọn cắt vào ngón trỏ, vết thương không lớn, nhưng lại đau thấu tim. Huyết sắc... chạm vào là tuôn chảy.
***
Chương 49: Sát khi xuất hiện
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu