When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 205
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 04:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Quân Nghi Vào Cung
hương 39: Quân Nghi vào cung
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế ở trong phòng nghị sự triệu kiến.
"Ngọc Kiều, chén canh hôm qua, ngươi giải quyết như thế nào?" Phong Phi Duyệt tự đứng dậy trước gương đồng, trên người một bộ cung trang màu đỏ tươi nổi bật dáng người càng thêm phần mảnh mai.
"Bẩm nương nương, nô tỳ thừa dịp không có ai chú ý liền đem thuốc đổ trong hậu viện." Ngọc Kiều dè dặt trả lời, thần sắc đã không nhìn ra khác thường.
"Rất tốt." Phong Phi Duyệt chau mày gật đầu, đi ra Phượng Liễm Cung.
Cảnh tượng Quân Nghi tiến cung, không có hoành tráng giống như Phong Phi Duyệt lúc trước. Hoàng đế ngồi trong đại điện, trên mặt không nhìn ra thần sắc vui mừng. Thảm lông đỏ thẫm, theo trường cấp cẩm thạch trải xuống, trong điện, bị ánh nắng sáng sớm mới ló dạng phủ lên ánh sắc bình minh ma mị dễ vỡ. Phong Phi Duyệt bước qua thập cấp, ngồi xuống bên cạnh Cô Dạ Kiết.
Trong điện, dẫn đầu là hai cô gái, đều cúi đầu, phía sau, còn lại là Quân Ẩn cùng Quân tướng gia. Dáng dấp một người, Phong Phi Duyệt nhận ra được, kia chắc chắn là Quân Nghi. Nhưng còn người mặc áo màu lam nhạt kia, là ai?
"Ngẩng đầu lên!" Một tay Cô Dạ Kiết chống trên ghế loan, năm ngón tay thon dài nâng cái cằm kiên nghị của hắn.
"Dạ." Hai người không hẹn mà cùng trả lời, nhất nhất ngẩng đầu lên.
Mà tầm mắt Phong Phi Duyệt, chỉ là lướt qua Quân Nghi rồi rơi lên trên người cô gái còn lại. Chỉ thấy nàng ta da trắng nõn nà, dung mạo như vẽ, thần sắc càng thêm trấn định tự nhiên, không hề có chút khiếp sợ lúc mới gặp gỡ quân vương. Nhìn lại Quân Nghi, hai tay lại nắm chặt lấy ống tay áo, đôi con ngươi không dám nhìn thẳng lên trước, nhiều thêm mấy phần trốn tránh.
Càng nhìn, thì càng thấy cô gái kia tướng mạo quaen thuộc, Phong Phi Duyệt nhẹ chuyển mắt đẹp, vừa đúng lúc đối diện Quân Ẩn phía dưới, ngay lập tức, liền giật mình bừng tỉnh. Cô gái kia, không phải chính là người nàng từng gặp ở giáo trường, bị hắn quất một roi lên người đó sao? Nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nén hơi thở tiếp theo, Quân Ẩn này, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Quân tướng soái, đây, chính là cô gái người dấu riêng ở Lạc Thành ngày trước?" Vẻ mặt Cô Dạ Kiết nghiền ngẫm, có chút hứng thú nhìn chằm chằm cô gái phía dưới.
Nàng ta cũng không chịu yếu thế, ngước mắt hồi đáp cười một miếng, kiều mỵ tinh tế.
"Bẩm hoàng thượng, đúng vậy!" Quân Ẩn tiến lên, mắt nhìn thẳng hồi bẩm.
"Quả nhiên, tư sắc không tồi." Duyệt người vô số, một câu tán thưởng này của hoàng đế, khiến cô gái mừng rỡ trong lòng, yêu kiều đáp lời, "Mạc Cơ tạ hoàng thượng khen ngợi."
"Mạc Cơ? Ngươi tên là Mạc Cơ?' Cô Dạ Kiết nghiêng người muốn hỏi, năm ngón tay xòe mở, ở trên thành ghế gõ nhẹ.
"Hồi bẩm hoàng thượng, chính là dân nữ." Mạc Cơ nhìn nam tử phía trên, tầm mắt lơ đãng rơi lên người Phong Phi Duyệt, khóe miệng kéo nâng ý cười, mang theo vài phần cứng nhắc.
Nhưng, Cô Dạ Kiết nghe vậy, lại gối một tay lên đầu, hướng sang Phong Phi Duyệt bên cạnh hỏi, "Duyệt Nhi, nàng nói cái tên này có hay không?"
Nàng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, tự có đủ mị hoặc trời sinh, "Thần thiếp cảm thấy không tệ."
"Không tệ, vậy là không hài lòng lắm rồi?" Cô Dạ Kiết bắt được một câu, môi mỏng kéo mở vài phần tà nịnh, "Mạc Cơ, trẫm ban cho ngươi một cái tên, được không?"
"Dân nữ, tạ hoàng thượng ban tên."
"Nô Cơ, cái tên này có thích không?" Khóe mắt Cô Dạ Kiết nhiễm ý cười, có vẻ như như cực kỳ hài lòng. (Tên hay thế, anh quá thâm, ba chấm...)
Cô gái hoảng hồn trợn to hai mắt, không dễ dàng gì mới sửa được tên, nhưng vẫn là không tránh thoát được nô tính sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng đỏ, Quân Ẩn bên cạnh nghe vậy, nhẹ giọng cảnh cáo, "Nô Cơ!"
Phảng phất như cách mấy đời, nàng ta mới quỳ người xuống, "Dân nữ tạ hoàng thượng."
Cô Dạ Kiết tựa người trở về lại thành ghế, thái độ hứng thú rã rời toàn bộ hiện lên trên gương mặt tuấn tú của hắn, hai chân gác lên, lười biếng nhìn sang Quân Nghi. Hai mắt giống như mắt chim ưng, nhìn đến nỗi cô gái càng không dám ngẩng đầu.
"Lời trẫm nói, ngươi nghe không hiểu sao?" Giọng nói chớp mắt chuyển lạnh như băng, cùng với khôi hài vừa rồi tưởng chừng như hai người khác nhau. Hai tay Quân Nghi đặt trước bụng, rủ đầu xuống, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Quân Ẩn.
"Hoàng thượng, muội muội lần đầu tiên diện kiến thánh thượng, ít nhiều có chút khẩn trương mà thôi." Phong Phi Duyệt thấy sắc mặt Cô Dạ Kiết đầy khói mù, quanh thân như tụ nâng lãnh liệt, "Nghi Nhi, từ hôm nay trở đi, hoàng thượng chính là phu quân của muội, muội sợ gì chứ?"
Quân Ẩn khẽ nhíu mày kiếm lạnh lẽo, Quân Nghi thấy hắn như có không vui, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, "Dân nữ, tham kiến hoàng thượng."
"Ái phi, xưng hô này, nàng có thể phải sửa lại một chút rồi." Cô Dạ Kiết cười như không cười, ngữ khí lãnh đạm, ngay cả Phong Phi Duyệt bên cạnh cũng không nghe ra chút hàm ý chân thành trong lời nói của hắn, "Kể từ hôm nay, nàng chính là hoàng quý phi của trẫm, thân phận, chỉ dưới hoàng hậu."
Quân Nghi phía dưới, cũng không vì một câu nói của hắn mà sắc mặt chuyển sang vui mừng, ngược lại, mặt xám như tro tàn, phần sủng ái ngàn vạn người không có được này, lại rơi lên trên đầu mình.
"Mà ngươi, Nô Cơ..." Cô Dạ Kiết nhìn sang cô gái vẫn quỳ dưới đất, thấy nàng ta sống lưng cứng ngắc, đang nóng vội đợi mình hạ lời, "Trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là, đi theo hoàng hậu, còn hai, là đi theo trẫm."
Không chỉ Nô Cơ, mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, gần như là không chút nghĩ ngợi, cô gái nặng nề dập trán xuống nền đất, "Dân nữ nguyện ý đi theo hoàng thượng."
"Được!" Cô Dạ Kiết nhẹ cong khóe miệng, giống như là chợt nhớ lại cái gì đó, nhẹ nhàng nói, "Nô Cơ, còn nhó ngày đó ở Lạc Thành, trẫm có vỗ lên trên bắp chân của ngươi một cái?"
Bên cạnh, Phong Phi Duyệt nghe thấy rõ ràng, một phát kia, bản thân mình dĩ nhiên là rõ hơn ai hết. Nô Cơ này, chính là thay thế mình vào cung đúng không? Quân Ẩn đã đồng ý với Cô Dạ Kiết, sau một tháng sẽ đưa cô gái ở Lạc Thành kia vào cung, không ngờ, hoàng đế thật sự có tính toán.
"Dân nữ, dân nữ nhớ." Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Lạc Thành, Quân Ẩn đều đã nói với cô ta một chữ không sót, chỉ sợ hoàng đế đến lúc gặp mặt sẽ hỏi.
"Một chưởng kia của trẫm, một tháng này, có cảm giác gì không?" Cô Dạ Kiết vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Phong Phi Duyệt, đặt lên trên đầu gối của mình.
"Bẩm hoàng thượng, dân nữ cũng không cảm thấy có gì khó chịu." Bản thân Nô Cơ chính là thế thân, bây giờ vừa vặn nghe hắn hỏi như vậy, khóe miệng giãn ra vài phần đắc ý.
Nghe hai người đối đáp, Phong Phi Duyệt có cảm giác như ngồi trên bàn chông, chẳng lẽ, hoàng đế còn âm thầm hạ xuống động tác gì khác sao?
"Cái này, đoán chừng phải qua mấy ngày nữa mới có thể phát tác," Lúc Cô Dạ Kiết nói ra lời này, hai mắt tự nhiên liếc sang Phong Phi Duyệt, khóe miệng, theo ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, mà từ từ giương lên, "hoàng hậu, nàng muốn biết, trẫm thả cái gì vào trong cơ thể nàng ta không?"
Tay nàng bị Cô Dạ Kiết giữ trong lòng bàn tay, tận lực buông thỏng, dưới ảnh hưởng tâm lý, cảm thấy một dòng nước lạnh, dường như theo bắp chân của nàng, không ngừng kéo dài chạy dọc lên toàn thân, "Là cái gì?"
Quân Ẩn nhìn hai người ngồi đó, tuấn nhan lãnh khốc cũng lộ ra mấy phần lo lắng. Quân tướng gia có liên quan lại không nói một lời nào, quả tim cũng đã treo đến cổ họng, Cô Dạ Kiết lạnh lùng ngạo nghễ, giống như khí phách quần lâm thiên hạ, đem thần sắc mỗi người thu hết vào đáy mắt. Hắn, muốn bọn họ hiểu, thiên hạ này, chúa tể tất cả, rốt cuộc là kẻ nào! "Đợi đến lúc nàng ta phát tác, thì nàng sẽ biết ngày."
Lại là độc! Lòng bàn tay Phong Phi Duyệt lạnh như băng, lạnh lùng cười một tiếng, chẳng lẽ là, đều làm nàng bất độc bách sao?
Cô Dạ Kiết vuốt ve ngón tay thon dài của nàng, từng ngón từng ngón, mỗi một đốt ngón tay đều không bỏ sót, nhìn Phong Phi Duyệt phóng tầm mắt sang bên cạnh, hắn, cười khẽ. Cười tùy ý, cười thỏa mãn, cười tà nịnh, cười... Vươn tay nắm lấy tay nàng siết chặt trong lòng bàn tay của mình, giống như, siết lấy cổ đối phương, không cho người ta chút cơ hội thở dốc.
***
Chương 40: Đột nhiên tới cầu cứu
Dụ Quân Hoan Dụ Quân Hoan - Thánh Yêu