Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rời đã xế trưa, Mạnh phong lê gót trở về khu biệt thự. Thế là một đêm đã trôi qua và một ngày sắp hết!
Mạnh phong 1ẩm bẩm một mình.
Hải Đường đứng ngay trước cửa lớn tiếng hỏi:
- Chịu về rồi à? Không phải đi theo nó sao?
Mạnh phong bừng giận:
- Cô đủ lắm rồi. Tôi không phải là con cờ trong tay cô đâu, đừng ép người quá đáng như thế, những ngày qua coi như một sự sòng phẳng của ân nghĩa và thù hận khi xưa. Đủ rồi chứ? Còn nếu không, tôi xin hẹn kiếp sau nhé? Tôi không còn đủ kiên nhẫn ở lại, cô tự lo liệu nhé! Hải Đường chống nạnh:
- Nói gì! Anh có thể lặp lại rõ ràng không?
Lời Mạnh phong lạnh lùng như sắt thép:
- Tôi sẽ rời khỏi nơi này. Hãy coi như công lao bao nhiêu năm khó nhọc của tôi trong cái gia sản này đã đền bù tất cả ơn nghĩa ngày xưa.
- Không được, tôi không đồng ý.
- Tùy! Còn tôi sẽ ra khỏi nơi đây dù phải đến một phương trời nào đó.
Mạnh Phong chưa kịp quay lưng thì Hải Đường đã vội lên tiếng, giọng tha thiết:
- Anh! Đừng bỏ mà đi Phong à? Tôi không cho anh rời xa mình đâu.
- Tôi đã quyết định rồi, đừng níu kéo vô ích.
Hãy đối xử tốt với Bác Sơn vì ông ấy là ruột thịt với cô. Còn Minh Kiệt là người yêu cô chân thành đó.
- Tôi không cần họ, ngoại trừ anh Mạnh Phong ạ. Tôi chỉ yêu anh, cần anh.
Cô vụt ôm chầm lấy anh:
- Chúng ta sẽ nên vợ nên chồng sẽ sống hạnh phúc. Tài sản này vẫn mãi mãi là của anh.
Mạnh phong lạnh lùng gỡ vòng tay Hải Đường ra:
- Xin lỗi nhé, Hải Đường. Bởi vì hơn ai hết, tôi biết con tim mình không có hình bóng cô, với tôi, chỉ mỗi mình cô ấy.
Một lời Mạnh Phong tuyên bố như chế thêm dầu vào lửa, khi ngọn lửa đang âm ỉ, nhưng bây giờ chính anh lại muốn cho nó bốc cháy dữ dội đi thôi Hải Đường mím môi căm giận:
- Được, anh cạn tình, thì tôi cũng cạn nghĩa thôi. Đàn ông như anh chẳng xứng đáng với tôi đâu. Đừng hòng.
Cô trở giọng đến không ngờ được. Nhưng Mạnh Phong vốn không cần điều đó nên tất cả trở nên vô hiệu quả. Anh mặc kệ cô ta nghiến rằng tức tối, lẫn đe dọa.
- Hãy đợi đấy! Tôi không để yên cho các người đâu. Anh đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ trả lại điều đó. Còn Đằng Vân:
Hừ! Nó sẽ khốn khổ suốt cuộc đời không cớ cơ may ngóc lên nổi với tôi đâu.
Mạnh phong căng mắt nhìn cô gái trước mặt. Không ngờ trước đây, sao anh có thể có những ngày là bạn với cô được nhỉ? Hình như anh vừa căm hận nhưng cũng vừa xót xa thương cho cô ta.
Lẳng lặng lắc đầu, Mạnh phong đã bỏ đi một mạch ra ngoài.
Hải Đường giậm mạnh gót giày trong noi bực tức tột độ:
Không ngờ trong ngôi biệt thự này lại có ngày này.
Tiếng ông Sơn quả là không đúng lúc Hải Đường điên lên:
- Đến cả lượt ông nữa đó, có hiểu chưa?
- Đươg nhiên. Bởì vì ở đây, chưa bao giờ à nơi trú ngu thật sự của tôi.
- Thế à? Vậy càng tốt. Ông còn ờ đây làm gì? Mau cút xéo khỏi mắt tôi!
Ông Sơn cười buồn ánh mắt thật khó hiểu:
- Không cần đuổi. Nhưng trước sau gì tôi cũng nói với cô một lời.
Hải Đường nhạo báng:
- Mong tôi nhìn nhận hay cho phép ông gọi tôi bằng tiếng cháu con thân thiện chứ gì? Còn... xa... lắm... ông sơn ạ. Có lẽ chờ kiếp sau cũng nên.
- Đúng là tôi sẽ chờ kiếp sau, để đón nhận một đứa con hay một đứa cháu hoàn mỹ hơn thế này nhiều. Hải Đường ơi! Đời người ngắn ngủi lắm, không có gì là vĩnh cửu đâu, đừng gây thêm đau khổ cho người khác nữa.
- Thế nhưng đau khổ mọi người gây ra cho tôi thì sao? Ai bù đắp? Ông chăng. Buồn cười thật đó nha! Đừng dạy khôn một con nhỏ lõi đời như tôi ông ạ. Cứ đi hết đi, và cứ mà mở to đôi mắt ra nhìn tôi sống. Còn Minh Kiệt... Minh Kiệt đâu.
- Chuyện gì thế?
Từ trên lầu, Minh Kiệt lao xuống, Hải Đường vung tay:
- Cả anh nữa. Có muốn cùng chung số phận với bọn họ không?
Minh Kiệt nghiêm mặt:
- Hải Đường! Em thật quá đáng.
- Gì cơ!
- Đừng để anh nói lời nặng nhẹ hay khó nghe với em.
- Tốt! Tôi cũng vậy đó chỉ cần anh chịu khuất phục tôi.
- Có chuyện đó sao?
- Đúng vậy! Nghe lời và làm theo mệnh lệnh của tôi. Phát mãi nhà cửa ông Phúc Đằng ngay.
Cho vợ chồng họ ra đầu Đường xó chợ ngay lập tức.
Minh Kiệt chống đối:
- Cô cứ đi mà làm!
Hải Đường cười mũi:
- Còn tôi, chắc cũng không cần anh đâu?
Minh Kiệt bất mãn ra mặt:
- Được thôi. Thân ai nấy lo. Tôi quá chán ngán con người của em.
- Ok. Chính tôi cũng ngán chán cuộc chơi này. Từ lâu, tôi chỉ tội nghiệp vì sự đeo đẳng, cũng như sự si mê của anh đối với tôi thôi. Còn tôi...
- Sao hả?
Hải Đường nhún vai kiểu cách:
- Biết nói thế nào nhỉ?
Minh Kiệt cười phá lên rồi nhìn chăm chú vào mắt Hải Đường gằn giọng:
- Em nghĩ mình là ai mà nói với anh kiểu đó hả? Tuy anh không nhẫn tâm nhưng anh cũng không can tâm để chịu sự sai khiến của em đâu.
Mình đừng "dính dáng" gì đến nhau nữa càng tốt. Vậy cứ sòng phẳng nhé!
- Nghĩa là thế nào?
- Những gì em có được, mình sẽ chia hai.
Hải Đường to tiếng:
- Anh định ăn cướp hay sao đấy? Tại sao tôi phải chia hai gia sản? Anh làm tôi buồn cười lẫn buồn nôn rồi đó, anh bạn.
Hải Đường lại giở giọng thách thức:
- Tất cả cũng vì do tôi nể tình lẫn thông cảm anh đã không bỏ tôi trong mọi hoàn cảnh, nên muốn dung hòa với anh, chớ loại cơ hội như anh, vứt ra Đường lúc nào mà chẳng được.
Không thể giữ nổi sự bình tĩnh trong lúc này, Minh Kiệt dang tay tát vào mặt Hải Đường quát lên:
- Bốp!
- Coi như cái tát này trả lại thứ tình yêu mà tôi đã lầm lẫn cho em đấy.
Hải Đường vẫn lì lợm:
- Được. Coi như tôi cũng ghi nhớ cái tát này, sẽ có ngày anh sẽ nhận lại một cái như thế. Nên nhớ tôi giàu có, trẻ đẹp, chẳng lý nào không tìm được một người đàn ông ra hồn hơn hẳn anh sao? Còn anh hả?
Hải Đường nhìn Minh Kiệt vẻ thách thức:
- Một khi đã rời xa tôi ra khỏi chỗ này thì cũng chính là cái thằng đi bám theo váy đàn bà mà thôi.
Bàn tay Minh Kiệt một lần nữa giờ lên, nhưng anh lại hạ xuống, đưa chới với vào khoảng không. Bởi vì Hải Đường đã chiếm được một vị trí quan trọng trong tim anh. Cô như nắm giữ nửa mảnh hồn anh. Cố nén tự ái lẫn nỗi giận, niềm thương. Minh Kiệt nện mạnh gót giày đi ra cửa. Những lời lẽ thiếu tôn trọng của Hải Đường cứ nheo nhéo lên tai anh như lời kể tội.
Minh Klệt mong muốn cái không gian bao la của bầu trời bên ngoài sẽ xoa dịu trái tim anh đang nhức nhối, tổn thương.
Còn lại một mình trong gian phòng rộng lớn, thật cô đơn, Hải Đường tức tối muốn vỡ tung cả lồng ngực cô đã làm gì đến nỗi mọi người đều bỏ rơi cô. Tại sao họ lại không nể cô chứ, ít ra cũng phải sợ cô chứ.
Không, hỏ chẳng khuất phục trước cô. Bỗng chốc cô thấy đơn độc và lẻ loi vô cùng. Hải Đường gục xuống với sự hụt hẩng chợt ùa về như vây quanh lấy cô.
􀃋 􀃋 􀃋 Chống tay dưới cằm, Đằng Vân uể oải nhìn màn mưa rơi dày dặc. Tâm hồn nàng như trống trải, hoang vu.
- Vân à! Con...
- Mẹ.
- Sao buồn thiu vậy.
Đằng Vân chối nhanh:
- Con đang nghĩ xem cơn mưa thế này thì bao giờ mới tạnh.
Bà Tâm buồn so:
- Tối nay, chắc không bán được.
- Dù thế nào cũng không thể nghỉ bán đâu, mẹ ạ.
Đằng Vân nói gì thì mọi người cũng đồng ý. Cô vẫn nhìn ra ngoài. Có lẽ cô đang tránh ánh mắt u sầu của mẹ thì hơn.
Cả hai mẹ con đều im lặng nhưng lại cùng chung một nỗi lo toan. Bởi vì số tiền ít ỏi có được lại cũng sắp cạn kiệt với những ngày dài bươn chải.
Hình như ông trời động lòng nên cơn mưa cũng thưa dần và tắt hẳn. Đằng Vân tỏ ra mừng rỡ, cô đứng lên nói với mẹ:
- Trời mới mưa xong còn lạnh lẽo lắm mẹ để con đi bán một mình.
Đằng Vân nhăn nhó:
- Mẹ mà đi có nước tốn thêm tiền thuốc. Để con lo liệu được rồi mẹ ạ. mẹ ở nhà lo cho ba.
Bà Tâm nhìn con buồn bã:
- Không ngờ ba mẹ lại để cho cuộc đời con ra nông nỗi này.
Đằng Vân dứt khoát bằng giọng ráo hoảnh:
- Những gì đã qua, hãy quên đi mẹ ạ. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Miễn sao gia đình ta đoàn tụ mãi.
Đến lúc con gái bỏ cha mẹ theo chồng nữa chứ? Làm sao mà ở chung với cha mẹ mãi.
Bà Tâm vờ pha trò cho nhẹ đi bầu không khí căng thẳng. Không ngờ Đằng Vân lại tưởng chừng như có mũi dao đang chọc thủng vào tim cô. Tình yêu đầu đời của cô đã hết. Chấm dứt thật rồi ư?
Đằng Vân che giấu tâm trạng, cô với tay lấy chiếc nón lá đội lên đầu và đi nhanh ra khỏi con hẻm lầy lội chật hẹp khu cửa những người lao động cơ cực mà có lẽ... suốt cuộc đời này, nếu như cô vẫn giàu có, thì không bao giờ biết ở chốn phồn hoa đô hội lại có thể tồn tại nhưng nơi như thế này.
Lắc mạnh đầu và thở hắt ra, cô giong ruổi trên khắp nẻo đường thành phố.
Chỉ cần mong chuyện mua bán được thuận lợi, êm xuôi, để cuộc sống của ba mẹ đỡ nhọc nhằn kham khổ là được rồi.
- Ái chà! Ra đến nông nỗi này sao?
Hải Đường bỗng xuất hiện trước mắt Đằng Vân tựa như từ dưới đất chui lên giọng cô đầy khinh miệt xoi mói.
Đằng Vân không thèm đáp lại, cô cắm cúi đi mặc cho Hải Đường giễu cợt:
- Nè! Xấu hổ hay sao mà không dám nhìn người quen mà lại bỏ đi như thế?
Đằng Vân thản nhiên:
- Tùy cô nghĩ sao cũng được. Tôi không rỗi hơi để làm chuyện đó đâu.
- Bày đặt phách lối! Trả 1ời cho tao biết, Mạnh Phong ở đâu?
- Cô buồn cười quá Hải Đường. Tại sao lại hỏi tôi câu đó?
- Mày đừng có trả treo theo cái kiểu mua bán trả giá này nhé. Có phải Mạnh Phong đang sống với mày?
Đằng Vân giận dữ:
- Cô im ngay! Cô không được nói hàm hồ.
Từ khi rời khỏi nơi đó, tôi chưa hề gặp anh ta. Tùy cô. Còn tôi chẳng có gì phải giấu giếm hay phải đứng đây để đồi chối với cô cả. Thông cảm nhé!
Đằng Vân nhún vai nói rồi cắm cúi với xe hủ tíu gõ.
- Khoan đã? Cô chưa đi được đâu.
Hải Đường đưa tay chận cô lại Đằng Vân bực bội:
- Cô muốn gì?
- Nói thật đi! Mày và anh Phong dắt nhau sống ở xó xỉnh nào? Đừng để tao tìm được thì chẳng hay đâu nhé.
Tao sẽ cho mày xấu, mang nhục vì cái trò mèo mã gà đồng, giật chồng thiên hạ đó nghẹn.
Tức tối đến nghẹn lời, nhưng Đằng Vân vẫn bình tĩnh.
- Đã có chồng mà không giữ được chồng cho mình thì hẳn cô lại hạng đàn bà thế nào rồi. Lo mà xem lại bản thân mình đi.
Đằng Vân dài giọng khinh khinh làm cho Hải Đường tức tối trợn trừng:
- Mày nói gì?
- Bây giờ mau tránh ra, tôi không có thời gian rỗi rảnh, đừng làm phiền tôi nữa.
Nghiến răng, Hải Đường cất giọng the thé:
- À, con này hay nhỉ?
Đằng Vân cương quyết:
- Giờ chị muốn gì? Giữa tôi và chị cũng chẳng cần sự kiêng nể nữa đâu nhé!
Chuyện nợ nần, tôi và chị đã tính sổ lâu rồi. Giờ chị để gia đình tôi yên có được không?
- Mày sẽ không yên nếu cứ ương bướng khong nói về Mạnh Phong.
Có lẽ vì quá tức giận mà Đằng Vân mất cả bình tĩnh xưng hô lung tung:
- Chị.... cô thật là vô lý đó Hải Đường.
Nhìn Hải Đường vẫn ngang nhiên tự đắc mà chận lối đi của mình. Đằng Vân không kiềm được. Cô vung mạnh cánh tay vốn cứng cỏi vì võ nghệ, nay lại cứng cáp hơn vì sự lao động nên Hải Đường loạng choạng ngã lăn quay ra Đường.
- Muốn tìm người lạc thì hãy tự đi nhắn tin, đăng báo gì thì tùy, đừng có mà theo làm phiền tôi nữa.
Nói xong, cô nhanh tay đẩy chiếc xe hủ tíu của mình về phía trước nhưng bất thần trước mặt cô lại có một vật khác. Chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà chiếc xe du lịch lại đâm sầm vào chiếc xe của cô. Tất cả lại đổ tan nát ra Đường, một bãi chiến trường đến thảm hại, chiếc xe hủ tíu nằm chỏng chơ trên Đường. Đằng Vân quá bất ngờ, chưa kịp định thần thì chiếc xe du lịch phóng vút đi mất.
Đằng Vân ngồi sụp xuống đất, bên cô là mảnh vỡ ngổn ngang của tô chén lẫn đồ đạc lăn lông lốc đầy đường, lòng cô đau xót vô cùng. Nước mắt chứa chan đầy mi.
Không còn gì nữa cả. Nồi cơm duy nhất của gia đình cô cuối cùng cũng bị đạp đổ phương tiện để làm cho cuộc sống của gia đình vượt qua những ngày tháng khó khăn đã bị cướp mất rồi. Hình như Đằng Vân nghe rõ tiếng cười chiến thắng của Hải Đường.
Cô thất thiểu lê từng bước nặng nề về nơi trú ngụ. Lòng buồn vô hạn, Đằng Vân không biết mình phải làm gì.
Cô bước vào nhà. Trước mắt cô lại một cảnh tượng đau lòng khác. Cha mẹ đang co ro trước hiên nhà.
- Ba mẹ ơi! Xảy ra chuyện gì sao?
Bà Tâm ngân ngân lệ:
- Chủ nhà đuổi không cho chúng ta thuê nữa con à?
- Tại sao vậy?
- Vì mấy tháng, chúng ta thiếu tiền nhà rồi con ạ.
- Trời ơi!
Đằng Vân bủn rủn chân tay, ngồi sụp xuống cạnh cha mẹ với nỗi lòng xót xa tê tái trước hoàn cảnh túng quẫn mà họ lâm vào.
Ông Đằng héo hon giương đôi.mắt đau khổ và tuyệt vọng nhìn vợ con. Cơn ho kéo dài lại kéo đến làm ông phải cúi gập người chịu đựng.
Đằng Vân không kiềm nỗi xúc động nước mắt cứ lăn tròn trên má, cô để mặc cho nó tuôn rơi. Nước mắt rồi cũng làm vơi bớt nỗi đau. Đằng Vân đứng lên nhìn trừng trừng vào khoảng không mờ tối với sự cương quyết:
- Mẹ ơi! Đừng khóc nữa.
Giọng bà Tâm chua chát:
- Mẹ cũng tưởng mình không còn nước mắt để khóc rồi chớ nhưng không hiểu sao... gia đình ta rồi phải làm sao đây?
Cô khuyên nhủ mẹ:
- Mẹ đừng lo lắng quá hãy cố mà an ủi ba con. Con không tin đất rộng bao la mà nhỏ hẹp với gia đình mình. Con còn đôi bàn tay, cho dù đến sức lực cuối cùng cũng quyết không buông tay trước nghịch cảnh cay nghiệt này.
Cô cúi xuống đỡ ông Đằng đang rũ rựợi vì những cơn ho kéo dài, nói với ông:
- Chỉ cần ba mẹ đừng làm con mất ý chí. Ba có sao không? Mình đi đi ba.
Ông Đằng nhìn con gái và ho rũ ra trong tiếng kêu bi thương:
- Đi đâu hả con?
Đi đâu và về đâu Chính Đằng Vân cũng không biết được. Nhưng trong hoàn cảnh trước mắt, cô là người khỏe mạnh nhất, điều duy nhất cần làm lúc này là cô phải trấn an ba mẹ mình.
Giọng cô thoảng nhẹ:
- Rồi sẽ tính sau ba ạ. Ngay lúc này ta phải rời khỏi đây thôi.
Chợt có tiếng cười khanh khách vang lên, Hải Đường lại lần nữa xuất hiện với nụ cười khinh miệt, mỉa mai nở trên môi:
- Trời ơi! Gia đình thương gia Phúc Đằng đây sao? Ôi! Không thể nào tin được. Bây giờ bần hàn thê thảm thế này ư?
Bà Tâm nhìn Hải Đường và hỏi nhỏ:
- Cô là ai?
Cô cười nhếch môi:
- Là ai ư? Bà hỏi con gái mình đi rồi sẽ rõ. Còn cô nữa Đằng Vân cái mùi vị cơ cực, nghèo túng cô đã nếm qua như thế này ra sao nhỉ? Chắc ngọt ngào, thú vị lắm phải không?
- Hải Đường! Cô nhẫn tâm lắm. Cô ác và xấu xa vô cùng.
Trề môi, Hải Đường lớn giọng:
- Tôi có làm gì mà cô cho là nhẫn tâm, độc ác nhỉ? Chỉ mới nếm thử đủ mùi vị ngọt ngào lẫn chưa chát của cuộc đời mà đã chùn chân rồi sao? Đây chỉ là bước khởi đầu chưa kết thúc đâu. Còn dài, dài lắm. Thế sao hồi trước lúc sang giàu, cô huênh hoang lắm mà? Cô cho rằng tôi vì đồng tiền ham lợi mà ngã vào bất cứ người đàn ông nào, bây giờ...
Hải Đường lại cười to khinh khỉnh bảo:
- Bây giờ sắp đến lượt cô rồi đấy, chuẩn bị tinh thần đi?
Đằng Vân căm giận hét lên:
- Im ngay, không phải ai cũng như cô đâu Hải Đường.
- Vậy sao?
- Mặc dù từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, dù cho nghèo khổ đói rét, tôi vẫn không bán rẽ nhân phẩm của mình như cô đâu.
Hải Đường tức tối nhưng không biết làm gì. đành thách thức:
- Được, tao sẽ chống mắt lên chờ xem lời mày nói theo gió hay sẽ trở thành sự thật đây Mạnh Phong ở đâu hả, nếu mày muốn gia đình mày được yên thân.
Trước thái độ xấc xược của cô ta Đằng Vân vô cùng căm giận:
- Tôi đã nói rõ rồi, đừng có theo quấy rầy tôi nữa nghe không? Tôi và cô không có quan hệ gì cả. Ba mẹ mình đi nhanh đi.
Hải Đường cười ngạo mạn:
Cái ổ chuột tồi tàn, thối tha dơ bẩn này mà còn không có tiền để trả thì thử hỏi mong đi đâu hả? Sẵn đây, tôi nói cho mấy người biết. Tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là bài học cảnh cáo mà tao để dành cho mày đó Đằng Vân.
Đằng Vân cố giữ chặt đôi tay mình không bật vào mặt Hải Đường:
- Cô thật quá đáng và ác độc. Cô sẽ bị quả báo đó.
Hải Đường tỉnh bơ:
- Không sao, cứ chửi cho đã tức đi rồi đi cũng chưa muộn.
Trước thái độ khiêu khích của Hải Đường mọi người đều yên lặng. Hải Đường tiếp tục dài giọng châm chọc:
- Đây là tâm lý của những ai rơi vào tình trạng khủng hoảng đó. Ngoài việc chửi rủa thì cô chẳng dám làm gì tôi. Biết vì sao không? Vì cô không có tiền.
Còn tôi, tôi đang có rất nhiều, rất nhiều tiền.
Đằng Vân nạt ngang:
- Đừng có vênh mặt, lên nữa, Hải Đường cô có gì, tôi mặc kệ cô. Tôi nói lần cuối cùng đừng kiếm chuyện gây hấn với tôi nữa. Chắc chắn tôi sẽ không còn sự nhẫn nhịn nào hơn được nữa.
Hải Đường so vai lụt cổ vẻ nhạc bâng:
- Hăm dọa hay thách thức vậy. Eo ôi! Sợ quá, sợ quá Nè! Làm thử đi, đánh lộn hay chửi lộn vậy?
Như không còn sức chịu đựng được nữa bởi sự sỉ nhục và quát tháo ngày càng lớn hơn của Hải Đường và sự hiếu kỳ của những người đi đường ngày càng đông, ông Đằng ôm ngưc chặn cơn ho rồi nài nỉ:
- Tôi chẳng biết cô là ai, nhưng nãy giờ cũng quá đủ rồi, cô làm ơn tha cho chúng tôi đi. Hơn thua với những người thất thế như chúng tôi cô có được lợi gì.
Vả lại như vậy không đáng mặt quân tử.
Hải Đường chanh chua:
- Xảy ra cơ sự này cũng tại các người thôi. Đừng có trách trời.
- Cô nói sao? - Bà Tâm không hiểu.
Hải Đường hắng giọng:
- Các ông bà bảo con gái mình ngoan ngoãn về hầu hạ tôi đi rồi tôi sẽ ban phước cho mà có một chỗ nương thân. Chớ tình cảnh này tôi nghĩ gầm cầu, xó chợ cũng chưa chắc có.
- Có chết tôi cũng không xíu biểu điều đó.
Ông Đằng khoát tay bảo Đằng Vân:
- Chúng ta đi thôi!
Hải Đường khoanh tay cười khẩy:
- Vậy thì cứ đùm túm nhau mà chết, chết đói, chết rét, chết rũ cũng chẳng có con quạ nào bươi. Đừng bảo sao tôi không nói trước.
Đằng Vân nóng nãy túm lấy Hải Đường:
- Mất dạy!
Nhưng bà Tâm vội can con gái:
- Với hạng người như cô ta con không cần phải làm thế đâu Vân!
Anh mắt Đằng Vân long lên một thoáng vì quá uất ức rồi cụp xuống với vẻ cam chịu. Bởi hơn ai hết cô biết không nên làm to chuyện vào lúc này. Tấm thân cô, cô không kể chỉ thương cho cha mẹ không ai chăm sóc.
May sao một chiếc taxi vừa trờ tới, không cần suy nghĩ, Đằng Vân vẫy tay:
- Ba mẹ! Mình đi ngay đi!
- Không được bỏ đi!
Hải Đường chồm tới cố giữ lấy nhưng Đằng Vân đã nhanh như sóc. Với cái rút chân thật nhanh, cô chui vào xe đóng sầm cửa lại ngay.
Chiếc xe lao đi, bỏ lại bên đường Hải Đường té nằm dài kèm theo tiếng chửi không ngớt.
Chiếc xe mặc nhiên chạy mãi mà không một ai để ý đến bởi mỗi người đều lo đeo đuổi một tâm trạng riêng.
Đằng Vân lên tiếng, khi thấy chiếc xe cứ chạy mãi không dừng lại:
- Bác tài ơi! Xe đi đâu...
Cô chợt giật mình vl nhận ra vị tài xế đang vô lăng kia rất quen.
- Tại sao là ông hả? Mau dừng xe lại ngay! Các người lại toa râp điều gì nữa đây.
Kéo lại chiếc nón trên đầu, ông Sơn chậm rãi:
- Cô cứ ngồi yên, tôi không hại cô đâu mà sợ.
Đằng Vân mím môi:
- Tôi chẳng có cơ sở gì để tin ông cả.
Nói rồi cô đập mạnh tay vào cửa xe mà hét.
Thành phố đã lùi xa, chỉ còn lại sự trống vắng của cả một vùng ngơại ô yên ả, vắng teo. Thấp thoáng lẻ loi những ánh đèn nhỏ cô lẻ. Chiếc xe vẫn bon bon chạy trên đường, Đằng Vân chồm lên:
- ông có dừng lại không?
Ông Sơn từ tốn:
- Tôi nói rồi, có việc gì tới nơi cô sẽ rõ thôi. Ông Đằng! Ông khuyên cô ấy ngồi yên một chỗ cho tôi nhờ giùm đi!
Ông Đằng không dám cãi:
- Hãy nghe lời ông ta nói đi Đằng Vân ạ. Ba mẹ chẳng màng điều gì nữa đâu.
Lời cha, cô không dám cãi, nhưng sự ấm ức trong lòng vẫn gia tăng. Cô nói vu vơ:
- Bọn họ đều là người của nhau đấy, ba đừng tin mà sai lầm.
Ông Sơn nhíu mày:
- Có những chuyện cô không hiểu đâu.
- Làm sao tôi hiểu khi mọi việc xảy ra trước mắt quá nhiều.
- Nhưng còn nhiều uẩn khúc, có những việc không thể nói ra một lúc nhưng có một điều tôi nói ra trước tiên là tôi luôn kịp thời ở cạnh cô!
- Để làm gì? Thật ư?
Ông Sơn gật nhẹ:
- Vào cái đêm cô ngủ thiếp ngoài hốc đá nơi bãi biển...
Đằng Vân ngạc nhiên tròn mắt:
- Ông nói sao? là ông ư?
- Theo cô là ai hả?
- Thì ra... hèn gì... nhưng sao ông lại...
Rồi như sực nhớ điều gì, Đằng Vân lục lại túi hành lý:
- Tôi cứ nghĩ mãi về món đồ ai đó đã để lại bên mình nhưng vẫn chưa hề đụng đến, phải của ông để lại không?
Ông Sơn không trả lời. Sự im lặng của ông và lời Đằng Vân vừa nói khiến hai ông bà Đằng bất ngờ họ không hiểu gì cả. Hai người cùng liếc nhìn chiếc hộp hình chữ nhật trong tay con gái, có vẻ gỉ sét theo thời gian...
Riêng ông sơn không nói gì thêm, đôi mắt già nua của ông nhìn chăm chú về phía trước. Cảnh vậy như lùi dần qua khưng cửa kiếng của xe khá lâu, ông mới thở dài trầm tư nói:
- Ở góc trai chiếc hộp có cẩn nổi hình một con chim đang sài cánh bay đầu hướng về Nam. Còn mặt dưới chiệc hộp là hai chữ tàu biển hiện ''Song hỉ''. Cô có nhận thấy những điều đó trên chiếc hộp không?
Đằng Vân bối rối:
- Quả tình... tôi không có nhìn hay đụng đến nó.
Ông Sơn nheo mắt:
- Vậy, cô không hề mở ra ư?
Đằng Vân giận dữ:
- Ông cho tôi là loại người như thế nào hả, ông Sơn?
- Xin lỗi, tôi không có ác ý.
- Thôi bỏ qua đi. Dù sao người cảm ơn! hay xin lỗi gì cũng là tôi cả. Đêm ấy nếu ông không cứu có lẽ tôi đã chết cóng ngoài bãi biển rồi cũng nên.
Ông Sơn xuề xòa:
- Không nên quan trọng hóa vấn đề đó. Trước tai nạn của người khác thì chẳng ai có thể làm ngơ, huống hồ... cô cũng là người do tôi...
Đằng Vân sũng buồn:
- Đừng nhắc những chuyện đau lòng nữa ông Sơn.
- Tôi.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cắt lời ông Sơn:
- À phải! Còn số tiền Thú thật túng cùng quá nên buộc lòng tôi phải sử dụng nó. Tôi sẽ cố làm để sau này hoàn trả lại cho ông.
Giọng ông trở nên xa xôi:
- Nói chung những chuyện đó đều không phải do chủ ý của một mình tôi đâu.
Đằng Vân nhổm lên:
- Hả? Ông nói sao? ý của ông muốn nói là của...
- Mạnh Phong đó.
Đằng Vân ngạc nhiên tột độ:
- Thật không? Ông không gạt tôi chứ.
Ông Sơn lẳng lặng gât đầu.
Đằng Vân lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Lúc ấy tôi quả tình không còn hồn vía nào nữa. Thoát được bọn "quỷ râu xanh" ấy tôi chạy như ma đuổi, chạy như chưa từng được chạy, để rồi nhảy phắt lên xe mà chẳng biết chiếc xe đó chạy đi đâu nữa là.
- Tôi biết... cô rất sợ.
Giọng ông Sơn đăm chiêu thoảng nhẹ. Ông bà Đằng nãy giờ lặng lẽ ngồi im nghe cuộc trao đổi giữa ông Sơn và con gái. Bây giờ ông Đằng lên tiếng:
- Hình như ông có câu chuyện hay điều gì muốn che giấu chúng tôi?
Đằng Vân cảm thấy như vậy, cô đồng tình:
- Phải đó ông Sơn. Tôi vốn không thích tò mò chuyện của người khác, nhưng thái độ của ông bắt buộc người khác cũng phải cho là như thế?
Ông Sơn trầm giọng:
- Tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng có lẽ cô nên chuẩn bị tâm lý để đón nhận một tin xấu.
Đằng Vân lo âu hỏi dồn:
- Xấu ư? Là chuyện gì vậy. Tại sao tôi lại phải đón nhận? ông làm tôi sốt ruột vô cùng.
Ngay lúc ấy chiếc xe đỗ xịch lại cạnh bờ rào kín cổng cao tường:
- Mạnh phong! Cậu ấy... đã...đã.
Thái độ ấp úng của ông Sơn càng khiến Đằng Vân rối rắm. Cô có cảm giác tim như sắp ngừng đập. Cô nhào tới muốn chụp lấy vai ông Sơn mà lắc:
- Anh ấy thế nào rồi hả? Có phải có chuyện gì xảy ra?
Linh tính như báo trước cho Đằng Vân một điều kinh khủng nhất sẽ xảy ra.
Ông Sơn ngập ngừng:
- Tôi cố ý đưa cô về đây là để thấy Mạnh Phong một lần. Vì xả thân cứu cô đêm ấy nó đã bị tai nạn.
- Trơi ơi!
Đằng Vân thất không nổi nên lời.
Ông Sơn vẫn đều giọng:
- Đêm đó trong lúc giải vây cho cô thoát khỏi bọn côn đồ, Mạnh Phong không may té ngã, đầu va mạnh vào đá đến nỗi chấn thương vùng mắt. Đôi mắt ấy không còn nhìn thấy.
Tâm trạng của Mạnh Phong bây giờ thê thảm lắm. Tôi không cam lòng nhìn vào nó.
Ông Sơn dừng lại cố trấn tĩnh cơn xúc động.
Đằng Vân gục đầu vào đôi tay, nước mắt cứ tuôn dài theo dòng thương cảm.
Sao đời cô lại khổ thế Vân chẳng biết trách ai?
Trong xe chùng xuống cái không khí trầm mặc thương xót, chẳng ai dám nói gì.
- Tôi phải gặp anh ấy.
- Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý.
- Tôi biết.
Ông Sơn tiếp tục:
- Hiện tại, Mạnh Phong không muốn tiếp bất cứ ai. Cho nên cô không được làm điều gì khi tôi chưa hướng dẫn.
- Vâng.
Nhưng ông Sơn chưa nói hết câu đã phải cau mày nghi ngờ khi nhìn vào bên trong đang có ánh đèn sáng hắt ra:
- Ai vậy kìa?
Ông lẩm bẩm tự hỏi để rồi khi ông chưa có câu trả lời hay thời gian suy nghĩ thì thấy bóng dáng Minh Kiệt. Họ đi vào nhà. Anh ta lên tiếng:
- Xin chào mọi người.
Đằng Vân suýt bật ngữa. Ông Sơn thắc mắc đến nỗi ấp úng:
- Minh Kiệt! Sao cậu lại...
Quay sang Đằng Vân, anh ta vồn vã.
- Dù sao cũng quen biết cả, có gì vào trong này hãy nói. Đằng Vân!
Cô vẫn khỏe chư?
- Vâng, cảm ơn!
Đằng Vân trả lời với một thái độ dửng dưng không biểu lộ điều gì cả. Bước nhanh vào phòng khác, cô chựng lại ngay khi thấy Hải Đường đang ngồi chệm chệ trên chiếc ghế bọc nhung mà phì phà điếu thuốc.
Đằng Vân tròn mắt giận dữ. Cô nhìn ông Sơn trách cứ.
- Tại sao ông lại gạt tôi chứ. Ông không thấy mình làm thế là quá đáng hay sao? Tôi đã ngây thơ một lần nữa tin ông!
Ông Sơn phân bua:
- Cô Vân! hãy nghe tôi nói. Tôi thật sự không rõ vì sao hai người này lại biết chỗ và họ đến đây với mục đích gì?
Minh Klệt cười nửa miệng:
- Quả đất vốn tròn, tan hợp là lẽ thường tình. Có gì mà cô phải bận tâm thắc mắc vậy Đằng Vân.
Hải Đường lạnh lùng xen vào:
- Còn tôi dĩ nhiên là không kiếm cô đâu, chỉ có điều xui cho cô là nơi nào có Mạnh Phong thì sẽ có tôi đó. Còn bây giờ hãy mau giao trả lại vật gia bảo của dòng họ Chu lại cho tôi. Tôi không ngờ cô hèn hạ đi đánh cắp đồ người khác.
Ông bà Đằng thật sự ngơ ngác:
- Nè! Cô vừa nói gì vậy?
Hải Đường chanh chua lớn giọng:
- Tôi nói con gái ông là phường ăn cắp. Chính cô ta đang nắm giữ gia phả và di chúc của dòng họ Chu của tôi đó.
Đằng Vân hét lên:
- Láo? Các người đừng quá hàm hồ nghe chưa?
Hải Đường bước tới đưa tay ra hiệu cho Minh Kiệt:
- Tôi có bằng chứng đó. Anh Kiệt! Mau nói ra đi, thử xem họ gục mặt đến cỡ nào!
Minh Kiệt nhìn ông Sơn bối rối:
- Mong bác đừng trách cháu. Cháu cũng vì quá yêu Hải Đường nên buột lòng...
Ông Sơn trừng mắt:
- Buột lòng trở thành vô liêm sỉ chứ gì? Thì ra chính cậu đã đưa Hải Đường đến chỗ này. Cậu đã làm tôi thất vọng quá Minh Kiệt.
Hải Đường vênh váo:
- Ông đừng có vòng vo. Minh Kiệt đối với tôi tốt hơn ông nhiều. Dù gì tôi cũng là máu thịt của ông vậy mà ông có giúp gì cho tôi đâu. Tôi vô tình cũng là do ông bạc nghĩa trước thôi, ông chú ạ.
Nén giận ông Sơn nhìn Hải Đường trừng trừng. Cái nhìn bốc lửa:
- Hỗn xược và quá đáng. Trời sẽ trừng phạt mày đó Hải Đường.
Hải Đường bật cười mặt chuỗi dài:
- Ha... ha... ha... Ê, ông già kia!
Ông không có cái quyền mắng chửi tôi đâu nhé, khôn hồn thì đừng có quá đáng. Tôi chưa hề biết nể nang ai đâu.
- Vậy hả?
Hải Đường, vừa nói vừa sấn tới, dáng điệu cô thật hung dữ. Minh Klệt vội can:
- Đừng hỗn hào như thế Hải Đường!
Dù gì bác Sơn cũng có một vai trò, một địa vị đối với em.
Giọng Hải Đường đanh gỏn:
- Tôi mãi mãi không bao giờ có một ông chú, ông bác nào như thế đâu.
Ông Sơn tức đến nỗi muốn uất nghẹn ông quát lên:
- Được. Vậy thì hãy rời khỏi nơi đây ngay. Hãy cút xéo đi!
Nói xong ông lảo đảo ngồi tựa vào ghế vẻ mặt khổ sở đau đớn lẫn cam chịu.
Hải Đường vẫn lì lợm:
- Khỏi đuổi. Tôi chả thích ở nơi này chút nào. Tôi chi đến đây để lấy lại đồ vật của mình bị người khác tước đoạt. Đằng Vân? Mày hãy giao cái hộp sắt ra đây.
Đằng Vân nói lớn:
- Tôi không có lấy gì cả.
- Không mày thì ai?
- Làm sao tôi biết.
- Nhưng tao biết là mày đó.
Hải Đường chồm nhanh tới định tát tay Đằng Vân. Nhưng cô quên mất một điều mình đang đứng trước mặt ai. Cho nên chỉ một cái xoay nhẹ người sự việc diễn ra như chớp mắt, Hải Đường đã ngã nằm dài dưới nền gạch đau đớn.
Minh Kiệt lo lắng:
- Hải Đường! Có sao không em? Còn Đằng Vân sao cô mạnh tay quá vậy hả?
Đằng Vân phủi tay:
- Do cô ta thôi. Còn bây giờ tôi quá chán trước những trò do các người bày ra lắm rồi.
Hải Đường lại bật dậy cô ta hùng hổ lồng lộn lên như con thú bị thương hết la hét chửi mắng lại tru tréo như mấy mụ chợ trời.
ông Sơn vô cùng bất nhẫn:
- Đến nước này, tôi không còn gì phải che giấu sự thật.
Minh Klệt lo lắng đưa mắt nhìn ông:
- Bác Sơn. Hãy nguôi giận! Cháu xin bác...Hải Đường là...
Giọng ông Sơn như da diết, thảm não bởi lòng hối hận:
- Đừng cản tôi nữa. Cậu không có quyền hạn gì cả. Giá như chết được có lẽ sẽ dễ chịu và nhẹ nhõm hơn. Với sự giày vò triền miên của một kiếp người sống bất nhân bất nghĩa, chỉ vì đứa con khốn kiếp này.
Hải Đường lắp bắp:
- Ông...ông nói gì?
Minh Kiệt khuyên can cô không kịp:
- Tôi mặc kệ và không nghe ông nói gì đâu. Các người hãy đợi đấy.
Cô toan bỏ đi nhưng ông Sơn gằn giọng:
- Mày ngồi xuống đó và không được đi đâu hết.
Rồi ông Sơn sà xuống bên ông Đằng nghẹn ngào đau xót.
- Tất cả đều do tôi gây ra. Tội lỗi rất lớn.
Ông Đằng chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng xen vào:
- Ông Sơn! Có gì từ từ bình tĩnh nói...
- Nhưng lần này, mọi tội lỗi đều do tôi cố ý làm ra. Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp.
Ông Sơn thở dốc:
- Nhìn Mạnh Phong rơi vào tình trạng của con người nửa điên nửa dại, sống cũng như chết thì lòng dạ tôi không còn nghĩ đến chuyện gì nữa. Tôi là kẻ xấu xa, đáng chết mà.
Ông cứ lặp đi lặp lại những lời tự trách thân trách phận rồi tự tay đánh thùm thụp vào lòng mình khiến Đằng Vân thấy phải đau lòng. Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ ông:
- Điều gì nếu nói ra được mà nhẹ lònh thanh thản thì ông nên giải bày. Còn không tiện thì thôi, đừng nên tự dày vò mình nữa.
- Tôi đáng khinh, tôi khốn nạn lắm cô không hiểu đâu.
Đằng Vân gật gù:
- Đúng là nãy giờ ông nói lung tung tôi nghe mà chẳng hiểu gì hết.
Ông Sơn rên lên:
- Tôi hèn hạ lắm. Cô đừng khuyên tôi nữa.
Tôi đáng bị nguyền rủa lắm.
Ông Sơn lại đấm vào ngưc và tự xỉ vả, tự nguyên rủa mình nói như van xin với Đằng Vân:
- Xin hãy mở chiếc hộp sắt kia ra đi!
Đằng Vân đứng lên đi về phía túi hành lý nhưng cô bỗng kêu lên thảng thốt:
- Được! Chờ tôi lấy... Ô kìa? Hải Đường! Cô bỏ lại ngay. Cô không kịp lấy.
Ông Sơn kịp thấy cũng lao chạy ngay theo bóng Hải Đường.
° ° °
Cài điếu thuốc lên môi, Minh Kiệt ngồi trầm tư khá lâu rồi thở dài thườn thượt. Anh nhìn Đằng Vân với đôi mắt kẻ phạm tội, đang cầu xin được tha thứ.
Cái phòng khách vốn ê đã quá yên ắng với không gian về đêm sâu lắng, giờ càng lặng lẽ hơn. Đôi mày sậm càng cau lại lộ những Đường nhăn như những dấu ấn thời gian. Giọng đều đều, anh đưa ngược mọi người có mặt ở đây trở về khoảng thời gian nửa năm về trước. Ngày mà Hải Đường từ chối làm vợ người gù xấu xí. Cô tưởng tượng Đằng Vân sẽ kinh khiếp khi phải âu yếm săn sóc người đó cho nên cô vội say men chiến thắng.
Nhưng khi biết được chàng gù kia chỉ là một kẻ bá võ mà ông Sơn đem vào thay thế địa vị con ông chủ lúc đó Hải Đường đã bật khóc.
Những giọt nước mắt tuôn rơi ướt đẫm cả bờ vai Minh Kiệt, giọng cô thật thống thiết:
- Anh giúp em đi Minh Kiệt. Em không can tâm để Đằng Vân hưởng mọi thứ trên đời. Tại sao, tại sao ông trời lại nữ bất công với em mãi.
Minh Kiệt đùa:
- Địa vị của em do em bỏ cuộc mà thôi.
- Ai ngờ ông Sơn thâm độc như vậy chứ. Vả lại một con người tật nguyền đáng ghê tởm như vậy sao bảo em gọi là chồng thế nào chứ?
Minh Kiệt an ủi:
- Sống ở trên đời, mỗi người đều có một số phận đặt để cả có muốn thay đổi cũng không được. Nếu số đã vậy thì ta nên chấp nhận vậy đi.
Hải Đường lắc đầu:
- Không, em không muốn điều đó. Nếu mai này Đằng Vân biết sự thật người gù ấy chỉ là một cáu xác dật dờ chờ chết mà ông Sơn cố đem từ Đà Lạt về để thay thế con trai ông Phan, chủ ngôi biệt thự kia chính là Mạnh phong thì sự việc sẽ ra sao hai người là người yêu của Hải Đường cứ kể lể dai dắng, hết khóc lại than. Nhưng cô không để ý đến góc tối ngội biệt thự cớ đôi mắt của người cha đang xót thương cho đứa con gái ruột của mình.
Lòng thương con đã khiến ông Sơn mù quáng quay trở về phòng mình, ông lôi ra một chiếc hộp nhỏ và cứ tần ngần với những thứ đồ đựng trong ấy.
Thở dài liên tục với những điếu thuốc thi đua nhau gắn lên môi, ông Sơn ngồi bất động. Hình ảnh xa xưa chợt ùa về từ trong tiềm thức tưởng đã ngủ yên...
- Minh Kiệt chạy ùa vào như một con lốc:
- Bác Sơn ơi!
Ông Sơn lúng túng vì không kịp thu dọn mớ kỷ niệm xưa.
- Sao cậu tới đây?
Ông Sơn cau mày khó chịu khi thấy Minh Kiệt chăm chú đọc nhanh tờ giấy trên bàn. Ông Sơn tái mặt:
- Cậu đi ra ngay.
Minh Kiệt sững sờ:
Ông...Tại sao thế? Hải Đường là con của ông ư?
Ông Sơn càng lúng túng hơn:
- Cậu nói lung tung gì thế? Tôi bảo ra ngay mà!
Một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu Minh Kiệt. Không thèm nói gì thêm nhưng thái độ anh tỏ ra rất bình tĩnh. Minh Kiệt còn thong thả rót cho mình một tách trà rồi uống tưng ngụm nho như đang tìm cho mình cảm giác ''thư uống trà vậy".
- Minh Kiệt à? Cậu đi ra dùm đi. Tôi không được khoẻ, không thể trò chuyện cừng cậu.
Minh Kiệt khó chịu:
- Tôi không cần trò chuyện mà chỉ cần thương lượng với ông một điều rồi ra ngay.
Ông Sơn nhíu mày:
- Thương lượng à? Việc gì chứ?
Ông Sơn thoáng nghi ngờ qua ánh mắt của Minh Kiệt ông thấy ông ta không thật, nhưng ông lấy lại vẻ nghiêm khắc vốn có và lấy lại cả tư thế bình tĩnh xem như không có việc gì xảy ra:
- Cậu đừng rắc rối và làm phiền tôi nữa.
Minh kiệt vào thẳng vấn đề:
- Ông đừng trốn tránh sự thật nữa. Thật ra, tình cha con sâu nặng lắm, vì lý do gì mà ông không chịu nhận Hải Đường?
- Cậu.
- Bất cứ vì hoàn cảnh gì cũng không thể vứt con một cách tàn nhẫn như vậy.
Ông sống mà không bị lương tâm cắn rứt sao, ông Sơn?
- Tôi... tôi...
Ông Sơn gục mặt vào đôi tay với nỗi đau bất tận luôn đeo bám triền miên suốt ngần ấy năm trời nay. Minh Kiệt tôn trọng ngồi yên chờ đợi bởi vì anh đoán được ông Sơn đang có nỗi đau riêng khó tâm sự cùng ai, nên cứ ôm lấy trong lòng.
Mấy phút trôi qua mà cả hai vẫn yên lặng, không nói thêm điều gì. Khá lâu, ông Sơn run run nức nở, giọng nghẹn ngào xúc động, ông nói như tự biện hộ cho mình:
- Thật ra, tôi nào biết đứa con gái đó là con ruột của mình đâu.
- Tại sao?
- Tôi...tôi...
Giọng Minh Kiệt hơi khiếm nhã:
- Nếu biết, có lẽ ông đã sắp đặt vai diễn tốt đẹp hơn chọ Hải Đường rồi phải không?
Ông Sơn lừ mắt nhìn anh:
- Minh Kiệt, cậu làm ơn đừng có chỉ trích tôi được không?
Giọng ông Sơn càng lúc càng bồi hồi đau xót lẫn than thờ như lời tâm sự khi gặp được bạn cố tri. Cái khoảng cách già trẻ giữa ông và Minh Kiệt phút chốc đã tan biến đi và đổi lại là một sự cảm thông, chia sẻ trước nỗi đau vô hạn của ông.
Minh Kiệt nhìn ông bằng tia mắt ấm áp hơn:
- Cháu hiểu, bác ạ. không ngờ trên đời này lại có lắm nỗi đau khác nhau mà con người phải gánh chịu.
Nghe Minh Kiệt nói thế, ông Sơn gật gù:
- Mỗi con người, ai cũng phạm những sai lầm khác nhau.
Ông Sơn cất giọng bi ai lẫn cay đắng đến não lòng người nghe:
- Ngày trước, tôi nghèo khổ lắm cậu ạ. Là con trai của người đàn bà nghèo khổ, mưu sinh bằng nghề buôn gánh bán bưng. Hàng ngày bà ấy phải rong đuổi đi qua biết bao góc phố, và cũng đã gặp được bìết bao nghịch cảnh trong cuộc sống hàng ngày.
Rồi thời gian đần trôi cũng làm cho cậu nhóc chạy lon ton bên gánh hàng rong của mẹ trở thành một anh con trai vóc vẻ thông minh và khôi ngô tuấn tú, ai thấy cũng thương cũng mến cả.
Thế rồi, một dịp tình cờ, ông chủ ngôi biệt thự giàu có sang cả, nhưng lại có tấm lòng nhân hậu vô cùng, thấy cảnh mẹ góa con côi cơ cức vất vả đã mang chúng tôi về giúp đỡ tận tình và cho ở trong ngôi nhà sau. Người đàn bà hàng rong trở thành người ở, còn cậu con trai cũng được cho tiếp tục học hành và phụ việc ở hãng buôn của ông chủ.
Những ngày dài chung một mái gia đình, vào ra gặp mặt, tình cảm đã phát sinh tự lúc nào không biết giữa cậu con trai và cô tiểu thư khuê các.
- Ông yêu con gái ông chủ nọ hả?
Chờ đợi căng thẳng quá Minh Kiệt hỏi một câu hết sức thừa thải:
Song, ông Sơn cũng gật nhẹ:
- Phải.
Cuộc tình lén lút ấy đã kết nhụy đơm hoa ngoài ý muốn. Cái thai ba tháng cứ lớn dần. Sự việc đổ bể... Như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, ông chủ quá hụt hẫng vì mất danh dự, nhục nhã bởi đứa con gái yêu, ông ấy tức giận mạt sát, chửi rủa, xua đuổi mẹ con tôi thậm tệ.
Mẹ tôi vì xấu hổ, uất ức trước hành động ngu dại, nông nổi của con trai mà lâm con bệnh nặng. Bà ấy đã ra đời trong sự hối hận lẫn tức giận. Và tôi cũng ân hận triền miên vì ánh mắt mở trân trối của mẹ lúc lâm chung.
Ông Sơn lại nấc lên nghẹn ngào. Minh Kiệt tỏ ra thông cảm hay đúng hơn bởi sự tò mò về câu chuyện như thôi thúc anh nôn nóng:
- Rồi sau đó, mọi việc như thế nào hả ông?
Giọng ông Sơn vẫn đều đều:
Tôi đau khổ và hối hận vì đã để sự việc không nên ấy xảy ra ái tình chẳng qua là bể khổ. Tôi đã làm nhục nhã thanh danh của vị ân nhân mà còn hoen ố cả thanh danh, phẩm giá của cô tiểu thư họ Trần ấy.
Minh Kiệt như hiểu nỗi lòng của ông Sơn, anh chống hai tay đỡ lấy cằm im lặng.
Ông Sơn cất lời thống thiết:
- Sai lầm này nối tiếp sai lầm khác cậu có biết không Minh Kiệt?
Minh Kiệt ngơ ngác:
- Sao ạ?
Anh muốn trả lời:
Làm sao tôi biết ạ nhưng anh đang tôn trọng nỗi đau của ông Sơn nên không thể bỡn cợt. Anh nói nhỏ:
- Có lẽ ông chủ nọ thương con mà tha thứ cho ông chăng?
Ông Sơn lắc đầu thở hắt ra:
- Không như cậu nghĩ đâu. Trái lại tất cả đều đổ vỡ. Tôi phải lang bạt kể từ đó, còn cô gái phải ''mua chồng'' để làm bức bình phong che tiếng xấu cho gia đình.
- Trời đất! Sao mà khổ như vậy?
- Chưa đâu cậu ạ. Anh chồng hờ này nhận ở gia đình vợ một số tiền và khoản tài sản khá lớn để bù đắp vào sự thất tiết của vợ.
Minh Kiệt chép miệng thở ra:
- Ông ta xem ra có món lời rồi.
Ông Sơn nhìn mông lung ra bên ngoài giọng vẫn đều đều:
- Nhưng lòng dạ con người vốn có túi tham không đáy mà.
Minh Kiệt nôn nao nhìn ông:
- Ông ta làm gì hở ông?
- Anh chồng hờ đó ra sức vời vĩnh moi tiền với bất kỳ thủ đoạn lẫn điều kiện, khiến ông chủ không còn đủ sức kiên nhẫn, chịu đựng đến nỗi bỏ mặt đứa con gái trôi nỗi giữa cuộc đời đầy sóng gió.
Minh Kiệt chờ cho ông Sơn kể xong, anh chép miệng ra chiều cảm thông anh cất lời:
- Không ngờ hoàn cảnh ông bà ấy lại bi thương như thế?
Anh lại ngồi yên chờ nghe ông Sơn kể nết câu chuyện:
- Tất cả mọi chuyện, tôi cũng chỉ được một người quen với cha cô ấy trước đậy kể lại thôi.
- Vậy anh chồng của bà ấy ở đâu?
- Nghe đâu anh chồng kia đã chết rồi, chết vì nghiện ngập lẫn rượu chè.
- Thế à? Còn bà ấy và đứa con ở đâu?
- Đứa con gái với cái tên Hoài Hận đã được đem vào cô nhi viện. Để rồi sau này chính hai mẹ con lại thất lạc nhau...
Câu chuyện Minh Kiệt vừa kể đã hết từ lâu mà Đằng Vân còn nghe vấn vương bao nỗi hoài cảm trong lòng. Cô không biết mình làm gì. Ngẩn ngơ trong suy nghĩ cô hỏi:
- Đứa bé gái ấy chính là... Hải Đường bây giờ phải không?
Đằng Vân thấy bà Tâm thất sắc nhưng cô lại bỏ qua vì hỏi thêm Minh Kiệt:
- Và ông sơn chính là...
- Đúng vậy.
Ông Đằng cũng chen vào:
- Hải Đường biết không?
Minh Kiệt lắc đầu, buồn bã:
- Không ạ. Hải Đường chir biết ổng Sơn là chú theo lời tự giới thiệu của ông thôi.
- Tại sao cậu không nói?
Minh Kiệt cắn môi suy nghĩ. Anh nói nhỏ:
- Lúc đầu gặp tôi và Hải Đường, ông chỉ nhận biết điều gì có. Tất cả chỉ là vô tình và hình như ông trời có ý sắp đặt sẵn cho họ gặp lại nhau và chính vì ông không biết Hải Đường là con gái mình nên mới có sự chuẩn bị thân phận của Hải Đường cho ông chủ họ Phan.
- Vậy à?
Ông Đằng gật gù, dường như ông hiểu một phần câu chuyện.
Minh Kiệt nói tiếp câu chuyện bị bỏ lửng:
Minh Kiệt trầm tĩnh:
Mọi dấu vết đều có thể tự tạo ra được, cô Đằng Vân ạ.
Đằng Vân lại nhổm lên ngạc nhiên:
- Hả? Vậy là do...
Lẳng lặng gật đầu, Minh Kiệt trầm ngâm nói tiếp:
- Tôi và ông Sơn cố ý sắp xếp khi ông Sơn nhận biết Hải Đường chính là đứa bé ở trại mồ côi với cái tên là Hoài Hận:
Quá bất ngờ, Đằng Vân đứng bật dậy nói như hét:
- Quả thật tôi không thể ngờ trên đời này đầy rẫy những lọc lừa gian dối như thế. Các người thật quá đáng. Những chuyện tày đình như vậy mà cũng dám nhúng tay vào làm cho được.
- Xin cô, hiểu cho tôi, vì quá yêu Hải Đường nên tôi đã sai lầm.
- Điều này tôi cũng chỉ biết mập mờ thôi khi ông Sơn tung tiền ra mướn tôi và Hải Đường vào vai diễn ở ngôi nhà ông Phan.
- Tại sao anh lại nhận lời hả?
Minh kiệt đưa tay ra hiệu cho Đằng Vân ngừng lại để anh nói cho hết lời:
- Cô đừng nôn nóng, nghe tôi kể tiếp đây. Lúc đó ông Sơn chỉ mượn danh ông Phan để lợi dụng thương trường mà đánh gục ông Đằng. Chủ yếu là ông ấy muốn đánh gục tình địch của mình và nhất là muốn đày đọa cô con gái hóng hách kênh kiệu của ông ấy. Vì ông Sơn cứ nghĩ rằng cô là con ruột của ông bà Đằng đây.
- Anh vừa nói gì vậy Minh Kiệt?
Anh ngừng lại khi thấy Đằng Vân trố mắt nhìn mình một cách lạ lùng và thảng thốt. Anh nhìn nhanh về phía ông bà Đằng như để tìm kiếm một điều gì đó ở nơi họ rồi khẽ khàng nói tiếp:
- Và cũng theo lời ông Sơn, người con gái của ông chủ Chu không ai khác hơn là... cô đó Đằng Vân ạ.
Một lần nữa Đằng Vân cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Cô sửng sốt kể cả ông bà Đằng. Họ tròn mắt nhìn Mình Kiệt:
- Tôi? Tại sao lại là tôi hả?
Đằng vân lắp bắp:
- Tôi... tôi đâu có dấu vết ấy. Hơn nữa đây là ba mẹ tôi và mẹ tôi đâu có cái tên quyền quý Tôn Nữ Kim Ngân mà mẹ anh Phong đề cập đâu. Có lẽ ông Sơn lại muốn bày trò gì nữa đây. Ông ấy đã vo tròn, bóp méo thêm về cậu chuyện nào đó. Tôi sợ lắm và không tin các người nữa đâu.
Minh Kiệt nhăn nhó:
- Cô...tại sao lại không tin một sự thật bấy lâu nay bị đánh lừa chứ. Hãy hỏi ông bà Đằng cô sẽ rõ.
Đằng Vân bắt đầu nghi ngờ tất cả. Cô quay sang cha mẹ và lay nhẹ vai hai người:
- Ba mẹ! Xin hãy nói rõ về lai lịch của con đi. Con không phải là đứa con gái họ Chu lưu lạc trôi nỗi đó chứ. Hãy nói giùm con đi.
Càng nói, giọng Đằng Vân càng bối rối vô cùng. Cô không che dấu nỗi sự nghi vấn đang càng ngày càng gia tăng, nhất là khi cô bắt gặp ánh mắt cau lại đầy khó xử của ba mẹ mình, cô giục họ:
- Sao? Ba mẹ trả lời giùm con đi. Con rất muốn biết sự thật, đừng để họ gạt chúng ta mãi như vậy.
Lời giục của Đằng vân chỉ khiến cho ông bà Đằng im lặng thêm. Và cô nghe họ đang cố dồn nén tiếng thở dài nhưng nó vẫn bật ra buồn buồn.
Hình như mọi người đang che dấu một điều gì đó Đằng Vân lo lắng, sợ hãi.
Thật lâu, ông Đằng mới từ tốn nói, giọng ông đầy xúc động. Một cử chỉ hiếm thấy ở người đàn ông sừng sỏ trên chốn thương trường này:
- Đằng Vân ơi! Lời của cậu Minh Kiệt đây...con có tin không?
Đằng Vân kêu lên đau khổ:
- Không...con không tin, nhưng ba mẹ nói đi!
Ông Đằng khẽ thở hắt ra:
- Nhưng rất tiếc... nó là sự thật đó con ơi!
Đằng Vân mở to mắt nhìn ông thảng thốt, cô hét lớn:
- Ba mẹ.... nói dối con phải không?
Bà Tâm kiềm vai cô rồi thở hắt ra:
- Ba con nói thật đó Đằng Vân ạ. Mẹ đã xin con theo một lời gởi gắm của một người bạn, nhưng thật sự mẹ không biết rõ thân phận của con.
Đằng Vân qua con bàng hoàng, cô ôm lấy mặt kêu gào mặc cho những giòng lệ nóng cứ tuôn ra như suối chảy đầy trên má:
- Thì ra... con chỉ là con nuôi ư? Trời ơi!
Bà Tâm xác nhận lần nữa:
- Phải, con ạ. Nhưng người bạn của mẹ tên Thảo, mẹ không biết ai tên là Tôn Nữ Kim Ngân nào cả. Sự thật này, mẹ đã cố tình dấu từ bao nhiêu năm nay con không hiểu đâu?
Đằng vân lắc đầu thất vọng:
- Tại sao ba mẹ lại dấu con chứ?
Bà Tâm chép miệng:
- Vì mẹ không nỡ để mất con và cũng vì một nỗi đau riêng của mẹ, ai người thấu hiểu.
Đằng Vân úp mặt vào vai bà Tâm thổn thức:
- Mẹ ơi! Con thật đau khổ khi biết được điều này. Thà con biết trước để đỡ buồn tuổi hơn.
Bà Tâm xoa lưng cô:
- Nhưng Đằng Vân à! Con luôn là niềm vui duy nhất của mẹ, mẹ yêu con hơn cả sinh mạng của mình nữa đó. Con hãy hiểu và tin yêu điều đó ở mẹ nha con!
Đằng Vân ngồi chết lặng một chỗ như pho tượng. Cô để mặc cho nước mắt cứ tuôn rơi trước sự thật quá bất ngờ này. Đời cô sao lại cứ vay mượn tình thương của người khác, ngay cả cái tên ghép Thảo Vân cô cũng từ chối, quả là đáng trách vô cùng:
- Đừng tự dày vò nữa, Đằng Vân ạ. Thật ra ông Sơn cũng không muốn làm bấy nhiêu việc xấu hổ này, nhưng người trong cuộc bao giờ cũng có 1ý lẽ riêng...Mong cô hiểu cho.
Minh Kiệt lại lên tiếng trấn tỉnh thay cho ông Sơn hay thay cho chính anh và cả Hải Đường.
Đằng Vân ra vẻ phớt lờ:
- Anh đừng nói nữa:
Chuyện gì qua được hãy để cho nó qua luôn. À! Chẳng biết ông Sơn đuổi theo Hải Đường sao nữa. Minh Kiệt à! Anh thử nghĩ, liệu có chuyện gì xảy ra không?
Minh Kiệt đáp ngay:
- Chắc là không đâu. Dẫu sao họ cũng là cha con.
- Thế về việc cái hộp sắt? Trong đó chức đựng điều gì nữa chăng? Xem ra ông Sơn rất chú trọng đến nó.
Minh Kiệt nói và lao đi ngay:
- Điều đó tôi không rõ. Có lẽ ông bà Đằng và cô cũng mệt rồi đó. Mọi người hãy tạm nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài để tìm họ.
Bấy giờ ông Đằng mới ngập ngừng nhìn Đằng Vân:
- Còn... Mạnh Phong. Con có biết cậu ấy ra sao không? Có ở đây không?
Xảy ra những chuyện như thế với nó.....thật à...
Đằng Vân thở nhẹ rồi nói khẽ:
- Ông Sơn bảo anh ấy đã bị mù gì đó...
- Trời ơi! Nếu Mạnh Phong có bề gì tôi làm sao dám sống nữa chứ. Tôi khốn nạn, chẳng đáng làm người.
Tự dưng ông Đằng vò đầu, bứt tóc kêu than một cách đau khổ thống thiết cùng với một cơn ho dữ dội kéo đến là những giọt nước mắt rơi nhanh trên đôi mắt già nua mệt mỏi.
Một ý nghĩ thoáng qua nhanh trong đầu óc thông minh, vốn nhạy bén của Đằng Vân. Cô nhìn sững ông rồi hỏi:
- Chẳng lẽ ba lại là... người đàn ông bỏ rơi mẹ con anh ấy?
Ông Đằng lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Sự việc này nối tiếp sự việc kia làm cho Đằng Vân thật sự bị choáng váng và hụt hẫng. Nàng muốn nói lời gì đó nhưng vẫn không tìm được một câu phù hợp.
Bà Tâm bỗng nhìn ông với đôi mắt lạ lẫm. Bởi thật sự bà không biết gì về quá khứ của ông, giống nhự ông cũng chưa hết tường tận về bà.
Vì vậy bà không thể trách ông Đằng về sự dấu giếm này.
Ông Đằng không để ý đến người xung quanh nữa, ông tiếp tục kêu van:
- Trời ơi! Quả báo của ba sao ba không lãnh hết mà lại để hậu quả cho con thế này hả Mạnh Phong! Ôi, con tôi!
Đằng Vân vội ôm chầm lấy ơng an ủi:
- Ba ơi! Ba...
- Phải đó, chuyện đã dĩ lỡ rồi, ông cũng đừng nên tự trách mình nữa ông Đằng ạ.
Bà Tâm cố gạt dòng lệ thảm khuyên nhủ chồng. Bởi vì hơn ai hết, bà biết mình đã không thể cho ông một đứa con như ông hằng mong đợi.
Cho nên bà đâu dám đòi hỏi ở ông quá nhiều.
Đằng Vân nhìn cha thương cảm:
- Ba, hãy nghe mẹ và con, đừng quá buồn phiền sẽ sinh bệnh đó.
Ông Đằng chống hai tay ủ rủ, ông vẫn không nguôi cơn buồn:
- Ba không trách mình thì trách ai hả Đằng Vân. Chính ba đã làm cho mọi người khổ, mẹ con, Mạnh Phong và cả con nữa. Ba thật đáng trách phải không?
Nước mắt ông lại cháy dài trên má. Lâu lắm rồi Đằng Vân mới thấy ông Đằng khóc. Có lẽ niềm đau đang dâng lên trong lòng ông cuồn cuộn, khó mà khuyên nhủ.
Sự xúc động của ông Đằng và Đằng Vân cũng lắng dịu dần. Tuy nhiên lòng cô vẫn không yên, cô thấy có nhiều rối rắm và gút mắt mà mình không sao hiểu được. Cô cầu mong ông Sơn quay trở lại ngay để giải tỏa cho cô bao nhiêu nghi vấn còn đọng trong đầu.
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu