The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Ma Văn Kháng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 20
Cập nhật: 2020-06-05 12:47:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hào ông ủy viên Quân sự! Uống rượu một mình mà không buồn à?
Nghe thấy tiếng người chào, Châu Quán Lồ quay lại, nhướng con mắt lành, bỡ ngỡ. Tường trong bộ lễ phục đen, đi tới cạnh hắn, lặng lẽ như một cái bóng không hồn.
Quán Thiên Thai đêm nay vắng khách. Tình hình đang có nhiều biến động. Có tin Hà Nội đã rục rịch tản cư. Kéo ghế, ngồi xuống, mắt Tường hất thẳng vào mặt Lồ:
— Ông mới ở Pha Linh ra, ông Lồ?
— Ừ — Lồ ghé bi đông rượu vào miệng một chiếc cốc thủy tinh nhỏ — Mời ông ủy viên thư ký.
— Chà... Rượu bắp loại một. Rượu này, Tây phải gọi nó là đại ca. Nhưng... xin cám ơn. Tôi đang váng đầu.
— Ề ề... Không được. Có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống. Nào uống!
Nhăn mặt, Tường nhấc cốc, bất đắc dĩ tợp một hơi nhỏ.
— Sao thế, ông Tường?
— Rượu của ông sao hôm nay đắng thế!
Tường nhăn mặt. Sao hôm nay rượu lại sặc lên tận óc Tường những cay cùng đắng thế? Hay là vì cú áp — phe thuốc phiện bị mất trắng? Không! Còn đau hơn thế nữa kia. Hóa ra là giành được chức thư ký trong cái ủy ban Hành chính tỉnh đâu có phải là có thể dọc ngang tung hoành!
— Tôi cứ tưởng ông Lồ không ra nữa cơ đấy!
— Ra chứ!
— Quân Pháp sắp đánh Hà Nội đấy, ông Lồ à.
— Còn là đánh nhau to. Mỹ — Nga còn đánh nhau nữa kia.
— Ai bảo thế?
— Ông Đờ. Ông Đờ bảo tôi ra xin ông Chính cho thêm vũ khí.
— Làm gì?
— Đánh nhau với Pháp. Tôi theo Việt Minh đánh Pháp.
Ra là vậy đấy. Hà hà... Tường cười thành tiếng.
Lồ nhấp nháy con mắt lành. “Mẹ cái thằng Thổ này, lúc nãy nó như con khỉ ốm, giờ nó lại như con bò cười! Mình theo Việt Minh đấy. Việt Minh họ mạnh. Họ cho mình làm quan to rồi, kém gì ông Đờ? Cái nhà ông Đờ lúc nắng, lúc mưa, mình không thích. Mình chỉ thích vợ ba ông ấy thôi. Ông ấy định lập nước H'Mông. Nhưng nước H'Mông sao bằng nước Lào Cai của ông Chính. Ông Chính giỏi chứ! Ông Đờ còn sợ mà”.
— Ông Lồ này!
— Gì thế?
— Tôi làm đơn lên chính phủ trung ương đấy.
— Để làm gì?
— Tôi khiếu nại. Ông Tâm phát xít quá! Cùng làm việc với nhau mà ông ấy cứ rình rập để hại mình.
— Hại gì?
— Ông ấy theo dõi. Ai ông ấy cũng bảo là Việt gian, gián điệp.
— Mình không phải, không sợ!
— Không sợ mà được à! Họ định bắt tôi đấy. Còn ông, họ có nể hơn. Nhưng ông cũng như cá trong chậu rồi.
— Mẹ nó! Tôi là ủy viên Quân sự!
— Ô la la! Đó là hia mão để tế cô hồn chúng sinh thôi, nghĩa là ông chẳng qua chỉ là thằng bù nhìn giữ dưa thôi, ông Lồ thân mến ơi!
— Bậy nào! Tôi chỉ huy một trăm lính H'Mông ở tỉnh đội.
— Ông không hiểu gì cả. Tôi hỏi ông: Ông có hơn được đặc phái viên không? Ông, tôi tất cả chúng ta sẽ chết vì cái bộ máy do chúng ta đẻ ra. Nó sẽ nghiền nát cả ông và cả tôi.
Tường chợt dừng, mặt méo xệch một bên. Hắn vừa cắn phải lưỡi. Lưỡi hắn chảy máu hay sao mà mặn chát? Việt Minh, sao mày ghê gớm thế! Cái hôm bầu ủy ban, tao đã hí hửng. Nhưng tao đã bị mày lừa. Tao bị lừa. Trời ơi! Bị lừa mà không biết mảy may, hỡi thằng chột kia!
— Ông Lồ ơi, ông thật thà quá. Các ông Thổ ty họ sắp bỏ về hết rồi. Họ chống lại ông Chính đấy. Vì thế, ông Chính mới có kế hoạch bắt tất cả chúng ta. Bắt tôi. Bắt ông!
— Bắt tôi? — Lồ nhổm dậy, trợn trừng con mắt lành đỏ khé.
Tường nghiêm mặt.
— Ông phải kín nhé. Lộ là tôi mất đầu đấy. Tôi làm thư ký, tôi biết hết mọi chuyện. Ông có biết chuyện thằng Lử ám sát hụt ông Chính không?
— Có.
— Họ nghi có bàn tay ông. Đó! Ông đi vắng, ở nhà họ đã nhận hai anh em thằng Seng — Tếnh vào bộ đội. Họ muốn chúng nó kèm sát ông đấy.
— Hây dà!
Lồ không sợ cường quyền, Lồ chỉ sợ trả thù. Rượu rớt xuống cằm, Lồ đặt bi đông xuống bàn. Tường đã lủi đi đâu? Trong quán có tiếng chân bước nhanh nhanh gấp gấp, Lồ ngẩng lên. Hắn nhận ra Tâm trong những cái vòng xanh xanh đỏ đỏ nhoang nhoáng. “Mẹ mày, tại sao mày định bắt ông?”. Rập đầu xuống bàn, không nghĩ tiếp được nữa, Lồ đã say lử.
Tâm đội mũ cát két, áo săng đay ướt mềm hơi sương, đeo khẩu các bin, liếc qua quán rồi đi thẳng tới quầy rượu. Quang Ngọc đang tì cằm vào bầu cây đàn ghi ta ngồi sau quầy.
“Đã đến lúc dẹp quán Thiên Thai được rồi. Lập ra, lợi ít, hại nhiều. Chỉ tổ cho bọn chúng tụ tập. Y như rằng, tụ bạ ở đây rồi thế nào cũng xảy ra chuyện gì." — Tâm nghĩ, đứng lại, hai con mắt sâu sục sạo tìm kiếm. Ngẩng lên, đặt cây đàn tựa vách, Ngọc khe khẽ gọi:
— Anh Tâm.
Tâm ngồi xuống, bỏ mũ, gãi như điên mái đầu rậm. Hai thái dương, món tóc bạc lại loang thêm, móp lại. Cái trán lại nổi những đường gân ngoằn ngoèo. Chuyện cây đàn bị quăng hôm đánh vào thị xã Ngọc còn nhớ nhưng không thấy giận Tâm.
— Ngọc, tin cậu báo chậm quá, chứ không thì tóm được thằng phán Thông. Nó là chủ mưu vụ ám sát anh Chính đấy. Hừ, phải ra tay, lành làm gáo, vỡ làm muôi, chứ cứ nhùng nhằng thế này thì khó chịu quá. Hoàng Văn Tường vừa ở đây ra, hả?
— Vâng ạ. Dạo này vắng khách quá. Chỉ có mấy ông...
— Rõ cắt thì đau, để thì buồn.
— Sao ạ?
— Kháng chiến đến nơi rồi. Xếp cây đàn lại. Cầm súng! Nghệ sĩ có cầm được súng không?
Chống súng đứng dậy, phả một hơi thở trắng mờ, Tâm tiếp:
— Thôi nhé! Chuẩn bị đi! Bọn thổ ty hiện còn ngồi ở ủy ban nhưng vì quyền lợi giai cấp, trước sau cũng sẽ phản bội ta thôi. Sẽ chiến đấu ác liệt đấy, Ngọc ạ!
Bàn tay Tâm để lại hơi giá buốt trong tay Ngọc. Ngọc đứng bâng khuâng. Mưa buông u buồn. Ngoài hàng hiên nước nhỏ tí tách từng tiếng như đếm bước đi của thời gian. Lại một đoạn đời nữa qua đi. Ở cái quán này, Ngọc đã làm một số việc có ích. Ngọc đã thu nhận được nhiều điều mới mẻ từ công việc này. Cuộc sống không đơn giản. Chiến đấu cho một cuộc đời mới gian nan xiết bao! Chỉ những con người dồi dào nghị lực, ý chí, không vương sầu tủi riêng tư, mới có thể đi tới mục đích cuối cùng. Ngọc có đi tới đích cuối cùng được không?
Ngọc đóng các cửa sổ, đi lại đánh thức Lồ. Gã trai H'Mông choàng dậy, giẫy giụa, ú ớ:
— Ơ, ơ, tao theo chúng mày, sao chúng mày bắt tao!
— Khuya rồi, ông Lồ.
Lồ dụi mắt, ngớ ngẩn:
— Tao không bị bắt à?
— Ông mê ngủ đấy hả?
— Mẹ thằng Tường. Nó buộc đuôi ngựa cho ngựa đá nhau.
Đưa Lồ ra khỏi quán, nhìn bóng hắn chìm trong mưa, Ngọc đứng lại ở cửa hiên. “Dung ơi, em ở đâu?” Mưa càng khuya càng dày hạt, mù mịt như lòng Ngọc cùng lúc càng mung lung.
Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe - Ma Văn Kháng Đồng Bạc Trắng Hoa Xòe