He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Khái Hưng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2723 / 43
Cập nhật: 2016-03-01 22:26:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chơi Ô-Tô
UA XE
Ong giáo Quý về vui vẻ bảo vợ:
- Mợ ạ, mua xong rồi.
Vợ tuy trong lòng hớn hở vui mừng, nhưng còn hơi tỏ vẻ do dự lo lắng:
- Mua hấp tấp thế sợ hớ chăng?
Chồng cười:
- Hấp tấp! Nửa tháng trời mới mua xong cái ô-tô lại còn kêu hấp tấp!
- Vậy ba trăm đấy chứ?
- Ba trăm bốn mươi đồng. Không thể hạ được nữa.
- Đấy cậu coi, gần ba trăm rưỡi bạc thì rẻ nỗi gì! Cậu đừng vội vàng nóng nảy, cứ vờ như không thiết mua mà để dềnh dàng độ một hai tuần lễ nữa thì làm gì không bớt được thêm vài chục. Nhưng ông giáo tôi còn muốn có xe diện ngay cơ.
Nghe vợ mỉa mai, chồng cáu:
- Không mua nữa vậy. Tôi cũng chưa trả tiền, mà ông nghị ông ấy cũng chưa làm văn tự kia mà.
Vợ sợ chồng không mua thực, nói chữa:
- Ấy tôi cũng bàn với cậu một câu, còn sự mua bán là tùy ở cậu chứ.
Chồng được thể:
- Hừ bàn một câu! Bàn một câu mà như mắng vào mặt người ta ấy à? Thòi không mua nữa!
Vợ dỗi lại:
- Không mua thì thôi cần gì? Tưởng ngưòi ta thèm khát đi ô-tô lắm đấy!
Kể mọi lần câu chuyện cãi cọ xuềnh xoàng như rứa có thể kéo dài hàng giờ và nhiều khi trở nên cái cớ bỏ cơm, nhức đầu đau bụng, đau bão, đau ngực đủ thứ của bà vợ. Nhưng lần này đã có cái ô-tô làm lành hộ hai người, nên chỉ mười phút sau cả hai cùng cười xòa. Vợ âu yếm nhìn chồng, chồng sung sướng thuật lại cho vợ nghe câu chuyện mua xe:
- Cái xe ấy, tuy ông ta mua đã ba năm nay, nhưng ông ta có đi đâu mấy khi, chỉ thỉnh thoảng mới lên Hà Nội một chuyến. Mà mợ đã biết tính cẩn thận của ông ta đấy, giữ gìn cái xe như người ta nâng niu cái lọ cổ, may màn cho xe...
Vợ phì cười ngắt lời:
- Sợ muỗi đốt xe à?
- Không, để che bụi cho xe chứ. Lại được cái này nữa: là anh tài xế của ông ta cầm lái rất nương nhẹ, chả dám cho đi mau bao giờ.
Rồi Quý kể riêng từng đức tính một của cái xe mà chàng đã nhờ bác tài Linh rất giỏi máy móc đến xem hộ. Nào điện còn tốt nguyên, ma-nhê-tô mới thay, nào máy chưa "đề mông tê", nào đỡ tốn dầu, đỡ tốn xăng, nhíp êm, mới lại kèm một bánh sơ-cua. Trong câu chuyện khoe khoang, chàng dùng toàn tiếng chuyên môn, lộn xộn những chữ "gíc lơ, cam, pi-nhông, rớt-xo, pít-tông, xi-lanh, rông-đen, ba-đia-réc-xông, vô-lăng" vân vân... làm như vợ có thể hiểu được tất cả những chữ kỳ quái ấy. Dẫu sao bà vợ vẫn lấy làm phục ông chồng lắm, nhất ông chồng lại cầm được lái ô-tô, như thế mỗi tháng đỡ tốn được đến hai, ba chục bạc lương tài xế chứ có phải ít đâu.
Sự sung sướng thường làm cho ta nghĩ đến cảnh khổ sở của người khác. Vợ phàn nàn!
- Chẳng biết vì sao ông nghị Xang lại phải bán xe thế nhỉ?
Chồng thì thầm:
- Nghe đâu để lo một ghế trị sự trị xiếc gì trong viện đấy mà! Rõ xuẩn ngốc!
Vợ nguýt một cái:
- Người ta không xuẩn ngốc thì mình đã chẳng mua rẻ được xe ô-tô của người ta.
Ông giáo gật gù:
- Kễ cũng đáng thương! Nhưng mình chẳng mua người khác cũng mua. Mà thực vậy, mợ ạ, chỉ một suýt nữa thì lão hàn Bảng mua tranh mất thôi. Tôi phải bắt ông nghị làm văn tự ngay.
- Vậy ra cậu trả tiền rồi?
- Trả rồi!
- Thế mà nãy lại bảo chưa.
- Trêu mợ một tí thôi đấy chứ, anh tài Linh sắp đánh ô-tô về bây giờ.
Vợ giẫy nẩy:
- Chết! Cậu thuê tài xế đấy à? Trời ơi, tiền đâu mà trả mỗi thảng hàng mấy chục bạc? Thôi, chẳng ô-tô thì đừng ô-tô.
Chồng chau mày:
- Làm gì mà sợ kêu rống lên thế? Người ta nhờ anh ấy đánh xe về đây hộ thôi mà.
Vợ cười xin lỗi. Rồi hai người đứng cửa chờ.
THỬ XE
Một lát sau có tiếng kèn ô-tô kêu như tiếng dê gọi mẹ. Quý nhìn vợ, cảm động:
- Đấy!
Quả một cái xe bốn chỗ ngồi đến đậu giữa cửa sau khi cái hãm rít lên một tiếng ghê sợ và cái thân xe rùng lên một cái như người yếu gặp luồng gió lạnh.
Chàng vội trỏ xe bảo vợ:
- Mợ coi, còn khá lắm. Chỉ quét qua một nước sơn là như mới vậy.
Thực ra cái màu "vô danh" cũng làm mất vẻ chững chạc, bề thế của chiếc xe, dù nó là chiếc xe ô-tô. Màu ấy trước kia có lẽ là màu xanh bụi bám lâu ngày, đã mờ xạm hẳn đi. Lại thêm một vài chỗ bong mất mảng sơn phủ ngoài để lộ cái cốt đen bên trong ra, trông như những mụn loét sâu quảng ở chân một người ốm yếu, nước da xanh bủng.
Quý chạy vội ra đường. Vợ cũng chạy theo. Thằng Phủ vỗ tay reo gọi em gái:
- Mai ơi, ra xem ô-tô mới của cậu. Ô-tô đẹp quá!
Chúng nó bảo mẹ mở cửa xe cho chúng nó lên ngồi. Nhưng bà giáo lúng túng mãi, vặn hết cái nọ cái kia, kéo chán lại đẩy, cửa vẫn không mở được. Bà liền bảo con trèo qua cửa mà bước vào xe. Hai đứa ngồi nhún nhẩy trên đệm luôn mồm kêu:
- Êm quá, nhỉ!
Trong khi ấy thì ông chủ mới đương cùng bác tài Linh xem lại máy móc một lượt nữa.
- Bác mua xăng hộ tôi rồi chứ?
- Vâng, tôi mua có năm lít.
- Còn thừa một đồng, phải không?
- Vâng.
- Thôi, đãi bác nhé.
- Cám ơn ông. Cái xe này ông mua ít ra rẻ được bốn, năm chục.
Bà giáo mừng rỡ:
- Thế kia à?
Nếu bà ta biết rằng với ông nghị Xang bác tài đã nói một câu trái ngược, (nghĩa là ít ra lời được bốn, năm chục) thì bà cũng chẳng mừng đến thế.
- Nhưng bác tài ạ, phải cái nước sơn hơi cũ.
Bác tài cười có vẻ thương hại:
-Thưa bà, mua xe chỉ cốt máy tốt, còn bề ngoài có làm gì, sơn lại một lượt bất quả tốn mươi mười lăm đồng là cùng, lại mới nguyên.
o O o
DIỆN XE
Quý đứng lắng tai nghe máy chạy bảo vợ:
- Đều đấy chứ?
Rồi mở cửa xe mời vợ lên ngồi để đưa đi chơi mát một vòng. Hai đứa trẻ mừng quýnh hò reo:
- À, đi chơi ô-tô! Sướng quá!
Nhưng bà giáo lưỡng lự:
- Cậu cầm có vững không?
- Lại chả vững! Tôi cầm ô-tô đã mòn tay. Ngày xưa xe của thầy, tôi vẫn lái, mợ không coi à?
- Xe của thầy khác, nhưng xe của mình thì cậu nên cẩn thận hơn.
Xe đi từ từ. Quý lại vút cái mụ vào lòng vợ, đưa tay vuốt ngược tóc có vẻ quan trọng lắm, rồi dận "hơi" sang tốc lực, tiếng kêu ken ket như tiếng nghiến răng khổng lồ.
Vợ sợ hãi hỏi:
- Sao thế cậu?
Quý không thèm trả lời, sang luôn một lần tốc lực nữa. Vẫn tiếng ken két, cạch cạch, vợ kinh hoảng rú theo máy:
- Trời, sao thế cậu?
Quý gắt:
- Làm gì mà cuống lên thế? Người ta sang "vỉ tét".
Xe đi qua nhà một bạn đồng nghiệp. Thấy vợ chồng bạn đứng cửa nhìn, Quý giơ tay chào.
Khi xe vùn vụt chạy qua nhà hàn Bảng, Bảng gọi:
- Ông Quý! Mới mua xe đấy à?
Quý chỉ kịp gật đầu một cái, xe đã bon bon đằng xa.
Bảng nghĩ thầm:
- Thằng cha này vừa mua bát họ đã sắm ô-tô rồi!
o O o
NHƯỜNG NHỊN
Ra khỏi tỉnh lỵ, đường vắng, xe chạy nước đại. Vợ vội kêu:
- Vừa vừa chứ, cậu!
Chồng nhìn thẳng giữ vững tay lái:
- Mợ cứ làm rối cả lên. Đi thế này thì độ sáu mươi thôi, chứ bao nhièu.
Ấy là Quý nói thăng lên đấy, chứ xe chỉ chạy vào khoảng bốn mươi nhăm thôi. Nhưng vì vỏ xe xộc xệch, kêu lách ca lách cách, lại thêm nhíp mềm yếu, trục lỏng lẻo nên xe đi lắc la lắc lư như người say rượu, khiến ba mẹ con bà giáo chóng mặt hoa mắt tưởng là mau ghê gớm lắm.
Quý toan cho xe chậm lại thì phía sau có tiếng còi điện của một chiếc xe đòi vượt.
Chừng tức khí, Quý ấn hết "ga". Trời ơi! Bà giáo tối tăm cả mắt, chẳng nhìn thấy gì nữa, ôm choàng lấy hai con.
Đằng sau tiếng còi điện thúc giục càng kíp. Nhưng Quý vẫn găng không chịu tránh để nhường cho vượt. Nói cho đúng thì cũng hơi khó tránh: đường đã hẹp mà xe bò, xe tay lại nhiều. Tiếng bà vợ vẫn the thé đi liền với tiếng còi điện của chiếc xe sau.
- Hãm lại, cậu! Hãm lại cho người ta lên.
Một quán hàng nước ở bên đường. Quý cho xe đi từ từ rồi dừng hẳn lại, thản nhiên bảo vợ:
- Phải đấy, đỗ lại uống nước đã.
Giữa lúc ấy, cái xe sau vượt qua. Một người Pháp ngồi trên nói chõ vào Quý một câu chừng không được lễ phép cho lắm, nhưng may xe chạy mau, chẳng ai nghe rõ. Bà giáo lo lắng hỏi chồng:
- Người ta bảo gì thế cậu?
- À người ta xin lỗi. Thế là giữ đúng luật đi đường lắm đấy. Khi vượt một chiếc xe nào, phải xin lỗi.
Rồi Quý cười hè hè khoe mẽ:
- Hừ! Nếu không khát nước thì nó vượt thế nào được!
Nhưng khoe thì khoe, Quý vẫn không thể khiến được bà giáo không ngờ vực tài cán của mình. Chẳng thế mà bà ta cứ nằng nặc đòi quay xe về. Quý cũng muốn làm theo ý vợ, song đường hẹp quá, quay xe sao được. Chàng đành phải cho xe đi một quãng nữa để chờ gặp chỗ rộng.
Xe lăn rất thong thả, Quý bỏ cả hai tay vươn vai, làm vợ ngồi phía sau trông thấy hết hồn. Chàng thích chí cười khúc khích. Hai chiếc xe vưọt qua chàng quay lại nhìn vợ.
- Vượt được mình anh ta sướng lắm đấy. Lại đuổi cho một chập hết thở bây giờ.
Vợ vội vàng cản ngăn:
- Thôi, tôi xin cậu đừng làm mẹ con tôi hết hồn nữa đi.
o O o
XE GIỞ QUẺ
Đến một cái quán có con đường rẽ vào làng. Quý lùi xe để quay đầu về. Nhưng rõ đen, đít xe dáng đến phịch vào cái cột chống phên. Phên đổ ụp làm vỡ mất vài cái bát sành của cô hàng nước, khiến cô ta la om xòm.
- Rồi người ta đền! Làm gì mà nhắng lên thế?
Hết chuyện cô hàng nước chu chẻo bắt đền lại đến lượt cái xe gan lì ăn vạ, vì Quý xem máy mãi, nó chẳng chịu đi. Của đáng tội, cánh tay ông giáo cũng hơi yếu, mà xe cũ lại hay giở quẻ. Bần cùng Quý phải để ra năm xu thuê mấy người trong hàng nước đẩy hộ.
- À có thế chứ, tưởng nó không đi!
Đó là tiếng reo của thằng Phú khi máy quay xình xịch.
Nhưng khi còn cách nhà gần một cây số, thì nó lại ra gan không chịu đi nữa. Quý xuống hì hục quay máy rồi hí hoáy tháo cái nọ, tháo cái kia vẫn vô công hiệu.
- Làm thế nào bây giờ cậu?
Quý chợt nghĩ ra:
- Có lẽ hết ét-xăng?
Quả thực, khi đo lại thì thùng đựng dầu xăng ráo hoảnh.
Vợ chau mày:
- Hay anh tài Linh ăn bớt?
- Không có năm lít mà đi mãi rồi còn gì.
- Chỉ tại cậu, ai bảo không quay về ngay. Bây giờ biết làm thế nào?
Quý cười:
- Nhà kia rồi, đẩy một tí càng khỏe.
o O o
TẬP THỂ THAO
Thế là ba mẹ con xúm vào đun. Còn ông bố thì vừa đẩy vừa lái. Từ từ đi được một quãng, bốn người lại đứng thở, và đưa vạt áo lên lau mồ hôi. Chồng khuyến khích:
- Càng khỏe! Kém gì tập thể thao!
Vợ cười gượng:
- Thế này mới bõ lúc ngồi mát trên xe.
Con gái phụng phịu:
- Con mệt lắm rồi, cho con ngồi lên xe thôi.
Mẹ nguýt con!
- Đồ bất hiếu! Cậu mợ đẩy xe mà mày vắt vẻo ngồi trên à?
Hơn nửa giờ sau đến đầu phố, Quý lái xe rẽ sang bên đường đỗ lại, định ngồi nghỉ một lát rồi thuê xe tay đi mua ét-xăng, chứ đẩy xe qua phố sợ ê với kẻ quen, người thuộc, nhất là xe mình lại vừa mua ráo tay.
o O o
GHEN GHÉT
Thốt gặp phán Côn đi đến hỏi:
- Kìa chào hai bác, hai bác mới mua xe?
- Vông, tôi cũng nể ông nghị Xang quá, ông ấy cần tiền.
- Bác mua bao nhiêu đấy?
- Có hơn năm trăm, rẻ quá bác ạ.
Côn xem xét một lượt:
- Chạy có khá không, bác?
- Khá lắm bác ạ, đi bảy mươi mà chưa thấm với sức nó.
- Nhưng có êm không?
- Êm lắm!
Phú đưa mắt nhìn mẹ và em, ý chừng để phản kháng một cách lặng lẽ câu khoe khoang của cha.
Côn ngả đầu chào quay đi mỉm cười và như nói một mình:
- Phải cái hơi cũ, nhỉ!
Quý chưa kịp trả lời thì Côn đã đi xa. Chàng tức tối bảo vợ:
- Nó ghen ghét đấy mà! Đã thế, khi nào sơn lại xong đến mời đi một vòng trêu tức chơi.
Vợ lo lắng vì biết rằng xe mình không êm liền nói gạt:
- Thôi! Hơi đâu mà trêu tức hắn!
Từ đó bắt đầu một cuộc đời mới của ông giáo Quý, đời chơi ô-tô.
Đội Mũ Lệch Đội Mũ Lệch - Khái Hưng Đội Mũ Lệch