The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Còn Nợ Gì Nhau?
hững ngày tháng nơi đây, trong tinh cầu lẻ loi, tôi thường bầu bạn với trần nhà lạnh băng và ngọn đèn vàng heo hắt đôi lúc chớp tắt trong đêm. Sẽ là tiếng mèo hoang kêu gào trong nỗi cô đơn của chính nó và những xiềng xích trói buộc thân xác của nó, tạo thành nhiều mối ngăn cách chúng lao đến với nhau. Tiếng mèo gào khô khốc, lạc trong đêm vắng làm lạnh lẽo thêm nhiều chỗ tôi nằm.
Giờ đây, tôi ngồi trong quán vắng. Không có những cơn mưa đến muộn. Không có những Sous la pluie. Chỉ có nỗi muộn phiền và bi lụy là mãi hoài khắc khoải trên từng hơi thở khó nhọc mà thôi. Sáng sớm hôm nay, khi dừng chân đứng lại bên bờ sông đang bốc lên từng hơi lạnh se se của mùa cuối thu, tôi đã run lên bần bật và suýt bật khóc trong một khoảnh khắc. Là khi môi bất thần, như một phản xạ có điều kiện, bật lên câu hát “tình ta mãi là mùa thu yêu đương”. Bỗng chốc, tôi thấy mình nhỏ nhoi, tủn mủn như thứ tình yêu bạc hạnh đi lạc kia.
Từng buổi chiều, tôi thỉnh thoảng cho phép mình nhìn trời qua song cửa sổ hẹp, và trời thì nhạt mây, thưa nắng. Những ngày xa nhau thật xa rồi, và tiếng chuông chiều hay ánh đèn màu chẳng còn làm buồn nhớ anh, tôi lại hay tự vấn bản thân bằng nhiều câu hỏi.
Sau những ngày tuyệt vọng trong mưa, tôi chợt nhớ, lâu quá chưa được nghe Thái Thanh ca Buồn tàn thu. Ðêm nay nghe, thấy thu đã tình cờ dần cách xa. Giật mình, nhớ, thấy thu nào qua cũng buồn kể từ khi vào tuổi biết buồn.
“Thôi tình em đấy
Như mùa thu chết
Rơi theo lá vàng”
Rồi, lại đôi lúc, tôi tự hỏi, có nợ gì nhau không? Câu hỏi mãi chẳng bao giờ tôi trả lời nổi, cũng chẳng thấy có duyên cớ và mong muốn nào để hỏi anh. Chỉ có mối im lặng thường trực và đay nghiến tôi nhiều.
Ðường về đêm đêm ướt bước chân tôi bằng nhiều sự lẻ loi và những chữ nhân tình chộn rộn quanh chân run. Mỗi bước đi là mỗi bước nghe sâu hơn những vết thương rực rỡ và sự yếu mềm của con tim vừa kinh qua những biến cố dữ dội của tình yêu. Càng tôn thờ điều gì thì khi nó sụp đổ, nỗi đớn đau và tổn thương lại càng sâu.
Tôi, bất giác, tự hỏi liệu ngoài tôi ra, còn ai nữa khóc thương cho một tình cảm đẹp vừa đổ vỡ?
Hôm xưa, ta vì người mà rớt một giọt nước mắt. Hôm nay, người vì ta mà nở một nụ cười. Vậy rồi ta có nợ gì nhau chăng? Là người nợ ta một giọt nước mắt hay ta mượn vay một tiếng cười? Ta cũng không làm sao trả lời nổi. Chỉ biết rằng giữa phố buồn, đôi ta đã lạc mất nhau. Mãi mãi. Ta chỉ mong, người dẫu cười hay khóc, ta vẫn thôi đau nhói một cõi lòng.
Ðêm tiễn biệt.
Độc Thoại Hai Mươi Độc Thoại Hai Mươi - Mạc Thụy Độc Thoại Hai Mươi