Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nước Mắt Trong Mưa
ôi ngồi lặng bên những thùng đồ đạc vừa được gói ghém gọn gàng, sẵn sàng cho một sự ra đi. Lúc cất những cuốn sách cuối cùng vào túi, tôi run lên bần bật và nước mắt tuôn trào như suối nguồn. Nó quá sức. Tôi nhìn mình thảm hại và bất lực trong gương. Là tôi đó ư, chuyện gì đang xảy ra? Tôi không tài nào tin nổi, tận đến hôm nay… những điều anh vừa nói, những thứ anh vừa làm lại là sự thực. Sự thực đầy tàn nhẫn. Vậy mà, tôi vẫn huyễn hoặc đấy chỉ là cơn mộng ảo dài thẳm, một cơn ác mộng truyền kì.
Có tiếng mở cửa. Là anh về.
Tôi lóng ngóng giấu giếm những mảnh khăn thấm đẫm nước mắt và lau vội đôi mắt nhẹp nước. Tôi ráo hoảnh và chết lặng, ngồi thừ bên ngổn ngang. Tiếng anh loay hoay dưới nhà, hẳn là anh đang nhìn nghiêng những thùng đồ tôi vừa chất cao kia.
Anh lò dò bước lên cầu thang, đưa mắt nhìn tôi. Mím chặt môi, tôi xách ba lô lên và đi xuống nhà dưới.
Cánh cửa mở toang hoác như vết thương đang hoang hoải rỉ máu trong tim tôi. Tôi nặng nhọc bê từng thùng đồ chất lên chiếc xe cọc cạch của mình. Mưa rơi lất phất và lạnh lắm. Tôi mỉm cười, dù gì thì cũng phải đi. Dẫu trong mưa, vẫn đi.
Ðau đớn thay, trong tôi lúc ấy, lại trỗi lên một van nài rằng anh sẽ nói em ơi đừng đi và tôi sẽ vỡ òa trong anh ngay tắp lự. Nhưng anh đã không nói, tôi cũng không ôm anh cho lần cuối hay thốt lên câu hỏi mà tôi vẫn khắc khoải: anh đã từng yêu em chút nào chưa…
Tôi đi xuyên màn đêm và màn mưa. Thùng đồ phía sau nặng trĩu và ép vào lưng, nhưng tôi nghe tim mình bị ép nhiều hơn. Khó thở và đau đớn. Tôi mím chặt môi để không khóc lên thành tiếng, dẫu nước mắt đã chảy một cách tàn nhẫn từ lúc nào.
Trời đất như vụn tan khi tôi đi ngang góc phố mình trú mưa ngày nào. Cái nơi mà tôi lẩm nhẩm “j’irai pleurer sous la pluie” (tôi sẽ òa khóc trong mưa). Anh đã day day sống mũi tôi mà nói, “mais non, tu iras sourire sous la pluie” (không đâu, em sẽ tươi cười trong mưa). Tôi đã cười thật nhiều suốt cơn mưa trắng trời chiều tối hôm đó. Những lần sau này anh vẫn đưa tôi về ngang phố cũ mà chỉ trỏ “sous la pluie” của em kìa.
Những kí ức xập xệ, chúng quay lại hạ gục nốt chút ý chí và sức mạnh nội tâm đang vơi dần trong tôi. Tôi nấc lên thành tiếng, đau đớn thốt lên tên anh.
Chẳng có ai đáp lại tôi. Chỉ có mưa nặng hạt dần.
Người ta từng nói, hãy khóc trong mưa, vì sẽ chẳng ai biết là mưa hay là nước mắt của bạn. Nhưng, than ôi, ngay cả mưa lúc này cũng chưa đủ mãnh liệt để che đậy cho những giọt sầu úa tuôn ra dữ dội trong tôi.
Độc Thoại Hai Mươi Độc Thoại Hai Mươi - Mạc Thụy Độc Thoại Hai Mươi