What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Người Không Có Bạn, Chính Hạnh Phúc Mới Có
ôi rất thích đọc ngạn ngữ, hay những câu nói bất hủ của nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến nhân loại và thời đại. Chỉ là, thi thoảng bắt gặp ở đâu đó thì hay, trong một tờ lịch chẳng hạn, hay từ một người bạn chép tay trao cho. Còn để lấy một cuốn chỉ toàn ngạn ngữ hay danh ngôn mà đọc thì thật sự quá sức cho sự lười nhác lắm khi của tôi. Một lần nọ, khi đang dò ngày trên lịch điện tử, phần mềm nhảy ra cho tôi một danh ngôn đọc đầy hoang mang của ngài Napoléon. Ông nói: “Con người không có bạn, chính hạnh phúc mới có”. Ái chà, cũng “căng thẳng” nhiều.
Con người không có bạn, họ chỉ có khi nào họ cảm thấy hạnh phúc, hay là ai đó hạnh phúc và đủ đầy thì người khác mới tìm đến làm bạn? Rồi vậy, chẳng lẽ lúc bất hạnh và sầu hận thì người ta chỉ có thể sầu hận một mình, lẻ loi, bóng chiếc? Nghe phi lí quá đỗi. Nhưng mà, hẳn phải có lí lẽ riêng thì người ta mới tôn vinh nó thành danh ngôn như vậy chứ. Sáng suốt và bình tâm mà nói thì mỗi người bạn là một niềm hạnh phúc.
Nghĩa là, ta có bạn, ta kết bạn nghĩa là ta đang tìm đến hạnh phúc, giao kết hạnh phúc cho bản thân. Bạn chỉ có thể là người mang lại hạnh phúc, họ gắn liền với nhau như hình và bóng. Người mang lại khổ đau và hận sầu hay đau đớn và tổn thương thì không thể và không đáng gọi là bạn. Bản thân một thân thể gầy úa và vô hồn, trơ ra với mọi cảm xúc thì chẳng thể nào buồn giao kết bè bạn hay hưởng gì thú vui hạnh phúc khi có người kề bên bầu bạn. Vi diệu thay, quả đúng vậy, chính hạnh phúc mới có bạn. Mỗi người bạn đến với ta là một niềm hạnh phúc. Vậy, không lí nào ta trân quý hạnh phúc của chính mình mà lại không thương quý bè bạn ta, người mang lại hạnh phúc hiện hữu cho ta trong đời sống này.
Song, nếu đúng như Napoléon nói, tôi thực là kẻ kém hạnh phúc. Bởi lẽ, tôi rất ít bạn. Như những gì tôi đã độc thoại về những “dị dạng lòng người”, tôi e dè nhiều và cân nhắc nhiều khi chọn và sẻ chia tình cảm cùng những câu chuyện đời sống với một ai đó. Nhưng, những ai tôi tin mến thì tôi quý thương họ vô cùng tận. Tôi ý thức được những ít ỏi của hạnh phúc và chân tình khi đến với nhau, nên với tôi, mỗi người bạn bên đời là một kho tàng cần khám phá và quý trọng.
Tôi có một cô bạn thân. Từ một sự nhiệm mầu nào đó của đời sống, tôi lại thân với cô ả, vốn dĩ là tuýp người tôi rất kém thích. Tôi thường ấn tượng nhiều hơn bởi phụ nữ mạnh mẽ, cá tính, dạn dĩ, năng động và bản lĩnh. Cô ả của tôi lại khác: rụt rè, thùy mị, dịu dàng và vô cùng yếu đuối. Có lẽ, chỉ có nỗi buồn là thứ chung duy nhất của hai đứa, thế nên chúng tôi dần tìm thân với nhau chăng?
Cô nàng hay tâm sự cho tôi nghe nhiều về những buồn đau trong đời sống. Cũng bình thường như tôi tự biết về “duyên nghe” của mình. Cô nàng rất trẻ và thường hoang mang về nhiều lẽ trong đời sống. Những lúc ấy, cô sẽ tìm đến tôi như một phép màu cứu rỗi và nguồn căn của niềm tin vào đời sống. Duy chỉ có một lần, không rõ vì lẽ gì, cô buồn khá lâu và dầu tôi có gạn hỏi bằng phương cách chi, cô cũng lặng lẽ và im ắng đến dị thường. Tôi, ban đầu rất hoang mang, về sau nữa, ngẫm lại thì dâng nhiều nỗi buồn. Tôi tự dằn vặt, lẽ nào mình đã không còn đủ tin tưởng để cô ấy sẻ chia những niềm u uẩn nữa chăng? Vậy là đã mất đi một kho tàng hạnh phúc quý và hiếm hoi rồi sao…
Sau đó, trong một buổi chiều trầm ngâm, tôi viết cho cô ấy một bức thư, một bức thư mang tâm sự kèm một tấm hình hai đứa chụp chung với nụ cười tươi tắn nhất, trong thời kì cả hai đứa đều ở đỉnh cao của sự vui.
Tôi viết:
“VIẾT CHO LYNH.
Tui biết là bồ đang buồn nhiều. Nhưng tui còn buồn hơn khi hỏi hoài nhưng bồ không chịu sẻ chia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Với nhau hai năm hơn, tui đã thấy bao lần bồ buồn hay khóc, chỉ là không nói ra mà thôi. Tôi còn nhớ hoài có lần bồ run run níu cánh tay tui mà nước mắt không kịp ngăn cho khỏi rớt rơi. Tui thường nói, rất sợ nước mắt phụ nữ vì đời sống này, tui phải chứng kiến nhiều, và lần đó với bồ, tui thấy mình thật to lớn mặc dầu chỉ là đưa một cánh tay cho bồ dựa dẫm và thổn thức trong phút chốc.
Hôm nay, mấy hôm nay, bồ lại buồn. Lâu lắm rồi mới thấy bồ tiêu cực và co ro như thế. Lynh ơi, hãy nhớ nhung luôn luôn rằng, đời sống có nhiều chiếc bẫy mang tên tình yêu và nỗi buồn, hay sự khổ hạnh và điều bi lụy. Những thứ luôn sẵn sàng giăng bẫy ta trong nhiều con chiều sụp xệ và u ám. Những chiếc bẫy như những nấc thang, có thể nâng ta lên những tầm cao mới, cũng có thể là đưa ta về với thẳm sâu. Ðỉnh cao hay vực sâu là do ta chọn lựa lấy. Ðối với những chiếc bẫy mang tên nỗi buồn, đừng hòng né tránh nó. Ðó là điều không thể. Vì buồn và vui là một phần tất yếu của sự sống nhân loại này. Hãy cứ buồn và hãy cứ vui để rồi mãn nguyện rằng mình vẫn sống đời sống tuyệt diệu.
Và rồi, hãy mỉm cười sải chân, từng gót ngọc ngà để đi về phía ngày gió mới. Ðừng dừng lại quá lâu, hay để cho một cái bẫy làm chậm chân mình giữa thênh thang cuộc đời.
Vậy đó, cách an ủi bồ tốt nhất là sự im lặng. Chỉ có nó mới mang phép nhiệm màu của chữa lành. Nhưng, dường như bồ đang dừng lại quá lâu bên chiếc bẫy kia. Và tui hả, sẽ viết cho bồ vài dòng sáng tươi này, Lynh ơi.
Vì mái tóc ta còn xanh và mùa thì chưa ngả chiều hôm nên mau đi thôi, xin cứ an lành”.
Tôi thừ người ra. Viết xong thì phòng tối om, tôi cũng không buồn thắp đôi ngọn đèn. Lẳng lặng gửi đi cho cô. Ðêm hôm ấy, cô gọi ngay cho tôi và bật khóc nức nở. Ôi, cô gái, cô biết thứ tôi sợ nhất mà còn đem nó ra thử thách tôi cơ đấy. Tôi luýnh quýnh và quờ quạng, chẳng biết phải làm gì vì vốn dở vô cùng trong việc dỗ dành ai đấy. Chỉ biết đực mặt ra nghe cô thổn thức qua cái điện thoại trơ trọi. Phải mà công nghệ cao hơn một chút có thể kết nối không gian thì tôi hẳn là đã ướt đẫm bờ vai áo.
Một lúc sau, cô ả tự bình tâm lại và bắt đầu ngao ngán kể cho tôi nghe về những cớ sự làm cô trở nên nhàu nhĩ nhiều ngày nay. Chuyện không có gì quá to tát. Chỉ là, khi người ta gặp trục trặc, và người ta tự co cụm bản thân lại thì sẽ thấy vấn đề vô cùng lớn, để rồi tự đưa mình vào vòng rối rắm, bế tắc thêm. Hẳn là vậy. Nói với tôi, cô từ từ như tơ vò được gỡ rồi. Tôi an ủi và cô bình tâm thêm nhiều. Ngày hôm sau, Lynh lại nhắn cho tôi, hỏi han về những kế hoạch gần với nụ cười nhè nhẹ sự lạc quan tươi mới.
Trong vụ đó, tôi đã thầm cảm ơn Lynh vì cho tôi bài học về niềm hạnh phúc khi có bạn. Rõ ràng, bạn thân tôi đã tìm được niềm hạnh phúc khi bên cạnh tôi, nói với tôi và chia sẻ nỗi buồn với tôi. Tôi chẳng làm được gì, cũng không thể làm gì nhiều, chỉ cần ở đó, im lặng và mỉm cười là có thể tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho Lynh, mang đến niềm tin cho cô. Ðôi lúc, ta hoàn toàn có thể đi trên đôi chân của mình, chỉ là ta không dám tin là mình có thể làm được điều ấy. Làm bạn với một ai, không hẳn là để “nhờ vả” lẫn nhau, chỉ giản đơn là khối sức mạnh tinh thần dồi dào để tiếp thêm năng lượng cho niềm tin nội tâm của nhau mà thôi.
Và nữa, im lặng đôi khi không thành toại hết trong mọi trường hợp. Như vừa rồi, tôi và Lynh cũng vậy. Nếu tôi không lên tiếng vì những thao thức cho tình bạn của mình thì có lẽ Lynh đã buồn sâu hơn và tôi đã hoang mang dữ hơn, và, biết đâu, nhiều hố sâu đã thành hình giữa tôi và Lynh.
Có những khi cảm xúc bị nhấn sâu trong u tối, dễ dàng thấy dường như cả thế giới đang chống lại mình, nhưng một nụ cười “xả láng”, không chút toan tính của bạn, làm ta nhẹ nhõm hoàn toàn và phủi tay: vậy ư, cả thế giới có chống ai đi nữa, tao vẫn còn mày cạnh bên thì ngán gì chứ.
Bên đời, tôi nhận ra, một trong những món quà quý giá của đời sống này trao cho tôi là bạn. Một người bạn không chỉ là hạnh phúc mà còn là một đức tin to lớn khác để bấu víu vào.
Độc Thoại Hai Mươi Độc Thoại Hai Mươi - Mạc Thụy Độc Thoại Hai Mươi