Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
giờ tối. Nàng xuống hỏi Bảo Chấn có nhận được tin tức gì của Nhật Nam chứ. Nhưng không thấy Bảo Chấn ở đó. Ngồi quầy là 1 cô gái lạ.
Nàng hỏi nhỏ:
- Bảo Chấn có gởi gì cho tôi không, thưa cô?
- Cô là Bội Cầm phải không?
- Dạ phải.
- Bảo Chấn nói xin lỗi cô. Anh ấy thật buồn vì không giúp gì được cho cô cả.
- Cám ơn cô.
Nàng bước nhanh ra ngoài và vẫy 1 chiếc taxi. Nàng bảo tài xế chạy nhanh ra hướng xa lộ. Nơi có cánh đồng mênh mông bát ngát. Đồng lúa thẳng cánh cò bay.
Nàng đến túp lều xiêu vẹo mà anh đã đưa nàng đến hôm nào.
Đến nơi nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy căn lều của anh không còn nữa mà thay vào đó là 1 đống gạch cát đá bê bối.
Nàng tiến lại lượm từng mảnh gỗ của căn lều mà không cầm được nước mắt. Tất cả đã không còn nữa.
Có 1 người đàn ông đang lui cui làm cái gì đó cạnh túp lều đổ nát.
Nàng tiến lại gần hỏi:
- Ông ơi! Có biết chủ nhân của chiếc lều này đã đi đâu không?
Ông trả lời giọng phúc hậu:
- Tôi không biết chủ cũ là ai, chúng tôi phá túp lều này để xây lại 1 tòa nhà khách cho ông Hoàng Lâm Thao.
Nàng cười buồn. Lại cũng Hoàng Lâm Thao. Đâu đâu cũng Hoàng Lâm Thao. Tại sao ông ta giàu như thế?
Nhìn căn lều đổ nát của Nhật Nam nàng lại bật khóc. Trời ơi! Nàng thương anh vô cùng. Có lẽ anh đã bán căn lều nhỏ này để đổi lấy tiền trả cho nàng chăng? Nhìn ông già đang phá nốt phần còn lại của căn lều. Nàng cảm thấy ghét ông Hoàng Lâm Thao vô cùng. Nàng càng thương Nhật Nam bao nhiêu thì nàng càng ghét Hoàng Lâm Thao bấy nhiêu.
Nàng lẫn thẫn leo lên chiếc taxi ra về. (184)
o O o
Về đến nơi, nàng bước thẳng vào phòng bà Lam Hằng.
Ngồi xuống trước mặt bà, nàng nói:
- Thưa bác. Bác có thể vì con mà ở lại đây thêm 1 ngày nữa không?
Bà Lam Hằng không hề ngạc nhiên vì câu hỏi của Bội Cầm.
Bà mỉm cười nói:
- Con chờ Nhật Nam phải không?
- Dạ phải.
- Nhật Nam sẽ không bao giờ tới đâu.
Nàng hét to:
- Không phải! Bác nói không phải! Anh ấy sẽ đến đón con mà. Anh ấy đã hứa với con rồi. Anh ấy không bao giờ bỏ con đâu.
Bà mỉm cười.
Bội Cầm vô cùng bực tức lẫn ngạc nhiên. Mấy ngày này hình như bà ấy rất vui. Bà không hề có chút thương xót nào cho nỗi buồn của nàng. Nàng có cảm giác bà vui vì bà đã thành công trong việc gì đó.
Bà Lam Hằng nói:
- Con thật sự yêu Nhật Nam?
- Dạ phải! Con xin lỗi bác! Bây giờ bác có đuổi việc con cũng được, con vẫn yêu anh ấy.
Bà lại cười:
- Ấy chết! Làm sao bác dám đuổi việc con. Ông chủ Hoàng Lâm Thao sẽ xé xác bác ra đấy.
- Con xin bác ở thêm 1 ngày. Con hy vọng ngày mai anh ấy sẽ đến đón con.
- Con biết Nhật Nam nghèo, lang thang, nợ nần mà con vẫn yêu à.
- Dạ phải. Con đã yêu tất cả những cái gì thuộc về anh ấy rồi bác ạ. Con...
- Gì thế?
Bội Cầm tháo sợi dây chuyền bạch kim và chiếc vòng cẩm thạch, 2 món quà mà ông Lâm Thao đã tặng cho nàng đưa cho bà Lam Hằng và nói:
- Con nhờ bác gởi lại cho ông Hoàng Lâm Thao hộ con.
- Con làm gì vậy?
Bội Cầm đáp:
- Khi con đã yêu Nhật Nam, con không muốn giữ bất cứ 1 kỷ vật nào của ai cả.
- Nếu con muốn trả thì ngày mai gặp Hoàng Lâm Thao con trả cho ông ấy. Bác không làm giúp con việc này đâu.
- Sao? Bác bảo ngày mai phải đi à?
- Con khờ quá! Nếu Nhật Nam thật sự yêu con thì cho dù con ở đâu anh ta cũng sẽ đến đón con mà. Ngược lại nếu anh ta không yêu con thì cho dù con có ngồi ở đây chờ dài cổ, Nhật Nam cũng không đến đâu. Con cứ viết 1 lát thư cho Bảo Chấn và nhắn rằng. Nếu anh ta có đến thì để lại tin nhắn, chỗ ở của anh ta hoặc số điện thoại. Tí nữa con điện về đây thì sẽ biết ngay hoặc con gởi địa chỉ của ông Hoàng Lâm Thao lại đây.
Thì ra việc làm bấy lâu nay của nàng bà Lam Hằng đều biết cả, ngay cả việc nàng liên hệ với Bảo Chấn.
Ngẫm nghĩ lại lời của bà Lam Hằng nàng cũng thấy có lý.
Nàng đứng dậy cáo từ bà Lam Hằng quay trở về phòng bỏ quần áo vào chiếc valy nhỏ để chuẩn bị rời Bách Hoa Lâm vào sáng mai.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm