Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
áng hôm sau, Bội Cầm dậy thật sớm. Nàng chạy ngay xuống phòng tiếp tân lại cũng nhận được 1 cái lắc đầu từ Bảo Chấn.
Nàng trở về phòng, nhưng nàng không vào, nàng đảo mắt ngó mọi nơi mong được gặp bóng dáng Nhật Nam ở đâu đó, nhưng vẫn vắng lặng.
Hình như mọi cảnh vật ở đây cũng đều buồn như nàng.
"Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Sương mai bắt đầu thắm lạnh vào da thịt nàng. Nàng chạy vào phòng lấy chiếc áo sờn vai của anh mặc vào người rồi tiếp tục ra lan can trông ngóng.
"Có 1 người đi 1 kẻ buồn
Thời gian lặng lẽ, tím hoàng hôn
Bâng khuâng mây trắng lùa thương nhớ
Gió loạn ân tình gieo vấn vương."
Nàng cứ đứng đó cho tới khi mặt trời sáng hẳn.
Bà Lam Hằng đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết.
- Dậy sớm thế?
Nàng mới bắt đầu giật mình vì câu hỏi của bà.
Nàng trả lời ngay:
- Con ngủ không được.
- Tôi cũng vậy, không hiểu tại sao. À! Con chuẩn bị quần áo cho vào va ly đi, ngày mai chúng ta sẽ đ sớm đấy.
Nàng hốt hoảng hỏi:
- Đi rồi sao?
- Phải. Chúng ta rời khỏi đây sớm hơn dự định 1 ngày. Hôm qua, ông Hoàng Lâm Thao bảo tôi ngày mai đưa cô đến gặp ông ấy.
Nàng lẩm bẩm như người mất hồn:
- Nhanh quá.
- Cái gì nhanh?
- Con không nghĩ là chúng ta phải rời khỏi đây nhanh đến như vậy.
- Cô đừng buồn. Rồi chúng ta... Không phải chúng ta, mà là con sẽ được làm việc với ông Hoàng Lâm Thao ở những nơi đẹp gấp trăm ngàn lần Bách Hoa Lâm này rồi.
Nàng mỉm cười chua chát. Bà Lam Hằng đã hiểu lầm ý nàng rồi. Đâu phải nàng buồn vì cảnh đẹp vì nơi sang trọng mà nàng buồn vì phải mất thêm 1 ngày nữa để chờ anh.
Bà Lam Hằng nói tiếp:
- Đây là số tiền thưởng nửa tháng còn lại của con. Con muốn mua sắm gì cứ đi mua đi. Hôm nay chúng ta không phải làm việc gì cả.
Trước kia, khi có tiền nàng mừng lắm nhưng lúc này đây, khi cầm đồng tiền trên tay nàng cảm thấy vô vị khôn cùng. Không có anh bên cạnh thì nàng cần tiền để làm gì? Ăn có ngon, uống có ngon đâu.
Bà Lam Hằng lại nói:
- Bác rất buồn vì chỉ làm việc với con được có 1 tháng.
- Con cũng buồn. Con đã đi làm nhiều nơi nhưng chưa có người chủ nào tốt với con như bác cả.
Nói xong, nàng bỗng khóc nức nở. Bà Lam Hằng nắm chặt tay nàng:
- Đừng buồn con à. Không lâu đâu chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Mà không hiểu sao bác nghĩ rằng con và bác rất có duyên. Bác tin hạnh phúc sẽ đến với 1 người con gái như con.
- Con cũng mong như vậy.
Bà Lam Hằng nắm lấy tay nàng:
- Thôi! Đừng buồn nữa. Đi sắm đồ với bác.
Nàng giật tay lại:
- Con không đi đâu. Con chẳng muốn đi đâu cả.
- Vậy bác đi nhé.
Nói xong bà bước đi thật nhanh miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Con bé đáng yêu quá.
o O o
Nàng ngồi ngóng trông mỏi mòn cho đến chiều Lâm Tạo có đến chơi và đem cho nàng thật nhiều hoa nhưng nàng chẳng buồn để thưởng thức.
Từ sáng đến chiều nàng không hề mở miệng nói chuyện với Lâm Tạo dù chỉ là 1 câu 1 chữ.
Cuối cùng Lâm Tạo cũng là người phải lên tiếng:
- Bội Cầm! Cô nói gì đi chứ.
Nàng nhìn thẳng vào mặt Lâm Tạo:
- Lâm Tạo! Tôi không yêu anh. Cho dù anh có đem tới 1 trăm ngàn bó hoa nữa tôi vẫn không thể yêu anh. Người tôi yêu và muốn cưới làm chồng là Hoàng Nhật Nam mà thôi.
Anh mỉm cười:
- Cám ơn Bội Cầm. Cô là người con gái rất xứng đáng được Hoàng...
Anh bỗng im lặng không nói tiếp.
Bội Cầm đứng dậy, nàng mở tủ lấy ra 10 triệu đưa cho Lâm Tạo.
- Trả lại cho anh nè.
Anh mỉm cười:
- Cô cứ cầm lấy đi. Tôi có đòi bao giờ đâu.
- Nhưng tôi không muốn mắc nợ anh.
- Ngày mai, cô rời khỏi đây rồi phải không? Tôi không biết mua cái gì để tặng cô cả. Coi như cô cứ cầm lấy số tiền này mua cái gì mà cô thích. Coi như đó là món quà tôi tặng cô để làm kỷ niệm. Cô yên trí đi Bội Cầm, tôi không có buộc cô yêu tôi đâu. Tôi chúc cô có hạnh phúc bên cạnh Nhật Nam.
Nói xong anh đứng dậy và ra ngoài.
Khi ra đến cửa, anh quay đầu lại nói:
- Tôi tin rằng không bao lâu chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy.
Lúc nãy bà Lam Hằng cũng nói với nàng câu này.
Nàng sẽ còn gặp lại họ ư?
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm