A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
áng sớm thức dậy nàng vùi đầu vào công việc ngay, nàng muốn trong 5 ngày còn lại này nàng chỉ biết làm việc và làm việc.
Bỗng nàng nghe tiếng huýt sáo văng vẳng ngoài cổng vọng vào. Nàng chạy ra thì nhận ra ngay chính là Nhật Nam. Chẳng thèm trả lời, nàng lại quay vào gõ tay mạnh lên phím, mong rằng có lẽ sẽ át tiếng huýt sáo của anh.
Anh vẫn chai lì. Nàng sợ nếu cứ như thế này bà Lam Hằng mà biết được thì sẽ nguy to. Không được! Nàng phải gặp anh và nói cho anh biết nàng không yêu anh. Dù gì đây cũng là lần cuối cùng anh gặp nàng. Anh đã hứa với nàng như vậy mà.
Nàng đứng dậy chộp lấy cái ví rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Nàng xuống lầu và bước nhanh, 1 đoạn ngắn để ra đến cổng lòng mong sao lên xe taxi đang chờ sẵn và đi cho thật nhanh để bà Lam Hằng khỏi trông thấy. Đây là lần đầu tie6n nàng làm liều không xin phép bà Lam Hằng.
Nhật Nam mở cửa xe cho nàng bước vào và ngồi vào bên cạnh.
Hôm nay trông thấy anh có vẻ lịch sự hơn mọi hôm. Không biết anh lấy hay mượn đâu ra 1 bộ veston xám thật đẹp. Chiếc caravat đỏ được thắt vào chiếc sơmi trắng. Ôi! Trông anh lịch lãm làm sao. Nhìn anh không ai nghĩ rằng là 1 kẻ vô công rỗi nghề và không 1 đồng xu dính túi.
Mặc dù biết có lẽ cuộc đi chơi hôm nay nàng cũng phải trả tiền và cái chuyện Lâm Thủy nói hôm nào làm nàng giận vô cùng. Nàng định gặp anh sẽ mắng ngay cho anh 1 trận, nhưng khi đã đối diện trước anh, nàng như bị ngọng vậy. Nàng không nói điều gì cả, mà thậm chí nàng mỉm cười thật tươi với anh và nói:
- Anh đẹp quá!
Nhật Nam mỉm cười đáp lại:
- Em cũng đẹp vậy.
Chiếc xe lướt đi mà nàng vẫn còn ngó dáo dác vào trong xem bà Lam Hằng có thấy hay không. Rồi nàng bỗng thở dài.
Nhật Nam hỏi:
- Sao thế?
- Sao cái gì?
- Cái gì à? Tiếng thở dài của em vừa rồi đấy.
Nàng nói:
- Ồ! Có gì đâu, xe đã rời khỏi Bách Hoa Lâm làm em sung sướng thế thôi.
- Tại sao lại sung sướng? Không có gì rắc rối xảy ra với em chứ.
Nàng không biết rằng sau buổi đi chơi hôm nay với anh nàng có bị rắc rối hay không? Nàng đã chuẩn bị sẵn những câu nói dối trong đầu. Nếu bà Lam Hằng hỏi nàng tại sao lại bỏ việc đi chơi thì nàng sẽ nói rằng nàng đi với Lâm Tạo.
Anh hỏi lại:
- Đi với anh em có gặp rắc rối gì không hả Bội Cầm?
- Không!
- Bà Lam Hằng có biết em đi chơi với anh không?
Nàng nói dối:
- Biết.
- Biết sao em còn có vẻ lo sợ như thế hả?
Anh hỏi mà mắt chăm chăm nhìn vào nàng khiến nàng ngồi yên không nhúc nhích. Nàng không thể nào chịu nổi ánh mắt của anh, ánh mắt rất dễ làm nàng yếu lòng.
Nàng quay mặt đi nơi khác:
- Em đâu có lo lắng gì đâu, anh suy đoán bậy bạ không à.
Anh nâng lấy cầm nàng và quay mặt nàng qua nhìn vào anh. Anh nói như ra lệnh:
- Nói cho anh nghe. Anh không ưa những người con gái nói dối đâu.
- Có gì để nói đâu. Bà Lam Hằng biết em đi chơi nhưng cứ tưởng là em đi chơi với Lâm Tạo.
Giọng anh thật êm ái:
- Thế đi với anh, em xấu hổ lắm hay sao hả, Bội Cầm.
Nàng đáp khẽ:
- Không! Tất nhiên là không. Nhật Nam! Em không muốn anh nghĩ về em như thế. Chỉ tại bà chủ của em không thích anh. Bà nói anh là kẻ xấu, anh là kẻ lợi dụng, là kẻ vô công rỗi nghề, đi chơi với anh sẽ nguy hiểm. Bao nhiêu đó anh cũng hiểu là bà chủ em không thích anh. Bà ấy bảo em hãy tránh xa anh, mà em sợ cãi bà ấy sẽ mất việc, em đã nói với anh như thế rồi.
Anh cười:
- Anh chắc chắn với em rằng bà ấy sẽ không đuổi em vì tội gặp anh đâu.
- Nhưng em không muốn tạo 1 cơ hội nào để bà ấy giận cả.
- Thế thì em đành nói dối mãi sao. Anh nghĩ trong trường hợp này em phải nên chân thật.
Nàng cười buồn bã:
- Dầu gì hôm nay cũng là buổi cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi. Em đã nói dối mấy lần rồi, nói dối thêm 1 lần và cũng là lần cuối cùng thì cũng đâu có sao.
Anh giận dữ:
- Em thật sự không muốn gặp anh nữa sao?
Nàng chua xót:
- Thì dù sao còn 5 ngày nữa là em rời khỏi nơi này rồi còn gì.
Anh nói nhanh:
- Anh sẽ đến gặp em chỗ khác. Có sao đâu. Không có tiền anh sẽ vay mượn, anh sẽ tìm mọi cách đến gặp em.
Nàng nói trong lòng: "Cũng lại vay mượn!".
Nàng nói lớn:
- Anh tu tỉnh mà lo làm ăn không vay không mượn được hay không, Nhật Nam? Em không hiểu con người của anh như vậy mà sao nhiều cô gái có thể yêu anh cho được.
- À! Bây giờ thì em cũng thừa nhận là em yêu anh rồi sao?
- Phải! Em yêu anh nhưng em không thể nào cưới anh. Yêu và cưới là 2 vấn đề hoàn toàn khác nhau, Nhật Nam à. Người con gái yêu anh, sẵn sàng bỏ qua mọi tánh xấu của anh và muốn làm vợ anh, sẵn sàng sống khổ vì anh chính là Lâm Thủy kìa.
Anh giật mình:
- Lâm Thủy? Em biết cô ấy sao?
- Anh ngạc nhiên à. Cách đây mấy hôm cô ấy có đến tìm em và cô ấy đã nói cho em nghe nhiều thứ lắm. Em nghĩ cô ấy yêu anh còn hơn em nữa. Cô ấy cũng đã vì yêu anh mà bị đuổi việc đấy.
- Nhưng...
Nàng đưa tay ngăn lại:
- Ấy! Em không ghen đâu, anh đừng đính chính gì với em cả. Thật ra em đã biết anh quen với Lâm Thủy từ lâu lắm rồi. Nhưng em không ghen vì em đã tự nhủ với lòng, em cỉh coi anh là bạn, em sẵn sàng giúp anh mọi khó khăn, nhưng sự giúp đỡ của em cũng có hạn.
Anh đau khổ.
- Anh xin thề đó Bội Cầm. Anh và Lâm Thủy không có gì đâu. Người anh yêu chính là em.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, em muốn buổi đi chơi hôm nay được vui vẻ.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm