It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ội Cầm thẫn thờ trong đêm tối, đôi chân đã mỏi nhừ và con tim thì như 1 tảng đá nặng nề.
Nàng vẫn lang thang để cho đôi chân bước đi những bước vô định.
Mưa bắt đầu rơi, nhưng nàng vẫn không hề màng tới. Ôi! Giá như mà lúc sáng không có sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thủy thì hay biết mấy. Cứ nghĩ đến việc anh đã nói với Lâm Thủy là anh đã lợi dụng của con cừu non 10 triệu đồng là nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cuối cùng thì nàng cũng phải dừng lại và ngồi xuống 1 mỏm đá.
Không gian, thời gian như lắng đọng, giờ đây như chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ ầm ĩ và tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của nàng.
- Thôi đừng buồn nữa.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc làm Bội Cầm giật mình. Nàng ngẩng đầu lên và chạm ngay ánh mắt của Lâm Tạo.
Nàng dụi 2 dòng nước mắt:
- Tại sao anh lại có mặt ở đây?
- Tôi đến Bách Hoa Lâm tìm cô nhưng không gặp. Bà Lam Hằng bảo cô mới vừa làm việc xong và thả bộ ra bãi biển. Tôi tìm gần 1 tiếng đồng hồ mới gặp được cô ở đây. Có chuyện không vui phải không?
- Đâu có.
- Cô đừng giấu tôi. Cái tên Nhật Nam đó đã làm gì cô? Cô nói tôi nghe đi, tôi sẽ cho hắn 1 bài học.
Nàng nghẹn ngào:
- Anh ấy không làm gì tôi cả.
- Thế tại sao cô lại ngồi đây và khóc 1 mình.
- Tôi khóc hồi nào đâu? Tại bụi bay vào mắt tôi chứ bộ.
- Khi xưa, mỗi lần tôi buồn, tôi đều ra bãi biển và hét to lên "Á....", hét thật to thì nỗi buồn sẽ bay đi rất nhanh. Cô làm thử mà xem.
Nàng đứng bật dậy và hét to. Nàng hét thật to và hét đến khan cổ họng. Anh cũng tham gia, anh cũng hét to theo nàng rồi đột nhiên cả 2 nhìn nhau và bật cười rũ rượi.
Nàng cười:
- Trông chúng ta giống như 2 kẻ khùng quá phải không?
- Ừ, ông khùng, bà khùng. Nào bây giờ thấy hết buồn chưa?
- Hết rồi! Nhưng cảm thấy khác nước quá.
- Uống tạm nuóc biển nhé?
- Anh dám?
Anh nghiêng người né cú đánh của nàng và nói ngay khi ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Bội Cầm! Tôi nói thật nhé. Trong lúc mình đang cô đơn buồn bã mà có 1 người bạn sẵn sàng trò chuyện và tâm sự thì thú vị lắm. Người ta thường nói buồn được san sẻ buồn vơi đi 1 nửa mà.
Câu nói đầy tính thuyết phục của Lâm Tạo đã khiến Bội Cầm cảm thấy dễ chịu. Nàng gật gù:
- Xem ra cũng được lắm đấy. Nhưng anh có chắc là anh đủ khả năng làm cho tôi hết buồn và cảm thấy thích thú không? Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ?
- Điều đó có lẽ cô cũng hiểu rõ hơn tôi mà Bội Cầm.
- Tôi không hiểu gì cả đâu.
- Không sao. Từ từ tôi sẽ làm cho cô hiểu.
- Thật ra tôi ngu lắm. Tôi không hiểu gì cả đâu Lâm Tạo à. Nhưng chuyện của tôi, tôi nghĩ nếu anh có biết cũng chẳng ích lợi gì.
- Cô không xem tôi là bạn sao? A! Hay là cô lại kẹt tiền nữa phải không? Bao nhiêu? Tôi sẵn sàng giúp cho cô mà.
Nàng hốt hoảng:
- Không, không. Tôi không cần tiền.
- Thế thì buồn vì tình rồi.
- Thật ra giữa tôi và Nhật Nam có chuyện xích mích nhỏ thôi, nhưng rồi sẽ êm đẹp cả mà.
Lâm Tạo cười:
- Vậy mà nhìn cô tôi thấy giống như là 1 cô gái thất tình vậy.
Bội Cầm bậm môi:
- Thất tình ư? Anh thất tình thì có.
Lâm Tạo cười lớn hơn:
- Thất tình để có 1 người để mà nhớ mà thương còn thú vị hơn là sự cô độc.
- Sống lạc quan như anh thích thật đấy Lâm Tạo ạ. Thú thật những lúc bên cạnh anh tôi thấy thật vui.
Lâm Tạo nhìn Bội Cầm, đôi mắt long lanh của anh rực sáng niềm vui.
- Vậy Bội Cầm, cô thấy chúng ta nên chúc mừng đêm vui hôm nay bằng tiết mục gì nhỉ.
Bội Cầm đáp nhanh:
- Ăn! Anh khao tôi.
- Ăn à? Ồ! Đề nghị này xem ra thật hấp dẫn đấy. Bây giờ, địa điểm cho cô chọn nhé.
- Được thôi, trong chuyện này tôi không tồi lắm đâu.
Cả 2 cùng cười lớn.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm