Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
m xin đẹp quá, lại còn tốt nữa thì thử hỏi bao nhiêu chàng trai lại không chết vì em được chứ!
Vừa bước vào phòng Nhật Nam nói ngay rồi đẩy sát nàng vào tường và hôn lấy hôn để lên môi, mắt và má nàng. Nàng muốn chống cự nhưng sự ngây ngất đã làm nàng nhũn người đi. Cảm giác sung sướng quá đỗi bất ngờ này làm cho nàng cảm thấy khó thở. Nàng chỉ còn biết cơ thể của anh, chỉ còn biết mái tóc dày, biết nỗi đam mê trên môi anh, biết nhịp tim đập liên hồi của anh hòa với tim nàng mà thôi.
Anh cúi người bế nàng lên và đặt nàng lên chiếc ghế bành gần đấy, môi anh vẫn không rời khỏi môi nàng.
Anh thì thào:
- Em mặc chiếc áo dạ hội này trông đẹp lắm.
Nàng cũng thì thào:
- Là do anh chọn đó thôi. Bà Lam Hằng không tin em mua chiếc áo rẻ đến như vậy.
- Ấy chết! Em nó ilà đi mua với anh à?
- Đâu có. Bà ấy mà biết được em đi chơi với anh là bà ấy đuổi việc em ngay.
Họ lại tiếp tục hôn nhau. Bội Cầm không còn suy nghĩ gì được nữa, nàng chỉ còn biết có cảm giác và đáp lại bằng cảm giác mà thôi.
Anh nói sau khi ngừng hôn nàng:
- Anh muốn ở lại đây với em hôm nay. Anh muốn có 1 đêm kỳ ảo với em.
Giây phút này đây Bội Cầm như quên đi tất cả. Nàng quên viễn cảnh đen tối của mẹ nàng và cha nàng ngày xưa. Quên rằng Nhật Nam đã có người bạn gái tên là Lâm Thủy. Nàng không còn nghĩ đến tương lai khi dan díu với anh nữa.
- Em cũng vậy.
Nhưng ngay sau khi chiếc nút áo cuối cùng của chiếc áo vừa được mở ra, thì bỗng có tiếng gõ cửa. Nàng giật mình, nàng hốt hoảng đẩy anh sang 1 bên và bật ngồi dậy thật nhanh. Ai đến tìm nàng vào cái giờ khuya khoắt thế này nhỉ. Đã hơn 12 giờ đêm rồi. Hay là nhân viên khách sạn biết nàng chứa chấp người trái phép.
Nhật Nam nghiêng người nói nhỏ vào tai nàng.
- Ai thế?
- Em không biết.
Tiếng gõ cửa lại vang lên và tiếp theo sau đó là giọng nói của bà Lam Hằng:
- Bội Cầm! Con có trong phòng không hả?
Nhật Nam rủa thầm:
- Phá đám thật.
Anh nói rồi lại hôn nàng.
Nàng đẩy nhẹ anh ra:
- Em phải mở cửa cho bà ấy thôi.
- Còn anh ở đây thì sao?
- Anh tạm thời leo ra ngoài lan can ngoài cửa sổ đi.
Nhật Nam vén tấm rèm đỏ rồi leo ra ngoài cửa sổ.
Bội Cầm bước lại gần cửa, nàng mở hé cửa, rồi mở rộng ra:
- Chào bác. Có chuyện gì hở?
Bà Lam Hằng thở hổn hển:
- Bác nằm mơ. Bác thấy người ta theo dõi bác... Bác sợ quá.
- Bác vào trong đi.
Bà Lam Hằng theo chân Bội Cầm bước vào.
- Trời ơi! Ngoài trời gió lạnh lắm lại mưa nữa. Sao con không đóng cửa sổ lại và kéo rèm chứ.
Nàng giật mình. Trời ơi! Vì lúc nãy vội quá nên nàng quên.
- Trời... con quên.
Vừa nói nàng vừa giành đóng cửa sổ với bà Lam Hằng.
Nàng ngó ra ngoài thấy anh vẫn ngồi khom người xuống run rẩy trong cơn mưa lạnh giá.
Bà Lam Hằng nói:
- Con đi với Lâm Tạo mới về à?
- Sao bác nghĩ vậy?
- Vì bác thấy trên người con vẫn còn mặc chiếc áo dạ hội đó thôi.
Nàng nói dối:
- Tại con không muốn cởi nó ra, con không biết bao giờ mới được mặc lại nó.
- Nếu làm với bác, con sẽ đoực tham quan, dạ hội, khánh thành nhiều lần mà. À! Con đi chơi với Lâm Tạo có vui không?
Bà ngồi phịch xuống ghế:
- Đêm nay bác ngủ lại đây với con được không vậy. Giường của con cũng rộng, hơn nữa đã gần 1 tháng bác chưa có dịp trò chuyện với con.
Nàng không còn cách nào khác đành miễn cưỡng gật đầu.
Khi bà Lam Hằng vào phòng tắm để thay quần áo, Bội Cầm chạy nhanh ra phía cửa sổ.
Nàng nói nhanh:
- Anh đã nghe hết rồi. Đêm nay bà Lam Hằng đòi ngủ lại đây với em. Anh về nhanh đi thôi.
Nhật Nam nhảy phóc qua khung cửa sổ, người anh đã ướt như chuột lột.
Anh nguyền rủa:
- Cái bà già mắc dịch ấy lúc nào cũng muốn phá đám anh. Anh thấy bà ta thật khó hiểu. Em đừng quá tin lời bà ấy nhé, Bội Cầm.
- Được rồi, được rồi mà.
Nàng vừa nói vừa đẩy anh ra khỏi cửa.
Anh đứng lại:
- Từ từ đã em. Làm gì mà đuổi anh như đuổi tà vậy.
- Anh về nhanh lên đi. Nếu bà Lam Hằng mà ra bà ấy mà biết thì em sẽ chết đấy.
Anh nghiêng người hôn nhẹ lên má nàng.
- Thôi, chào em.
Anh chạy nhanh ra ngoài và đóng cửa lại. Nàng đứng lặng yên nín thở và đếm từng bước chân của anh. Khi không còn nghe được tiếng bước chân nang biết anh đã đi rồi.
1 nỗi buồn man mác vô cớ xâm chiếm lấy nàng.
Nàng không biết nên mừng hay nên vui khi bà Lam Hằng đột ngột xuất hiện? Nếu không có bà ấy chắc nàng đã trao hết đời con gái cho Nhật Nam rồi. Ôi! Nàng nên cám ơn bà Lam Hằng. Nàng phải cám ơn bà ấy mới đúng.
Bà Lam Hằng bước ra với chiếc khăn tắm quấn ngang người.
- Bác vừa nghe tiếng thầm thì ở ngoài, hình như con nói chuyện với ai đó phải không.
- À... à! 1 người khách vừa gõ cửa lộn phòng bác à.
Bà ngồi xuống giường rồi nói:
- À! Hồi nãy Lâm Tạo có gọi điện thoại cho bác.
- Chi vậy?
- Cậu ta xin phép bác ngày mai được phép đưa con đi ngắm hoa. Bác thấy Lâm Tạo dễ thương đấy con ạ.
Nàng không muốn nghe gì cả, giờ này nàng không còn tâm trí đâu để mà nghe.
- Con buồn ngủ quá rồi, con đi ngủ trước bác nhé.
- Với nguyên bộ đồ như vậy sao?
Bà Lam Hằng nhắc nhở nàng mới giật mình. Từ nãy giờ trên người nàng vẫn còn mặc nguyên bộ đồ dạ hội.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm