The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
uối cùng rồi nàng cũng nhờ Bảo Chấn nhắn với anh rằng, nàng đồng ý đi công viên Bạch Tùng Diệp với anh. Mặc dù nàng biết mỗi lần bên cạnh anh, nàng khó mà kềm chế lòng mình yêu anh.
Hôm nay, Bội Cầm ăn mặc thật đẹp. 1 chiếc váy hoa ngắn xòe rộng, mái tóc chải được gọn gàng trong chiếc băng đô bằng vải khổ lớn, chân đi đôi giày cao gót màu huyết dụ. Với 1 tí phấn hồng trên má và 1 ít son nhạt trên môi làm cho nàng đẹp tuyệt trần.
Đúng 8 giờ sáng, nàng đã chạy xe ra bụi hoa trúc đào hôm nào đợi anh.
5 phút sau, anh xuất hiện trong bộ trang phục thật đơn giản. 1 chiếc quần Jean bạc phếch và chiếc áo thun bó màu trắng càng lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn của anh.
Lần này thì nàng trao tay lái cho anh.
Chiếc xe lướt êm êm trên con đường vắng vẻ tràn ngập xác hoa trúc đào và nắng sớm mai, hướng thẳng về công viên Bạch Tùng Diệp.
Nhật Nam với những nụ cười rạng rỡ, những câu đùa dí dỏm nhẹ nhàng. Nhưng Bội Cầm thì luôn luôn cảnh giác bởi ánh mắt giễu cợt mà anh không hề có ý định giấu đi.
Anh luôn miệng tán chuyện với nàng suốt dọc đường, còn nàng thì im lặng không nói gì cả.
Cuối cùng rồi công viên Bạch Tùng Diệp cũng trải ra trước mắt nàng.
Nàng cứ tưởng tượng rằng ở cái thành phố biển này thì đâu đâu cũng toàn là biển. Nhưng không, còn có 1 công viên Bạch Tùng Diệp đẹp vô ngần.
Nhật Nam dừng xe lại trước cổng công viên, anh gởi xe rồi nắm tay nàng dẫn vào trong.
Bạch Tùng Diệp là 1 khu vườn mênh mông được tô điểm bằng những con đường trải sỏi ngoằn ngoèo uốn khúc dẫn đến các lùm cây. Trên những lùm cây, những sợi tơ hồng buông thả trông như suối tóc mịn màng, êm ái của 1 nàng tiên. Nơi dây có sân banh, sân tennis, hồ bơi. Tất cả các sân dành phục vụ cho các môn thể thao. Ngoài ra còn vũ trường, có sân khấu đại nhạc hội, có những hang động và những tòa vọng cốc. Những hàng cây xanh rờn tạo thành bức tường ngăn cách giữa các khu vực.
Họ cùng dạo bước thong thả và Nhật Nam được dịp giới thiệu tỉ mỉ về từng bức tượng, từng công trình nghệ thuật nổi lên giữa những thảm cỏ xanh mượt. Anh đã phô bày 1 vốn kiến thức sâu rộng làm cho Bội Cầm phải bâng khuâng ngạc nhiên lẫn thán phục. Thật sự Nhật Nam là người thế nào? 1 kẻ lang bạt, nghèo khó, thất nghiệp như anh không ai có thể nghĩ rằng trong đầu anh lại có 1 kho kiến thức sâu rộng như thế.
Suốt ngày, họ vui chơi đủ thứ. Anh trổ tài nhảy cầu cho nàng xem. Chơi tennis cùng nàng. Anh chỉ dạy cho nàng nhiều thứ lắm.
Đêm đã sắp về thì Bội Cầm càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy đèn thắp lung linh khắp trời đủ các màu sắc và hình dạng khác nhau. Và đại đa số là các bảng quảng cáo công ty của ông Hoàng Lâm Thao. Xa xa, ở những gốc cây sồi to, những cặp tình nhân kề vai nhau đang thủ thỉ. Chắc họ đang trao nhau những lời yêu thương thắm thiết.
Anh kéo nàng đến 1 thảm cỏ mịn màng êm ái và ngồi xuống.
Anh mượn 1 cây đàn và hát cho nàng nghe 1 bản nhạc thật buồn.
"Đừng xa anh đêm nay
Khi bóng trăng qua hàng cây.
Đừng xa anh đêm nay.
Đêm rất dài.
Vòng tay anh cô đơn.
Đêm khuya vắng nghe buồn hơn.
Đừng xa anh.
Đừng xa anh đêm nay..."
Nàng im lặng như nuốt hết từng lời từng chữ trong bài hát của anh.
Anh im lặng đặt cây đàn sang bên cạnh và nói:
- Thế nào?
- Anh hát hay lắm.
Anh mỉm cười mà chẳng nói gì, anh lấy tờ giấy bạc 2 ngàn xếp hình 1 con Hải âu thật đẹp. Đưa cho nàng anh nói:
- Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Nàng vô cùng ngạc nhiên. Trời ơi! Nàng muốn khóc. Đã bao lâu rồi nàng có biết sinh nhật là gì. Thậm chí nàng không còn nhớ ngày sinh nhật của mình nữa là. Thế mà anh biết và anh làm cho nàng bất ngờ quá. Anh tiếp:
- Sao? Em chê món quà mọn này của anh à? Anh nghèo, anh không có tiền để tặng em 1 sợi dây chuyền bạch kim hay 1 chiếc vòng cẩm thạch, chỉ tờ giấy bạc 2 ngàn này anh nhờ cánh Hải âu chuyển hộ tấm lòng của anh đến với em.
2 hàng nước mắt đã trào khỏi đôi mi nàng từ lúc nào, nàng nghẹn ngào:
- Em cám ơn, cám ơn anh nhiều lắm, Nhật Nam à.
Nói xong nàng kéo cao cổ áo để cố che sợi dây chuyền bạch kim mà ông chủ Hoàng Lâm Thao đã tặng cho nàng.
Nàng hỏi:
- Tại sao anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của em?
- Thế mới nói là yêu em chứ.
- Anh lại nói nhảm nữa rồi.
Nhật Nam mỉm cười:
- Công việc của em dạo này thế nào? Bà Lam Hằng còn cấm em giao du với anh không?
- Em sợ sẽ không làm việc được lâu với bà ấy.
- Tại sao?
- Khi xưa Lâm Thủy cũng bị đuổi vì không nghe lời bà.
Nàng cố ý nói đến tên Lâm Thủy để dò xét phản ứng của anh nhưng anh vẫn bình thản.
- Bà ta khó chịu thật đấy. Có lẽ anh phải cho bà ta 1 bài học để nhớ đời.
Bội Cầm hoảng hốt:
- Anh định làm gì bà ấy ở đây?
- Cho bà ấy vài nhát dao trên mặt.
- Anh đùa đấy chứ?
- Thế em nghĩ anh nói thật hay đùa?
- Em mong là đùa.
Anh cười và bẹo vào má nàng:
- Nào, bây giờ hãy kể cho anh nghe về em đi, về tuổi thơ của em chẳng hạn.
Đôi mắt nàng lại thoáng buồn:
- Có gì vui vẻ đâu để mà kể... Nói chung, bây giờ em chỉ muốn có 1 cuộc sống ổn định. Em rất quý anh, những lúc bên anh, em rất vui. Nhưng...
Nét mặt Nhật Nam lại sa sầm, anh giận dữ:
- Nhưng anh nghèo chứ gì? Phải rồi, anh hiểu mà. Nếu em cần tiền thì lần sau đi chơi anh sẽ mang thật nhiều tiền, anh sẽ trả tiền cho cả phần của em. Anh sẽ không bao giờ để cho em tốn 1 cắc, 1 xu nào.
Thấy anh giận dữ nàng hốt hoảng:
- Không, không. Em không cần tiền bạc, mặc dù chi phí 2 ngày đi chơi hôm nay em lo tất cả nhưng hôm nay em rất vui. Em rất sung sướng khi có anh bên cạnh.
- Em nói thật chứ?
Nàng khẽ gật đầu rồi ngước mắt nhìn anh thật lâu.
Bất thần Nhật Nam ghì chặt nàng vào lòng và đáp ngay lên môi nàng 1 nụ hôn nồng cháy. Nàng không phản đối, nàng để im để tận hưởng nụ hôn đầu đời mà anh ban cho. Nàng ngây ngất. Nàng run lên. Nàng như muốn khụy xuống, 2 cánh tay nàng đeo cứng vào cổ anh. Thậm chí nàng còn kéo sát anh vào người của nàng hơn.
Bây giờ nàng không còn nghe tiếng gió thổi, tiếng sóng vỗ ì ầm nàng cũng không nghe. Giờ phút này đây nàng chỉ biết đến hương vị tình yêu ngọt ngào.
Nàng không muốn giây phút này chấm dứt.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm