Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
áng hôm sau, Bội Cầm thức dậy thật sớm. Nàng không đợi lũ chim đánh thức.
Nàng hít 1 hơi thật dài để đem hết không khí trong lành vào tận buồng phổi.
Nàng sẽ bắt đầu 1 ngày mới, với công việc mới ở 1 nơi vô cùng kỳ diệu.
Nàng vội vàng mặc quần áo, quần vải trắng và áo ngắn mỏng màu vàng. Nàng chải tóc ra sau rồi búi lại gọn gàng. Mới sáng sớm, mà trời đã nóng, nên nàng giữ cho tóc khỏi vướng vào cổ.
Nàng mở cửa bước ra ngoài sân. Tự nhiên đôi mắt nàng hướng về cuối dãy hành lang, nơi mà người khách lạ bí mật đã xuất hiện đêm qua. Nàng không hiểu sao nàng lại thất vọng khi không thấy bóng dáng của anh.
Lướt mắt nhìn ra bãi biển 1 lượt. Rồi nàng vô tình bước đến bức tường thấp, đưa mắt nhìn ra sườn đồi trải rộng bên ngoài. Nàng chỉ thấy những bụi cây hoang dại chen lẫn trong đá sỏi và vài đám hoa dại màu vàng đỏ.
Có thật là anh ta làm việc ở trong khách sạn Bách Hoa Lâm này không? Hay là 1 kẻ đạo chích chờ khách sơ hở là ẳm valy dông mất.
Nàng từ từ tiến tới phía lan can bằng sắt mà đêm qua nàng đã đứng đây ngắm cảnh đẹp. Đột nhiên nàng lại nghĩ về anh rồi nàng đưa mắt nhìn về phía hồ bơi nơi ghế đá mà đêm qua anh đã ngồi cạnh nàng. Nàng như cảm thấy hơi hướng đàn ông của anh còn phảng phất quanh nàng. Hơi ấm trong hơi thở của anh đang phả vào mặt nàng. Nàng cảm thấy như anh đang còn đứng ở đây.
Bất giác, có tiếng mở cửa làm cho Bội Cầm giật mình. Bà Lam Hằng mở cửa bước ra.
Nàng tiến lại gần bà, nhỏ nhẹ:
- Chào bà Giám đốc.
- Tôi đã bảo đừng gọi tôi là bà Giám đốc mà. Thật ra, tôi chỉ làm việc cho ông chủ Hoàng Lâm Thao mà thôi. Phải. Ông ta có hàng trăm công ty lận. Tôi chỉ được đề cử làm Giám đốc của công ty Vạn Thắng mà thôi.
Nàng tròn mắt ngỡ ngàng:
- Ông chủ Lâm Thao giàu có như vậy sao?
Bà Lam Hằng kéo Bội Cầm về phía lan can và nói:
- Đấy. Cô nhìn kìa tất cả thuyền bè đánh cá ngoài kia cũng của ông ấy. Khách sạn Bách Hoa Lâm này là của ông ấy đấy. Cơ ngơi của ông Lâm Thao nhiều lắm, tôi không tài nào kể hết cho cô nghe đâu. Từ nay, đừng gọi tôi là bà Giám đốc nữa đấy nhé. Nếu không, bác sẽ cắt lưỡi con đấy. Cứ gọi bác và xưng con cho thân mật.
- Dạ, con biết thưa bác.
Bà Lam Hằng đưa mắt nhìn quanh nói:
- Đêm qua con ngủ có ngon không? Đêm đầu tiên lạ chỗ bác thường ít ngủ lắm. Mặc dù chỗ này không lạ lùng gì đối với bác. Trước đây thì bác cũng đã đến đây vài lần rồi. Nhưng theo bác thì phải mất vài hôm bác mới quen được với giường chiếu mới. Còn con? Con ngủ có được không? Con thấy phong cảnh ở đây có đẹp không? Đối với bác thì phong cảnh đẹp lắm.
Bà Lam Hằng cứ nói liên tục, nàng không thể nào trả lời kịp. Nàng muốn hỏi bà mấy lần ở trước đây bà có biết 1 người đàn ông lạ như đêm qua không? Nhưng không biết sao nàng lại im lặng.
- Cám ơn bác. Con ngủ ngon lắm.
- Vậy mà bác cứ tưởng con sẽ thức đêm ngắm cảnh đẹp hoặc ít ra cũng bơi lội khi trời nóng nực chứ.
Nàng giật nẩy mình:
- Con cũng định đi bơi nhưng con lại không có mang theo áo tắm.
- Lát nữa ra chợ bác sẽ mua cho con.
- Dạ thôi, để con tự mua cũng được rồi.
Người phục vụ của khách sạn đem thức ăn đặt ngoài ban công.
Bà Lam Hằng nói ngay:
- Vào ăn sáng với bác đi. Bác ghét nhất là phải ngồi ăn 1 mình đấy.
Cả 2 cùng ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn ăn.
Phần ăn sáng là 2 ổ Piza và vài cái trứng ốp- la thơm lừng.
Bà Lam Hằng gắp miếng Piza bỏ vào chén cho Bội Cầm.
- Ăn đi. Thức ăn của khách sạn này ngon lắm. Nhất là bánh Piza. Ai đã đến Bách Hoa Lâm mà không ăn bánh Piza là 1 sai lầm.
Nàng cắn 1 miếng nhỏ. Ôi! Ngon thật. Nàng chưa bao giờ ăn được bánh ngon như thế.
- Ngon quá.
- Nếu ngon thì ăn cho nhiều vào.
Nàng ăn thêm 1 miếng nữa rồi nói:
- Sáng nay, con phải làm gì?
- Hôm nay, chưa cần phải làm gì. Bác muốn ra phố mua 1 ít giấy A4 để khi nào có những văn bản cần thì con đánh cho bác. Con có muốn đi chung không? Con có thể đi tham quan 1 vòng thành phố biển này cho biết, hay mua sắm 1 tí gì đó, áo tắm chẳng hạn.
- Dạ, nhưng bác đi trước đi, con cần soạn lại 1 số quần áo con sẽ đi sau.
- Vậy cũng được.
Bà Lam Hằng đứng dậy và xách chiếc ví bước ra khỏi cửa.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm