"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 771-1: Tên Tội Phạm Hung Hãn
e chạy như bay trên đường quốc lộ, tin tình báo thì liên tục được truyền đến không ngừng nghỉ.
Gánh vác trọng trách mà Chu Bách Ôn giao cho, Trần Tú Tài nhanh chóng nắm bắt tất cả quyền hành của Chu gia, đối với đồng bọn cùng vào sinh ra tử với mình,y tỏ ra hân hoan kiểu giả nhân giả nghĩa, mặt khác lại ngầm báo tình hình lại với Sở Thiên, để cho soái quân dùng thể lực hùng mạnh của mình để tấn công bọn chúng, đạt được mục đích diệt tận gốc chính kiến bất đồng
Sở Thiên hiểu rõ hành động của Trần Tú Tài như lòng bàn tay, nhưng cũng không dính dáng quá nhiều, dù sao đi nữa thì y cũng đang giúp mình củng cố thế lực tại Hải Khẩu, cũng là khiến cho soái quân có một chỗ nghỉ ngơi, mà không phải nay đây mai đó bôn ba gian khổ mà tác chiến, tuy nhiên trong lòng Sở Thiên cũng đang toan tính kế hoạch riêng, hắn tuyệt nhiên sẽ không để Trần Tú Tài có cơ hội mở rộng thế lực.
Đợi cho đến khi Trần Tú Tài ngồi chắc trên vị trí đường chủ của Hải Khẩu rồi, thì phơi bày mối quan hệ của y với Soái Quân, khiến cho y không thể ngóc đầu lên được nữa, chiêu này tuy có ép Trần Tú Tài đến chỗ đường cùng, nhưng giang hồ trước nay đều tàn khốc như thế, huống hồ Sở Thiên chỉ là nuôi chó đi cắn người, chứ tuyệt đối không để nó cắn lại mình.
Gần đến hai giờ chiều, Sở Thiên tìm một quán ăn để ăn trưa.
Các món ăn rất đơn giản, hai bát canh thịt nạc, một đĩa thịt xào cải chip, hai bát cơm trắng, bởi vì đang đói nên hai người chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ quán, cắm cúi ăn cơm, vừa mới ăn được một nửa bát, Sở Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, biến mất khỏi cửa ra vào của quán ăn.
Sở Thiên vội buông bát đũa xuống, vội vàng đi ra hướng cửa.
Phong Vô Tình cũng nhổm người dậy đi theo, Sở Thiên liền ra hiệu không cần, y chỉ còn cách là ngồi xuống chờ đợi, tiếp tục vùi đầu vào ăn, khi đang cắn miếng thịt nạc rồi ngẩng đầu lên, thì Sở Thiên cũng đã biến mất ngoài cửa, y suy nghĩ từng chi tiết vừa xảy ra, cảm thấy rằng cái bóng ngoài cửa xuất hiện là để thu hút sự chú ý của Sở Thiên.
Trong lòng khẽ lay động, lập tức nhẹ nhàng thở dài.
Sở Thiên đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu nữa, hắn tự cho là lúc này mình bị hoa mắt chăng, cơn gió thổi qua mang theo chút hương thơm nhè nhẹ, bỗng Sở Thiên thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, bước thêm vài bước ra đến chỗ giao lộ, quét ánh mắt qua chỗ góc phố nhỏ đã từng đi qua trước đây, quả nhiên chính là Chu Vũ Hiên, hắn thấy cô bước vào phía trong một chiếc xe màu đen.
Một lát sau, chiếc xe màu đen ấy chạy lướt qua người Sở Thiên, rất nhanh chóng lao lên phía đường quốc lộ, Sở Thiên không hề biến sắc rút điện thoại ra, bấm số điện thoại hai người đệ tử của soái quân:
- Các ngươi bám theo chiếc xe con phía trước, phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được rút dây động rừng trong bất kì hoàn cảnh nào, có chuyện gì thì gọi lại cho ta.
Hai tên này tuân lệnh, rồi lập tức phóng xe đi ngay.
Sở Thiên quay trở lại nhà ăn tiếp tục dùng bữa, Phong Vô Tình đã ăn sạch đồ ăn trước đó, vẫy tay ra hiệu cho ông chủ quán mang đến cho Sở Thiên nhiều thức ăn hơn có canh thịt nạc và thêm một chút rau xanh, sau đó hạ thấp giọng và hỏi:
- Thiếu soái, có phải người vừa rồi là Chu Vũ Hiên? Tôi vừa bắt gặp một bóng dáng rất giống cô ta, còn tưởng thế giới này bé đến thế chứ.
Sở Thiên bỏ miếng thịt nạc vào miệng, rất thản nhiên và nói:
- Chính là Chu Vũ Hiên.
Phong Vô Tình có chút sững sờ, hỏi:
- Vậy tại sao không bắt cô ta quay lại?
Sở Thiên liền gắp thêm miếng thị nạc, ăn thêm vài miếng cơm, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống một lúc sau mới nói:
- Chu Vũ Hiên dường như có ân oán với Chu Gia, nếu không làm sao có thể chạy đến nhà hàng Hải Nhật mà gây sóng gió? Hơn nữa đích thân ta đã đưa cô ấy về tận thủ đô rồi, vậy mà cô ấy vẫn cứ cố chạy về đây để làm cái gì chứ?
Phong Vô Tình tựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng cười một cách khổ sở:
- Biết đâu cô ta lại có người tình cũ ở Hải Nam này thì sao? Lỡ như đúng là cô ta có ân oán với Chu Gia Quân thật thì như thế nào? Dù sao đi nữa thì thiếu soái cũng không trông mong cô ta đến để giúp chúng ta đối phó với Chu Bách Ôn đấy chứ? Anh nên nhớ là cô ấy cũng chẳng có thiện cảm gì với chúng ta đâu, và quan trọng hơn cả là cô ta chẳng có quyền cũng chẳng thế lực gì cả.
Sở Thiên dùng cơm nước xong xuôi, nhấp mấy ngụm trà, nói câu đầy ẩn ý:
- Nhìn bề ngoài mà nói thì quả thật cô ấy không có giá trị lợi dụng thật, nhưng ngươi cũng đừng quên là đẳng sau cô ta còn có Chu Long Kiếm, hắn là tên rất là lợi hại, chỉ tay là có máu chảy đầu rơi đó, giờ chúng ta đang theo dõi ngầm Chu Vũ Hiên, nên mặc cô ấy muốn làm gì thì làm đi.
- Xem rốt cuộc cô ta có ân oán gì, nếu có thể thì nhân tiện giúp cô ta báo oán luôn.
Phong Vô Tình hiểu được ý, vỗ mạnh vào đầu rồi cười nói:
- Tôi hiểu.
Sở Thiên mỉm cười, nói thêm:
- Chỉ cần chắc chắn bảo toàn tính mạng của cô ta, còn lại không cần quan tâm cô ta giết Chu Gia Quân như thế nào, thậm chí sự tình càng lớn thì đối với chúng ta càng có lợi, nếu chẳng may Chu Bách Ôn không biết phân biệt tốt xấu dồn Chu Vũ Hiên vào đường cùng, đến lúc đó ta sẽ khích cho Chu Long Kiếm ra tay, ha ha.
Phong Vô Tình đồng tình, chậm rãi nói:
- Đây gọi là máu chảy thành sông ạ.
Sở Thiên đứng lên, lảng sang chuyện khác:
- Tính tiền đi, chúng ta cứ trở về căn cứ rồi lên kế hạch, chúng ta có thể chơi mấy âm mưu, nhưng không thể để quá tập trung nhân lực vào một nơi, quan trọng nhất là tự mình tiêu diệt đội quân tinh nhuệ của Chu Gia Quân, đó mới là điều căn bản để xưng bá ở Hải Nam, tàn dư còn nhiều, nền tảng không được ổn định.
Trước đây khi Thiên Địa hội còn tồn tại, khiến cho triều Thanh phải tiêu diệt mất mấy năm liền.
Trở lại căn cứ điểm của soái quân, Sở Thiên yêu cầu Phong Vô Tình đi gọi Trần Tú Tài đến để bàn bạc, Phong Vô Tình vừa mới rời khỏi, điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, âm thanh ngay lập tức được truyền đến từ Hồng Diệp:
- Thiếu soái, vẫn còn ở Hải Nam chứ? Chúng em ở Italy đã đàm phán thất bại, bang Ngũ Nghĩa khăng khăng đòi năm trăm nghìn Euro.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt vuốt chiếc đao hình ngà voi đáp lại:
- Cứ yên tâm, ngày mai sẽ không phải bận tâm vấn đề này nữa rồi! Đúng rồi, Hồng Diệp, em cùng với mấy tên thân tín đi đến Hồng Kông, cùng nhau thống nhất lại các thủ tục đàm phán, ta thiết nghĩ đem sản nghiệp ở Hồng Kông và Hồng Phát cùng hợp lại, thực hiện bố trí ưu hóa tài nguyên.
Hồng Diệp sớm đã tiên đoán được sự việc này, cho nên cũng không ngạc nhiên quá lâu, đáp lại:
- Được, em sẽ chuẩn bị ổn thỏa, sẽ đích thân cùng bọn họ đi Hồng Kông giải quyết việc này, đúng rồi, cơ sở hạ tầng chỗ cánh đồng hoang đã chuẩn bị chu đáo, hỏi Đường Thương Hùng xem khi nào thì có thể trở về kinh thành? Không chừng không chịu được cảnh vùng núi hoang vu nữa rồi.
Sở Thiên thở hắt ra, cũng cảm thấy có chút nhớ nhung mấy đứa nhóc, liên cười đáp lại:
- Không ngờ Cáp Nhĩ Trại làm đao bình thường, trên đồng hoang cũng đã xây xong căn cứ, vậy thì hãy để cho Đường Thương Hùng quay về đi, lần trước hắn khóc lóc kể lể với ta, nói là hắn ăn gần hết dê bò của người dân rồi, nếu mà còn ở đây nữa chắc phải làm thân trâu ngựa rồi.
Hồng Diệp gật gật đầu, ôn hòa trả lời:
- Được, tôi đã hiểu.
Sau khi cúp máy, Sở Thiên không chút đắn đo rút ra điện thoại ra gọi cuộc điện thoại quốc tế, giọng điệu bình tĩnh:
- Có thể khiến cho bang Ngũ Nghĩa biến mất, nhớ kĩ, diệt cỏ diệt tận gốc để uy hiếp bọn hắc bang (Mafia), cũng coi như là quà gặp mặt đối với Mafia Italia, cho bọn nó thấy rằng đừng tưởng có tiếng tăm lâu đời là có thể không giảng đạo lí.
Đầu dây bên kia bình tĩnh một lát, thở dài và nói:
- Đã rõ.
Năm canh giờ sau, ở Italy.
Tại sảnh của nhà hàng Hoa Phúc, nơi bọn Ngũ Nghĩa bang đang ngồi, bọn chúng tựa lưng vào ghế mà uống bia, giống như là một đám ô hợp, không ra bang phái gì, chỉ có thể lăn lộn sinh tồn ở phố người Hoa, tranh dành chút tiền của đồng bào, đập vỡ cửa tiệm của người Hoa, thì cũng chỉ là ra tay với người da vàng, chứ đối với người Italia thì sợ vãi linh hồn.
Đương nhiên, đối với những người Hoa có tiền tài quyền thế cũng là không dám làm càn.
Nhưng hôm nay Lão Đại Võ Hùng của bọn họ hôm nay rất vui, bởi vì sao khi đuổi được hiệp hội thương nhân người Hoa đi, tên Jake bang Hắc thủ Italia vẫn duy trì liên lạc với bọn họ đã bị mất hai mươi nghìn Euro vào tay bang Ngũ Nghĩa, đây là khoản tiền mà bọn hắn cần phải 4, 5 tháng mới có thể kiểm được, vì thế nên mọi người đều cao hứng uống rượu ăn mừng.
Võ Hùng lại càng chọc ghẹo xoa nắn cô gái ở trong lòng y, tuy không biết Mafia sao lại tìm bang Ngũ Nghĩa để gây rối con thuyền lớn đó, nhưng có thể được Mafia làm chỗ dựa, y cũng cảm thấy vô cùng vinh dự và tự hào, thậm chí nhân cách và địa vị đều cao lên, nhưng nụ cười nhanh chóng trở lên méo xệch
Bởi vì có năm người tiến vào phía nhà hàng
Tuy năm người bọn họ so với bốn mươi người mà nói là rất nhỏ bé, song Võ Hùng lại cảm thấy sởn tóc gáy, bởi năm người này có ánh mắt đều lạnh lùng vô tình, giống như thú giữ nhốt trong lồng, hơn nữa khí lạnh trên người bọn họ tỏa ra bao trùm lấy không gian nơi đây, khiến cho những người uống bia đều trở nên ngưng đọng lại
Võ Hùng cảm thấy nghẹn ứ, nháy mắt ra hiệu cho mấy tên đồ đệ.
Người đối diện bỗng cất tiếng nói:
- Ai là Võ Hùng?
Tên này phát ngôn tiếng Trung quá chuẩn khiến cho bang Ngũ Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ là người Hoa nên cũng không sợ nữa, hai gã có đeo khuyên tai hùng hổ tiến lên phía trước vài bước, chống tay vào hông mà quát:
- Các ngươi là ai? Tìm anh Hùng có việc gì chứ? Không mau bỏ lại tiền trong túi rồi cút đi, nếu không sẽ đánh gãy chân chó các ngươi.
Vì thân thể to cao cường tráng, nên mấy tên đồ tể này còn chặn hết cả cửa ra vào.
Nhiếp Vô Danh mỉm cười, đưa tay vào trong ngực như tìm kiếm gì đó.
Bọn côn đồ đều cười ha hả, nghĩ rằng những người này đều e sợ bọn họ mà bỏ tiền lại, nhưng hai tên đeo khuyên tai rất nhanh không thể cười được nữa, bởi vì bọn chúng nhìn thấy không phải là túi tiền của Nhiếp Vô Danh mà là một khẩu súng lục đen thùi.
n không hề tổn thất thả ra, nếu như cô vẫn ở lại Hải Nam, cô vĩnh viễn đừng mong gặp lại cô ta, hoặc đi kỹ viện tìm cô ta!
Nói xong Sở Thiên liền đẩy cửa:
- Cô có thể đi ra rồi!
Lúc này phải chịu ác khí, Chu Vũ Hiên giận run người, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng, nhưng thấy Phong Vô Tình dí dao vào cổ họng của Hiểu Vân, lập tức lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, rơi vào thế bí chỉ có thể đóng rầm cửa mà ra, tức giận thốt ra vài cầu:
- Sở Thiên, lần này tôi nhận thua, về sau hãy chờ xem.
Sở Thiên dựa vào ghế, lười trả lời:
- Đi từ từ!
Sau khi đóng cửa xe, Sở Thiên cúi đầu chỗ vị trí cô vừa ngồi khám xét, rất nhanh liền tìm thấy hai máy mini nghe trộm, cười vô tư bảo Phong Vô Tình lái xe rời đi, lúc rời khỏi tầm mắt của Chu Vũ Hiên, nói vào máy nghe trộm:
- Chu tiểu thư, bảy giờ tối nay ở sân bay Kinh Thành có người đợi cô, tạm biệt.
Sau khi nói xong, hắn quay cửa kinh xe ném máy nghe trộm ra ngoài, lốp xe trong chớp mắt nghiền nát chúng, Chu Vũ Hiên cách đó không xa nhớn nhác, hung hăng đá vào lốp xe cảnh sát, trong lòng thầm mắng:
- Sở Thiên tên khốp khiếp, bổn tiểu thư phải đem ngươi chém thành vạn mảnh!
Xe chạy nhanh mấy cây số về sau, điện thoại của Sở Thiên bỗng nhiên vang lên.
Đeo đôi tai nghe, liền truyền đến giọng của Nhiếp Vô Danh:
- Thiếu soái, quân Đường Môn và Chu gia khai chiến rồi!
Nhanh như vậy sao? Sở Thiên sửng sốt, bào ngư còn chưa tiêu hóa xong.
Lúc này Chu Bách Ôn đang ngồi trong chiếc xe hơi, điều động hơn nghìn người bang chúng Chu gia gần đấy truy kích đệ tử Đường Môn, vốn dĩ là muốn sau mùa thu rồi tính, nhưng nhìn thấy gần đó đã có bóng người lay động, lập tức theo sau Khương Trung rời đi, rất nhanh nghĩ đến quân của Khương Trung mai phục, liền nghĩ đến mấy cây súng ở xe lăn.
Nghĩ đến đây, Chu Bách Ôn cười lạnh nhạt vài tiếng, dù sao đều không có gì để bàn, không bằng ở địa bàn mình nhặt những gì có sẵn, nói không chừng còn có thể xử lý lão Khương Trung này, thế là 25 xe hàng, tổng cộng có hơn bảy trăm người hướng về Khương Trung mà giết, lại phái thêm 20 xe chạy gần đấy đi chặn.
Khương Trung nhìn thấy bang chúng Chu gia truy đuổi, thầm mắng Chu Bách Ôn vô sỉ đê tiện, nhưng cũng không dám coi thường, sau khi giữ lại hai trăm bang chúng, liền dẫn những người khác hướng cửa biển chạy.
Không nhìn thấy bụi mù phía sau cuồn cuộn, tiếng giết run run
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái