Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 755-1: Ra Tay Giáo Huấn
ở Thiên khẽ cười rồi nhẹ nhàng đáp:
- Chỉ cần em thấy vui!
Chu U Vương vì thu phục được nụ cười của người đẹp, nhìn sự an nguy của thiên hạ mà coi như không có chuyện gì.
Đường Minh Hoàng cũng không tiếc giang sơn chỉ vì nụ cười của phi tử.
Ngô Tam Quế cũng bị bêu danh xấu ngàn năm “tam quân khóc thảm thiết vì đồ tang, xung quan giận dữ vì hồng nhan”, thả đội quân tinh nhuệ để nhập quan.
Cho nên Sở Thiên cũng vì Tô Dung Dung nhu tình như nước nên cũng không muốn tha cho tên da đen kia, hơn nữa lời nói của thằng đó đã xúc phạm nặng nề tới Sở Thiên. Vì thế hắn nhìn chằm chằm vào tên đen như than củi và thản nhiên nói:
- Này tên than củi, chúng ta đi ra ngoài rồi đấu, đừng có ở trong đây rồi phá hỏng đồ đạc của quán.
Cái tên lưu học sinh da đen này vốn dĩ cực kì ghét người nào mắng mình là than củi vì thế y nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi phất tay quát:
- Thằng nhãi, mày chết chắc rồi, chúng ta ra ngoài đấu xem, bố mày cũng không tin cái trường Thiên Kinh này có thể tàng long ngọa hổ. Cả cái đám người trong các câu lạc bộ võ thuật lớn kia bố mày cũng có thể hạ gục chưa tới nửa giờ nữa là.
Lang Côn làm bộ như rất khó xử, cau mày nói:
- Đánh nhau ở trường không phải là chuyện tốt đâu.
Tên đen lộ ra hàm răng trắng hếu rồi hung hăng bước ra, vừa đi vừa nói:
- So tài, so tài.
Lúc mà tên này hô lên hai chữ đó, trong lòng đã đang dựng mưu đánh cho Sở Thiên phải thua đến mức tìm răng dưới đất. Ngoài việc dạy dỗ về việc dám tự cao tự đại xưng cái danh không ai địch được ở thành phố, còn muốn lập uy danh cho mình ở thành phố này. Không ngờ thằng cha này cũng đã làm tan rã mấy câu lạc bộ võ thuật, vì thế càng muốn tăng uy danh của mình để thu thêm vài cô gái trẻ để vui đùa cũng không tồi.
Sở Thiên không để ý tới bọn chúng, lập tức kéo Dung Dung đi ra.
Đi tới thảm cỏ ở phía ngoài, tên da đen cứ khoa chân múa tay, nhảy loạn xạ cứ như một chú khỉ. Cái hành động khác thường ấy gây chú ý của biết bao sinh viên quanh đó. Nhìn thấy nhân vật làm mưa làm gió của trường đang chuẩn bị so tài với tên lưu học sinh gần đây đã phá hỏng một vài võ quán, ai cũng rất hứng thú và chọn cho mình vị trí tốt nhất để theo dõi, có người còn gọi cả điện thoại thông báo cho các sinh viên khác.
Cũng khó trách mọi người hào hứng với cuộc so tài này tới vậy. Ngoài việc muốn được xả hơi sau khi kì thi vừa kết thúc, hơn thế nữa là cái đám du học sinh kia đều là người Philippines, mà gần đây Philippines đang có sự kiện phi cảnh làm người trong nước rất bất mãn. Cái đám đứng đầu sinh viên này lại càng căm phẫn. Nhưng ngoại trừ việc khiển trách sau lưng thì cũng không làm gì được chúng.
Nhiều khi sự khinh bỉ ở trong lòng cũng không thể hoàn toàn xả hết ra được, bây giờ tìm được cơ hội đối mặt làm thương tổn về mặt thể xác thế này tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Mặc dù mọi người cũng đều biết cái gã da đen như than củi kia đẳng cấp cũng không nhỏ, tên này đã làm giải tán mấy câu lạc bộ nhưng cũng không làm giảm đi hi vọng trong lòng họ.
Bao nhiêu tài hoa lộ ra cũng không bằng vẻ quyến dũ của các nữ sinh, hơn nữa lại kí thác sự kì vọng của cô gái trẻ.
Chưa tới năm phút, các sinh viên đã vây đầy quanh thảm cỏ rộng. Trưởng ban bảo vệ tưởng là đám sinh viên cao đẳng sắp đốt lửa lên nên vội vàng dẫn theo mười mấy bảo vệ nữa tới để tuần tra. Khi biết được tin chỉ là cuộc so tài giữa Sở Thiên và tên lưu học sinh thì họ mới bớt lo lắng. Ban bảo vệ hầu như ai cũng biết Sở Thiên, cho nên cũng phần nào biết được thực lực của hắn.
Vì thế trưởng ban bảo vệ có vẻ hứng thú sai thủ hạ đi mua ít hạt dưa về.
Tên bảo vệ cũng đã luyện võ được vài ngày cho nên muốn đến xem để được chỉ giáo.
Qua thêm được vài phút, những câu lạc bộ võ thuật bị tên da đen quấy rối cũng đã tìm đến. Mặc dù bản thân không có cách nào đối phó với sự hung hãn của bọn da đen này nhưng khi nghe tin Sở Thiên ra mặt đối chiến tất nhiên họ muốn đến cổ vũ Sở Thiên. Nếu thắng thì sẽ thay bản thân xả giận, nếu thua thì cũng vẫn có thể cười than bởi vì ngay cả Sở Thiên còn bị thua bọn chúng nữa là.
Tên da đen vận động chạy nhảy khoảng gần 10 phút, bỗng nhiên quỳ một chân xuống miếng gạch. Cái miếng gạch không biết từ đâu mà có ấy lập tức bị vỡ làm đôi, còn làm không ít vụn gạch bay lên. Đám sinh viên đều cảm thấy có chút sợ hãi, ngay cả trưởng ban bảo vệ cũng sững sờ đến nỗi nuốt cả hạt dưa còn chưa bóc vỏ.
Cái tên than củi này đúng là không thể xem nhẹ được.
Sở Thiên lộ ra cái vẻ châm chọc đối phương, ngay lập tức nói:
- Đừng diễn nữa, nhanh lên để tôi còn đi ăn trưa!
Tên than củi giận dữ nhảy tới, chân này nối tiếp chân kia đá liên tục, không ngừng tấn công Sở Thiên, đang lúc y nghĩ là có thể đánh ngã Sở Thiên thì bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn, giống như vừa bị tầu hỏa đâm phải vậy. Cả người tên này chỉ trong nháy mắt đã bay xa bảy, tám mét.
Tiếng kêu rên thảm thiết của tên than củi vang lên, Sở Thiên đứng ở chỗ hắn vừa công kích, giơ tay lên phủi cát đất bị bám trên quần mình. Cú đá vừa rồi hắn chỉ dùng có hai phần lực. Lúc này, Sở Thiên nhìn thẳng vào mắt của bọn lưu học sinh, một ánh mắt nhọn như mã tấu, lóe ra một sự lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều thấy bối rối, đám người Lang Côn thì trợn mắt, há hốc mồm. Không chỉ ngạc nhiên vì cuộc đấu kết thúc quá nhanh mà còn ngạc nhiên vì sức mạnh khó tưởng tượng của đôi chân Sở Thiên. Lúc này nét mặt Sở Thiên có chút ngạo nghễ. Khiến mọi người xung quanh cảm giác được cái gì gọi là khí phách.
Có một loại người giống như cái dùi ở trong túi quần vậy, bất luận đi tới đâu, chỉ cần người đó muốn thì sẽ trổ hết tài năng của bản thân. Như thế sẽ được mọi người nhìn ngắm và cảm phục.
Những âm thanh cổ vũ không ngừng vang lên. Trong khi Sở Thiên cũng chẳng mấy bận tâm điều ấy.
Ánh mắt tên than củi lúc này lóe lên sự giận dữ giống như lửa. Y cố gắng đứng dậy, nhổ ra ít máu trong miệng rồi lao thẳng về phía Sở Thiên. Lần này tên da đen đã rút ra được bài học từ việc dùng chân, vững bước tiến về phía trước rồi xuất ra một quyền đầy uy lực. Chiêu này vừa nhanh vừa mạnh, đây chính là điểm đặc biệt của karate, đánh vào mục tiêu chỉ trong nháy mắt.
Nếu như chiêu này mà đánh vào người đối phương e rằng xương sườn chẳng thể nào được nguyên vẹn. Tuy nhiên nhiều lúc mong muốn và thực tế thì luôn luôn có sự chênh lệch rất lớn. Sở Thiên hừ một tiếng lạnh lùng và chẳng có ý né tránh đối thủ. Khi quyền của tên than củi đánh trúng ngực Sở Thiên tất cả người xem đều cúi đầu, bởi chẳng ai muốn nhìn thấy cảnh Sở Thiên bị ngã ra đất.
Các nữ sinh lại càng căng thẳng, lo lắng gần như muốn hét lên thành tiếng.
Nhưng quyền xuất ra của tên than củi có chút không ổn. Quyền ấy tưởng chừng đã đánh vào ngực Sở Thiên nhưng lại không phát ra tiếng động nhỏ nào, cứ như một tảng đá rơi xuống biển mà không có chút âm thanh gì. Sở Thiên rất nhanh chóng phản ứng. Thế là cú đánh ấy đánh thẳng vào không trung khiến cho người xuất quyền không khống chế nổi mà lao thẳng người về phía trước.
Tên than củi đứng vững rồi thẳng lưng, duỗi chân rồi ngay lập tức lùi về phía sau. Tay phải của Sở Thiên đánh một phát vào ngực tên than củi. So với cái quyền lúc nãy của tên này thì lực từ quyền của Sở Thiên xuất ra còn kém xa. Nhưng tên than củi lại cảm thấy đau đớn và bị đẩy về sau vài bước.
Còn chưa kịp đứng vững, chân phải của Sở Thiên đã mạnh mẽ đá tới, giống như cú đá lúc đầu tên than củi định đánh trên ngực Sở Thiên. Ngay lập tức tên than củi bay người về phía sau, cứ thế lộn vài vòng rồi ngã nhào xuống đất. Trông tên này thảm hại vô cùng.
Sở Thiên cười rạng rỡ, trong cái rạng rỡ ấy còn tỏa ra cả sự lạnh lùng nữa. Hắn đi lại thong dong và hướng về phía tên than củi đang quỳ trên đất và cố gượng dậy. Cái dáng cao lớn và mạnh mẽ của Sở Thiên dọa cho tên than củi không ngừng lùi về phía sau.
Cái ánh mắt như thiêu như đốt của Sở Thiên càng làm cho mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Sợ hãi, đều có thể làm con người ta trở nên điên cuồng!
Đám bạn của tên than củi đang giận tím mặt, vứt bỏ hoàn toàn ý nghĩ so tài võ thuật, rồi như phường vô lại xô đến đẩy Sở Thiên. Tuy nhiên bọn chúng chẳng có đủ khả năng để làm gì được Sở Thiên, thậm chí còn tự rước họa vào người. Chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã ngã nhào xuống đất ở cả bên trái và bên phải Sở Thiên, khuôn mặt mấy tên đó đỏ như hai quả hồng vậy.
Sở Thiên vắt tay sau lưng, đứng thẳng người rồi nói:
- Tên than củi kia, đừng tưởng bọn mày mới phá mấy câu lạc bộ võ thuật mà tưởng rằng bản thân đã vô địch, đừng có tưởng mình ở nước giàu mạnh mà tự phụ. Không thèm ra tay với chúng mày tại tao không muốn có thêm kẻ thù nhưng chúng mày tự dẫn xác tới thì tao cũng cho chúng mày một bài học nhẹ nhàng.
- Tao cũng không thể làm phụ lòng thành của chúng mày, đúng không!
Lúc này cả bốn phía đều vọng lên tiếng vỗ tay tán thưởng, Lang Côn thì cũng có chút xấu hổ, lúng túng.
Đới Mộng Nghiêu vốn dĩ không hài lòng với hành động cố tình gây ra cuộc so tài này của Lang Côn, hiện tại đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi. Vì thế cô không suy nghĩ mà quay người bỏ đi, lúc đi xuyên qua đám người đông đúc còn không cẩn thận làm hạt dưa của trưởng ban bảo vệ rơi hết xuống đất khiến người này phải cau mày khó chịu. Nhưng khi biết đó là Mộng Nghiêu thì cũng không tỏ thái độ gì nữa.
Nét mặt Lang Côn cũng trở nên khó coi, tên này đi tới bên cạnh Sở Thiên rồi cười gượng nói:
- Sở Thiên này, cậu đúng là vô địch trong thành phố này!
Sở Thiên phủi nhẹ bàn tay rồi nói:
- Cũng nhờ anh đưa gió thổi lửa thì tôi mới có cơ hội nổi bật thế này đấy!
Tô Dung Dung giống như chú chim nhỏ nép vào người Sở Thiên và nói:
- Liễu Yên chia tay với anh quả là quyết định đúng đắn. Anh đúng là người nham hiểm
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái