A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 753-2: Quyết Chiến Đến Cùng
ếu như không thể vượt qua biển lửa, e rằng mọi người đã có ý định từ bỏ, thậm chí ngay cả Hồ Diệu Quang cũng sợ hãi cắn răng quát lớn:
- Các anh em, đã là đấng nam nhi thì nên hoành tráng sôi sục, cho dù tất cả đều chết ở nơi chiến trận cũng không được vùi xác chốn biển lửa.
Các anh em đồng thanh hô to:
- Giết!
Trận chém giết lại một lần nữa bắt đầu, những anh em Soái Quân đã chiến đấu mệt mỏi lại phải đối mặt với 5000 liên quân đã được nghỉ ngơi dưỡng sức. Chỉ vậy thôi cũng đủ để hình dung ra những gian khổ sẽ phải trải qua, nếu không quyết chiến đến cùng thì anh em Soái Quân đã sớm thất bại rồi. Cho dù không phải là như thế thì cũng không chống đỡ nổi từng bước tiến công tới của quân địch, và cách biển lửa ngày càng gần.
Toàn thân Hồ Diệu Quang máu me bê bết, trên người có ít nhất khoảng hơn chục vết chém, chuôi đao cầm trong tay cũng nóng hổi, anh ta không biết mình đã giết bao nhiêu tên địch, chỉ biết rằng giết xong 2 tên thì lại xuất hiện 4 tên. Nếu không có mấy anh em cận vệ thân thiết bảo vệ thì anh ta có thể đã bỏ xác nơi chiến trận lâu rồi.
Anh ta lại giết chết 2 tên địch, sức lực bỗng dưng không còn nữa, người lảo đảo quỳ xuống đất. Mấy người anh em thân tín thấy vậy lo sợ, kéo lấy Hồ Diệu Quang hét lớn:
- Hồ đường chủ, ngài đã bị nhiều vết thương quá rồi, hãy nghĩ ngơi đi, để anh em chúng tôi chống trả lại bọn chúng.
Hồ Diệu Quang nắm chặt tay bọn họ lắc đầu:
- Chết thì cùng nhau chết!
Cùng chung mối thù, thấy chết không sờn lòng! Anh em Soái Quân quyết chiến bằng sức lực và dũng khí cuối cùng. Cho dù có bị đâm trúng sắp chết cũng phản kháng lại. Vì thế luôn thấy những cảnh tượng kinh hãi, những tên trong hắc bang vừa dùng dao đâm vào bụng anh em Soái Quân, còn chưa kịp nhe răng cười nham hiểm thì đã ăn một nhát dao, lưỡi dao liền cắm thẳng vào ngực. Hoặc là hai người cùng ôm lấy nhau lăn vào biển lửa.
Với cách chiến đấu điên cuồng, anh em Soái Quân đã đẩy lùi được liên quân Hắc bang. Mặc dù số lượng người ngày càng ít, nhưng đến cuối cùng không một ai rút lui. Cùng lúc đấy, thấy tình hình như vậy Phương Tuấn khẽ than thở, huy động thêm 2 vòng tấn công, chưa kịp kết thúc thì ra tín hiệu cho liên quân Hắc bang rút lui.
Phương Tuấn không sợ người chết mà sợ bị thua.
Anh ta cảm nhận được khí thế quyết chiến đến cùng của anh em Soái Quân, biết rằng đêm nay có huy động thêm mấy vòng vây tấn công nữa cũng không có tác dụng, vì thế đành ra lệnh cho liên quân Hắc bang rút lui nghỉ ngơi. Anh ta tin chắc rằng, tối mai chắc chắn sẽ san phẳng được cứ điểm của Soái Quân, vì dù sao Soái Quân đã bị chết và thương rất nhiều.
Ánh lửa tắt dần, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ.
Phàm Gian thấy Hồ Diệu Quang lùi về cứ điểm, ánh mắt ẩn chứa những giọt nước mắt cảm kích:
- Rót rượu! Mời anh em!
Phàm Gian cao giọng nói, anh em Soái Quân ở cứ điểm lập tức bưng ra vò rượu lớn, rượu mạnh màu trắng ngà đổ ra như thác nước, mùi thơm lan toả, say sưa.
Hồ Diệu Quang uống cạn trước, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Sáng sớm hôm sau, hoa viên Tiềm Long.
Tối qua Sở Thiên nhận được báo cáo của Phàm Gian mới đi ngủ nên buổi sáng thức dậy muộn một chút. Đợi hắn ta ngồi vào bàn ăn sáng đã được Khả Nhi chuẩn bị sẵn thì Phương Tình mới để báo cáo chiến trận ở Thành Đô lên trước mặt hắn ta. Đêm qua trận chiến kéo dài hơn 5 giờ đồng hồ, Soái Quân bị thương vong hơn 2000 anh em, Hồ Diệu Quang trên người có khoảng 28 vết thương.
Sở Thiên xem xong không nói gì, uống cốc sữa đậu nành nóng ấm.
Phương Tình khẽ thở dài, cười đau khổ:
- Tình hình chiến trận tàn khốc quá, chết và bị thương thê thảm quá, tôi sợ rằng Phàm Gian bọn họ không trụ nổi 5 ngày mất.
Sắc mặt Sở Thiên không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nói với Phương Tinh:
- Chị Tình, hãy điện báo cho Phàm Gian, nói rằng Sở Thiên biết rõ tình thế nguy cấp ở Thành Đô, lại càng hiểu rõ sự chiến đấu hăng hái hết mình của anh em Soái Quân, nhưng bất luận thế nào cũng phải kiên trì 4 ngày, cho dù có chết nơi chiến trận.
Phương Tình sững sờ rồi gật đầu:
- Đã rõ!
Sở Thiên ăn hết bữa sáng, lấy giấy ăn lau miếng rồi đứng dậy vặn lưng. Tiếp đó gọi Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đến để sắp xếp. Bàn bạc hơn 2 tiếng đồng hồ thì Sở Thiên mới đi ra vườn hoa với nét mặt thư thái. Kêu anh em Soái Quân cho xe tới, anh ta muốn đến trường đai học Thiên Kinh.
Mặc dù đã được Chu Long Kiếm giúp lo lót cho trường học trước, dùng những lời nói như kiểu tận trung vì nước để giúp bật đèn xanh cho Sở Thiên. Không những không cần đến lớp điểm danh, ngay cả thi cũng được miễn. Điều duy nhất phải làm đó là đến cuối kỳ phải đến trường để kiểm tra kiến thức, rồi quyết định xem được thông qua hay phải học lại.
Sở Thiên không muốn lãng phí thời gian với những muôn học ở trường, cũng không thể hiện thái độ không tôn trọng các học giả uyên thâm. Mặc dù ở cái thời buổi này có không ít những chuyên gia học giả thật đáng ghét, nhưng cũng có không ít người thực sự chuyên tâm nghiên cứu, ví dụ xa xôi như giáo sư Vương ở đại học Nam Phương, gần hơn thì là Tất Mậu Thịnh của đại hoc Thiên Kinh.
Hai chiếc xe con chỉ một lát đã đến đại học Thiên Kinh.
Tô Dung Dung đã sớm đợi ở cổng trường, cô mặc một bộ đồ màu trắng giống như một đoá hoa bách hợp tinh khôi sáng chói, chỉ là tất cả học sinh trường Thiên Kinh đều biết cô là người phụ nữ của Sở Thiên, lại càng biết gia đình bề thế không thể với tới của cô, nên có biết bao anh chàng đẹp trai tài hoa phong độ cũng chỉ dám đứng ngắm nhìn từ đằng xa.
Vừa bước ra khỏi xe thì Tô Dung Dung với dáng vẻ điềm nhiên, cao quý chạy đến ôm lấy Sở Thiên, ngọt ngào hôn lên má. Sự kiêu ngạo và lạnh lùng là để dành cho những kẻ có âm mưu xấu xa, còn đối với người đàn ông mình yêu thương thì lại vô cùng nhiệt tình.
Sở Thiên vuốt chiếc cằm nhỏ của Tô Dung Dung, không chút ngại ngùng liền hôn lên môi cô. Hôn xong thì ôm lấy eo, vừa đi về phía trường vừa nói:
- Nếu anh nhớ không nhầm thì em đã thi xong tất cả các môn rồi, và hôm nay em phải đến trường Đảng học, sao lại có thời gian đến trường với anh thế?
Phụ nữ đúng là làm bằng nước, Tô Dung Dung cong cái miệng nhỏ xinh trả lời:
- Anh nói không sai, chỉ là nghe nói anh đến trường nên muốn qua gặp anh. Anh biết không, mỗi tháng anh ở trong kinh thành ít chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tuy Dung Dung biết không thể lấy chuyện tình nữ nhi mà ngăn cảm sự nghiệp của anh được. Nhưng xin phép thi thoảng được cho Dung Dung bên cạnh anh nửa ngày thôi.
Sở Thiên thấy thương Dung Dung liền ôm chặt lấy cô, trái tim cương nghị trong phút chốc đã bị cô làm cho tan chảy. Hắn ta thường có cảm giác mắc nợ người phụ nữ ở bên cạnh quá nhiều. Sự bao dung của Tô Dung Dung lại càng khiến cho hắn ta cảm thấy áy náy, liền cắn lấy tai cô và nói:
- Khi anh thi xong thì từ hôm nay đến sáng mai Sở Thiên sẽ thuộc về Dung Dung.
Tô Dung Dung cười rạng rỡ, khẽ đáp:
- Vâng!
Sở Thiên vốn muốn ở bên cạnh Dung Dung thêm chút nữa nhưng khổ nỗi giờ thi sắp đến nên đành hôn nhẹ lên môi cô rồi chạy về phía phòng học chung. Nghe nói ở đấy đang có hàng chục các giáo sư biến thái là báu vật quốc gia đang đợi mình, nếu đến muộn để họ phải đợi thì họ cũng sẽ cho hắn ta một vố khó coi đây.
Bước vào căn phòng học được xây dựng bằng cả mấy trăm triệu, Sở Thiên đã bắt đầu thấy mồ hôi toát ra trong lòng bàn tay. Dưới bục giảng xếp 12 chiếc bàn, ngồi trên đó là 12 vị giáo sư đều đeo kính, trong tay luôn dính chặt lấy một đống sách dầy khự để thể hiện sự uyên thâm của mình, và trước mặt là tài liệu cá nhân về Sở Thiên.
Sở Thiên lễ phép cúi đầu rồi nở một nụ cười bước lên bục.
Các vị giáo sư nhìn Sở Thiên chằm chằm đầy hưng phấn, phảng phất một chút suy nghĩ. Sở Thiên hồi hộp, xong rồi, xem tình hình này thì hôm nay sẽ bị mấy ông già cổ lỗ sĩ này làm cho chết nhục mất! Nhưng hắn ta vẫn cố điều chỉnh cho mình một tâm thái tốt nhất, trên môi vẫn nở một nụ cười khiêm tốn.
Các vị học giả đều không giống người bình thường, chưa để cho Sở Thiên nói mấy lời chào hỏi vô nghĩa, thì vị giáo sư về quản lý hành chính đã hỏi:
- Sở Thiên, phân tích trường hợp, một cục trưởng của một cục nào đó thăng chức chuyển đi, thì lãnh đạo của đơn vị chủ quản nên giải quyết thế nào mới là thượng sách?
Đây là một để mở, ai cũng có thể trả lời được vài câu, nhưng ai cũng biết khó mà trả lời được một cách hoàn chỉnh.
Sở Thiên không trả lời ngay mà cười nói:
- Cảm ơn giáo sư Dương đã hỏi.
Những vị giáo sư này thực sự có chút không hài lòng đối với Sở Thiên, có cảm giác hắn ta đã phá vỡ quy củ nội quy bình đẳng trong trường học, thi vấn đáp thay cho lên lớp thật là quá vô lý hoang đường, không đi học thì có thể trả lời sao? Có gì khác với những công nhân viên chức đi mua bằng? Nhưng vì lãnh đạo trường học nhiều lần đảm bảo về sự ưu tú giỏi giang của Sở Thiên nên không tiện nói gì. Vì thế đành trút oán hận lên Sở Thiên – Một người chưa từng gặp mặt.
Nhưng khi mọi người thấy thái độ khiêm tốn lễ phép của anh ta, lại biết rõ về họ tên của giáo sư, có thể thấy đã dành không ít công sức và thời gian, vì thế mà sự tức giận của các vị giáo sư như vơi đi một nửa, trong lòng vô tình có chút thiện cảm.
Suy cho cùng giờ cũng còn rất ít sinh viên có thái độ khiêm tốn như này rồi. chiến bốn nghìn người đối kháng hai vạn người, trước nay chính là tự chuốc lấy diệt vong.
Liên Quân hắc bang bạt ngàn như thủy triều dâng hướng tới bọn họ quét đến
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái