Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 694: Chủ Trì Công Đạo
ửa sắt ầm ầm đổ xuống, không khí tràn ngập mùi cao su và xăng.
Hai chiếc xe cảnh sát để ngang ngược trước các loại xe xịn, có vẻ hoàn toàn không ăn khớp với nhau, các thương nhân nổi tiếng cùng các người đẹp tham dự buổi tiệc có chút sững sờ, trong ý thức của bọn họ, tác dụng của cảnh sát chỉ có giới hạn trong việc bảo vệ hộ tống bọn họ, hoặc là tạo môi trường an toàn tốt đẹp.
Mà xuất hiện ở tiệc rượu cao cấp, lại có vẻ đường đột.
Ăn lộc của vua, trung với quân, quản gia của Thẩm gia – chú Lâm dẫn vài tên vệ sĩ cường tráng đi tới, lông mày nhíu lại thật sâu, ông ta cũng không biết cảnh sát vì sao lại xuất hiện ở tiệc rươu này, nhưng trong lòng cũng rất rõ bọn họ tuyệt đối không phải đến bảo vệ giữ gìn trật tự tiệc rượu, cũng sẽ không kiêu ngạo như thế đạp tung cửa sắt.
Chú Lâm bọn họ vừa mới đi tới bên xe cảnh sát, đám người Sở Thiên liền chui ra, Lâm thúc hơi hơi ngu ngơ, không ngờ chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nhưng cũng rất lễ phép chắp tay hỏi:
- Mấy vị cảnh sát, không biết đến trước nhà Thẩm gia có việc gì? Nếu như chấp hành công vụ, có thể ngày mai đến được không?
Sở Thiên hơi cười khẽ, thản nhiên nói:
- Tôi đến bắt người!
Bắt người? Lâm Thúc có chút khiếp sợ, không ngờ đến Thẩm gia bắt người, chỉ sợ là nhầm rồi! nhưng vẫn cười ngượng trả lời:
- Ông cảnh sát, không biết các ông cần bắt người nào? Ông chủ Thẩm tối hôm nay mở tiệc chiêu đãi khách đều là thương nhân những nhân vật nổi tiếng, còn có sứ đoàn giao lưu đến từ Triều Tiên, chỉ sợ không có phần tử nào bất hợp pháp cả?
Sở Thiên nhíu mày, không nhẫn nại quát:
- Thành phần bất hợp pháp là ông nói không là không ư? Tránh đường ra, chúng tôi phải đi vào tìm người.
Đám người Sở Thiên bị Lâm Thúc bọn họ chắn đường đi, các vệ sĩ to lớn che lấp bọn họ, bởi vậy quan khách quý đều không nhìn thấy người đến là Sở Thiên, bởi vậy nghe lời của hắn như vậy đều có chút buồn cười, tên cảnh sát này quá càn rở, dám như vậy cùng người Thẩm gia nói chuyện, cũng không sợ trách cứ mất bỏ chức quan.
Lâm Thúc cũng lộ ra ý châm chọc, từ chối ý kiến trả lời:
- Xin hỏi các anh có lệnh khám xét không? Hoặc là lệnh bắt? Nếu như không có sự cho phép của tòa án, các anh không có quyền tiến vào Thẩm gia tìm người, tôi cũng mong các anh mau chóng rời khỏi đây, sẽ báo cáo cới cấp trên, các anh có ý định quấy phá cửa Thẩm gia.
Sở Thiên không muốn cùng ông ta phí lời, quay đầu quát:
- Theo tôi đi!
Mã Phi bọn họ trước kia đối với Sở Thiên là cực kỳ không vừa mắt, nhưng đối với sự kiêu ngạo của Sở Thiên ngày hôm nay lại giơ cả chân tay tán thưởng, tên tiểu tử này gặp yếu thì mềm, gặp cứng thì rắn, bữa tiệc Thẩm gia không chỉ có các nhân vật nổi tiếng Hong Kong, còn có sứ đoàn giao lưu đến từ Triều Tiên, đối diện với những nhân vật đem lại sự phiền hà, hắn cũng không biết sợ hãi.
Sở Thiên dẫn người của Mã Phi đi phía trước, Lâm Thúc mang theo vệ sĩ hung hãn ngăn chặn, khóe mặt còn hiện lên vẻ hung ác:
- Vị cảnh sát này, anh không có sự cho phép của tòa án, còn dám xông vào Thẩm gia khu nhà ở tư nhân, chúng tôi chỉ có thể nói anh xâm nhập phi pháp, còn có thể sử dụng vũ lực thích hợp chống lại hành vi của các anh.
Sở Thiên sang sảng cười, không đưa ra ý kiến nói:
- Uy hiếp tôi?
Lâm Thúc tay bắt ra đằng sau nói:
- Không dám!
Sở Thiên vẫy tay bảo Mã Phi đến, sau đó rút súng cảnh sát của anh ta, hành động này khiến đám người Mã Phi tim đập không ngừng, bọn họ nghĩ đến Sở Thiên ở hoa viên Lâm Gia phế đi không ít nhân vật nổi tiếng, trong lòng lập tức thương hại Lâm Thúc bọn họ, Sở Thiên đối mặt đứng trước Lâm Thúc quát:
- Tôi hỏi lại các ông, có tránh đường không?
Mặc dù súng cảnh sát của Sở Thiên khiến Lâm Thúc chau mày, nhưng nghĩ đến mình phía sau có hơn 100 quan lại quyền quý, thậm chí Phó thị trưởng mới nhậm chức cũng có, Sở Thiên sao có khả năng to gan làm loạn nổ súng chứ? Thế là ngẩng cao đầu, khinh thường đáp lại:
- Sĩ quan, đường không thể tránh đươc, có bản lĩnh cứ bắn chết tôi đi.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Giúp ngươi hoàn thành ý nguyện.
Pằng! Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua đùi Lâm Thúc, ông ta kêu thảm thiết quỳ trên đất, vài tên vệ sĩ lập tức ngẩn người, trong mắt vô cùng sợ hãi, bọn họ thế nào cũng không dám nghĩ Sở Thiên dám nổ súng, mà các quan chức khách quý phía sau cũng lặng người, cảnh sát nào mà dám ở nhà Thẩm gia nổ súng?
Sở Thiên chầm chậm đi đến trước mặt Lâm Thúc, nhìn thấy trong mắt ông ta đầy sự khiếp sợ và đau đớn, còn có gì khó tin, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, nói:
- Vừa rồi mới đứng cao thẳng lắm, bây giờ thế nào lại quỳ xuống thế? Tôi không thể chịu nổi đại lễ như vậy của ông, cút mau.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền đưa chân đá phăng Lâm Thúc, sau đó dẫn bọn họ đi thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chỗ vệ sĩ chặn đường, những vệ sĩ cao to này chần chừ một lát, lần lượt tản ra bên cạnh, tiểu tử trước mắt lòng lang dạ sói, ai biết súng trong tay anh ta có đem mình đánh thành tàn tật không chứ?
Sau khi đi hơn mười mấy mét, ngọn đèn chiếu xuống hoàn toàn làm cho dung mạo của Sở Thiên hiện ra, hơn hai mươi chính khác đã từng chứng kiến thủ đoạn Sở Thiên, nháy mắt cảm thấy hai tay hai chân như đóng băng, mặc dù có chút quái lạ Sở Thiên thành cảnh sát, nhưng trong lòng càng rõ hơn, mình tốt nhất không nên dính vào vũng nước đục này.
Hoa viên Lâm gia gặp cảnh thê thảm, đến hôm nay trong lòng có chút sợ hãi.
Gia chủ Thẩm Nam Phương đang ở trong thư phòng cùng sứ đoàn Triều Tiên bàn chuyện, cho nên bà Thẩm sau khi thấy tiếng súng, liền từ phía sau chen lấn lên, mặc dù cảm thấy Sở Thiên có vài phần quen nhưng lại không nghĩ ra, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thúc ngã trên mặt đất, không khỏi hướng tới Sở Thiên quát:
- Các ngươi muốn làm gì? Đây là Thẩm Gia!
Sở Thiên đi đến trước mặt các quan chức khách quý, không có để ý bà Thẩm đang quát, tức giận la lên:
- Buổi trưa hôm nay xảy ra vụ án nghiêm trọng, một nhân viên cảnh sát chống lại xã hội đen bị chết trong ngõ hẻm, căn cứ vào chứng cứ điều tra và nắm giữ của chúng tôi, người bị nghi chính là Park Dong Huan của sứ đoàn Triều Tiên.
- Phiền hắn ra đây cho tôi, nếu không đừng trách đạn không có mắt.
Bà Thẩm quay đầu nhìn Park Dong Huan cách đấy không xa, tinh thần tên này vẫn bình tĩnh.
Sở Thiên nháy mắt đã bắt được ánh mắt của bà, ánh mắt lập tức liếc theo, quét nhìn người đứng bên cạnh Thẩm Thiến Thiến, chính là Park Dong Huan, thế là dặn dò đám người của Mã Phi:
- Đi bắt tên kia đến đây cho tôi, nếu như dám phản kháng giết tại chỗ, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.
Mã Phi gật đầu, vẻ mặt có chút bi phẫn đi sang bên đó.
- Không cần, tôi tự đi qua!
Park Dong Huan chỉnh sửa quần áo, từ phía sau chầm chậm đi tới, mặc dù kinh ngạc cảnh sát có thể khẳng định gã là hung thủ, nhưng tự tin tay chân làm sạch sẽ, phía cảnh sát không thể có chứng cứ gì trong tay, huống chi gã còn khoác cái áo ngoài hợp pháp.
Tuy rằng thời gian ở chung với nhau rất ngắn, nhưng đã bị gã ta làm cho mê muội rồi, cho nên nghe thấy có người nói Park Dong Huan là hung thủ giết người, Thẩm Thiến Thiến cảm thấy quan tâm liền đi theo, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu đội là Sở Thiên, không khỏi kinh ngạc thất thanh nói:
- Ngươi không phải là thân thích của Lâm gia sao? Thế nào lại thành cảnh sát rồi?
Lời vừa nói xong, những thương nhân nổi tiếng không quen biết Sở Thiên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bà Thẩm cũng nhớ ra ở phiên đấu giá cũng gặp qua Sở Thiên, vì thế giận tím mặt quát:
- Ngươi là cái đồ gì? Dám đến Thẩm gia nổi loạn, còn dám giả trang cảnh sát đánh thương người, ta xem ngươi chắc là chán sống rồi.
Sở Thiên không nói cười cười bảo Mã Phi bọn họ mang giấy chứng nhận ra, vứt trên mặt đất nói:
- Giả trang cảnh sát? Tự minh nhặt lên xem, bọn họ đều là cảnh sát đích thực, còn về phần tôi? Là ham thích hỗ trợ cảnh sát giúp dân lành phá án, bà vừa mới uy hiếp tôi, hoàn toàn có thể tố cáo bà phỉ báng.
Bà Thẩm vẫn không nói gì, một người trung niên thấp bé nhanh nhẹn chen lấn lên, mặt có vài phần uy nghiêm, gằn giọng quát:
- Ngươi cũng chỉ là một dân thường, vừa rồi vì sao bắn bị thương quản gia nhà Thẩm gia? Người có biết đã phạm vào việc sự dụng súng phi pháp và đả thương người hay không?
Sở Thiên vuốt vuốt súng cảnh sát trong tay, thản nhiên nói:
- Ngươi là người nào?
Người trung niên khẽ ngẩng cao đầu, ngạo nghễ trả lời:
- Phó sở trưởng mới nhậm chức Đỗ Kỳ Sơn!
Mã Phi hạ giọng nói:
- Sau khi Hàn Kỳ Phong gặp vận đen, anh ta mới ngồi được lên. 
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, ánh mắt bắn ra cái nhìn quan sát, lạnh lùng nói:
- Sở trưởng Đỗ, ông có biết mình làm thế nào ngồi lên vị trí này không? Là vì tôi bắn súng khiến hai cái chân của Hàn Kỳ Phong bị gãy, còn bảo hắn vứt bỏ chức quan, ông mới có cơ hội ngồi lên vị trí này, ông phải chăng cũng muốn đi theo vào vết xe đổ?
Đỗ Kỳ Sơn hơi sững người, lập tức liền quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thiên, không khỏi nảy sinh chút nghi ngờ, ông ta đương nhiên biết Hàn Kỳ Phong làm thế nào bị rơi đài, nhưng thật không ngờ là tại trêu chọc tên tiểu tử trước mắt, nếu như mình đã cũng bị hắn đập chết, khó đảm bảo hắn ta cũng không bắn súng phế mình, thời gian mâu thuẫn một lúc liền im
Sở Thiên cũng không làm khó anh ta, chậm chãi nói:
- Sở trưởng Đỗ, hôm nay mong anh chủ trì công đạo!
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái