Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 617: Đằng Đằng Sát Khí
gười phụ nữ trung niên biến thành nữ thần chính nghĩa, chen ra ngoài nói:
- Chú em, cậu quá lương thiện rồi, ba vạn làm sao mà đủ để bồi thường chân của cậu? Cậu còn phải tìm người đưa đi bệnh viện, còn cần người hầu hạ cậu, tôi thấy, theo mức sinh hoạt phí hiện nay của người Thượng Hải, ít nhất cũng phải năm vạn!
Người đàn ông gầy gò thoáng ngây người, sau đó gật đầu:
- Cũng phải, bà chị, nghe theo chị!
Sở Thiên khẽ thở dài, ngay sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa vết thương trên chân người đàn ông gầy gò, hắn phối hợp kêu lên mấy tiếng, như chứng minh với mọi người xung quanh rằng hắn đích thực là bị gãy chân. Sở Thiên khẽ cười nhạt, đem xấp tiền mặt trong tay ném cho hắn, sau đó lại rút ra từ trong túi hai tệp tiền màu đỏ, nhét vào miệng gã.
Mọi người xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết Sở Thiên nhét tiền vào miệng gã đàn ông gầy gò kia làm gì. Lẽ nào là muốn làm nhục người ta sao?
Không đợi người đàn ông kia phản ứng lại, Sở Thiên liền cười nói:
- Phiền anh đếm kỹ lại, đếm hết trong tay thì đếm tiếp trong miệng ấy, tránh đếm sai hoặc bị người ta cướp mất!
Một điểm màu đỏ nhạt thoáng hiện qua gáy Sở Thiên, sau khi Sở Thiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt gã đàn ông gày gò, lập tức né người sang một bên tránh được điểm màu đỏ. Cùng lúc đó, đầu gối hắn đè lên chân đau của gã đàn ông kia, khiến gã ngay tức khắc há hốc miệng, thét lên một cách đau đớn.
Sở Thiên vừa đứng dậy, liền nhét tiền vào miệng gã đàn ông gầy gò đang gào thét thảm thiết. Tiếng kêu kia tựa như chứng bệnh tâm thần của bầy thú đang giãy chết.
Sở Thiên không nói năng gì đứng nhún vai. Mọi người xung quanh cũng không để ý nhiều, cho rằng người đàn ông gầy gò này vì chân gãy mà dẫn đến đau nhức kịch liệt, chỉ duy nhất người phụ nữ trung niên kia thấy được mồ hôi túa ra trên mặt gã mà cảm thấy có chút kỳ quặc, vội vàng tiến lên trước, lấy xấp tiền trong miệng gã ra, hỏi dồn dập:
- Cậu làm sao vậy? Sao rồi hả?
Ngay sau đó thì thấy gã trở nên điên cuồng:
- Hắn làm gãy chân tôi, làm gãy chân tôi!
Sở Thiên vươn vai một cái, thản nhiên nói:
- Mọi người đều đã biết chân của anh bị đụng gãy rồi, thế nên tôi mới bồi thường cho năm vạn đấy, chẳng lẽ vẫn còn muốn bắt chẹt thêm nữa?
Những người xung quanh không hiểu rõ chân tướng đều gật đầu, gã đàn ông kia có phải là điên rồi không.
Người phụ nữ trung niên cũng toát mồ hôi hột, bỗng nhiên vạch ống quần gã lên cẩn thận xem xét, thì thấy trên cẳng chân trắng nõn xuất hiện vết máu tụ mờ mờ, chị ta dùng vẻ mặt căm phẫn nhìn chằm chằm Sở Thiên, cao giọng hô hào:
- Mày thật là độc ác, quá độc ác rồi!
Sở Thiên không để ý đến chị ta, nói ra mấy lời khó hiểu:
- Đây mà là chân của người đi bốc vác sao?
Chứng kiến thái độ của người phụ nữ trung niên cùng cẳng chân trắng nõn, đám người xung quanh vốn không hiểu rõ sự tình thì nay lập tức tỉnh ngộ, hoá ra gã đàn ông gầy gò cùng người phụ nữ trung niên kia đang giở trò tiểu nhân? Ngay sau đó liền khiển trách bọn họ, còn cho rằng cái chân vẹo sang một bên kia của gã là giả bộ, thậm chí xông lên trước cướp lại xấp tiền trong tay gã, trả cho Sở Thiên.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm Sở Thiên bằng ánh mắt thù hằn, ngay sau đó đỡ người đàn ông gầy gò đã bị gãy chân thật rời đi, hai người trẻ tuổi cách đó không xa chứng kiến sự việc kết thúc, sau khi nhìn nhau mấy cái, cũng dụi tắt mẩu thuốc lá trong tay, lặng lẽ theo đi, căn bản không để ý tới có một đôi mắt đang dõi theo bọn chúng.
Sở Thiên một lần nữa quay vào xe, thản nhiên nói:
- Sơn cư Vân Thuỷ!
Thời điểm màn đêm buông xuống, Sở Thiên đã xuất hiện ở sơn cư Vân Thuỷ, vừa mới từ trong xe chui ra, đã thấy chú Trung đứng chờ bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng nói, thì ông ta đã cười chạy ra đón chào, nói một cách cung kính tuyệt đối:
- Thiếu gia, dọc đường vất vả rồi, Bát Gia đang ở đại sảnh chờ cậu vào ăn cơm đấy!
Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ với thuộc hạ cũ của nghĩa phụ, vỗ lên vai chú Trung nói:
- Chú Trung, có thể đừng gọi cháu là thiếu gia nữa được không? Gọi cháu Sở Thiên là được rồi.
Chú Trung cười hiền hậu, lắc đầu đáp lại:
- Làm sao có thể làm loạn phép tắc được!
Sở Thiên cũng không miễn cưỡng, chào hỏi thân mật với mấy anh em vệ sĩ, sau đó ghé vào tai chú Trung nói thầm mấy câu, đợi đến lúc chú Trung vẻ mặt kinh ngạc rời đi mới tiến vào đại sảnh.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Trương Đại Hải, Sở Thiên cũng vì thế mà chào hỏi nhiệt tình hẳn lên:
- Uỷ viên Trương, lâu rồi không gặp, chú đúng là càng già càng dẻo dai!
Trương Đại Hải cười ha hả mấy tiếng, sang sảng nói:
- Nghe Mông thiếu soái nói, biết được hôm nay thiếu gia trở về, nên chú đành mặt dày mà ở lại.
Sở Thiên khoát tay, khách khí đáp lại:
- Uỷ viên Trương chê cười rồi, hoan nghênh còn chưa kịp nữa là.
Sau khi hỏi han Trương Đại Hải vài câu, Sở Thiên mới ân cần thăm hỏi Bát gia:
- Nghĩa phụ vẫn khỏe chứ?
Bát gia tán dương nhìn Sở Thiên mấy cái, đứa nhỏ này xưa nay làm việc vẫn luôn phân rõ nặng nhẹ, không vì thắng lợi trong trận quyết chiến ở Hàng Thôn mà cao ngạo, vì thế mà lão cười đáp lại:
- Chào Con, nghĩa phụ tất nhiên là khoẻ. Ha ha, đến đây nào, Sở Thiên, từ Hàng Phó tới đây cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, chắc bụng cũng đói réo ầm lên rồi, cha con ta vừa ăn vừa nói chuyện!
Sở Thiên thành thạo kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy khăn nóng lau sạch hai tay, mắt quét một lượt món ngon đầy bàn, đều là những món hắn thích ăn, xem ra nghĩa phụ cũng tốn không ít công sức, hắn liền cười nói:
- Nghĩa phụ, cơm tối nhiều món ngon quá! Đúng rồi, sao không thấy Niệm Nhu cùng Tư Nhu đâu?
Khuôn mặt tang thương từng trải của Bát gia vẫn tươi cười, sau khi ra hiệu cho Trương Đại Hải động đũa, mới chỉ lên lầu nói:
- Hai chị em nó chê mấy lão già chúng ta lẩm cẩm, lại còn hay nói về mấy chủ đề vô vị, nên không muốn ăn cơm cùng ta, tự mình bưng cơm lên trên đó ăn rồi!
Sở Thiên gật đầu, may mà bọn họ không có mặt ở đây, nếu không hắn sẽ lại bị hai cô nhóc này dày vò rồi.
Quá ba tuần rượu, không khí càng thêm náo nhiệt, Trương Đại Hải gác đũa, như có ý lại như vô ý cười nói:
- Sở Thiên, nghe Bát gia nói, chuyện ở Giang Tích đã định rồi?
Sở Thiên không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Về cơ bản là đã định rồi! Sau này Giang Tích không còn chiến sự, Thượng Hải sẽ càng thêm yên ổn.
Tin tức này dường như khiến cho Trương Đại Hải cao hứng, liên tiếp nói ba tiếng được, sau đó lại bổ sung:
- Vậy thì tốt, cháu có biết, cục diện ổn định bất luận đối với đất nước hay cá nhân đều vô cùng quan trọng, nghe được tin Giang Tích không còn chiến sự, trong lòng chú vui hơn bất cứ điều gì, tin rằng người Thượng Hải cũng vui mừng như vậy!
Sở Thiên có chút kinh ngạc, không biết tại sao ông ta lại vui mừng như vậy.
Uống xong nửa chén rượu, Trương Đại Hải nói nốt mấy lời:
- Cháu không biết thôi, lúc trước gần vạn anh em quân binh tập hợp tại Thượng Hải, còn nghe nói muốn quyết chiến ở Thượng Hải khiến chú lo lắng đến hai ngày đều ăn không ngon nhủ không yên, sau này nghe được tin về trận quyết chiến Hàng Châu, chú mới thở phào nhẹ nhõm, giờ nghe được lời này của cháu, chú lại càng yên tâm hơn nhiều.
Sở Thiên đến lúc này mới hiểu được lo lắng của ông ta, Trương Đại Hải dù sao cũng là Uỷ viên Mặt Trận Tổ Quốc, con trai lại là Cục trưởng Cục cảnh sát Thượng Hải, nếu như Soái quân cùng Đường Môn thật sự quyết chiến tại Thượng Hải, thì nguy hiểm bọn họ phải gánh vác sẽ càng tăng cao, chỉ cần một người xử lý không tốt sẽ bị Trung Ương lấy ra làm kẻ chịu tội thay, vì thế khi nghe được tin Giang Tích không có chiến sự thì không kìm nổi mà vui mừng.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên cảm thấy vài phần áy náy, rót một chén rượu đầy cho ông ta, sau đó bưng chén của mình lên cười nói:
- Uỷ viên Trương, thật sự rất xin lỗi, khiến chú kinh sợ rồi, Soái quân khi đó tập hợp tại Thượng Hải cũng là tình thế bất đắc dĩ. Yên tâm, nội trong hai ngày nữa sẽ giải tán, tuyệt đối không ảnh hưởng đến công tác của Thượng Hải.
Tên tiểu tử này quả thật biết đối nhân xử thế, Trương Đại Hải cười ha hả, thân hình khẽ rung lắc, ngẩng đầu nhìn Bát gia nói:
- Bát gia, đúng thật là hổ phụ sinh hổ tử đây mà. Đời người có được đứa con nuôi như vậy thì còn cầu mong gì nữa? Sở Thiên, đã có ý chung nhân chưa, nếu chưa có, tôi gả đứa cháu ngoại cho cháu nhé?
Hớp rượu Sở Thiên vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa thì phun ra, gả Trương Nhã Phượng cho hắn? Thế thì có khác gì đem Hoắc Vô Túy gả cho hắn đâu, hơn nữa, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một ánh mắt sát khí đằng đằng từ trên lầu truyền xuống, theo bản năng ngẩng lên nhìn thẳng vào hai chị em Tiêu Gia đang thò đầu ra nhìn hắn, da đầu lập tức cảm thấy tê rần.
Ổn định lại thần trí, Sở Thiên cố gắng trấn tĩnh trả lời:
- Cảm ơn ý tốt của ủy viên Trương. Chỉ là nghiệp lớn còn chưa thành, Sở Thiên chưa dám nghĩ đến chuyện cưới xin, huống hồ cuộc sống ở Giang Tích đầy rẫy nguy hiểm, đợi Sở Thiên gây dựng được thiên hạ của riêng mình, đến lúc đó nhất định sẽ nhờ Ủy viên Trương thu xếp chuyện hôn nhân đại sự!
Sát khí trên lầu đã giảm đi rất nhiều. Trương Đại Hải biết được Sở Thiên từ chối khéo, nên cũng lập tức không dây dưa đề tài này, bưng chén rượu lên nói:
- Được, không nói chuyện nữ nhi tình trường nữa, chúng ta uống rượu, uống rượu!
Sở Thiên vừa cười vừa uống cạn chén rượu, mới đặt chén xuống, chuông điện thoại đã vang lên, ấn nút nghe thì thấy một loạt âm thanh truyền đến:
- Bọn chúng đích thực là nhằm vào cậu. Ẩn nấp ở khu dân cư ngoại ô phía Tây. Có hơn mười người, hơn nữa còn có hỏa lực rất mạnh. Chúng tôi có nên áp chế trước không?
Sở Thiên khẽ xao động, bình thản nói:
- Là ai?
Tiếng trả lời bình tĩnh:
- Người Đông Doanh!
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái