Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 574: Huyết Chiến Quán Trà Đào Nguyên
hi tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngoài cửa vọt vào không ít hắc y nhân cầm đao, tinh thần hăng hái thể hiện ý chí chiến đấu mạnh mẽ, từ tướng mạo của bọn họ có thể kết luận đó là người Triều Tiên, Sở Thiên không khỏi sinh ra vài phần tò mò, dùng tiếng Triều Tiên thản nhiên nói:
- Các người là ai?
Đám người không trả lời vào chỉ đao vào Sở Thiên quát:
- Giết hắn!
Năm sáu chục tên hắc y nhân gào thét xung phong lao về phía Sở Thiên liều chết.
Cổ tay phải của Thiên Dưỡng Sinh hơi run lên, sát khí mãnh liệt.
Sở Thiên cười khổ đứng lên, quay lại xin lỗi nói:
- Quả thật là địch của tôi, thật có lỗi!
Mạt Nhĩ Vô Mang buông ngón tay đặt trên dây đàn ra, ánh mắt nhìn bức tranh sơn dầu tinh mỹ trên tường. Hơi thở tôn giáo nồng đậm từ trên người chậm rãi tản ra, lời nói chứa thiên cơ đáp lại:
- Bất kể là địch của cậu hay không, cậu đều phải giết sạch bọn chúng. Cậu có biết, trong trường hợp này tôi chính là một phế nhân, cậu không ra tay thì ai ra tay?
Sở Thiên lại cười khổ, đương nhiên nhớ rõ khi nào thì anh ta không giết người.
Lúc này, cuộc ác chiến vào bước vào giai đoạn gay cấn, năm sáu chục người chia làm ba đợt đồng thời tiến công, bốn tên địch đầu tiên vọt tới trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, khảm đao xảo quyệt đâm tới từ các góc độ, đao khí sắc bén tới từ bốn phương tám hướng, ngay một đường sống cuối cùng cũng không lưu lại.
Phối hợp với bọn chúng là tiếng kêu la khí thế chấn chấn dọa chết khiếp người có lá gan bình thường. Nhưng đối mặt với bọn chúng là Thiên Dưỡng Sinh, anh ta nhẹ nhàng di chuyển bước chân, Hắc đao từ đầu đến cuối vẽ ra đường cong, vọt tới trước mặt kẻ địch nửa nhịp cắt cổ họng bọn chúng, máu tươi yêu dị rơi rụng bốn phía.
Thi thề ầm ầm ngã xuống. Hai gã địch ở phía sau mắt nén lửa giận, đang muốn lăng không huy đao bổ tới thì Thiên Dưỡng Sinh đã nhào với trước mắt chúng, còn chưa kịp hiểu, Hắc đao đã không chút lưu tình chém trước ngực bọn chúng. Không có chút lưu tình, khiến cho máu tươi chúng văng khắp nơi trên mặt đất.
Nhưng Thiên Dưỡng Sinh bá đạp cũng không khiến kẻ địch lùi bước, đám người còn sống thậm chí không hề trì hoãn tiếp tục vây giết, cuộc chiến ác liệt không vội vàng mà mở ra. Ánh đao chế ảnh, hết hung hiểm này đến hung hiểm khác, trận chiến này đối với hai bên mà nói giống như phải đánh cho tới chết, nhất định phải có một bên chết, bên kia mới có cơ hội sống.
Bốn tử sĩ Soái quân hỗ trợ đưa lưng về nhau thành trận, dùng trận hình linh hoạt cùng thị tử đẻ gia tăng dũng khí áp chế quân địch. Bọn họ đối mặt với hơn ba mươi tên địch, may mắn chính là bọn họ đang đối chiến ở hành lang chỉ có thể dung tứ năm người sóng vai hành tẩy, quân địch nhân số tuy nhiều nhưng không cách nào cùng nhau xông lên.
Như vậy, ưu thế nhân số của quân địch yếu đi rất nhiều. Nhưng dù vậy, nhìn hành lang đông nghìn nghịt người cũng đủ dọa đến các tử sĩ Soái quân đang nắm khảm đao chói lọi trong tay. Bọn họ ngoại trừ không sợ chết, thân thủ cũng cực kỳ cường hãn, đối phương xong lên một đám thì bị bọn họ hợp lực đánh lui về một đám.
Huyết chiến kịch liệt diễn ra, máu tanh nồng đậm bao phủ quán trà Đào Nguyên.
Thiên Dưỡng Sinh cùng bốn tử sĩ bảo vệ Sở Thiên và Mạt Nhĩ Vô Mang, chiến đao trong tay như bóng với hình nhuộm máu tươi, người Triều Tiên tuy nhanh nhẹn dũng mãnh, thậm chí thị tử cân quy, nhưng đối mặt với Thiên Dưỡng Sinh và tử sĩ Soái quân sức chiến đấu cực cao, nhân số đông cũng không khiến bọn chúng chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Sở Thiên không chút để ý nhìn tình hình trong sảnh. Sau khi tính toán xong, ánh mắt rũ xuống, bưng lên chén trà tinh xảo từ từ uống vài hớp, còn chưa uống được nửa chén đã nghe âm thanh "bùm, bùm" vang lên. Một tên địch cả người đầy máu bị ném tới bên cạnh cái bàn một cách thần kỳ.
Toàn thân gã vết máu loang lổ, ánh mắt sung huyết cơ hồ biến thành màu đỏ. Có thể còn chút mà trắng đó chính là răng lộ ra từ trong miệng, từ trong miệng lộ ra sâm quang, toàn khuôn mặt dữ tợn của gã, tay nắm đoản đao, nhìn thấy Sở Thiên gần trong gang tấc, ánh mắt lóe ra dữ tợn, dùng hết sức lực cuối cùng muốn dơ tay lên chém Sở Thiên.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cầm chén trà qua, thản nhiên nói:
- Tiết kiệm chút khí lực lên đường.
Nước trà hắt lên mặt gã, nhất thời làm tan rã chút khí lực cuối cùng, sau đó cực kỳ nghe lời mà cúi đầu ra đi. Mạt Nhĩ Vô Mang nhẹ nhàng thở dài, lau đi vết máu dính trên mu bàn tay, ánh mắt toát ra chút cô đơn, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Nếu có kiếp sau, tôi và cậu đều phải tới Địa ngục.
Sở Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Trải qua quá trình luân phiên chém giết địch, quân địch chỉ còn sót lại bốn năm người, lúc này sâu trong nội tâm chúng mới sinh ra khiếp sợ. Lần này đến vây giết đã sử dụng tinh nhuệ, mỗi người đều là chủ chiến nơi sa trường. Nhưng vì gặp phải Thiên Dưỡng Sinh mà bọn chúng biến thành con kiến bị người ta vô tình dẫm chết.
Thi thể la liệt trên mặt đất, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, khắp nơi đều là máu chảy thành sông.
Hai vách tường trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ, Mạt Nhĩ Vô Mang nhìn xung quanh vài lần, vỗ vỗ vai Sở Thiên vài cái rồi từ cửa sau ra ngoài. Sở Thiên không lo lắng an toàn của anh ta, rời khỏi nơi đánh đàn, anh ta chính là hỗn thế ma vương.
Quả nhiên, cửa sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Sở Thiên uống xong nước trong chén trà, để chén lại trên cái bàn nhuốm máu tươi, vỗ vỗ tay ổn trọng có lực đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh tử sĩ Soái quân xem kỹ xem bọn họ có thương thế gì không. Ngoại trừ hai người lưng trúng đau khá nghiêm trọng, hai người còn lại bị thương nơi cánh tay, Thiên Dưỡng Sinh thì lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Sư! Sở Thiên xé quần áo trên người mình ra nhẹ nhàng băng bó miệng vết thương cho các an hem, máu tươi từ từ ngưng lại, bốn tử sĩ Soái quân nhất thời tình cảm dâng trào.
Tử sĩ Soái quân sớm đã chuẩn bị tùy thời yên lặng chết đi. Không thể tưởng được còn có thể được Sở Thiên quan tâm, ý chí chiến đấu lập tức dâng cao.
Sau khi làm xong, Sở Thiên dùng mũi chân chọn khảm đao.
Hai bên vẫn giằng co như cũ, nhưng Sở Thiên biết địch đang dần dần mất đi ý chí chiến đấu, biết là đã đến thời điểm đánh đi ý chí chiến đấu cuối cùng quả quân địch. Lập tức dẫn theo Thiên Dưỡng Sĩnh đi xuyên qua, mắt lạnh nhìn quân địch còn lại, không nhẹ không nặng mở miệng:
- Muốn chết thì tiến lên hai bước, tao thành toàn cho chúng mày.
Lời này rơi vào lỗ tai quân địch, nhất thời khơi dậy tức giận cuối cùng, đại hán bên trái tung người lên, dùng đao bổ tới Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh bên cạnh cường hãn gã không chọc vào được, nhưng tiểu tử trước mắt này tuổi còn trẻ hẳn là không khó đối phó, huống chi hắn chính là mục tiêu cuối cùng của đêm nay.
Đao thế rất nhanh, nhưng động tác lại nửa mất nửa nhịp.
Thời điểm gã đánh tới, khảm đao trong tay Sở Thiên từ phía sau chém tới, ánh đao hiện lên, đầu đại hán bay ra thành hai nửa lăn lông lốc rất xa trên mặt đất, thân thể không đâu lung lay mấy cái, một dòng máu tươi từ chỗ đứt phun ra như suối.
Đẹp đẽ lại chói mắt, máu tươi vẩy đầy đất, cũng bắn tung tóe lên mặt Sở Thiên.
Sở Thiên không sợ hãi không lau đi vết máu trên mặt. Lập tức chậm rãi lấy ra khăn tay đặt trên thi thể, ngưng tụ đao phong quang mang nhìn chăm chú vào quân địch đang run rẩy. Nhấc lên khảm đao dính máu lớn tiếng quát:
- Nói, chúng mày là ai? Vì cái gì mà tới vây giết tao? Nói thì sống, chống thì chết.
Quân địch sắc mặt biến đổi lớn, Dương đao huy khởi!
Ba gã đại hán phía sau hắn mắt toát ra ý bi úy, bất đắc dĩ nhấc đao hướng về phía Sở Thiên xung phong liều chết. Nếu có thể lựa chọn, bọn họ nguyện ý nói ra gì đó để giữ mạng, nhưng ai bảo người thủ lĩnh là Tổ trưởng mình, uy nghiêm nhiều năm và thuận theo làm bọn họ không thể không thiêu thân lao đầu vào lửa.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không lùi mà tiến vọt tới đón đối phương.
Răng rắc!
Sở Thiên tránh đi khảm đao sắc bén trước mặt, đồng thời nghiêng người về phía sau liên tục bổ ra mấy đao, từng đao đều bổ vào ngực quân địch. Thanh âm xương cốt vỡ vụn, ba gã đại hán ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi rồi chết đi. Tuy biết rõ kết quả sẽ phải chết, nhưng không ngờ lại chết nhanh như vậy, đơn giản như vậy.
Rũ xuống khảm đao nhiễm máu, Sở Thiên muốn cho bọn địch biết sự cường hãn, tinh thần tử sĩ thấy chết không sờn, xem ra đêm nay không hỏi ra được cái gì, đối mặt với đối thủ đáng tôn kính như vậy. Sở Thiên luôn có vài phần cô đơn và mất mát, thản nhiên nói:
- Tới! Tao tiễn chúng mày lên đường!
Lời nói hạ xuống, địch không nâng đao lao tới mà nhìn thi thể trên mặt đất vài lần, sau đó ngoài dự liệu của mọi người mà để khảm đao xuống bên cạnh, cao cao giơ hai tay lên rồi quỳ xuống, dừng tiếng Trung cứng ngắc nói:
- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi nói, cái gì cũng nói.
Sở Thiên hơi lặng đi, lập tức bắt đầu cười khổ, té ra người này vừa rồi hiên ngang lẫm liệt như vậy, chíh là muốn cho toàn bộ bộ hạ đều chết hết, để mình không phải lo mối thù làm phản. Có thủ lĩnh như vậy, những người bị chém chết trên mặt đất này thật sự không đáng giác, cái chết của họ thậm chí có chút oan uổng.
Nhưng nếu đã đồng ý cho bọn họ mạng sống, cũng sẽ không thể khiến gã tiết hận khinh thường chính mình. Nghĩ đến đây, Sở Thiên đặt khảm đao dính máu trên mặt đất, lấy khăn tay ra tao nhã lau hai tay. Bình tĩnh hỏi:
- Được! Cho mày cơ hội giữ mạng sống. Mày là ai? Sao lại dẫn người đến giết tao?
Tên địch nuốt nước bọt, có được cơ hội giữ mạng khiến gã vui sướng, ngửa đầu nhìn người thanh niên trước mặt. Khuôn mặt tuấn dật, hai tròng mắt như bông tuyết lam, bình thản như nước, tuổi không lớn nhưng người hắn lại toát ra sự ổn trọng và thành thục mà vô số lão nhân lăn lộn chìm nổi mới có được, đặc biệt là ánh mắt thâm thúy của Sở Thiên khiến gã run rẩy.
- Tôi là Park Ji Wan, là Tổ trưởng tổ chức ám sát Hắc bang lớn nhất Triều Tiên – Bổng Tử Đảng, lần này đến Hongkong mục đích là để ám sát anh. Ngoài năm mươi an hem đã chết còn có bảy mươi hai thành viên ở cứ điểm Hongkong, nếu chúng tôi thất bại bọn họ sẽ tiếp nhận nhiệm vụ! Nói cách khác, chí tử phương thể.
Nghe lời Park Ji Wan nói, Sở Thiên hơi cảm thấy kinh ngạc, chính mình từng qua lại với Bổng Tử Đảng của Triều Tiên, vì cái gì mà gã phái ra hơn trăm tên sát thủ để đối phó với mình đây? Liệu có phải là có hiểu lầm gì không? Lập tức mặt không chút thay đổi hỏi:
- Vì cái gì mà ám sát tao? Chúng ta hình như không có thù oán?
Park Ji Wan đương nhiên đoán được Sở Thiên sẽ hỏi cái này, vì thế không chút do dự trả lời:
- Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết là lão đại của chúng tôi bị Chính phủ gọi tới họp, sau khi trở về anh ấy bảo chúng tôi cùng tổ ám sát hai ba bốn đến Hongkong, còn ra lệnh chúng tôi không được tiếc mà xử lý anh!
Sự việc có vài phần nghiêm trọng! Sở Thiên rất nhanh từ trong lời nói của gã phân tích ra tin tức hữu dụng.
Bảng Tử Đảng phái sát thủ đến Hongkong để ám sát mình chính là hành vi bày đặt mưu kế của chính phủ Triều Tiên, nếu như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Sở Thiên nhất định sẽ cho rằng đó chỉ là trò đùa, dù sao bản thân mình có đức năng gì mà có thể khiến chính phủ Triều Tiên gây chiến?
Nhưng Sở Thiên vẫn là một người chuẩn bị đầy đủ các yếu tố, có hứng thú nhìn khảm đao và các thi thể xung quanh. Từ chối cho ý kiến chỉ cười hỏi:
- Các người tên là tổ ám sát, đột kích đêm nay lại không có súng đạn, là các người quá mức sơ ý rồi đấy? Hay là các người ở Hongkong không mua được súng đạn?
Park Ji Wan xấu hổ cười gượng, mất tự nhiên trả lời:
- Chúng tôi tự đánh giá mình quá cao. Đương nhiên cũng sợ dùng súng đạn khiến chính phủ đặc khu chú ý. Dù sao thế lưc xã hội đen từ bên ngoài tới có thể sẽ khiến Hongkong mất đi thế cân bằng.
- Nếu bị chính phủ đặc khu chú ý, phỏng chừng chúng tôi không cần phải nghĩ đến việc quay về Triều Tiên nữa.
Sở Thiên gật gật đầu, nói có lý, lập tức hỏi:
- Bàng Tử Đảng các người đóng ở Hongkong bao nhiêu người? Bình thường làm những gì?
Park Ji Wan hơi suy nghĩ, mở miệng đáp lại:
- Không tới ba mươi người, bình thường phụ trách liên lạch hàng hóa, cũng không khác những xã hội đen Đông Nam Á khác, đều là muốn làm cứ điểm để tiện giao dịch.
Xem ra không khác gì mấy so với các xã hội đen Đông Nam Á khác, đều là muốn làm một cứ điểm tiện cho giao dịch, không tham gia chém giết. Nghĩ đến đây, Sở Thiên chắp tay sau lưng, thong dong hỏi:
- Lão đại của các người là ai?
Park Ji Wan thốt ra:
- Kim Tea Kun.
Không có gì ấn tượng, nhưng Sở Thiên vẫn sẽ ghi tạc tên gã trong lòng, người đã làm chuyện xấu với mình, ngoài dụng ý để phòng bị cũng phải chờ ngày nào đó gã lọt vào tay mình, sẽ giáo huấn một chút. Lập tức lại nhớ tới cái gì, mở miệng:
- Tổ trưởng bốn tổ sát thủ là ai?
Park Ji Wan không chút do dự nói:
- Park Ni Ma!
Park Ni Ma? Hình như có chút ấn tượng. Sở Thiên vừa suy nghĩ vừa quay người, bỗng nhiên linh quang hiện lên. Tên kia không phải là người đến võ đài giao dịch ở Tam Giác Vàng sao? Không thể tưởng được gã lại đến Hongkong, nhưng trong lòng lại hiện lên nghi vấn. Tổ trưởng tổ ám sát sao lại tới Tam Giác Vàng tham gia hội nghị phân chia.
Vì thế Sở Thiên mặt lộ ngưng trọng, nhìn chằm chằm Park Ji Wan hỏi:
- Gã có quan hệ gì với lão đại các người?
Park Ji Wan hiện lên vẻ mặt hết sức kinh ngạc, phản xạ có điều kiện hỏi:
- Anh sao lại biết tên đó có quan hệ với đại ca?
Sở Thiên không sợ hãi, bình tĩnh trả lời:
- Tao muốn đáp án!
Với uy nghiêm của Sở Thiên, Park Ji Wan nhất thời không dám nghi ngờ, vội nói:
- Park Ni Ma có quan hệ bà con với đại ca, cho nên đại ca mới để Park Ni Ma đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ ám sát. Nếu không thì với năng lực và thân thủ của gã. Nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một đầu mục bình thường.
Từ giọng nói khinh thường của gã, Sở Thiên đoán được Park Ji Wan và Park Ni Ma nhất định thường xuyên va chạm mới có thể khiến Park Ji Wan coi thường gã như vậy, lập tức hơi cười khẽ, trực tiếp vạch trần nói:
- Mày hình như rất bất mãn đối với tên đó. Được, tao cho mày cơ hội diệt trừ, chúng mày dừng chân ở đâu?
Tuy không biết chính phủ Triều Tiên vì cái gì mà đối phó mình, còn sử dụng lực lượng xã hội đen trong nước để ám sát, nhưng người ta đã vào đến cửa rồi, nếu không hung hăng đánh trả mấy cái, phòng chừng chính phủ Triều Tiên sẽ coi Hongkong thành địa bàn của mfinh.
- Chứng minh, người Triều Tiên còn có khả năng gì?
Park Ji Wan tự nhiên đọc ra sát khí của Sở Thiên, trong lòng không khỏi trở nên mâu thuẫn, tuy Park Ni Man thường xuyên mâu thuẫn với mình nhưng mình vẫn nên giúp anh em trong nhà. Nếu như làm phản khiến bọn họ chết không có chỗ chôn, không chỉ sau này sẽ khó lăn lộn, mà lương tâm cũng khó được yên bình.
Gã muốn kiên trì đến điểm mấu chốt cuối cùng.
Sở Thiên không bách hỏi, Thiên Dưỡng Sinh lại thong thả tiến lên phía trước, con ngươi màu đen giống như ngòn đèn chớp động gần như hóa thành quỷ di hào quang, gắt gao khiến người Park Ji Wan phập phồng, khiến lòng hẳn không kiềm chế được mà run rẩy, lập tức nhìn thân hình Thiên Dưỡng Sinh nhấc một gã người nhuốm đầy máu lên trước mặt gã.
Đó là đồng bọn của Park Ji Wan, toàn thân máu tươi đầm đìa. Trên mặt cũng có vài miệng vết máu!
Sở Thiên nhìn chằm chằm Park Ji Wan, thản nhiên nói:
- Gã còn sống!
Park Ji Wan vô cùng khiếp sợ, thân hình như đàn pháo bắn tới tên đồng bọn, Thiên Dưỡng Sinh nhanh tay nhanh mắt, tay trái đưa ra đánh bay Park Ni Man ra ngoài. Không đợi gã đứng lên, hai tử sĩ Soái quân đã đến giữ chặt cơ thể gã. Hai thanh khảm đao kề vào bên cạnh cổ.
Sở Thiên đi tới, bình tĩnh nói:
- Gã có thể sống, cũng có thể chết. Chẳng qua thấy bản thân mày may mắn, nếu mày muốn nghĩa khí vớ vẩn, tao sẽ cho đồng bọn của mày sống sót. Chờ gã sau khi lành lại thương thế quay về Bổng Tử Đảng. Nếu mày thức thời nói ra điểm dừng chân. Tao sẽ giao tên này cho mày.
Park Ji Wan oán hận nhìn Sở Thiên, tiểu tử này quá âm hiểm. Nhưng đã đi đến nước này, nếu muốn giữ lại mạng sống thì không thể lựa chọn nữa. Lập tức đau khổ đấu tranh, suy sụp mở miệng:
- Hoa viên Kim Duyệt, đó là cứ điểm ở Hongkong, tổ chức ám sát đều dừng chân ở đó. Nhân số tăng thêm hơn trăm người, còn có hơn mười tay súng.
Sở Thiên gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho anh Húc.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái