Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: Uy Lực Của Lựu Đạn
hị Hồng quả là người cẩn thận, tiểu đệ thật sự bái phục!
Sở Thiên đột nhiên xông ra, hơn nữa còn dựa vào chỗ cửa sổ cạnh Ám Hồng, lộ ra nụ cười thiên thần nhìn Ám Hồng.
- Mẹ nó sao vẫn chưa chết?
Ám Hồng sau khi bị hoảng sợ không ngăn được nói tục:
- Người dọa người sẽ dọa chết người đấy!
Sở Thiên khẽ thở dài một hơi, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tôi sao có thể chết được? Cô nói còn hai ngàn vạn đem đến cho tôi, tôi đợi đến lúc đèn hoa rực rỡ lên vẫn không thấy đầu ông già đỏ lập lòe đâu, đành phải đích thân đến tìm cô đòi!
Ám Hồng đã tỉnh táo lại, biết Sở Thiên xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện tốt, nhất định là hướng vào người mình mà đến, tên tiểu tử này việc gì cũng làm ra được, nhất định phải bảo anh em đề cao cảnh giác, tránh bị hắn đánh lén.
Vì thế Ám Hồng vừa mở bộ đàm vừa thỏa thuận với Sở Thiên:
- Ồ, đúng đúng, tiền mãi lộ, tôi từ lúc trở về quá bận rộn, nhất thời quên mất, mong người anh em thông cảm, đúng rồi, mấy anh em kia của tôi sao không đến cùng các anh?
Sở Thiên quan sát tỉ mỉ, biết cô ta muốn làm những gì nhưng lờ đi, nói:
- Mấy anh em của cô hiện tại đang hưởng thụ rồi, ăn ngon uống sướng, rượu ngon còn có đàn bà, cô là thần tài của chúng tôi, tôi sao có thể bạc đãi họ được?
Ám Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Sở Thiên không biết thật hay giả, nhất thời trở nên do dự: Lẽ nào người của mình không xuống tay với Sở Thiên, ngược lại còn rơi vào mật ngọt chết ruồi của hắn, đợi lấy tiền của mình rồi trao đổi?
Cô đương nhiên không nghĩ người của mình sẽ chết thảm, bởi vì cô cảm thấy Sở Thiên đứng ở đây chính là bằng chứng, nếu họ động thủ, Sở Thiên nhất định đã chết dưới súng của họ, nếu không động thủ, họ tất nhiên cũng không vô duyên vô cớ mà chết.
Suy nghĩ vòng vo mấy lần, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của Ám Hồng cười trừ, khách khí nói:
- Cảm ơn người anh em, vậy hãy để cho mấy anh em đó của tôi ở lại mấy ngày đi, đợi tôi làm xong việc nhất định sẽ mang hai ngàn vạn đến nhà cảm tạ.
- Ý của cô là, hiện tại chị không có hai ngàn vạn?
Giọng điệu của Sở Thiên bỗng nhiên lạnh băng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
- Không có hai ngàn vạn, năm chiếc xe của cô lại dám đi qua Hoang Nguyên? Tôi hình như chỉ cấp một chiếc giấy thông hành.
 
Mí mắt của Ánh Hồng giật mạnh, tên tiểu tử này xem ra thật sự nhận tiền không nhận người, điều này khiến cô lửa giận đùng đùng, mấy chiếc xe này cùng lắm thu được vài nghìn vạn, phí qua đường quả thực còn nhanh hơn máy in tiền, cô ta qua phản chiếu của ánh đèn ô-tô, phát hiện trong xe Sở Thiên có mười mấy người, sát khí trong người nháy mắt dâng lên.
Sáng sớm ở trại Thiên Lang, chính mình không có cách nào không cúi đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông béo lùn bị ngũ mã phanh thây, điều này đã trở thành bóng ma ám ảnh trong đầu Ám Hồng, hiện tại trên con đường cái núi non hoang dã bao quanh, mười bốn người qua huấn luyện có tố chất đặc biệt lại không đánh được mười mấy tên ô hợp này?
Vì thế, Ám Hồng nhìn Sở Thiên cười nói:
- Tôi đi hỏi thuộc hạ có tiền hay không, hi vọng gom góp đủ hai ngàn vạn cho người anh em!
Sở Thiên không tỏ rõ ý kiến, biết cô ta muốn đi sắp xếp, từ từ lùi về phía sau ra ám hiệu cho bọn người Phong Vô Tình.
Ánh Hồng dùng tiếng Cương Tàng phát ra mệnh lệnh qua bộ đàm:
- Toàn bộ mọi người bước vào cuộc tấn công, nghe tín hiệu của tôi giết hết những tên này đi!
Lúc này, bốn người Phong Vô Tình đi đến bốn chiếc xe đằng sau, nhẹ nhàng đập cửa kính xe, những người trong bốn chiếc xe đang lặng lẽ mở chốt cửa ra, nghe thấy tiếng đập cửa sổ đều bực mình quay cửa kính xe xuống:
- Cái gì? Mù à đập cửa sổ gì chứ? Có việc gì?
Bốn người Phong Vô Tình không hề tỏ vẻ bất mãn gì, ngược lại trên mặt còn tươi cười, thản nhiên nói:
- Không có việc gì, các anh rớt thứ gì, nhặt trả lại các anh!
Sau khi nói xong, đồng thời thuận tay ném một thứ gì đó vào trong xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Vật thể lọt vào trong xe lăn lông lốc, bọn họ hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầu tìm ra được, bỗng nhiên, tên ngồi sau cuối cùng cũng phát hiện ra được, nhưng cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, méo mó, ngăn không được gào to:
- Lựu đạn!
Giọng nói vừa mới dứt, ‘Rầm rầm rầm’ tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, bức xạ nhiệt khiến cho chiếc xe Jeep việt dã của Ám Hồng lao về phía trước vài mét, bốn người bên trong đụng vào tấm kính chỗ tựa lưng, xe Jeep còn nhảy ra vài mét, tính mạng Ám Hồng và mọi người khó đoán được.
Vốn dĩ lựu đạn này dùng để lật xe tăng, hiện dùng trong xe hơi, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, lực phá của lựu đạn và lực sát thương của các mảnh vỡ, khiến cho ba chiếc xe đằng sau và tính mạng nhân viên hoàn toàn bị hủy diệt, hài cốt cũng không còn.
Nhưng lựu đạn rơi vào chiếc xe cuối cùng lại xịt, hồi lâu không có động tĩnh, chiếc xe bị bắn ra vài mét rồi dừng lại, một lát sau, bốn gã hỗn loạn từ trong xe lăn ra, còn nhanh chóng hành động rút ra chiếc súng lục hướng loạn xạ khắp nơi.
Sở Thiên cách đó không xa ngẩng đầu lên, trong miệng nhả ra cỏ non, có chút đáng tiếc nhìn vào chiếc xe không phát nổ, chất lượng lựu đạn nước Đức chế tạo cũng có thể xịt, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hướng tới đám người A Đồng Mộc đang mai phục hai bên hét lớn:
- Bắn tên!
Năm mươi mũi tên nhọn hoắt xiên vào khoảng không vọt tới, đám người kia lập tức tìm chỗ ẩn nấp.
Sở Thiên rõ ràng nghe được một tiếng hét thảm thiết, nhưng hỏa lực dĩ nhiên không yếu đi, năm mươi mũi tên kia chỉ đủ khả năng đâm bị thương bọn họ, hơn nữa cho thấy bọn họ thân thủ tinh anh, không chỉ không bối rối, còn dựa vào lá cây dùng bốn thanh súng hình thành hỏa lực đan xen, nhất thời áp chế đám người A Đồng Mộc khó mà ngẩng đầu.
Sở Thiên trong lòng cười nhạt, bốn người ở giữa gấp gáp từ trong xe tháo chạy, để xem bốn khẩu súng có thể chống đỡ đến khi nào. Ngay sau đó ra hiệu cho A Đồng Mộc tản ra công kích, A Đồng Mộc hiểu ý gật gật đầu, cho các tiễn thủ chung quanh tràn ra xung quanh.
 
Khả Nhi nhẹ nhàng sát lại Sở Thiên, ánh mắt tha thiết, hăng hái nói:
- Thiếu soái, cho chúng em tham gia công kích đi, mấy tên ngoan cố này, mười mấy phát là giải quyết xong!
Sở Thiên lắc đầu cười, thản nhiên nói:
- Trận chiến mở màn, để cho những anh em tinh nhuệ này trải qua ngọn lửa chiến đấu, về sau sẽ càng tự tin!
Khả Nhi bừng tỉnh hiểu ra, sau đó xem kĩ hướng đi của đám người kia sau rừng cây.
Mũi tên tản ra công kích, rõ ràng thay đổi lớn lực sát thương, sau khi mưa tên luân phiên bay qua, theo bản năng những tiếng kêu thảm thiết hoặc kêu rên vang lên, hỏa lực cũng bắt đầu trở nên yếu đi, A Đồng Mộc biết đám người ngoan cố kia nhanh chóng không còn đạn, vì thế tâm lí mèo vờn chuột xuất hiện, để cho một tổ hai người bắt đầu bắn tên làm tiêu hao đạn của chúng, đợi sau khi đạn của bọn chúng dùng hết thì tới bắt sống.
 
Sở Thiên trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của A Đồng Mộc, cũng lười để ý đến anh ta, quay đầu nhìn chiếc xe Jeep của Ám Hồng, thầm nghĩ bọn họ không vô dụng thế chứ? Xe lật vài mét thì toàn bộ đều lật.
Chết rồi sao? Qúa thẹn với tiếng tăm của tổ chức Đột Đột à?
Chiến Thiên Tường mang theo vài người thân tín đi kiểm tra xe Jeep, tránh để bọn người Ám Hồng chạy trốn.
Bỗng nhiên, tiếng súng đột nhiên dừng lại.
Bọn người A Đồng Mộc lộ ra sắc mặt mừng rỡ, phất tay để cho mười anh em cầm khảo đao vây giết đi lên, ai ngờ vừa mới tới gần mấy cây bạch dương, mấy phần tử Đột Đột vọt ra, đạn từ trong súng bắn ra, quật ngược năm sáu người phía trước, bảy tám người còn lại đầu tiên kinh sợ ngơ ngẩn, sau đó không chỉ không lùi lại, ngược lại xem cái chết như không nhào tới.
Bốn phần tử Đột Đột tất nhiên không ngờ những người này gan dạ như thế, rõ ràng biết trong tay mình có súng mà còn dám nhào lên, vội đem mấy viên đạn cuối cùng bắn ra, bắn ngã họ trong vòng hai mét, nhưng khi những kẻ hung đồ Hoang Nguyên ngã xuống, vẫn vung khảm đao ra ngoài.
Một gã phần tử Đột Đột bị thương vì không kịp tránh, bị khảm đao của những hung đồ Hoang Nguyên bổ trúng vào cổ, đao ngập hai tấc, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, hai người gần như đồng thời ngã trên mặt đất, cho thấy tinh thần tinh nhuệ trong tim của những hung đồ Hoang Nguyên.
 
Còn lại vài tên tấn công và ba phần tử Đột Đột bắt đầu vật lộn giằng co, cho dù thân thủ của những người tấn công không bắng mấy phần tử Đột Đột, nhưng người trước khí quán cầu vồng, người sau gắng sức bảo toàn tính mạng tháo chạy, bởi vậy nhất thời không phân thắng bại.
Sở Thiên bỏ vào trong miệng một gốc cây cỏ non, quay đầu nói với A Đồng Mộc:
- Mang anh em đi lên báo thù! Không cần dùng đao.
Dùng đao sẽ khiến cho người ta nhanh chết, không dùng đao sẽ làm cho người ta chết từ từ một cách đau đớn.
A Đồng Mộc ném khảm đao xuống đất, tay không đeo găng mang theo mấy chục hung đồ Hoang Nguyên xông tới, khí thế đủ sức bóp chết tất cả, những kẻ hung đồ đang dần cảm thấy mệt mỏi trong trận giao tranh dữ dội, bỗng nhiên nhìn thấy người đội trưởng qua đây trợ giúp, năng lực tiềm ẩn bộc phát ra, nhào tới bám chặt mấy phần tử Đột Đột trước mặt, triển khai thế tấn công ‘thôn phụ xoay đánh’ mà vật lộn.
Ánh mắt Sở Thiên lại chuyển tới chiếc xe Jeep của Ám Hồng, nói với Chiến Thiên Tường:
- Xem bọn họ chết hay chưa!
Vừa dứt lời, cửa xe đột nhiên mở ra, ba gã phần tử của Đột Đột bao gồm cả Ám Hồng từ xe Jeep choáng váng bước xuống, Chiến Thiên Tường đứng dậy mang theo mười mấy người xông tới, ba người Ám Hồng đầu óc đang quay cuồng muốn tỉnh táo lại liền bị bọn người Chiến Thiên Tường đánh gục, sau đó bị ép hạ vũ khí, dùng dây thừng trói.
 
Tuyến tây không chiến tranh, tuyến đông cũng tiến vào kết thúc.
Ba gã phần tử Đột Đột đã bị bọn người A Đồng Mộc cắt đứt hai chân, di chuyển số người chết trên mặt đất, A Đồng Mộc nhìn bọn chúng khinh thường, tiến lên đá ngã lăn một gã phần tử Đột Đột, dẫm vào miện gã, cười lạnh nói:
- Đột Đột hả, trâu hả, súng nhiều hơn tao hả, hỏa lực mạnh hơn tao hả, xem chúng mày chết nhanh hơn tao này!
Trong mặt tên phần tử Đột Đột toát ra thù hận, nhìn chằm chằm bọn người A Đồng Mộc, tức giận mắng:
- Có bản lĩnh thì giết chúng tao đi, anh em chúng tao sẽ san bằng Hoang Nguyên thay chúng tao báo thù, sẽ lấy đầu của bọn mày hiến tế cho chúng tao!
Trên mặt A Đồng Mộc lộ vẻ tươi cười, nói với mấy người bộ hạ:
- Dẫn ngựa!
Mấy người hiểu ý chạy tới dẫn ngựa đi.
Tên phần tử Đột Đột không hiểu ý đồ của họ, tận đáy lòng có cảm giác ớn lạnh, nhưng cũng khinh thường không thèm đặt câu hỏi.
Trực tiếp đợi đến lúc tứ chi bị trói, trên mặt bọn họ mới toát ra vẻ hoảng loạn, nghĩ tới thành ngữ của Thiên triều: Ngũ mã phanh thây.
Sau khi vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ con đường lại khôi phục sự yên lặng.
Mấy người Ám Hồng cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy các mảnh vỡ của xe, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, khóe miệng mỉm cười:
- Tôi đã nói rồi, năm trăm vạn chỉ có thể đảm bảo an toàn cho một chiếc xe đi qua, nhiều xe như vậy đi qua khó tránh khỏi phát sinh việc ngoài ý muốn, cô xem, chiếc xe Việt dã này hoàn toàn không có vấn đề.
Ám Hồng đã tỉnh táo lại, ánh mắt thù hận nhìn Sở Thiên chằm chằm, nói:
- Đừng nhiều lời như thế, anh tại sao muốn đối phó với chúng tôi?
Nét mặt Sở Thiên trầm xuống, dùng giọng điệu lạnh thấu xương nói:
- Dường như là cô muốn đối phó với chúng tôi, dùng tiếng Cương Tạng ra lệnh cho thủ hạ giết bọn tôi, còn dùng bốn trái lựu đạn để làm đường lui, cô có phải còn có chút nham hiểm hơn không?
Ánh Hồng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không tin hỏi:
- Anh hiểu được tiếng Cương Tạng? Tại sao lúc đó lại không có phản ứng gì, còn để cho tôi rời đi?
Sở Thiên khẽ thở dài, thản nhiên nói:
- Khi cô vừa mới đi tới cửa trại, ba gã đồng bọn ở lại của cô đã vô thanh vô thức mà chết rồi. Tôi sở dĩ để cho cô rời đi, chính là muốn cô ngộ nhận là tôi sẽ bị giết chết, yên tâm dẫn đoàn xe đi qua Hoang Nguyên!
 
Trên mặt Ám Hồng lại dâng lên vẻ thống khổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mày đúng là con quỷ! Ma quỷ! Nếu mày không giết anh em của tao, không ngoan cố đòi lên giá, tao sao có thể nghĩ đến việc giết mày? Phải biết, chúng ta vốn không thù không oán!
Sở Thiên lắc đầu, cười khẩy vài tiếng nói:
- Chúng ta thù rất lớn, Maria và Rắn Đuôi Chuông cùng hàng chục phần tử Đột Đột lớn nhỏ đều chết dưới đao của tôi, tôi không trăm phương ngàn kế tấn công các cô, các cô sớm hay muộn cũng giết chết tôi! Huống hồ, hai nghìn năm trăm vạn đối với các cô mà nói, cũng là con số nhỏ, các cô không phải vừa mới mượn Đường gia một tỉ hay sao?
Sắc mặt Ám Hồng biến đổi lớn, ngăn không được hỏi lại:
- Sao mày biết? Mày là Sở Thiên - Thiếu soái của Soái quân?
Bây giờ cô ta mới biết thiếu niên trước mặt là ai, là người làm thất bại hành động của bọn Rắn Đuôi Chuông, sau đó tất cả đều bị giết chết, tổ chức Đột Đột thì hao tổn không ít sức người sức của đi điều tra, sau đó mới biết rằng kẻ thù số một của tổ chức Đột Đột là Sở Thiên, sau khi điều tra tỉ mỉ tài liệu, đích thân Nặc Đính đã liệt hắn vào danh sách ám sát.
Ám Hồng ban đầu nên sớm nhận ra tân bá chủ của Hoang Nguyên là Sở Thiên, nhưng chém giết mấy ngày nay khiến hắn có phần tiều tụy, hơn nữa nơi này là biên giới cách xa thành phố, sao có thể liên kết hắn với Sở Thiên được, cho nên cô ta đã phạm vào sai lầm chết người.
Sở Thiên từ phản ứng của cô ta mà biết Nặc Đính quả nhiên đã mượn một tỉ từ Đường gia, cũng thật sự chọn tuyến đường đi Hoang Nguyên, hiện tại hắn khẩn cấp muốn biết tên Nặc Đính vốn không quen biết kia phải chăng đang ở trong năm chiếc xe, liền mở miệng nói:
- Chị Hồng này, tôi hỏi cô một vấn đề, chỉ cần cô trả lời tôi liền thả cô ra, ông chủ các cô ở trong đoàn xe phải không?
Ám Hồng cắn môi, trong mắt xẹt qua một tia may mắn, chỉ vào đống ô-tô và những thi thể đã nát bấy, trả lời:
- Ông ấy đã bị bọn mày làm cho nổ tan tành rồi, hài cốt cũng không còn, mày đã có thể dương cao danh tiếng khắp nơi, thậm chí có thể tới chính phủ Thiên Triều tranh công rồi.
Nghe được những lời của Ám Hồng, Sở Thiên không những không vui vẻ, ngược lại còn khẽ thở dài, ra lệnh cho Chiến Thiên Tường tháo dây thừng của Ám Hồng ra, nói:
- Sở Thiên tôi là người có chữ tín, đã thu năm trăm vạn của cô thì đảm bảo năm chiếc xe này bình an. Cô đi đi, đi Tam Giác Vàng tìm Nặc Đính đi! Bảo lão ta về sau không phải ngồi xe bò đi qua Hoang Nguyên nữa, ủy khuất cho thân phận tôn quý của lão.
Nặc Đính đúng là cải trang ngồi trên xe bò đi qua Hoang Nguyên, đây là do lão trời sinh đã cảnh giác và giảo hoạt.
Sắc mặt Ám Hồng trở nên âm u, cô ta cuối cùng cũng hiểu được tổ chức Đột Đột tinh anh như vậy vì sao lại thua trong tay Sở Thiên, con người này thực sự làm cho người ta đáng sợ đáng giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Thiên, nhưng không nói lời nào, xoay người đi đến chiếc xe Jeep.
Hai tên phần tử Đột Đột còn lại ánh mắt toát ra sự tuyệt vọng và thống khổ, ai cũng biết kết cục cuối cùng của bọn họ.
Sở Thiên trên mặt tươi cười, nhìn Ám Hồng rời đi, thản nhiên nói:
- Quay về!
Bùm!
Chiếc xe chưa nổ cuối cùng cũng đã bùng nổ, hơi nóng vọt tới khiến ở Sở Thiên bất giác cau mày.
Những quả lựu đạn chống xe tăng này thật là đồ chó hoang lợi hại.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái