That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4019 / 41
Cập nhật: 2015-11-12 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 407: Điên Cuồng Truy Kích
Đây có thể coi là một trò chơi xem ai bị thương nặng hơn.
Phong Vô Tình rút dao găm ra, lấy vải lau sạch, cười khổ nói:
- Thiếu soái, đột nhiên tôi phát hiện ra chúng ta không phải đến để tiêu diệt thổ phỉ mà là bị thổ phỉ bao vây tiêu diệt thì đúng hơn.
Nhiếp Vô Danh nhìn những tên hung đồ Hoang Nguyên bị thương chưa tới một phần ba, thở dài:
- Nên để Chu Long Kiếm phái người tới trước.
Dương Phi Dương bật cười khanh khách nói:
- Lúc này mà mọi người vẫn còn tâm trạng đùa sao.
Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng thở dài:
- Quốc gia sẽ không cho người tới bao vây tiêu diệt thổ phỉ đâu, ở đây nhiều dân tộc thiểu số, vấn đề chính trị nhạy cảm mà. Hơn nữa, lão hồ ly Chu Long Kiếm từ trước tới giờ sẽ không làm việc mua bán mà không có lãi.
Đám người Phong Vô Tình gật gật đầu, tất cả mọi người đều biết rõ đường dây của chính phủ Thiên Triều, dân tộc, tôn giáo, ranh giới đều là vực thẳm.
Lúc này, Thiên Lang đang thì thầm gì đó với Đường Sơn Phong, ai mà chẳng biết thực chất là chúng lại nghĩ ra âm mưu nào đó.
 
Sở Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài, sau lưng là đám người Phong Vô Tình, nhìn đám thiết kỵ đen sì của Thiên Lang, nói vô cùng tự tin:
- Thiên Lang, để tao cho mày thấy thế nào gọi là phòng thủ kiên cố, mày muốn đánh đổ trại Cáp Nhĩ chính là nằm mơ.
Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, thiết kỵ Thiên Lang nhất định sẽ chế nhạo sự ngông cuồng của Sở Thiên, nhưng mà, lúc này, Sở Thiên đối mặt với đội quân hùng hậu mạnh gấp trăm lần như bọn chúng, nhưng lại cao ngất vững vàng như núi không chút lo sợ, áo tung bay trong gió lạnh, hình dáng như thiên nhân, đối phương không ai dám lộ ra một chút khinh miệt và khinh thường nào. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, nếu muốn giết đám người Sở Thiên sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Thiên Lang không nói gì, đầu đao nhẹ nhàng vung lên.
Năm trăm thiết kỵ Thiên Lang không tiến về phía cửa trại mà lại tản ra, tiến gần về phía tường trại, mọi người đều biết, chúng muốn lợi dụng cửa trại không có đủ người, chuẩn bị tiến hành trèo tường tác chiến toàn diện, khiến cho đám người Oánh Tử Tử chia quân ra phòng thủ, giảm thấp lực sát thương.
Đang lúc Oánh Tử Tử chỉ huy dân trại Cáp Nhĩ dừng công kích băng tên, phía sau lưng liền truyền tới tiếng chân dồn dập, Sở Thiên quay đầy lại nhìn, mấy trăm người trai gái già trẻ của trại Cáp Nhĩ dưới sự chỉ huy của Mai Tử lần lượt kéo đến, vừ chạy vừa nhặt cung tên bên đường.
Trận chiến này dường như lại thêm vài phần hi vọng.
 
Chân mày Oánh Tử Tử hơi nhíu lại, Sở Thiên biết cô muốn nói gì, vì thế liền mở miệng trước ngăn lại, nói:
- Oánh Tử Tử, đừng nói gì cả, chúng ta không sống được, bọn họ cũng không thể thoát khỏi đao của Thiên Lang. Bọn họ bây giờ cũng là chiến đấu vì sự sống của chính họ mà thôi.
Oánh Tử Tử nhẹ thở dài, láy ra ba mũi tên bắn về phía địch.
Một tên thiết kỵ của Thiên Lang đốt mồi lửa thuốc nổ ném về phía cửa trại, Sở Thiên đứng dậy, vung tay trái lên cầm một mũi tên không biết từ đâu phóng tới bắn vào tên côn đồ đang ôm thuốc nổ, tên côn đồ hét thảm lên một tiếng, cả người lẫn ngựa ngã xuống bên tường trại.
‘Oành’ một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, cả người cả ngựa đều bị nổ thành vụn, may mà tường trại vẫn như cũ không có ảnh hưởng gì.
Bức tường này thật quá chắc chắn.
Thiên Lang nhìn cửa trại giao chiến kịch liệt, kiên định nói:
- Tiếp tục hai trăm người tiến lên.
Hai trăm thiết kỵ Thiên Lang chạy như gió lốc về phía cửa trại, Đường Sơn Phong suy nghĩ trong chốc lát cũng vung tay phái ba mươi cao thủ đến giúp đỡ.
 
Lần tấn công này vô cùng kịch liệt, cho dù mọi người dũng cảm chiến đấu, mũi tên nhiều thế nào đi nữa, vẫn có bảy tám tên cao thủ Đường gia xông vào đánh chiếm tường trại, vung đao giết chết mười mấy dân trại Cáp Nhĩ rồi hung mãnh xông tới chỗ Sở Thiên.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước mấy bước, dao găm và tam lăng cùng lúc rút ra như con rắn độc đâm về phía mấy cao thủ của Đường gia, dao găm biến thành một cỗ hào quang lóe lên, ban đầu là đâm về phía địch, hai người ứng với đao.
Nhưng lúc này lại có vài tên hung đồ Hoang Nguyên bước lên cửa trại.
Có hai tên cao thủ Đường gia nhìn thấy hai người Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh khó chơi, liền vội vàng lùi ra sau mấy bước, lẫn vào đám người đang chiến đấu, giết chết người dân đang giữ trại, trong giây lát liền lấy đi năm sáu mạng người dân trại.
Sở Thiên thấy thế, nhanh chóng đến bên cạnh dân trại đang giao chiến với địch, chiến đao nhanh như tia chớp đâm về phía những tên cao thủ Đường gia đầy âm hiểm, ‘đinh’ một tiếng, đại đao của tên đó bị Minh Hồng chiến đao chặt đứt, còn chém cho đầu rơi máu chảy, ngã xuống chết bên tường trại.
 
Hai tên cao thủ phía sau dương đao đâm tới, Sở Thiên trông tránh không né, vui sướng cười dài, theo sau linh dương phi ra hai con đao, đao của hai tên cao thủ rơi xuống đất, trên trán hiện ra vết máu, lại bị Sở Thiên đạp vào trong trại, ngã chồng chất trước mặt người dân trại đang nhặt cung tên.
Một ông già hai tay run run dùng tên nhọn đâm vào chúng, sau đó vài mũi tên lại tiếp tục đâm vào.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thật có lỗi quá!
Mười mấy tên hung đồ bước lên cửa trại đã bị đám người Phong Vô Tình giết chết nhưng rất nhanh lại xông lên một đám mới.
Sở Thiên cũng đã giết đến đỏ cả mắt rồi, từng đao như là nước cờ cùng địch sinh tử, thấy địch liền giết, máu tươi bắn tung tóe, còn lại hai tên cao thủ Đường gia thấy tình thế không đúng liền nhảy xuống đầu tường chạy trối chết. Nhưng vừa chạy được vài bước thì bị mũi tên của Oánh Tử Tử bắn chết.
Thôn dân đang giữ trại chạy lại chông đỡ địch, trong mắt đầy tơ máu, trong đầu chỉ có một mục đích duy nhất là ngăn chặn và giết chết bất cứ tên địch nào có ý định xâm phạm, trong trận chiến này ngươi chết ta sống là điều tất nhiên.
 
Trên đầu tường khắp nơi đều là thi thể, máu tươi đỏ sẫm không ngừng tăng lên tạo thành vết máu đen sì, nhưng không ai rảnh rỗi đi để ý tới.
Hai giờ sau, cửa trại đã chất đầy thi thể, trại Cáp Nhĩ chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Ngã trong đám thi thể có người già tay nắm chặt đao, cũng có những đứa trẻ con nhặt tên, ngay cả bả vai của Mai Tử cũng bị thương.
Thiên Lang nhìn cửa trại thấy khó có thể chiếm đóng, một lần nữa dừng lại công kích để chỉnh đốn.
Sở Thiên ngã ngồi trên đầu tường, vỗ thật mạnh vào tường trại, ngoảnh đầu hỏi Oánh Tử Tử:
- Tử Tử, bức tường này tại sao lại kiên cố như vậy? Thuốc nổ của Thiên Lang cũng không thể làm nứt mẻ một chút nào, lẽ nào bên trong được đúc toàn bộ băng kim loại sao?
Oánh Tử Tử lau đi vết máu trên mặt, đi tới ngồi xuống, sau đó nắm lên một ít cát đá, đưa cho Sở Thiên nhìn kỹ càng, chậm rãi nói:
- Anh có biết bức tường trại này xây dựng như thế nào không?
Sở Thiên dùng sức nắm chặt cát đá, vô cùng cứng rắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong mắt Oánh Tử Tử lộ ra một tia sợ hãi. Cười khổ giải thích:
- Tường trại này được xây dựng từ hơn một trăm năm trước, tộc trưởng lúc đó là một người vô cùng tàn bạo, vì để tường thành kiên cố vững chắc, ông ta đã áp dụng một phương án cực đoan, cứ ba ngày lại phái ban nam nhân khỏe mạnh cầm búa sắt nện vào, ba ngày trước khi bức tường được xây xong dùng búa đập, nếu tường sụp đổ nửa tấc thì sẽ giết chết những người xây tường, nếu như tường mà không bị sao thì sẽ giết những người cầm búa, anh nói xem, bức tường này có thể không chắc chắn được sao?
Sở Thiên nghe mà rùng mình, phải chết bao nhiêu người mới có thể dựng nên bức tường kiên cố như vàng thế này chứ.
Lúc này, Mai Tử ôm lấy miệng vết thương, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới bên oánh Tử Tử, buồn bã nói:
- Chị à, chúng ta trốn thôi.
Oánh Tử Tử lau đi vết máu trên mặt Mai Tử, nhìn ra thảo nguyên mênh mông, lắc đầu nói:
- Chúng ta có thể trốn được đi đâu chứ.
Sở Thiên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thở dài, hắn biết ý của Oánh Tử Tử, những người giữ trại dưới sự liên tiếp công kích mãnh liệt của Thiên Lang đã trở nên thương tích và mệt mỏi, đừng thấy bây giờ mọi người dũng cảm quên mình. Chỉ cần rút lại mệnh lệnh đã phát ra, đảm bảo bọ họ sẽ chạy trối chết.
 
Càng quan trọng hơn là, nếu một khi bị địch lợi dụng đánh vào sơ hở, đột nhập vào thôn trại, do hai bên đều đã chiến đấu kịch liệt đã lâu, thù hận hai bên quá sâu, đến lúc đó kỵ binh Thiên Lang thấy người tất giết, khi bọn chúng thừa thăng xông lên, trại Cáp Nhĩ chỉ có nước bị tiêu diệt toàn bộ mà thôi.
Chân trời, mây đen nặng trĩu nhưng lại chậm chạp không trút mưa.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, một con ngựa đen rất nhanh xông vào vào thiết kỵ Thiên Lang, ngay lập tức, một người ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Sở Thiên đứng ở cửa trại bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ: lẽ nào có đường sống sao?
Chưa đợi đến khi suy nghĩ này biến mất, thiết kỵ Thiên Lang lại bắt đầu lui lại rút lui một cách không có quy tắc gì, so với khí thế hùng hùng hổ hổ lúc đến thì thua xa ngàn dặm, ngoài việc không sợ bọn Sở Thiên đánh chết ra còn có hoảng loạn và lo lắng.
Trên mặt Oánh Tử Tử thoang qua vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, không thể nghĩ tới Thiên Lang lại rút lui như thế, lực lượng của gã không bị thương nặng, hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu tiếp, chỉ cần hai đợt tấn công nữa trại Cáp Nhĩ sẽ bị công phá, tất cả mọi người sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu.
Dân trại Cáp Nhĩ nhìn thấy địch mạnh rút lui, tất cả đều hoan hô lên, tinh thần mỗi người hoàn toàn được thả lỏng, tất cả mọi người tê liệt ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Ánh mắt có sự mệt mỏi vì chiến đấu nhiều, cũng có sự hưng phấn ví đã sống sót sau tai nạn.
Sở Thiên suy nghĩ tỉ mỉ, nhìn quân Thiên Lang đang rời đi, vô cùng bình tĩnh nói:
- Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn mới có thể khiến Thiên Lang từ bỏ công kích, tôi nghĩ chúng ta nên nhân cơ hội này mà cắn chúng một miếng thật đau, làm cho bọn chúng càng thêm hoảng loạn.
Oánh Tử Tử ngây người, trong nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp hỏi:
- Cắn một cái? Ý gì vậy?
Sở Thiên quét mắt nhìn những người già trẻ trai gái ở tường trại, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt, khí phách ngang ngược nói:
- Chúng ta ngay lập tức phản kích lại thiết kỵ Thiên Lang, giết đi nhuệ khí của chúng, làm cho chúng biết trại Cáp Nhĩ không phải là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Điên rồi!
Oánh Tử Tử, Mai Tử cùng Thiết y thập bát kỵ đầu tiên là kinh ngạc sau đó đồng thời xuất hiện một ý nghĩ, Thiên Lang không đạp lên trại Cáp Nhĩ một đạp cuối cùng đã là tốt rồi, bây giờ lại muốn đi theo đuôi đuổi theo tập kích chúng, đây chẳng phải là tự tìn đến cái chết sao?
Đám người Phong Vô Tình lại đã biết tính cách của Sở Thiên, đó là tính tự tin và bá đạo trời sinh.
Sở Thiên đi xuống khỏi tường trại, xoay người nhảy lên ngựa trại Cáp Nhĩ, quơ quơ Minh Hồng chiến đao nói:
- Oánh Tử Tử, lẽ nào cô không muốn cùng tôi đi giáo huấn bọn Thiên Lang sao? Hoang Nguyên và trại Cáp Nhĩ không thể hòa hảo nữa rồi, ắt phải tranh giành một sống một còn.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Dương Phi Dương lên ngựa, tai trái nắm chặt cung sắt, bả vai vác bao đựng tên.
Oánh Tử Tử không nói gì mà nhìn nhìn dân thôn trại Cáp Nhĩ sau đó lại nhìn nhìn Thiết y thập bát kỵ, trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói:
- Tôi mang Thiết y thập bát kỵ cùng anh truy kích, những người còn lại ở lại thôn trại phòng thủ, hi vọng chúng ta sẽ không trúng mai phục của Thiên Lang.
Sở Thiên cười cười không từ chối, vung lên hai roi, ngựa liền chạy ra khỏi cửa trại, nhanh chóng rời đi.
Đám người Phong Vô Tình theo sát phía sau, Oánh Tử Tử phất tay dẫn người theo sau.
Sau khi chạy được hơn mười mấy mét, đám Sở Thiên đã trông thấy đám đệ tử Đường gia bị tụt lại ở phía sau, trên mặt hiện lên nét cười, xem ra hôm nay nên khai đao với Đường môn rồi, liền nhanh chóng quất ngựa đuổi theo, cung sắt đã lặng lẽ đặt tên lên, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị kéo căng.
Mấy trăm tên đệ tử do Đường Phong Sơn dẫn đầu vì kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường nên bị thiết kỵ Thiên Lang bỏ tụt lại phía sau, mà Thiên Lang lại đang vì đại bản doanh xảy ra chuyện lớn nên cũng không màng đến bọn chúng, dù sao Đường Phong Sơn cũng biết đường, sớm muộn gì cũng mò được đường về.
Khoảng cách giữa hai đám người càng ngày càng gần, đệ tử Đường môn đã nằm trong tầm bắn tên, Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên giơ cao lên, Oánh Tử Tử cùng Thiết y thập bát kỵ xông ngựa lên trước, trên tay hàng loạt cung tên, không hề suy nghĩ bắn ra, trong nháy mắt mười mấy tên đệ tử Đường môn ngã xuống.
Tiếng hét thảm thiết đó cũng khiến cho Đường Phong Sơn đang cắm đầu cưỡi ngựa chạy như điên bừng tỉnh, ngoảnh đầu lại nhìn, đám người Sở Thiên đang như sói như hổ bắn tên phía sau, ông ta là một kẻ thông minh, biết rằng nếu như tiếp tục cưỡi nhựa chạy trốn, e rằng mấy trăm người này đều sẽ trở thành bia bắn tên của Sở Thiên, vì thế hét lớn:
- Dừng ngựa bắn trả, bắn trả.
Một vài tên đệ tử Đường môn đâu thể ngờ đám Sở Thiên sẽ đến truy kích, dũng khí và sự hung hãn đó khiến bọn chúng mất đi dũng khí phản kháng. Đường Phong Sơn càng hét dừng ngựa, bọn chúng càng quất dây roi nhanh, chỉ cần chạy thoát khỏi đồng bọn thì sẽ an toàn.
Đương nhiên cũng có một vài người dựng ngựa nhưng chưa kịp quay đầu ngựa chạy lại, Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình Nhiếp Vô Danh và Dương Phi Dương như gió lốc tiến lên chém giết, Minh Hồng chiến đao dựa vào sức mạnh đang chạy xông tới chém hai tên đệ tử Đường gia vừa dừng ngựa lại, lúc chúng ngã xuông ngựa, chiến đao lại chém một nhát trên cổ chúng.
 
Sợi dây thép của Dương Phi Dương càng độc ác hơn, những người bị giết hoàn toàn không trông thấy binh khí của cô, yết hầu hoặc cổ lại có thêm một lỗ máu.
Một số đệ tử Đường Môn không sợ chết từ bốn phương tám hướng xông đến chặn đánh nhưng không ai có thể là đối thủ của hắn, đám người Phong Vô Tình thấy Sở Thiên dũng mãnh như vậy, mọi người đều dũng cảm quên mình theo sau hắn, giết địch chống địch, những nơi mà Sở Thiên đi qua, người ngã ngựa đổ, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết
Máu tươi văng khắp nơi, thiên địa biến đổi sắc.
Thần sắc lo lắng ban đầu của Oánh Tử Tử chốc lát đã không còn, lộ ra ý cười đầy tự tin, lấy ra thiết cung giơ cao lên bắn, một tay còn lại lấy ra bốn mũi tên treo trên lưng ngựa, cưỡi ngựa tiến về phía trước, ngắm vào đám đệ tử Đường Môn đang tháo chạy, bắn tên liên tiếp vào chúng.
Đường Phong Sơn nhìn thấy đám người Sở Thiên tựa như là vào nơi không người, đem mấy trăm đệ tử Đường Môn giết đến mức quỷ khóc thần gào, người ngã ngựa đổ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sợ hãi, cũng không để ý tới đồng bọn đang chống cự, để bảo vệ mạng già của mình liền vùi đầu chạy như điên.
Sở Thiên thấy Đường Sơn Phong trốn chạy, nhanh chóng hết lên:
- Đường Sơn Phong, có gan thì đừng chạy.
Sau khi nói xong còn giơ tay lên bắn ra hai mũi tên, tiếc rằng kĩ thuật bắn tên quá kém hai mũi tên đều trệch hướng nửa mét, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bắn trúng hai tên đệ tử Đường Môn ở bên cạnh khiến Oánh Tử Tử không ngăn được trộm cười thầm.
Một số tên đệ tử Đường Môn đang chiến đấu dữ dội nhìn thấy đến lão đại cũng đã bỏ chạy rồi, ý chí chiến đấu tan rã trong nháy mắt, sự chống đối chỉ mang tính tượng trưng ngay tức khắc quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc tốc độ cũng không thể nhanh bằng mũi tên được.
Oánh Tử Tử dẫn theo Thiết y thập bát kỵ theo sát phía sau, liên tục bắn tên cho tới khi bắn hết tên mới dừng lại.
Truy kích một hồi, đám người Sở Thiên giết chết gần một trăm tên đệ tử Đường Môn, đa số đều là bị tên bắn chết, số thương vong có thể sẽ làm cho Đương Sơn Phong phải đau đầu nhức óc.
Sở Thiên cưỡi ngựa tiến lên, nhìn Đường Sơn Phong dần dần chạy xa ánh mắt lộ ra ý cười.
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, nói với vẻ đáng tiếc:
- Để cho lão già đó chạy thoát rồi.
Sở Thiên gãi gãi đầu, ngại ngùng, thành thật thừa nhận:
- Đều tại kỹ thuật bắn tên của tôi kém quá.
Oánh Tử Tử nhìn về phía xa xa, rồi lại nhìn nhìn bầu trời cười nói:
- Chúng ta về trước đã, sắp mưa rồi!
Vừa nói xong một tia chớp sẹt qua bấu trời khiến cho mọi người đều chói mắt, lại một tiếng sấm ùng trời, lấn át tất cả những âm thanh khác.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đầu liên tục, trong chốc lát mưa như trút nước đổ xuống.
Mưa khiến cho hai mắt trở nên mông lung khiến người ta khó có thể nhìn thấy phía trước, thảo nguyên tạm thời liền trở nên yên tĩnh.
Sắc đêm đã đến, trại Cáp Nhĩ dấy lên những ngọn đèn sáng.
Mặc dù trại Cáp Nhĩ không bị Thiên Lang san bằng, không bị chúng đốt thành nơi hoang tàn đổ nát nhưng số người chết và bị thương cũng có thể khiến trại Cáp Nhĩ trở nên khổ cực lầm than.
Một vài thi thể dân trại đang dọn dẹp, số còn lại trong tay vẫn đang cầm cung tên đao kiếm phòng thủ.
Sở Thiên đứng trên tường trại, nhìn thảo nguyên bị che phủ bởi mưa to, nhẹ nhàng thở dài, trận chiến này không có bên nào thắng.
Trên mặt Oánh Tử Tử hiện lên vẻ đau thương, không ngăn được áy náy:
- Trận chiến ngày hôm nay trại Cáp Nhĩ bị chết và thương hơn một nửa, số phận của trại Cáp Nhĩ e rằng sẽ không được mấy năm nữa, không, hoặc là sẽ không đến mấy năm nữa, nói không chừng Thiên Lang sẽ lại đến tập kích.
Sắc mặt Sở Thiên trở nên kiên nghị, nắm chặt chén rượu còn chưa uống cạn nói:
- Thiên Lang sẽ không đến tập kích nữa.
Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ dường như cùng nhìn về phía Sở Thiên, ánh mắt đầy nghi vấn.
Sở Thiên uống nốt hai ngụm rượu, đứng dậy nói:
- Bởi vì tối nay tôi sẽ tiêu diệt sạch toàn bộ thiết kỵ Thiên Láng.
Đêm nay sẽ tiêu diệt sạch thiết kỵ Thiên Lang?
Không có ai phản ứng kịp, ngay cả đám người Phong Vô Tình cũng ngây ngẩn cả người, toàn bộ đều nhìn chăm chăm vào Sở Thiên, nếu như không trông thấy nụ cười bình tĩnh đầy tự tin của Sở Thiên, mọi người đều cho rằng hắn bị mưa làm hỏng đầu mất rồi.
Mưa lớn mênh mông bát ngát, che phủ trời đất cuốn đi toàn bộ bình nguyên, sấm sét cuồng bạo rống gào rít giận phía sau những đám mây đen dạy kịt, sông núi lay động, trời đất sụp đổ, dường như chỉ có tự nhiên mới là chúa tể của vũ trụ.
Oánh Tử Tử chần chừ trong chốc lát, nhắc lại ý của Sở Thiên:
- Anh, anh là muốn nói chúng ta hôm nay sẽ tấn công Thiên Lang sao?
Trải qua hơn nửa ngày chiến đấu kịch liệt, cả hai bên đều vô cùng mệt mỏi, không còn lực để tiếp tục giao chiến nữa. Hơn nữa thời tiết bây giờ lại ác liệt như vậy, nên tranh thủ mà nghỉ ngơi nhiều. Quan trọng hơn là, mấy chục người đấu với hơn một nghìn người ở đại bản doanh của Thiên Lang, thật giống với câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ say mê điên cuồng khó có thể phát hiện, nói:
- Mọi người xem, ngay cả mọi người cũng không nghĩ rằng chúng ta sẽ đánh lén, bọn Thiên Lang càng không thể ngờ chúng ta sẽ điên cuồng như vậy, không chỉ liều mạng nửa ngày truy kích Đường Sơn Phong, nửa đêm còn dám tấn công đại bản doanh của Thiên Lang, vì vậy cuộc tấn công đêm nay nhất định sẽ thành công.
Điên cuồng.!
Oánh Tử Tử chỉ có thể dùng từ đó để nói ra cảm giác trong lòng.
 
Sở Thiên không đẻ ý tới ánh mắt mọi người, nghiêm mạt nói:
- Tôi không nói giỡn, nếu như để người và ngựa của Thiên Láng được nghỉ ngơi cả một đêm, giải quyết được chuyện hậu phương mà chúng ta không biết, đến lúc đó, người người tinh thần phấn chấn, hơn nghìn kỵ binh lại một lần nữa bao vây giết trại Cáp Nhĩ, lúc đó chúng ta lấy gì để chống trả? Vì thế chúng ta phải làm cho chúng trở tay không kịp.
- Vậy chúng ta nên tập kích như thế nào?
Oánh Tử Tử mặc dù cảm thấy Sở Thiên quá điên cuồng nhưng dưới sự phân tích của hắn cũng cảm thấy có lý. Nghi vấn duy nhất chính là phương thức tập kích:
- Lẽ nào chỉ cần mấy chục người là có thể tiêu diệt được thiết kỵ Thiên Lang sao?
Sở Thiên cười không đáp, trong lòng đã sinh ra vài chữ: Chặt đầu Thiên Láng, binh bại như núi đỏ.
Oành
Một tia sét đánh vào một gốc cây lớn, lập tức giống như là bị lửa châm, cành lá bốc cháy rơi lả tả, mưa tầm tã khiến cho nó chỉ còn lại thân cây đen trọc, vào lúc ngọn lửa chỉ còn cháy yếu ớt, năm mươi con ngựa gấp rút chạy đi, áo đen ngựa đen như lâm hồn.
Đô Thị Thiếu Soái Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công Đô Thị Thiếu Soái