Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Lãng Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109
u Lượng thấp giọng nói thầm bên tai Tề Thiểu Hoa: “ Thiểu Hoa, trong các nàng có hai người là sinh viên của Thanh Hoa chúng ta, bốn người khác ta không biết, người xinh đẹp nhất gọi là Triệu Nhược Băng, tây bắc nổi danh Triệu thị tập đoàn đổng sự trưởng chính là cha của nàng, mặt khác một người tên là Tô Thiến, không có địa vị gì, đến từ một vùng núi nghèo của Vân Nam, nếu ngươi muốn tìm người chơi đùa, nàng là lựa chọn tốt nhất.” Thanh âm Vu Lượng nói chuyện rất thấp, bằng tu vi của Triệu Nhược Băng và Tô Thiến hiện giờ thì nhất định sẽ rơi vào trong tai hai nàng. Với câu nói cuối cùng, Tô Thiến tức giận đến tai phấn đỏ bừng, ngược lại lại có được một cỗ phong vận nói không nên lời. Hai mắt Tề Thiểu Hoa đăm đăm, ngay cả lời nói của Vu Lượng ở bên tai cũng không nghe rõ cẩn thận, đợi đến khi Vu Lượng đẩy hắn một chút, hắn mới thanh tỉnh lại, xoay người lại nói: “ Tô Thiến kia ta sẽ chọn rồi, về phần họ Triệu cũng không cần sợ, chỉ cần lão gia tử còn đang ở chức vị một ngày, chỉ cần Triệu gia còn muốn ở lại Tây Bắc, bọn họ phải nghe lời lão tử.”
Triệu Nhược Băng thật sự nghe không nổi nữa, trên đời này sao lại có người như thế, tên Vu Lượng kia càng không phải người tốt, nàng xoay người nhìn các nàng kia nói: “ Sở tỷ tỷ các vị, Thiến nhi chúng ta đi thôi, không cần phải cùng với thứ tầm thường này so đo.”
Khi Sở Nguyệt bốn người rời đi thì liếc mắt nhìn thật sâu vào Tề Thiểu Hoa, Vu Lượng hai người. Tề Thiểu Hoa bị các nàng liếc mắt như vậy, cả người nóng lên, lôi kéo tay Vu Lượng kích động nói: “ Lượng tử, ngươi nhìn xem, bốn nữ hài tử này rõ là coi trọng ta rồi, không được, ta chịu không được nữa, đi, chúng ta lập tức đuổi theo bọn họ.”
“ Thiểu Hoa ngươi chờ một chút, ngươi có lẽ hiểu lầm rồi, các nàng chỉ liếc mắt nhìn ngươi mà thôi, ngươi kích động như vậy, thật không biết trước kia ngươi làm sao mà tìm đàn bà nữa, vạn nhất các nàng không phải là ý tứ này, chúng ta không phải là dọa nạt người ta hay sao.”
“ Các nàng dám! Ta bất kể rồi, cho dù không cách nào xong toàn bộ, ta cũng phải xong một người trong các nàng, cho dù cướp ta cũng phải cướp một người quay lại.”
“ Không được đâu Thiểu Hoa, nơi này là nơi công cộng, có nhiều người nhìn như vậy, ngươi nếu ngạnh làm, thì sẽ tạo cho danh dự hai nhà chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn.” Vu Lượng vừa nói như vậy, Tề Thiểu Hoa lập tức tỉnh ngộ, hắn gật đầu nói: “ Lượng tử, ngươi nói không sai, nơi này người quá nhiều, không thuận tiện lúc này, chúng ta ra xe chờ, ta cũng không tin sau người các nàng không đi ra xe.”
“ Không sai, bãi đậu xe là một địa phương tốt, nơi đó người cũng rất thưa thớt, bất quá Triệu Nhược Băng ta nghĩ Thiểu Hoa ngươi bỏ qua đi, Triệu gia bọn họ dù sao là thương giới tây bắc long đầu lão đại, mặt khác phải chú ý một người.”
“ Ai, người nào?”
“ Bạn trai của Tô Thiến, tư liệu của hắn cho thấy, chỉ là một người miền núi bình thường.”
Tiếp theo Vu Lượng đem chuyện có liên quan đến Lưu Vũ Phi nói cho Tề Thiểu Hoa, khuyên hắn đừng có chủ ý với Triệu Nhược Băng, Vu Lượng cũng là có nguyên nhân. Hắn đối với Triệu Nhược Băng vẫn niệm niệm không quên, nhất là trong khoảng thời gian này Triệu Nhược Băng ngày càng xinh đẹp, thấy vậy làm tâm hắn ngứa ngáy, đương nhiên không hy vọng có người mang chủ ý với nàng.
Từ chuyện làm cho Tề Thiểu Hoa có chủ ý với Tô Thiến, thứ nhất có thể đả kích Lưu Vũ Phi, hai cũng không sợ Lưu Vũ Phi trả thù, hắn tin tưởng tại quốc nội dám đối phó với người của Tề gia cũng không có mấy người, Tề gia tại Tây Bắc chính là nắm quyền lớn nhất của quân chánh.
Tề Thiểu Hoa mặc dù cuồng vọng, nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Có thể ở lại Bắc Kinh mà làm cho Vu gia thiệt thòi, hơn nữa ngay cả đối thủ có dạng lai lịch gì cũng không thể tra được rõ ràng, đủ để chứng mình Lưu Vũ Phi kia cũng có lai lịch bất phàm. Mặc dù tất cả tư liệu chứng minh người này bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng trong tâm lý hắn vẫn cân nhắc, vì mấy người đàn bà mà đắc tội với một đối thủ không hiểu rõ chi tiết, có đáng giá hay không, hơn nữa nơi này là Bắc Kinh, cũng không phải tây bắc của bọn họ.
Nhưng hắn lại thấy sáu dung nhan tuyệt sắc có thể làm mê đảo chúng sinh kia, nhịn không được phải nuốt một ngụm nước bọt, mỹ nữ như vậy mà không cách nào xong, vậy là thất bại vĩnh viễn của hắn.
Mười người của Tề Thiểu Hoa đi đến bãi đậu xe, ngồi trong xe cân nhắc sự lợi hại trong đó. Vu Lượng lại nhìn chằm chằm vào cửa cổng của bãi đậu xe.
Đợi đến khi đi khuất không còn nhìn thấy Tề Thiểu Hoa và Vu Lượng, Tô Thiến tức giận nói: “ Băng tỷ, tỷ xem tên Vu Lượng kia, sao lại vô sỉ như thế, người như hắn làm sao có thể lên làm hội trưởng hội sinh viên, còn có nam nhân bên người hắn, càng chán ghét, chẳng những háo sắc mà nhìn chúng ta, mà gương mặt lại còn kiêu ngạo như vậy, thật không biết có địa vị gì.”
“ Băng nhi, đây gọi là đạo mạo ngang nhiên, tên nam nhân kia dám nói chuyện như thế, có thể hắn là người của Tề gia tây bắc, tốt rồi Thiến nhi, chúng ta mua đồ đi, đừng thèm chấp nhất với thứ người tầm thường này, chỉ làm ô uế thân phận của chúng ta.”
Sáu cô gái lo đi mua đồ đạc, đã đem chuyện không hài lòng quên hết không còn nhớ gì. Ý thích mua sắm của các nàng thật sự mạnh mẽ, từ ăn, đến mặc, đến đùa, mãi cho đến khi trên tay của sáu người không còn chỗ để cầm nữa mới dừng lại. Cũng may người bán hàng cũng giúp càng nàng cho vào bao, còn đặc biệt giúp đưa ra đến bãi đậu xe.
Vu Lượng, Tề Thiểu Hoa ngồi biết bao lâu trên xe, mà Tề Thiểu Hoa còn chưa hạ định quyết tâm. Lúc này nhờ có sự giúp đỡ của người bán hàng, sáu người Tô Thiến cuối cùng cũng đi vào bãi đậu xe.
Vu Lượng nhìn thấy các nàng thì thấp giọng nói: “ Thiểu Hoa, các nàng đã tới, ngươi muốn làm sao bây giờ?”
Tề Thiểu Hoa khẽ cắn môi, nghĩ thầm: “ Lão tử tại tây bắc gan lớn trùm trời, làm sao khi tới Bắc Kinh lại giống như một con quỷ nhát gan, hơn nữa tại tây bắc chơi nhiều đàn bà như vậy, cũng không thấy có ai làm gì được ta, còn Lưu Vũ Phi kia nếu thật sự lợi hại như vậy, lão tử cùng lắm thì cả đời ở lại tây bắc, ta cũng không tin ở tây bắc hắn có thể làm gì được ta.”
Nhân viên của trung tâm bán hàng giúp đỡ Triệu Nhược Băng các nàng đem hàng hóa sắp xếp xong xuôi, mới rời đi. Lúc này bãi đậu xe ngoại trừ bọn họ, cũng không còn ai khác.
Tề Thiểu Hoa nhìn thấy Triệu Nhược Băng đã nổ máy xe, nếu còn không động thủ, vậy sẽ không còn kịp nữa. Việc này không nên chậm trễ, Tề Thiểu Hoa sai khiến đám bảo tiêu, cho xe ngáng ngang đường xe chạy của Triệu Nhược Băng. Bảo tiêu thoáng chần chờ một chút, nhưng cuối cùng lái xe ngáng ngang giữa đường, ngăn cản đường đi.
Tề Thiểu Hoa cười cười từ trên xe bước xuống, mang theo tám gã bảo tiêu đi tới trước đầu xe Triệu Nhược Băng.
“ Các vị tiểu thư, thật sự nghĩ không ra nhanh như vậy chúng ta lại thấy mặt.”
Triệu Nhược Băng nhìn thấy có xe ngăn cản đường đi, tiếp theo trên xe bước xuống mấy nam nhân nhìn thấy ở cửa, Triệu Nhược Băng các nàng mở cửa xe, lạnh như sương nói: “ Các ngươi muốn làm gì, tại sao ngăn chúng ta lại?”
“ Ngươi là Triệu tiểu thư phải không, ta họ Tề, cũng đến từ tây bắc, đối với các ngươi ta cũng không có ác ý, ta chỉ muốn mời một người trong các ngươi uống ly cà phê, không biết vị tiểu thử nào nể mặt đây?”
“ Đồ vô sỉ, chúng ta không có rảnh, cho dù có rảnh cũng không cùng người như ngươi uống cà phê!” Tô Thiến lạnh lùng mắng.
Gương mặt Tề Thiểu Hoa cũng đã sớm được tôi luyện dày cả thước, làm sao lại quan tâm tới sự nhục mạ như thế, vẫn cười nói: “ Không nên hung như vậy ma, tất cả đều là người tuổi trẻ, chỉ là uống cà phê mà thôi, hơn nữa theo ta uống cà phê đó là vinh hạnh của các ngươi.”
Tô Thiến còn chưa từng gặp qua người mặt dày như thế, trong lúc nhất thời bị tức giận đến không biết nói cái gì, dứt khoát quay đầu không thèm đáp. Sở Phỉ vỗ vỗ bả vai của nàng, hướng Tề Thiểu Hoa thản nhiên nói: “ Sự mạo phạm của các ngươi, niệm tình các ngươi chỉ là người bình thường, sẽ bỏ qua, bây giờ ngươi lập tức biến mất trước mặt chúng ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với các ngươi.”
“ Ha ha ha, cười chết người, chỉ bằng mấy người đàn bà các ngươi, cũng muốn giáo huấn ta? Ta không có nghe lầm đi sao, ta cũng niệm các ngươi là nữ hài tử, vừa rồi ô nhục ta cũng bỏ qua, ngươi đó, chỉ cần ngươi theo ta uống ly cà phê, bồi tội cho ta thì ta sẽ không so đo với nàng ( Tô Thiến) vừa rồi đã nhục mạ ta.” Hắn vừa nói xong, Sở Phỉ chỉ một cái lắc mình, đã vọt đến trước mặt hắn, vung tay lên một cỗ kình lực vọt tới, khi người vừa lui về chỗ thì phảng phất như chưa từng nhúc nhích bao giờ.
Tề Thiểu Hoa kêu lên thảm thiết một tiếng, nhất thời bị đánh bay hơn mười thước, như một con chó chết ngã lăn lông lốc trên mặt đất.
Mấy người phía sau Tề Thiểu Hoa trong lòng cả kinh, vừa rồi bọn họ vốn không thấy rõ Sở Phỉ di động như thế nào, chỉ cảm thấy hoa mắt, Tề Thiểu Hoa đã bị đánh bay.
“ Thế nào, ngươi rốt cuộc có lui hay không lui, lần này chỉ là một giáo huấn nhỏ, lần sau ta không dám cam đoan.”
“ Tiện nhân dám đánh ta, ******...” Tề Thiểu Hoa đứng lên, khóe miệng chảy ra một tia máu, há mồm chửi vang. Vừa chửi xong, lập tức nói: “ Nhất Ban Trường, lập tức đi qua giáo huấn tiện nhân kia cho ta, **** dạy dỗ cho nó không biết xấu hổ.”
Vẻ mặt Nhất Ban Trường kia ra vẻ khó khăn, vừa rồi Sở Phỉ ra tay, cũng đủ chứng minh các nàng không phải là người dễ chọc vào. Lại nói mấy người mình thật sự không đành lòng ra tay với mấy nữ tử này.
“ Nhất Ban Trường, các ngươi tại sao còn chưa động thủ, ông nội của ta phái các ngươi tới đã phân phó như thế nào, bây giờ ta thiếu chút bị người đánh chết rồi, ngươi còn ngơ ngác đứng ở nơi này, đợi đến khi trở về xem ta nói với ông nội của ta đưa ngươi ra biên cảnh cho biết.” Tề Thiểu Hoa nhìn thấy Nhất Ban Trường còn đứng yên ở đó mà giận dữ hét.
Vu Lượng ngồi trong xe nhìn thấy Tề Thiểu Hoa bị đánh bay, vội khẩn trương xuống xe xem xét thương tích của hắn. Bất kể trong lòng Nhất Ban Trường bất mãn như thế nào, nhưng giờ phút này hắn không thể không ngạnh cứng mà đi tới. Còn bảy binh lính kia chỉ cười khổ, bọn họ đều nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lẫn nhau, chậm rãi vây quanh mấy người Sở Phỉ.
Triệu Nhược Băng truyền âm nói: “ Sở Phỉ tỷ tỷ, bọn họ cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, không nên thương tổn bọn họ có được hay không?”
“ Yên tâm đi, điểm ấy ta tự biết tính toán.” Sở Phỉ truyền âm trở lại.
Lúc mấy binh lính kia vừa muốn ra tay, Sở Phỉ chợt lắc mình, lướt đi. Trong một trận rên rỉ, mấy binh lính đã ngã trái ngã phải nằm dài dưới đất. Hai tay ôm lấy chân, chỉ cảm thấy hai chân đã tê dại, muốn đứng lên cũng không có cách nào.
Tề Thiểu Hoa và Vu Lượng khó tin nhìn Sở Phỉ, mấy đặc binh như vậy mà chỉ một chiêu đã bị nàng đánh ngã lăn, tốc độ này cũng thật là quá nhanh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản là không tin.
Sở Phỉ nhìn những đặc binh té trên mặt đất, nói: “ Niệm tình các ngươi cũng là bị bức bách, ta chỉ cho các ngươi một chút giáo huấn nhỏ thôi.”
Lúc này Tô Thiến đi đến hướng Tề Thiểu Hoa, Vu Lượng đỡ hắn chậm rãi lui về phía sau kinh hoảng nói: “ Các ngươi muốn làm gì, các ngươi có biết thân phận của hắn hay không, bây giờ các ngươi xin lỗi hắn còn kịp, bằng không sau này cũng không ai cứu được các ngươi.”
Tô Thiến không thèm quan tâm, nàng cũng là lần đầu tiên chán ghét người khác như vậy, nàng như tia chớp vọt đến trước mặt Vu Lượng, nhằm ngay chính hắn: “ Phách ba” mấy âm thanh cái tát vang lên.
Tướng mạo anh tuấn của Vu Lượng lập tức đã bị biến thành đầu heo. “ Oa” hắn phun ra một ngụm máu mang theo cả hàm răng, hai mắt hắn khiếp sợ nhìn Tô Thiến, hiển nhiên nghĩ không ra khí lực của Tô Thiến lại to lớn như vậy.
Tô Thiến vỗ vỗ tay ngọc, lạnh lùng nói: “ Đây là trừng phạt những lời nói của ngươi ở ngoài cửa, đối với ta có ác ý ô nhục.”
Vu Lượng vốn tưởng rằng chuyện đến đó là chấm dứt, không nghĩ tới Sở Phỉ đột nhiên lắc mình phóng lại, xuất ra hai luồng kình lực.
“ Phanh! Phanh!” Hai thân thể của hắn và Tề Thiểu Hoa lại một lần nữa bị đánh bay.
Lần này Tề Thiểu Hoa cũng không còn cách nào đứng thẳng, giống như một đầu heo chết nằm thẳng cẳng không nhúc nhích.
Sở Phỉ làm như vậy đã là nhân từ nhất, Lưu Vũ Phi khi bế quan đã nói qua, phàm là ai đối với hai nàng bất lợi đều phải giết hết. Nếu Tề Thiểu Hoa bọn họ không phải người bình thường, tin tưởng là bọn họ đã phơi thây tại chỗ. Trong đôi mắt kinh hãi của Vu Lượng, Sở Phỉ đánh ra một chưởng vào chiếc xe nằm cản trở giữa đường, chiếc xe cao cấp kia lập tức bị đánh văng qua một bên, mở ra một thông đạo, các nàng lập tức lái xe bỏ đi, bỏ lại trên mặt đất mấy đặc binh nằm la liệt không thể đứng dậy.
Khoảng nửa tiếng sau, tám đặc binh mới có thể đứng lên, chuyện đầu tiên bọn họ làm là đi đến kiểm tra thương thế của Tề Thiểu Hoa, sau đó cấp cứu cho hắn. Tề Thiểu Hoa từ từ tỉnh lại, hắn cảm giác toàn thân mình đau đớn không nhịn nổi. Trên đường đưa vào bệnh viện, hắn nghiến răng cả giận nói: “ Tiện nhân, đám tiện nhân đáng chết, các ngươi chờ coi, lão tử không làm cho các ngươi quỳ xuống cầu ta, ta sẽ là con chó.” Tiếp theo lại mắng tám người lính kia: “ Một đám phế vật vô dụng, mấy đại nam nhân bị một con đàn bà một cước đá văng.”
Đáng tiếc là sau đó hắn đã té xỉu, nên không có chứng kiến Sở Phỉ đánh văng chiếc xe, nếu không lời này hắn nhất định không nói ra.
“ Thiểu Hoa, ngươi đừng có trách Ban Trường bọn họ nữa, người đàn bà kia thật sự quá đáng sợ, nàng chỉ xuất một chưởng đã đánh văng xe của chúng ta, chấn qua một bên, nếu nàng xuất chưởng nọ đánh vào người chúng ta, sợ là chúng ta đã sớm xuống địa ngục.” Vu Lượng cuối cùng lên tiếng nói một câu công đạo.
“ Ta bất kể các nàng có địa vị gì, tóm lại ta muốn họ đi tìm chết, bất kể nam nhân của bọn nó có bao nhiêu lợi hại, không báo thù này ta thề không làm người, còn có Triệu gia, các ngươi cũng chờ lão tử.”
Trên đường sáu cô gái lái xe về nhà, bốn người Sở Phỉ đột nhiên nhìn nhau: “ Băng nhi, cô lập tức lái theo hướng vắng người, tốt nhất là đến địa phương nào không có ai.”
“ Sao vậy Sở tỷ tỷ, chúng ta không trở về nhà sao?”
“ Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, nghe ta là được, sau đó sẽ cho biết nguyên nhân.”
Triệu Nhược Băng lập tức không hỏi nữa, chỉ xoay chuyển phương hướng, đi theo hướng khác lái đi. Thẳng đến khi xe đi vào giao khu Bắc Kinh, đến một ngôi nhà hoang mới dừng lại.
“ Sở Nguyệt, ngươi cùng xuống xe, Sở Cần hai người các ngươi ở lại xe bảo vệ cho Băng nhi, Thiến nhi.” Sở Cần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nguyên lai khi ngồi trên xe, Sở Phỉ các nàng tựu cảm nhận được, có một luồng khí gắt gao tỏa trụ vị trí của các nàng. Hơn nữa tu vi của người này coi như cao thâm, vì không muốn cho người bình thường phát hiện sự tồn tại của các nàng, các nàng chỉ có thể dẫn dụ người đó đến địa phương hẻo lánh.
Mặc dù vẫn còn là ban ngày, nhưng nơi này sớm đã hoang phế, bởi vậy cũng không có người nào. Trong hư không, năm đạo bóng người dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được hướng theo phương hướng mấy người Sở Phỉ bay tới. Một thanh âm như sói tru ban đêm lên tiếng: “ Các nàng đã dừng lại, tam hào tuần ma sử, ngươi có xác nhận mấy nữ hài tử này là người tốt nhất lựa chọn?”
“ Bẩm báo Ma Quân, thuộc hạ tuyệt đối không có nhìn lầm, trong đây có hai người có tu vi Nguyên Anh kỳ, bốn người khác tuy nói không phải là tu sĩ, nhưng căn cơ cũng là dị phú, dùng luyện đỉnh lô tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.”
“ Ân! Thật sự là như vậy, để khi trở về ta sẽ ghi cho ngươi một công lớn.”
Trong chớp mắt năm bóng người xẹt qua một đạo hồ tuyến, từ phía chân trời rơi xuống.
“ Hắc hắc hắc hắc...” Một trận cười chói tai vang lên, Thiên Ma miệng cười, mắt lóe lên ánh sáng xanh hung hăng, nhưng lại hướng tới Sở Phỉ, Sở Nguyệt đánh giá không ngừng. Bởi vì lần trước tại Hoa Sơn, Sở Uyển Tĩnh mang theo bảy môn nhân khác, bởi vậy Thiên Ma cũng không có nhận ra, hai người trước mắt chính là đệ tử của Bổ Thiên Cung.
Sau trận Hoa Sơn lần trước Ma Tông bị đại thương nguyên khí, tông chủ bọn họ Bất Tử Xích Ma tỉnh lại sau khi bế quan. Nguyên do việc luyện công xuất hiện vấn đề, hắn cần phải có mấy nữ tử có căn cơ tốt luyện đỉnh lô, bởi vậy tuần ma sử ở các nơi bắt đầu tìm kiếm những cô gái có căn cơ tốt. Tên tam hào tuần ma sử này, biến thành bộ dáng của người bình thường, đã tìm suốt trong mấy thành thị, hôm nay ngoài ý muốn hắn phát hiện Triệu Nhược Băng, Tô Thiến hai người. Bởi vì tu vi của Sở Phỉ các nàng quá cao nên tên tuần ma sử này không cách nào nhìn thấu được các nàng có phải tu sĩ hay không, cuối cùng xem các nàng chỉ là những vũ giả bình thường mà thôi.
Sở Phỉ hai người thản nhiên đứng ở nơi đó, tùy ý cho Thiên Ma đánh giá mình. Thiên Ma đánh giá cả nửa ngày, lại phát ra một trận sói tru quái dị, lẩm bẩm: “ Lạc lạc, không uổng công chuyến này, hai nha đầu này căn cốt rất tốt, trăm năm khó cầu, nếu luyện đỉnh lô, hắc hắc..” Tự nói một trận, đôi mắt xanh rờn xoay chuyển: “ Nữ oa nhi, các ngươi tên gọi là gì, có nguyện ý theo ta trở về hay không, đại gia bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý.”
Trong lòng Sở Phỉ thầm nghĩ: “ Tên Thiên Ma đáng chết này, dám tìm nữ hài tử luyện đỉnh lô.” Trong lòng nàng suy nghĩ, nhưng ngoài mặt không một tia biểu lộ, dịu dàng nói: “ Tên của chúng ta không tùy tiện nói cho người khác đâu.” Nói xong khinh thường nhìn lướt qua năm người Thiên Ma.
“ Nữ oa nhi, ngươi biết chúng ta là ai không? Chỉ cần theo ta trở về, sau này còn có thể trường sinh bất lão, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết.” Thiên Ma thầm nghĩ làm sao gạt được mấy nữ hài tử này trở về. Không vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn dùng thủ đoạn bắt buộc. Thực lực của Ma Tông bây giờ giảm xuống trầm trọng, nếu để cho người trong chính đạo hay biết, bọn họ cướp đoạt dân nữ luyện đỉnh lô, sợ rằng sẽ làm cho chính phái tiêu diệt. Giờ phút này hắn chỉ nghĩ làm sao bắt được mấy nữ hài tử này đem về giao cho trưởng lão, để mình có được tưởng thưởng. Nhưng không có nghĩ đến, nếu đối phương chỉ là người bình thường thì khi tận mắt nhìn thấy bọn họ từ trên trời giáng xuống thì đã xem bọn họ như tiên nhân mà cúng bái. Sao lại còn vẻ mặt thản nhiên, một chút cũng không xem trọng bọn họ. Vẻ mặt Sở Phỉ đột biến, lạnh lùng nói: “ Thiên Ma, Ma Tông các ngươi thật to gan, cũng dám ở tục giới tìm nữ hài tử có căn cơ đi luyện đỉnh lô, chẳng lẽ không sợ chính đạo nhân sĩ phát giác, vây diệt các ngươi hay sao?”
Thiên Ma thấy đối phương biết được thân phận của mình, không khỏi ngẩn ra, tâm lý cả kinh, nếu đối phương có khả năng nhận ra hắn, thì cũng chứng tỏ các nàng không đơn giản. Bất kể thế nào, mấy nữ hài tử này không thể thả rời đi.
Tô Thiến, Triệu Nhược Băng là lần đầu tiên nhìn thấy người kinh khủng như thế, nên đổ mồ hôi, khẩn trương nhẹ giọng hỏi: “ Sở Linh tỷ tỷ, mấy người này thật là khủng khiếp nga, tỷ xem bọn họ cả người hắc khí liễu nhiễu, Sở Phỉ tỷ tỷ có thể đối phó được không?”
“ Yên tâm đi, mấy người này chỉ là con cá nhỏ, con trùng nhỏ mà thôi, cho dù tất cả xông lên cũng không phải đối thủ của một mình Sở Phỉ.”
Nghe nàng nói như vậy, Triệu, Tô hai người mới buông lỏng tâm tình, đồng thời lại thấy hưng phấn. Các nàng biết tiếp theo sẽ được chính thức nhìn thấy sự tranh đấu ác liệt giữa hai phe tu sĩ.
Đô Thị Thần Nhân Đô Thị Thần Nhân - Lãng Tử