When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 20
Cập nhật: 2017-08-04 07:41:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Hai Giờ Trong Phòng Giam Số 7
an Bom cẩn thận nhấc chiếc hộp để xuống đất. Ở đây sữa rất được ưa chuộng nên khắp nơi không khí rộn lên trông thấy. Sau khi cửa phòng được đóng lại và tiếng bước chân của quản ngục trở nên xa dần, phòng giam số 7 lại càng trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc ấy chiếc hộp động đậy, dường như có thứ gì đó bên trong đang cựa quậy và xê dịch.
“Oái…”
Bong Sik giật mình vội bịt miệng lại. Mọi người ngỡ ngàng nhìn về phía chiếc hộp không tin nổi. Man Bom căng thẳng đến mức nằm bệt luôn xuống đất.
Đại ca nhanh nhẹn mang một tấm gương đặt ra cửa hướng về phía hành lang, rồi gần như nín thở, vểnh tai lên nghe ngóng. Tiếng bước chân và hình ảnh phản chiếu trong gương sẽ giúp họ biết được quản giáo có quanh quẩn gần đây không. Sau khi đã chắc chắn, đại ca mới đánh mắt về phía Chun Hoo. Nhận được tín hiệu ấy, Chun Hoo nuốt nước bọt cái ực rồi bắt đầu chầm chậm mở chiếc hộp ra.
Kỳ diệu chưa... Một bé gái bất ngờ nhổm dậy.
“Ye Seung à!”
“Bố ơi…”
Yong Goo lúc này đang đứng bất động, đến tận lúc nhìn thấy Ye Seung mới thở hắt ra, chậm chạp di chuyển từng bước một tiến lại gần. Đôi chân bỗng dưng khuỵu xuống, Yong Goo bò về phía con gái và như không thể chịu đựng thêm được nữa, mếu máo khiến nước mắt cứ thế lăn dài.
Khung cảnh cha con đoàn tụ cảm động đến vỡ òa.
Thế nhưng Ye Seung khóc quá lớn khiến Đại ca giật mình hốt hoảng. Dù đã cố gắng ra dấu bằng ngón tay để Ye Seung giữ yên lặng nhưng cô bé cũng không thể dễ dàng ngừng lại được, lao vào lòng Yong Goo cứ thế sụt sùi.
“Suỵt! Yên lặng đi nào!”
Đại ca cuối cùng phải đưa bộ mặt sợ sệt ra cảnh báo khiến Ye Seung tròn mắt ngẩng lên nhìn. Đúng lúc đó, Bong Sik, từ nãy đến giờ ngồi đơ người như ngớ ngẩn, đột nhiên nổi giận đùng đùng.
“Cái quái gì thế này! Nếu dính vào chuyện này thì ngày ân xá vào lễ Độc lập còn nghĩa lý gì nữa, chúng ta có thể bị lĩnh thêm hai năm tù đấy!”
Bong Sik vò đầu bứt tai một lúc thì lao đến cửa phòng giam, đập cửa liên hồi rồi hét lên thất thanh.
“Anh Jeong ơi! Quản giáo ơi…”
Yong Goo và Ye Seung bàng hoàng hết nhìn Bong Sik lại nhìn sang Đại ca, mặt cắt không còn giọt máu.
“Thằng này mày điên rồi! Này! Im ngay…”
Đại ca nhanh chóng kéo gấu quần Bong Sik lại nhưng hắn vẫn ngoan cố không quay đầu, càng ác ý nói bằng giọng to hơn.
“Anh Jeong ơi!”
“Bong Sik… Thằng kia…!”
Dù mọi người đã gắng hết sức để thuyết phục nhưng Bong Sik vẫn không chịu giữ yên lặng. Hắn vẫn nhất mực ngoan cố, cố rướn thẳng người và đưa mắt nhìn ra ngoài. Ye Seung vội chạy lại gần túm chặt lấy gã Bong Sik vẫn không ngừng đập tay vào cửa.
Đôi mắt to tròn và trong vắt của Ye Seung long lanh nước mắt. “Chú ơi… cháu chơi trốn tìm giỏi lắm mà…”
Ye Seung cầu xin trong nước mắt. Yong Goo cũng nghẹn ngào nói thêm vào.
“Đúng rồi đấy, Ye Seung mà đã trốn thì đến cả tóc cũng không nhìn thấy đâu!”
Thế nhưng từng ấy chưa thể làm Bong Sik suy chuyển. Hắn vừa nghiến răng vừa phũ phàng đẩy tay Ye Seung ra rồi tiếp tục gọi người cai ngục.
“Quản giáo đâu rồi!”
Lần này có vẻ như giọng nói của Bong Sik đã có tác dụng, những bước chân nặng nề từ bên ngoài bắt đầu vang lên. Đại ca tưởng tim mình như ngừng đập. Chẳng lẽ lại bị phát hiện sớm thế này sao? Nhận thấy nguy hiểm đang cận kề, Ye Seung vội vàng chạy đến, ngồi bệt xuống sàn nhà và dựa lưng sát vào phía dưới ô vuông nhỏ trên cánh cửa để không bị phát hiện, vừa đúng lúc Bong Sik giáp mặt người quản giáo.
“Cái gì thế?”
Quản giáo Jeong vừa nhòm vào bên trong vừa hỏi. Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ nín thở, còn Bong Sik và viên quản giáo tiếp tục nhìn nhau như thế.
“Em… Trong phòng bọn em…”
Bong Sik vừa liếm mép vừa ngập ngừng. Khuôn mặt đầy nước mắt của Ye Seung khiến Bong Sik không tài nào mở miệng được. Nhìn Bong Sik ấp úng không nên câu, quản giáo Jeong bực bội, hất hàm hỏi lại.
“Sao, trong phòng làm sao?”
Yong Goo lúc này gần như sắp khóc chỉ biết lặng nhìn xuống sàn nhà. Ye Seung nín thở, hai tay nắm chặt lấy Bong Sik nước mắt đong đầy. Bong Sik đưa mắt nhìn xuống và một lần nữa bắt gặp ánh mắt tha thiết van nài của Ye Seung, ánh mắt khó lòng dứt ra được.
Thở dài bỏ cuộc, cuối cùng Bong Sik nói.
“Bánh… bánh mì… có thể cho em thêm một cái không! Hức hức hu hu hu…”
Tất cả mọi người trong phòng đến giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thở đều đều bắt đầu tràn ngập căn phòng. Không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, quản giáo Jeong cau mày đáp.
“Mày đang nói cái gì vậy? Chỉ vì một cái bánh mì mà phải khóc như một thằng điên thế sao?” Rồi ném cho Bong Sik phần bánh mì của hắn qua song sắt cửa sổ.
“Ăn luôn phần của tao đi, nuốt bánh mì ở đây mãi tao cũng ngán lắm rồi.” Dứt lời hắn quay lưng vội vã bỏ đi luôn, miệng lẩm bẩm. “Ôi, điên mất…”
Khi tiếng bước chân của quản giáo xa dần và vọng lại lách cách tiếng cửa khóa, mọi người trong phòng mới ngồi phịch xuống sàn, cảm giác như giảm mất mười năm tuổi thọ.
“Ăn luôn cả bánh của tao đây này! Ôi trời, cái thằng này…”
Đại ca nhét cả cái bánh vào mồm Bong Sik. Không nói lời nào, Bong Sik như thường lệ lại lầm lũi, ủ rũ bỏ về góc phòng nằm. Biết người đó vì mình mà phải nói dối quản giáo nên Yong Goo đi về phía Bong Sik và cúi gập người.
“Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Bong Sik chẳng thèm đáp lại, nằm cuộn tròn vào một góc.
“Bố ơi!”
Ye Seung như được giải thoát, liền chạy ào vào lòng bố. Hai cha con không nói lời nào, chỉ biết ôm nhau vừa cười vừa khóc. Khung cảnh ấy như chạm đến đáy tim tất cả mọi người trong phòng, tất cả chỉ biết ho khan để che đi sự bối rối và lắc đầu ngao ngán.
“Mày đẻ được đứa con gái thông minh đấy. Mà có thật là con gái mày không thế?”
Yong Goo gật đầu lia lịa trước câu hỏi của Chun Ho.
“Lee Ye Seung, là con gái của Lee Yong Goo. Sinh tại bệnh viện phụ sản ‘Ánh dương’ vào ngày 24 tháng 12, lúc 14 giờ 28 phút.” “2,1 kg ạ.”
Ye Seung nhanh nhảu nói theo bố. Hai bố con nhìn nhau cùng cười toe toét. Vì bố phải vào nhà lao nên Ye Seung đột nhiên thành trẻ mồ côi. Nhưng giờ thì ổn rồi. Khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của Ye Seung nở nụ cười tươi như tia nắng dịu dàng không bao giờ tắt. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng dường như hai bố con đang là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nói thế nào chăng nữa, công của Ye Seung lần này cũng lớn nhất, Man Bom xoa đầu Ye Seung với vẻ hài lòng.
“Xinh quá nhỉ, cháu là Ye Seung phải không?”
Thế nhưng Chun Ho ngay lập tức đập vào Man Bom và gạt tay hắn ra.
“Đừng có chạm vào như thế, thằng này! Bây giờ đến cả trẻ con mày cũng không tha à!”
“Anh cứ nói quá lên thế... thật là... Những người như em ở vùng đất thánh Nhật Bản không bị coi là có tội đâu anh ạ!”
Man Bom vừa ngoáy mũi vừa ấm ức trả lời. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng cười nhạo báng của Đại ca.
“Nói nghe hay lắm! Vùng đất thánh đấy được đó... Lee Yong Goo! Hai bố con chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi phải không?
Thời gian được cho phép chỉ là hai tiếng đồng hồ thôi. Giống như khi đưa vào đây, lúc ra ngoài Ye Seung cũng phải chui vào thùng sữa và đẩy đến nơi những đứa trẻ trong đội hợp xướng đang tập trung, tất cả chỉ được gói gọn trong hai giờ đồng hồ. Yong Goo và Ye Seung nhìn nhau lo lắng. Hai giờ nữa thôi, hai bố con sẽ lại phải chia tay nhau rồi.
Yong Goo nhìn quanh quất không biết giờ phải làm gì cho Ye Seung. Và mọi người trong phòng cũng không mấy thoải mái với sự hiện diện của Ye Seung ở đây. Yong Goo không biết làm gì bèn đẩy về phía Ye Seung chiếc bánh mì đã được phát trong buổi biểu diễn của nhà thờ.
“Ăn đi con.”
“Bố ăn đi.”
Ye Seung vừa lắc đầu vừa đẩy chiếc bánh lại về phía bố. Nhưng Yong Goo cũng từ chối.
“Ye Seung ăn đi con. Hơ hơ.”
Hai bố con cứ đùn đẩy cho nhau một lúc như thế. Có vẻ Yong Goo hoàn toàn không muốn ăn một mình, Ye Seung cười rạng rỡ, tay bẻ đôi chiếc bánh ra và đưa cho bố một nửa.
“Vậy chúng ta cùng ăn nhé.”
Ye Seung một miếng. Bố một miếng.
Hai người chia nhau chiếc bánh và cùng ăn vui vẻ. Ye Seung ngồi trên đùi bố, vừa nhìn quanh căn phòng tồi tàn vừa ăn bánh một cách ngon lành, và hỏi một câu mà mình đã thắc mắc suốt từ trước đến nay.
“Nhưng sao bố lại ở đây? Bố không phải người xấu cơ mà.”
Yong Goo gật đầu ngay tắp lự. “Đúng rồi, bố không phải người xấu đâu. Bố chưa từng làm việc xấu mà. Hơ hơ!”
Đấy cũng là thắc mắc của tất cả những người trong phòng giam số 7 này. So với họ thì Yong Goo chỉ là một gã tốt bụng ngờ nghệch mà thôi. Ye Seung nghển cổ lên nhìn mọi người trong phòng, ngay lập tức một chú trong nhóm nhặt hộp sữa lên đưa cho Ye Seung.
“Đây là trường học, không phải nơi xấu đâu...”
“Trường học á? Vậy thì bố cháu đến đây để học ạ?”
“Ừ, ừ! Đúng rồi đấy!”
Thứ lương tâm tưởng như đã mất từ lâu giờ đây đang giày vò họ, ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào mắt Ye Seung. Giờ trước mắt con bé chỉ còn hình ảnh người bố đang cười toe toét, thích thú ăn bánh mì. Yong Goo nhanh chóng ăn hết miếng bánh mà không biết miệng đang dính bao nhiêu lớp kem nữa. Dù thế nhưng Yong Goo cũng biết nhẹ nhàng lau đi vết kem dính trên cái miệng nhỏ xinh của con gái.
Hai bố con cứ vừa nhìn nhau vừa cười. Việc ấy tuy nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn đến thế nào chẳng ai có thể tưởng tượng được.
* * *
Trong khi hai bố con Ye Seung và Yong Goo đang cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc thì Man Bom lại phải cọ sàn nhà bằng chiếc chổi lau lớn vì lúc nãy đã lỡ làm đổ sữa ra sàn.
“Làm qua qua thế này chắc được rồi...”
Sau khi làm đại khái vài lần, Man Bom bỗng thấy ngoài cửa nhà vệ sinh đang mở, một nhóm đông tù nhân đang đi qua.
Buổi lễ tôn giáo còn lâu nữa mới xong chứ nhỉ?
Man Bom hoang mang liếc ngang liếc dọc phía đại sảnh. Đám tù nhân vừa nãy vẫn ngồi đầy trong đấy giờ đang di chuyển ra gần hết. Man Bom vội vàng thả luôn chổi lau nhà vào chậu nước, tóm lấy một gã đang đi và hỏi.
“Này, sao về sớm thế?”
“Mục sư bị ngất rồi! Hình như vì huyết áp cao. Trời ơi, Amen!”
Sắc mặt Man Bom bỗng chốc chuyển sang trắng bệch, như thể vừa bị cả một khúc gỗ đánh vào đầu. “Cái… cái gì cơ?”
Chuyện lớn rồi. Mục sư bị ngất, điều đó đồng nghĩa với việc dàn hợp xướng thánh ca cũng sẽ giải tán bây giờ. Man Bom vừa nghe tới đó, quăng luôn cây chổi lau nhà xuống sàn, xô hết tất cả những tù nhân đang đi ra và chạy một mạch ra ngoài. Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy nhân viên cứu thương đang cầm cáng và chạy tất tả. Man Bom vô thức tự lẩm bẩm.
“Khốn kiếp!”
Phòng giam số 7 đương nhiên nhanh chóng trở nên rối tung. Man Bom vừa chạy về báo tin, Đại ca đang nằm chơi ngay lập tức bật dậy, lao về phía Ye Seung giục giã cô bé phải ra ngoài để có mặt trong đội thánh ca ngay. Ye Seung liền mím chặt môi và nước mắt lại lưng tròng, đôi bàn tay bé nhỏ yếu ớt bám chặt lấy bố. Yong Goo bối rối, tay chân luống cuống, vẻ mặt hoang mang lo sợ. Trước cảnh nguy cấp ấy, mặt Man Bom dần dần biến sắc.
“Không có thời gian để ủy mị thế đâu!”
Man Bom bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Còn Ye Seung chỉ chực khóc và nói.
“Các chú nói có hai tiếng cơ mà? Sao giờ mới chỉ được 30 phút?”
“Đúng là thế nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra. Nhanh nhanh chào mọi người rồi đi mau lên, nghe không?”
“Cháu không thích!”
Ye Seung ngang bướng một mực lắc đầu nguầy nguậy. Bong Sik vừa quan sát bên ngoài vừa rung rung cửa, giờ thật sự không còn tâm trạng nào nữa. Các tù nhân đứng ngồi không yên, tinh thần hỗn loạn, kết cục Đại ca phải lúng túng mở lời trước.
“Cháu không thể cứ ở nhà người khác mãi như thế được!”
Ye Seung òa khóc. Mới chỉ 30 phút thôi mà. Tại sao thời gian lại hà khắc với cô bé quá như vậy. Yong Goo vừa ôm Ye Seung vào lòng vừa an ủi, không ngớt thì thầm vào tai cô bé.
“Ye Seung à, lần sau lại đến. Được không? Lần sau lại đến là được mà.”
“Đây là nhà trẻ đấy à? Cái gì mà lần sau lại đến?” Bong Sik nghe được những lời của Yong Goo, đột nhiên nổi giận đùng đùng. “Nếu bây giờ cháu không ra ngoài, cả đời sẽ phải sống chui sống lủi. Vậy thì sẽ không thể gặp lại bố đâu. Có hiểu không hả?”
Những lời Bong Sik nói nghe có vẻ hợp lý. Ye Seung cũng biết những điều này trước rồi, nhưng bây giờ dù có đi hay không, việc gặp lại bố sau này cũng chẳng thể dễ dàng được. Nước mắt Ye Seung cứ thế rơi lã chã. Cô bé bắt đầu nhõng nhẽo và cầu xin.
“Bố, con cứ ở đây không được sao? Sẽ không có ai biết đâu!”
Yong Goo lúc nào cũng luôn đứng về phía Ye Seung. Nhất là những lúc cô bé vừa khóc lại vừa nhõng nhẽo như thế này nên không đành lòng.
“Ye Seung trốn ở đây được mà. Trốn được mà.” Rồi đưa đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Đại ca để tìm kiếm sự đồng tình. Ye Seung cũng vừa khóc vừa nhìn về phía người chú ấy.
“Chú bảo đây cũng là trường học mà!”
Yong Goo ngây ngô không hiểu nghĩ gì, liến thoắng. “Đây không phải trường học đâu, là trại giam, trại giam đấy. Bọn họ đều là người xấu cả.”
Đại ca nghe thấy vậy, đáp ngay. “Đúng vậy, vì thế để con bé về còn đi học chứ. Muốn để con bé giống tôi à?” Rồi quay sang Man Bom gấp gáp. “Hay giống anh ta ư? Hay Bong Sik? Ye Seung phải đến trường, Ye Seung à.”
Yong Goo như sực tỉnh, hiểu ra vấn đề. “Đúng rồi, đúng rồi, Ye Seung phải đi học chứ. Sau này con lại đến đây chơi nhé! Chú thiên thần này sẽ đưa con đến đây chơi.” Yong Goo vừa nói vừa chỉ tay về số hiệu 1004 trên ngực áo Đại ca.
Đại ca quá bất ngờ đến mức hai mắt mở to. Ye Seung từ từ chạy đến phía chú Đại ca và chìa ngón út của mình ra, gương mặt cương quyết.
“Ngoéo tay!”
Đại ca tưởng chừng như muốn mất trí. Hứa cũng không được mà không hứa cũng chẳng xong. Gương mặt lộ rõ vẻ day dứt, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngón tay xinh xinh của Ye Seung. Man Bom bắt đầu bồn chồn không yên như ngồi đống than.
“Không còn thời gian nữa đâu! Nhanh lên, nhanh lên!”
Đầu óc rối như tơ vò, không có cách nào khác Đại ca đành ngoắc ngón tay mình với Ye Seung.
“Ừ thì ngoéo tay…”
“Chú hứa rồi đấy nhé!”
Vạn sự tại trời, sau này có thể đưa Ye Seung vào hay không cũng phải hứa thôi. Nói rồi Ye Seung bắt đầu nhanh chóng chui vào trong hộp trên xe đẩy và Man Bom lập tức đẩy đi ngay. Chỉ cần chậm một chút thôi mọi việc cũng có thể đổ bể hết. Nếu thế không biết hình phạt sẽ tới mức nào. Có thể bị giảm ân xá, mà cũng có thể thêm vài năm không biết chừng.
Đang chạy rất vội, Man Bom bỗng nhìn thấy Min Hwan và những quản giáo đang chào hỏi nhau. Cùng lúc đó, các thành viên trong đội thánh ca cũng lần lượt bước lên xe. Man Bom vội chạy thật nhanh, làm thế nào để đưa được Ye Seung lên chiếc xe đó đây. Đúng lúc chiếc xe đang chuẩn bị lăn bánh, Man Bom vội vàng đẩy xe hàng lao nhanh như tên bắn, không thèm để ý đến âm thanh ồn ào mà mình đang tạo ra trên hành lang. Chỉ cần đi thêm một chút nữa thôi, chạy nhanh thêm một chút nữa thôi, chắc chắn sẽ tới được chỗ xe buýt ấy.
Bỗng quản giáo Jeong bước ra từ phòng quản vụ và bắt đầu thổi còi inh ỏi.
“Này!”
Man Bom ngay lập tức dừng lại và quay đầu ra sau.
“Dạ?”
Man Bom lo lắng nhìn quản giáo Jeong trong khi ông ta đang tiến gần về phía tấm biển được đặt trên hành lang và chỉ vào đó ‘Cấm đi bộ’, ‘Cấm chạy’. Man Bom vừa cười gượng gạo vừa gật đầu. Và trong khoảnh khắc ấy, qua cửa sổ, Man Bom thấy chiếc xe buýt chầm chậm khởi hành.
Trời ơi, muộn thật rồi. Man Bom sững sờ nắm chặt lấy tay cầm xe đẩy và rên rỉ.
* * *
“Tôi biết ngay sẽ thế này mà! Giờ không thể làm gì được nữa rồi!”
Bong Sik vừa đá mạnh vào chiếc chăn bông vô tội vừa nói. Không chỉ riêng Bong Sik. Thường ngày, những kẻ phàm ăn trong cái phòng giam số 7 này dù có chuyện gì cũng vẫn ăn uống rất nhiệt tình, riêng hôm nay ai cũng ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Duy chỉ có Yong Goo đầy vui vẻ, thích thú, chọn hết món này đến món khác gắp vào bát Ye Seung.
“Ye Seung ơi, aaaa nào!”
“Aaaaa!”
“Đại ca ơi, giờ phải làm sao?”
“Đời người nhìn rất đơn giản nhưng sống mới biết. Vào đây có thể dễ nhưng ra thì khó đấy…” Cảm thấy sự phiền toái của Bong Sik, ông già Soe bèn nói thêm vào. Rồi ông ta gắp vào bát Ye Seung một ít đồ ăn và chuyển thức ăn vào gần chỗ hai bố conYe Seung. Khuôn mặt ông hiện lên nét hiền từ như thể đang đối xử với chính cháu gái của mình vậy.
“Hay bây giờ chúng ta tự thú đi.” Bong Sik cảm thấy bức bối vô cùng nên buột miệng. So với việc bị phát giác thì tự thú có vẻ là phương án an toàn hơn, nhưng không một ai đồng tình cả.
“Đi tự thú thì có như trước được không, cái thằng này?”
“Khốn kiếp!”
Sau một hồi nín nhịn, Bong Sik cũng đến bốc hỏa vì bị Chun Ho mỉa mai. Hắn nhìn chằm chằm không mấy thiện chí vào hai bố con Yong Goo nãy giờ vẫn ngồi ăn rất miệt mài và ngoan ngoãn.
“Cơm cũng không đủ mà cho trẻ con ăn vậy là quá nhiều đấy.”
Ye Seung chỉ ăn phần cơm của bố thôi, và mặc dù chẳng liên quan nhưng Bong Sik vẫn không ngừng phàn nàn và bắt đầu thấy hối hận vì khi nãy không khai thật với quản giáo Jeong.
Tất cả phạm nhân trong phòng giam số 7 đều nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vụ việc lần này. Duy chỉ có Yong Goo và Ye Seung là không như vậy. Ye Seung chóp chép nhai cơm như một chú chim non, bỗng mông cô bé phát ra tiếng “Bủm”. Yong Goo thấy vậy liền bỏ ngay thìa cơm xuống và hỏi một cách rất tự nhiên.
“Ye Seung muốn đi ị à?”
“Vâng.”
Ye Seung ngượng nghịu đỏ mặt gật đầu. Những người khác đang ăn cơm buộc lòng phải bỏ hết thìa đũa xuống bàn.
“Ôi trời ơi…”
Trong lúc Ye Seung ngồi trong nhà vệ sinh, Yong Goo vừa ngồi xổm trước cửa vừa cuộn giấy đưa vào cho Ye Seung. Cùng lúc đó, các phạm nhân phòng số 7 chụm đầu lại tìm phương án giải quyết. Chun Ho tất nhiên luôn là người phát biểu ý kiến, hắn đẩy gọng kính ra vẻ nguy hiểm.
“Ngày mai ngày kia ta sẽ đưa đứa trẻ đi đi ạ!”
“Ngày kia?”
Chun Ho gật đầu quả quyết trước câu hỏi của Đại ca.
“Ngày mùng 5 tháng 4 âm lịch.”
“Thế thì sao?”
“Đó là ngày lễ Phật Đản...”
Lão già Soe mới thì thầm đến đây, Man Bom đã vỗ vào đùi đánh đét.
“Là lễ tôn giáo à?”
Chun Ho cười đắc ý. “Chính xác!”
“Uầy, đầu óc của thằng trộm quả nhiên không tầm thường mà! Tốt! Tốt! Ha ha! Kế hoạch lần sau, làm y như cũ, hoạt động tôn giáo! OK!”
Đến tận lúc ấy Đại ca mới an tâm thoải mái cười thành tiếng, và vòng ngón tay ra hiệu mọi chuyện đã ổn với Yong Goo, lập tức Yong Goo đặt ngón tay lên miệng thì thầm.
“Suỵt! Cứ ồn ào là Ye Seung không ị được đâu.”
Tất cả những người còn lại đều không khỏi ngạc nhiên, cùng lúc quắc mắt lườm Yong Goo. Bây giờ họ đang vì ai mà phải lo lắng thế này hả. Đặc biệt là Bong Sik, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Bọn tao còn phải quan tâm đến chứng táo bón của con gái mày nữa à? Không thể chấp nhận nổi.”
“Ôi trời, mà con bé đó đã ăn cái gì vậy? Eo... Nặng mùi quá đi mất!” Man Bom cũng vừa bịt mũi vừa quay đầu đi nói.
* * *
Cuối cùng ngày lễ Phật Đản cũng đến, Ye Seung được dàn xếp để trốn ra ngoài, mọi người trong phòng giam số 7 đều đi lại rất bận rộn. Việc không nắm được lịch tuần tra đêm của quản giáo trong hai đêm trước đó là vấn đề phải lo lắng đầu tiên.
Những phạm nhân phòng giam số 7 người đi lại, người đứng trước cửa gác quản giáo. Sau một hồi bốc thăm, việc canh gác được phân công cho Man Bom đảm nhiệm.
Man Bom gồi dựa lưng sát vào cửa phòng giam để có thể biết được ngay lập tức khi nào người quản giáo sẽ đến. Mọi ngày vào giờ ấy, Man Bom đang yên vị ngủ rồi, nên chỉ ngồi canh một lúc là đã thấy buồn ngủ. Ngồi yên tựa cửa ngủ lơ mơ, gà gật, chốc chốc Man Bom lại giật thót mình và thò chiếc gương ra ngoài dò xét theo quán tính. Khi thấy hành lang không có ai cả, Man Bom mới yên tâm gà gật tiếp.
Nhưng tất cả những người khác lại chẳng thể chợp mắt ngon lành, cứ trở mình trằn trọc trong chăn mãi, cảm giác bất an không thể nào giải thích được. Ye Seung cũng không thể ngủ vì sợ rủi ro ập đến, cứ líu lo nói chuyện mãi với Yong Goo.
“Thế nên cô giáo đã… viết là…”
Ye Seung trèo lên lưng bố để cưỡi ngựa. Ôm lấy đầu Yong Goo và phóng tầm mắt ra ngoài nhà lao nhưng chẳng thấy gì ngoài khu phòng giam. Ye Seung đang luyên thuyên về khoảng cách giữa hai thế giới ấy thì giọng nói bỗng trở nên buồn bã.
“Bố à, con xin lỗi… Chỉ vì con đòi mua cặp Thủy thủ mặt trăng…”
Nhưng Yong Goo chỉ lắc đầu.
“Không đâu. Ye Seung là con gái ngoan… con gái của bố.”
Vì cuộc nói chuyện của hai bố con mà Đại ca không thể ngủ được, bèn trở mình và thì thào.
“Mau ngủ đi.”
Nhưng Ye Seung vẫn còn nhiều điều muốn nói. Cô bé đang suy nghĩ xem làm sao để có thể truyền đạt lại cho bố, lần này Ye Seung ghé sát vào tai Yong Goo và bắt đầu nói thầm.
“Bố phải nói thật rõ ràng, từng lời từng lời với quan tòa. Rằng bố không phải người xấu. Bố biết chưa? Tuyệt đối không được nói sai đâu đấy.”
“Bố biết rồi. Ye Seung của chúng ta, thật xinh đẹp. Hơ hơ!”
Yong Goo gật đầu ngay lập tức. Hai bố con cùng lúc cười toe toét và nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua song cửa sổ nhà lao, bầu trời đêm đen đặc muôn vàn vì sao lấp lánh. Ye Seung đang cưỡi ngựa trên lưng bố thì đột nhiên thốt lên.
“Oa! Đẹp quá.”
“Cái gì đẹp cơ?”
“Ở kia, ở kia nữa… Ông sao, ông trăng!”
Rồi bỗng đúng lúc ấy trên hành lang đột nhiên có tiếng bước chân. Man Bom lại giật nảy mình thò chiếc gương ra ngoài. Phía xa quản giáo Jeong đang hối hả chạy đến. Man Bom trừng mắt thô lỗ nhìn Ye Seung, cô béYe Seung nhanh chóng tụt xuống cổ bố và chạy vội ra phía cửa, ngồi dựa chặt lưng xuống dưới.
“Vừa có tiếng gì đấy?”
Quản giáo vừa hỏi vừa thò đầu nhìn vào qua cửa sổ hàng rào mắt cáo. Tất cả mọi người đông cứng vì căng thẳng. Đại ca quay lại phía sau tặc lưỡi tỏ vẻ không biết và nói.
“Dạ? Tiếng… tiếng gì cơ?”
“Vừa xong không phải là có giọng con gái sao? Cái gì vậy?”
Chết tiệt. Ai nấy đều cứng đờ lại sợ hãi. Ye Seung dựa chặt vào cửa và lấy tay bịt chặt miệng để không thở thành tiếng.
Yong Goo nhìn chằm chằm vào quản giáo Jeong bằng khuôn mặt bất an. Đại ca đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Man Bom giải quyết chuyện này. Man Bom đột nhiên bật dậy ngay lập tức tiến lại gần cửa sổ hàng rào mắt cáo, thỏ thẻ bằng giọng đáng yêu nhất có thể.
“Ở kia, ở kia… Ông trăng, ông sao!”
Quản giáo gườm gườm nhìn Man Bom không chớp mắt rồi đùng đùng nổi giận, đập dùi cui liên hồi vào trấn song.
“Thằng biến thái điên khùng này! Giở trò à? Đi ngủ ngay!”
Nói rồi quản giáo Jeong khẽ rùng mình và bỏ đi. Tất cả mọi người đến lúc ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Man Bom chỉ vì bắt chước giọng con gái mà trở thành kẻ biến thái giờ chỉ biết thất thần nằm bẹp một chỗ.
Ngày hôm sau, những phạm nhân được tản ra khắp nơi để làm việc trong công trường, làm bóng đá, bóng chuyền, bóng bầu dục, bóng bay mang khẩu hiệu quảng cáo… Trong lúc đó, Bong Sik và Chun Ho ngồi cùng hàng dùng kim để khâu bóng.
Nhưng khác với thường ngày. Hai người này luôn trong trạng thái bồn chồn lo lắng, hết nhìn quản giáo lại nhìn đồng hồ. Phát điên vì bất an, lo sợ để Ye Seung ở phòng sẽ bị phát hiện. Yong Goo cũng có cảm giác y như vậy. Yong Goo đẩy chiếc xe nhỏ theo sau ông Soe đem sách đã được đặt hàng trước và những bức thư của người nhà phạm nhân cho mọi người.
“Sao thế? Lo lắng gì à?”
Ông Soe nhìn bàn tay run run của Yong Goo và hỏi. Yong Goo đáp lại với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Trẻ con nếu không có người lớn bên cạnh sẽ bị bắt nạt đấy.”
“Anh nghe điều này ở đâu thế? Hô hô… Ở cái nước Đại Hàn Dân Quốc này, đây là nơi an toàn nhất đấy. Đừng lo…” Ông Soe bật cười thành tiếng.
Cùng lúc đó, Ye Seung đang ở trong phòng giam số 7 cùng Đại ca. Ye Seung rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ dựa lưng vào tường và nhìn chú Đại ca với ánh mắt đầy hy vọng, ánh mắt ấy khiến Đại ca thấy mình ngượng nghịu, lúng túng. Hai người thay nhau đưa chiếc gương ra ngoài hốc cửa nhỏ ở dưới nhưng chưa thấy dấu hiệu trở về của những người còn lại. Và mỗi khi Đại ca quay đầu, Ye Seung lại nhìn thấy một hình xăm bên cổ chú ấy lộ ra qua lớp áo tù.
Ye Seung liền hỏi với vẻ mặt ngây thơ.
“Chú ơi, chú có hình xăm trên người à?”
“Ừ.” Chú Đại ca đang xem xét hành lang qua chiếc gương chỉ trả lời qua loa.
“Chú xăm hình gì đấy?”
“Hình con vật.”
“Hình con chó phải không ạ?”
Giật mình ngạc nhiên, chú Đại ca quay lại nhìn Ye Seung rồi nói nhỏ.
“…Là một con vật rất đáng sợ.” Chú Đại ca cố biểu đạt bằng một giọng nói đầy uy nghi, oai vệ.
Con vật nào đáng sợ nhỉ. Ye Seung suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi. “Chuột ạ?”
“Cái gì cơ? Này, trong bao nhiêu con vật như thế mà cháu lại chọn con chuột à?”
“Chuột đáng sợ mà chú.”
Trên đời cũng có những người sợ chuột thật đấy nhưng chỉ là cái loại đầu gấu tép riu thôi. Chuột là con gì mà phải sợ cơ chứ. Đại ca bực bội nghĩ. Anh ta không tập trung quan sát nữa mà bỏ gương xuống và cởi áo ra. Trên lưng Đại ca là một con hổ đang gầm được xăm rất chi tiết.
“Oa! Là con hổ này!”
“Sợ không?”
Chú Đại ca hỏi đầy kiêu hãnh. Ye Seung đang ngồi trong góc phòng nhanh chóng chạy lại sau lưng chú Đại ca và xem xét chăm chú hình xăm. Chợt cô bé hoài nghi hỏi.
“Ơ nhưng mà con hổ này không có mắt ạ?”
Thấy Ye Seung rất tò mò, chú Đại ca tỏ vẻ dũng mãnh và bắt đầu giải thích.
“Cháu vẫn còn bé lắm, trên đời này còn nhiều điều cháu chưa thể hiểu được đâu, cháu hỏi tại sao con hổ lại không có mắt hả? Mắt của chú được gọi là mắt hổ đấy… Ầy…”
“Hi hi!”
Rõ ràng đó là một câu chuyện đáng sợ, vậy mà Ye Seung lại phá lên cười thích thú. Đại ca cảm thấy hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, rồi đột nhiên Ye Seung tiến lại gần, đôi mắt long lanh nói.
“Cháu vẽ cũng đẹp lắm đấy…”
* * *
Sau khi chợp mắt một lúc, Đại ca cùng những thành viên trong phòng giam số 7 cùng ra sân vận động để tắm nắng và ngồi nghỉ ngơi.
Khi cởi áo ra và ngồi xuống, mọi người ngỡ ngàng nhìn lưng Đại ca. Hình ảnh một con hổ đực đáng sợ trước đây đã được thay bằng một con hổ cái với cặp mi dài và đôi mắt tròn xoe long lanh. Quyền lực và uy tín của một tên đầu gấu hoàn toàn sụp đổ, Đại ca chỉ biết ngồi đực ra và thở dài.
Thấy vậy Man Bom gập bụng cười không ngớt. “Đại ca đã ngồi im cho nó vẽ đấy hả?”
“Thì nó bảo là nó vẽ đẹp lắm nên tao mới tin.”
Đại ca cau có, trong khi Yong Goo thấy hình vẽ cũng khá đẹp nên cứ thế há miệng cười. Bỗng từ xa bóng dáng đội trưởng Min Hwan và giám đốc trại giam đang cùng nhau tiến tới, Yong Goo ngay lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Người quản lý ở siêu thị đã nói, khi gặp các tiền bối phải đứng dậy chào hỏi trước một cách lịch sự. Trong suy nghĩ của Yong Goo, họ đều vào đây trước nên chắc chắn tiền bối. Yong Goo nhanh chóng gập lưng xuống và chào lớn.
“Xin chào ạ!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Yong Goo. Min Hwan đưa đôi mắt ti hí và lờ đờ vì thiếu ngủ của mình dò xét, văng ra mấy lời như khạc nhổ.
“Thằng vô liêm sỉ…”
Ánh mắt của anh ta tràn đầy sự khinh bỉ không hề che giấu. Trong lúc Yong Goo đang lơ ngơ không hiểu vì sao anh ta lại hành động như vậy, và cũng không hiểu từ vô liêm sỉ nghĩa là gì, Min Hwan đã lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Sau khi Min Hwan và giám đốc trại giam đi khuất, ông Soe mới mở miệng nói.
“Chẹp… Trước đây anh ta không phải người như vậy đâu.”
“Tất cả là tại thằng đó.” Bong Sik đáp lại lời ông Soe bằng vẻ mặt nặng trịch.
“Cái thằng đó. Bị tâm thần từ trong trứng rồi. Nhưng đội trưởng không biết nên đã đối xử tốt với hắn ta.”
“Thằng đấy có vẻ cũng tốt bụng cho đến khi nó bắt cóc con trai đội trưởng. Lấy được tiền rồi thì phải thả ra chứ nhỉ? Sao lại giết chết?”
“Đúng là lấy oán trả ân mà!”
Chun Ho và Man Bom cùng hùa nhau hưởng ứng. Chỉ có Đại ca ngồi im không nói lời nào giờ mới cất tiếng bảo Yong Goo.
“Chả cần biết gì hết, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi, đội trưởng cũng đã tức sôi máu lên rồi.”
Tất cả chỉ vì tội danh của Yong Goo. “Đe dọa, dụ dỗ, bắt cóc rồi giết chết trẻ con.” Đó là câu chuyện khá nổi tiếng. Đến cả những người tù mới chỉ ở đây 2 năm thôi đều biết hết. Con trai của Min Hwan đã bị sát hại. Tội ác này do chính tên tù nhân mà Min Hwan đã hết lòng chăm sóc thực hiện.
Hắn là bạn cũ của đội trưởng thời còn trẻ, bị vào tù vì người ta làm hại. Suốt khoảng thời gian trong trại giam, hắn luôn tỏ ra thật thà và gương mẫu, nên đã mua chuộc được cảm tình của đội trường Min Hwan – một người rất có lòng nhân ái.
Thế nhưng vừa ra khỏi tù hắn đã ngay lập tức bắt cóc con trai Min Hwan. Và sau khi đòi được một khoản tiền lớn, mọi việc lại không diễn ra như ý muốn, hắn đã giết thằng bé rồi bỏ trốn. Vì hắn đã tự tử trong quá trình bỏ trốn nên cảnh sát đã không thể bắt giữ được. Min Hwan, từ đó, như trở thành một người khác hẳn.
“Anh ta đã từng là một người rất tốt. Cũng nói chuyện phiếm rất thoải mái với những người như chúng ta… Cũng cố gắng chịu khó học hỏi cách đối xử với những thanh niên trẻ. Bởi thế… giờ đây anh ta có hành động vô tâm cũng là điều dễ hiểu thôi mà…” Ông già Soe đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tặc lưỡi, giọng nặng nề.
Chun Ho nghe đến đó, bỗng nổi giận với Yong Goo. “Thật là! Sao cứ phải bắt cóc, giết người vậy? Sống lành mạnh một chút đi. Có phải tốt không?”
Yong Goo đang ngớ người ra nghe thì đột nhiên cất tiếng. “Tôi không hề giết Ji Young!”
Anh ta cao giọng, vẻ vô tội xen lẫn sự hoảng hốt tột cùng. Gương mặt lúc nào cũng nhăn nhở của Yong Goo đột nhiên chuyển sang tối sầm. Thế nhưng những phạm nhân trong phòng giam số 7 không đáp lời nào mà chỉ cười khẩy.
“Man Bom biết mà đúng không. Hắn vào đây bởi tội hiếp dâm mà. Nhưng không giết người nhỉ. Mà không phải, ngoại tình chứ nhỉ. Này! Man Bom?”
Chun Ho cười phá lên gọi Man Bom. Định đổ tội một chút nhưng Man Bom vừa mới đấy giờ đã đi đâu mất. Chun Ho nghi ngờ dáo dác tìm xung quanh, nhưng khắp sân vận động không nơi nào thấy bóng dáng Man Bom đâu cả.
“Có vẻ như từ nãy đã không thấy bóng dáng hắn ta đâu rồi đúng không?” Bong Sik vừa vỗ đùi vừa nói.
Mọi người cứ ngơ ngác nhìn nhau một lúc. Nếu Man Bom không có ở sân vận động, chắc chắn chỉ có thể ở trong phòng thôi. À mà ở đó chẳng phải có Ye Seung – con gái của Yong Goo sao.
Yong Goo ngay lập tức bật dậy thảng thốt.
“Ye Seung! Ye Seung nhà tôi!”
Tất cả mọi người giờ mới sực tỉnh. Từ Đại ca, Chun Ho, Yong Goo, Bong Sik đến cả ông Soe đều tập trung ở đây, duy chỉ có Man Bom là không thấy đâu. Sắc mặt bốn người bắt đầu thi nhau đổi màu.
“Ầy! Không giao phó Ye Seung cho Kang Man Bom thì đã không thế này.”
Đại ca đứng bật dậy nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ của Yong Goo. Yong Goo ú ớ, kêu ầm lên, chạy băng qua sân vận động rồi ào vào phòng giam.
“Ye Seung ơi, cởi áo ra nào.”
Man Bom nói bằng giọng mũi, ngồi ngoài cửa nhà vệ sinh, cởi áo khoác ngoài cho Ye Seung. Cởi áo khoác ngoài xong thì từ từ duỗi tay cởi quần. Man Bom cười ngọt sớt. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở.
Người bước vào đầu tiên là Yong Goo.
Man Bom đang túm cạp quần Ye Seung thấy Yong Goo bước vào thì giật bắn mình. Vì vừa chạy hết tốc lực nên mặt Yong Goo đang chuyển sang đỏ phừng phừng. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này. Man Bom hết nhìn chằm chằm vào Yong Goo lại chuyển sang nhìn Ye Seung.
“Ơ… Ơ?”
“Ư a a a a a…”
Yong Goo như bốc hỏa. Không thèm để ý trước sau, cho Man Bom một đấm ngã vật xuống sàn. Yong Goo nhanh chóng ôm Ye Seung vào lòng, che chở cho cô bé, Đại ca vào sau, đá thẳng vào Man Bom như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thằng này, đến cả trẻ con cũng không tha nữa rồi!”
Man Bom đến lúc này mới nhận thức được tình hình, vội la hét một cách đầy uất ức. “Anh ơi! Không phải như thế đâu!”
“Thế này mà không phải sao, thằng chó này!”
Man Bom một mực khua tay khua chân hét lên phản kháng. Nhưng đến cả Bong Sik cũng nhảy tới, đạp tới tấp lên người Man Bom, vừa gào vừa kéo lê tên đó dưới đất.
“Hay chúng ta giúp nó bỏ thói xấu này đi? Đại ca! Cắt phéng của nó đi?”
Bong Sik nghe Chun Ho nói vậy, chạy đến chỗ Man Bom tụt quần hắn ra. Man Bom bất ngờ tưởng như bất tỉnh, vội lấy hai tay giữ chặt cạp quần.
“Trời ơi, các anh à, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!”
Đúng lúc đó. Giọng nói lanh lảnh của Ye Seung mới dội vào tai tất cả mọi người.
“Bố ơi, áo con bị sữa đổ vào ướt hết rồi.”
Bầu không khí bỗng chốc trở lên yên lặng. Chun Ho đang dùng hết sức bình sinh giáng những cú đá vào người Man Bom, đột nhiên dừng lại và quay lưng nhìn.
“Sữa?”
Nhìn một lượt. Trên sàn nhà sữa đang đổ tràn ra lênh láng khắp nơi. Ye Seung hình như đã làm rơi một túi sữa xuống làm sữa tràn ra. Tất cả mọi người nuốt nước bọt, thở hắt rồi lại nhìn Man Bom và Ye Seung, Ye Seung đưa cặp mắt long lanh lên nhìn, điềm tĩnh nói.
“Vâng. Thế nên chú Man Bom đã lau sạch sữa và thay áo cho cháu đấy. Sao thế ạ?”
“À, à… Thế à?”
Đại ca đang đạp Man Bom lén lút ngại ngùng thu chân về. Man Bom mặc dù đã đỡ buồn bã và uất ức nhưng khuôn mặt vẫn như sắp khóc. Anh ta ấm ức nói.
“Trời ơi, em đã bảo em nói thật mà…”
“Thế đứa nào phải vào đây vì tội hiếp dâm thế?”
“Khốn kiếp! Là ngoại tình! Sao lăng nhăng có thể chuyển thành hiếp dâm được cơ chứ, hức hức…”
Man Bom ngay lập tức nổi giận vì lời nói của Chun Ho. Cuối cùng bật khóc. Yong Goo thấy vậy vội vã cúi gập đầu trước anh ta.
“Xin lỗi… à không, cám ơn… À không, không phải. Xin lỗi và cám ơn ạ.”
“Chú ơi đừng khóc.”
Ye Seung nhìn Man Bom rồi nhanh chân tiến lại gần, ôm lấy chú. Man Bom kéo Ye Seung vào lòng và bắt đầu khóc thành tiếng.
“Ôi...”
Ye Seung ra vẻ chững chạc gật đầu rồi vỗ về Man Bom như người lớn dỗ trẻ con.
“Chú à, đừng khóc mà. Tại các chú ấy hiểu sai nên mới làm như thế.”
Mới lúc trước Bong Sik còn nổi giận, muốn tóm lấy Man Bom mà giết chết, bây giờ lại chả dám nói lời nào, lén lút đến chỗ của mình và ngồi xuống. Đại ca và Chun Ho cũng làm tương tự. Những người ở giữa chẳng ai dám nhìn và chỉ ho khan, đột nhiên có gì đó đập vào mắt Bong Sik.
Bức họa bikini dán trên tường chỗ của Chun Ho.
“A… hahahaha…”
Bong Sik bỗng nhìn về phía Chun Ho và phá lên cười. Chun Ho ngơ ngác tự nhìn lại mình như người điên, Bong Sik đưa ngón tay lên chỉ vào bức tường phía sau Chun Ho.
“Chun Ho à, so với Man Bom thì chuyện này còn kinh khủng hơn phải không?”
Theo ánh mắt của Bong Sik, Chun Ho quay đầu lại nhìn bức tranh dán ở trên tường. Trên bức tranh ấy, cô người mẫu không phải đang mặc một bộ bikini hấp dẫn, mà cô ta đã được mặc thêm chiếc áo màu trắng và xanh nước biển. Những khoảng trống trên cơ thể cô người mẫu đã bị vẽ bậy lên.
Đây chính là tác phẩm của Ye Seung. Chun Ho dồn ánh nhìn về phía Ye Seung và hét lên.
“Ôi! Có biết chú tìm bức tranh này vất vả như thế nào không hả? Này, Ye Seung!”
“Nếu cứ mặc như thế chị ấy sẽ bị lạnh đấy. Bộ quần áo ấy không phù hợp với thời tiết bây giờ mà.”
Ye Seung nói như khuyên nhủ Chun Ho, bộ mặt ra điều nghiêm túc. Bây giờ trời cũng lạnh rồi nên nhất định phải mặc thêm áo cho chị ấy chứ.
Chun Ho cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Đại ca vừa nằm xuống vừa thì thầm.
“Này… Thực ra thì Ye Seung vẽ tranh cũng đẹp phết đấy chứ nhở? Thế nhưng cô gái cháu vẽ là ai vậy?”
“Thủy thủ mặt trăng đấy ạ.” Ye Seung cười khoái chí và trả lời.
“Thủy thủ mặt trăng?” Bong Sik đực mặt hỏi.
Ye Seung đang ngồi bèn đứng dậy nhẹ nhàng xoay một vòng rồi diễn lại đúng tư thế đã được xem trong bộ phim hoạt hình.
“Nhân danh công lý ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Ủ ôi, sợ quá! Đó chẳng phải là những câu thẩm phán thường nói hay sao?” Đại ca cười phá lên.
“Vậy thủy thủ mặt trăng là thẩm phán rồi! Thẩm phán mặt trăng! Há há!”
Mọi người phá lên cười. Đám người lớn chả ai biết đến thủy thủ mặt trăng trong phim hoạt hình cả nên trong mắt mọi người, hành động bắt chước của Ye Seung trông rất buồn cười. Yong Goo vỗ ngực sốt sắng lắm và lắp bắp nói.
“Không, không phải. Ye Seung, con thử hát bài đó xem!”
“Vâng!”
Ye Seung đáp ứng ngay yêu cầu, biểu diễn thành thạo bài hát chủ đề trong phim Thủy thủ mặt trăng theo đúng nhịp.
“Xin lỗi! Em không thể thành thật! Nếu khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ! Em sẽ đến gần anh và thổ lộ hết những bí mật của mình, em sẽ thú nhận tất cả.”
“Này này, dừng lại được rồi đó! Biết rồi, Suỵt!”
Đại ca giật mình hoảng hốt bởi giọng hát quá lớn của Ye Seung, vội vàng rón rén nhìn ra hành lang bằng tấm gương nhỏ, vì lo lắng quản giáo sẽ nhận ra và đến xem xét. Thế nhưng Ye Seung đang rất cao hứng nên chưa hề có ý định dừng lại.
“Nếu đến một đêm không thể gọi được cho anh! Trái tim em sẽ đập liên hồi!” Con bé làm bộ dạng của người đang yêu với dáng vẻ đau khổ.
“Đã bảo là biết rồi mà. Suỵt! Suỵt! Yên lặng đi xem nào?” Đại ca bất lực đưa ngón tay lên môi ra hiệu.
* * *
Hai ngày không có gì đặc biệt cũng đã trôi qua. Hôm nay là ngày sẽ tổ chức lễ Phật Đản. Tất cả thành viên trong phòng giam số 7 đã lên kế hoạch từ mấy ngày trước nên ngay từ sáng đã đi lại rất tất bật.
Chun Ho cho Ye Seung vào thùng các-tông đựng sữa rồi thận trọng đẩy xe ra khỏi phòng, rất cảnh giác để tránh chạm mặt với những quản giáo. Có vẻ ông trời cũng đã thương tình, rất may là không chạm mặt ai cả. Và Ye Seung có thể ra ngoài một cách thuận lợi.
Thế nhưng mọi việc vẫn chưa thể an tâm được. Trên đường Chun Ho thấy rất đông người tập trung xếp hàng, bèn thận trọng quan sát xung quanh rồi thật nhanh đẩy xe chở sữa. Ye Seung đang ngồi núp trong thùng sữa nhìn ra ngoài qua lỗ thủng đục sẵn. Bất ngờ không biết vì lý do gì cô bé thò đầu ra khỏi thùng và nói.
“Đến chợ rồi ạ? Chúng ta sẽ ngắm nghía một chút phải không ạ?”
Chun Ho phải liên tục ấn đầu Ye Seung xuống.
Qua con đường hai bên là dãy bồn hoa, họ lại tiến vào một tòa nhà khác và đến một ngã ba. Phía trước hình như có một đội chắn gác đứng ở giữa đang làm nhiệm vụ kiểm tra các xe đẩy hàng. Đại ca dường như đã đoán trước việc này, Man Bom đánh mắt ra hiệu cho Chun Ho.
Chun Ho lợi dụng sơ hở khi các quản giáo đang kiểm tra những kiện hàng khác, nhanh chóng tráo đổi kiện hàng của mình với kiện hàng giống y hệt mà Man Bom đã mang đến trước đó.
Kiện hàng mà Man Bom đã mang đến có vẻ các quản giáo đã kiểm tra xong trước đó rồi. Bởi những thùng sữa có cỡ giống y hệt nhau nên không mở ra xem nữa. Đại ca nhanh chóng đẩy xe hàng đi luôn. Chun Ho lấy ra quyển sách kinh nhét vội vào túi áo ngực Đại ca. Đại ca nhìn Chun Ho bằng khuôn mặt ra chiều khen ngợi và nở nụ cười. Chun Ho giơ ngón tay cái lên. “Đã xong thưa anh!”
Việc kiểm tra của đội cảnh vệ đã xong, tất cả các phạm nhân cùng lúc đẩy hàng về khu quản lý tái sử dụng. Đại ca và Man Bom trà trộn vào đám tù nhân để tránh ánh mắt của các quản giáo. Vừa xuất hiện ra nhánh đường khác, họ khéo léo rẽ sang hướng phòng lớn.
Di chuyển rất nhanh chóng. Hai người nhanh chóng bám sát nhau đến tiếng thở cũng không nghe thấy. Khi đã đi được khá xa rồi và đang tiến gần đến phòng lớn, nhịp thở của họ cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Ơ?”
Man Bom đột nhiên nghển cổ lên như nhìn thấy thứ gì đó lạ lùng. Trên đường vào hội trường, đèn lồng lủng lẳng treo đầy. Man Bom quay sang hỏi Đại ca tại sao lễ tôn giáo lại treo đèn lồng, nhưng Đại ca không để ý, vẫn khẩn trương đẩy xe đi sợ bỏ lỡ mất thời cơ như lần trước. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến được phòng đợi yên ắng phía sau lễ đường.
Đại ca dừng xe đẩy ngay trước cửa phòng, nhìn thẳng lên khán đài rồi hít thở sâu để giảm bớt căng thẳng. Chạm vào quyển kinh thánh mang theo bên trong ngực áo, Đại ca thì thầm nói.
“Amen!”
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai, Đại ca thận trọng mở nắp thùng các-tông. Bên trong hộp, Ye Seung mặc bộ quần áo hôm biểu diễn thánh ca đang nhìn Đại ca bằng đôi mắt to tròn, rồi cô bé từ từ đứng dậy. Đại ca lại hít thở sâu một lần nữa rồi mở cửa lễ đường. Đại ca nghĩ rằng cũng giống như lần trước sẽ có buổi biểu diễn cho tù nhân, và chỉ cần đem Ye Seung lên trên khán đài cùng dàn hợp xướng. Nhưng Đại ca không thể đi thêm được bước nào nữa.
Một cảnh tượng không ngờ đang mở ra trước mắt. Trên khán đài không phải những người đang cầu nguyện gọi tên chúa Gie-su, mà thay vào đó là các vị sư trọc đầu đang vừa gõ mõ vừa làm lễ. Trụ trì là một vị sư, tất cả đều là sư, đến đứa bé cũng là sư nốt. Tất cả đều cạo trọc đầu.
Đại ca, Ye Seung, và cả Man Bom, ai nấy mặt cứng đơ như hóa đá, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Một chú tiểu phát hiện ra Ye Seung đang đứng ở cửa, vừa làm lễ vừa quay ra nhìn Ye Seung cười thích thú.
Đại ca vẫn ngạc nhiên đến mức mồm miệng há hốc. Chú tiểu! Thánh ca và chú tiểu! Đại ca quá đỗi ngỡ ngàng, vô tình đánh rơi cả quyển kinh thánh xuống sàn nhà.
“Nam mô a di đà…”
Cốc, cốc, cốc, cốc…
Đại ca lúc này hồn bay phách lạc, nghe tiếng tụng kinh gõ mõ thành tiếng cầu nguyện, mặt cắt không còn giọt máu.
***
Không biết phải làm thế nào, tất cả đành lặng lẽ trở về phòng giam số 7. Về tới cửa phòng, vừa thấy Chun Ho, Đại ca đã nhảy dựng lên như một gã điên.
“Này, trời ơi, thằng ngu dốt! Khốn nạn! Cái gì mà hoàn hảo hả? Không phân biệt được Phật tổ với Gie-su à?”
Chun Ho vội đưa hai tay chặn Đại ca lại và gào lên. “Này! Tại sao anh lại nói em như thế? Tất cả mọi người đều không biết mà?”
“Anh phải biết chứ? Ngày lễ Phật đản, phải là nhà sư đến chứ?” Ông già Soe ngồi bên cạnh cất giọng lầm bầm như một cao tăng.
“Điên hết rồi! Tôi điên lên mất! Dù có phải cạo trọc đầu đứa bé cũng phải đưa nó ra ngoài chứ!” Bong Sik vừa đá chân vừa nói, ngay lập tức Yong Goo nổi giận và đáp lại.
“Sao lại cạo đầu của Ye Seung? Ye Seung để tóc dài rất đẹp mà!”
Ye Seung đứng cạnh ngạc nhiên hết sức khi nghe mọi người nói như vậy, chỉ biết chớp mắt nhìn. Bong Sik giận dữ quát lên. “Bây giờ không phải là lúc đôi co nữa đâu! Mau nghĩ xem nếu bị phát hiện thì làm thế nào đây?”
“Thì đừng để bị phát hiện là được!” Ông già Soe cộc lốc nói.
“Cái gì hả? Một ngày có mười hai lần kiểm tra phòng, làm thế nào để không bị phát hiện được hả?”
Mới được hai ngày trôi qua mà tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm không yên, nếu cứ tiếp tục giấu giếm, không biết sẽ phải sống thế nào. Chỉ nghĩ đến thôi Bong Sik đã muốn nổi điên lên rồi. Đại ca thôi không đá nữa, đứng thở hổn hển. Chun Ho đứng dậy đưa tay quệt máu mũi rồi nhìn Đại ca bằng ánh mắt dịu dàng nói.
“Mười hai lần thì cũng giấu được chứ sao? Man Bom!”
Chun Ho vừa bẻ đốt ngón tay thì Man Bom bật dậy theo phản xạ và cởi áo. Sau đó, Chun Ho cầm bút ngồi trước tấm lưng của Man Bom tỏ vẻ tập trung nghĩ ngợi. Sau mấy lần đưa tay đẩy chiếc gọng kính, cuối cùng Chun Ho cũng bắt đầu vẽ lên tấm lưng to như chiếc phản của Man Bom. Nhìn kỹ có thể thấy trên lưng Man Bom là vị trí của phòng giam số 7 và dãy hành lang.
Đêm đã về khuya, sắp đến giờ phải tắt đèn đi ngủ. Cơn buồn ngủ ập đến, Ye Seung đã ngáp mấy lần. Chun Ho nhìn Ye Seung rồi chỉ lên lưng Man Bom. “Chà! Mở mắt ra một cái là quản giáo đã đến rồi, khoảng thời gian này...”
“Bao lâu?”
“Ờ... một phút!”
Bong Sik vừa bối rối trả lời, Chun Ho liền quát lại. “Đồ bệnh tật! 30 giây!”
Bong Sik nổi quạu. “Mày thật là...”
“Trật tự cho tao!”
Đại ca vừa cất giọng quát, Bong Sik đang chỉ tay vào lưng Chun Ho liền rụt ngay tay lại và lui về chỗ ngồi.
“Đại ca, chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức nhìn vào gương để theo dõi tín hiệu!” Chun Ho nói rồi quay lại dựng Man Bom dậy. “Man Bom lôi chăn và trùm lên người. Bong Sik lấy khăn mặt để che bức tranh lại. Yong Goo! Anh trùm chăn lên Ye Seung rồi cho con bé ra góc tường đằng kia, rõ chưa?”
“Tôi phải làm gì vậy?” Bong Sik hỏi.
Chun Ho ra vẻ không biết quát lên. “Bệnh tật! Tôi giấu Ye Seung dưới tấm đệm thì đã làm sao hả?”
“Oa...”
Ngạc nhiên về phương pháp mới của Chun Ho, tất cả đều chăm chăm nhìn vào anh ta.
“Tôi cũng phải làm gì đó chứ?” Ông già Soe nhẹ nhàng đứng dậy nói. Chun Ho nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Ờ... ông cứ ngồi xuống đi! Ưu tiên người già!”
“Nếu giấu dưới tấm đệm thì cháu thở làm sao được!” Ye Seung nãy giờ chỉ yên lặng nghe mọi người bàn bạc, giờ mới lên tiếng.
“Cái gì vậy?”
Bên ngoài bỗng có tiếng gót giày vọng lại. Đại ca vội chạy lại khe cửa, đưa chiếc gương con ra và hết hồn khi thấy phản chiếu khuôn mặt quản giáo Jeong. Quản giáo Jeong đang tiến lại phía cửa phòng số 7. Mọi người đều luống cuống nhìn Ye Seung, rồi không biết từ lúc nào con bé đã nhanh chóng chạy ra ngồi thụp xuống dưới cửa phòng. Ai nấy trống ngực đập thình thịch, ngồi im re ngước mắt lên nhìn quản giáo Jeong. Quản giáo thấy trong phòng khác lạ liền nghiêng đầu nhòm vào phòng. Rồi thình lình, ông ta ngồi thụp xuống mở ô cửa bên dưới để kiểm tra xem có thực là không có gì bên dưới cửa hay không.
Ngay lập tức Đại ca và Man Bom liền nhấc bổng Ye Seung lên. Quản giáo Jeong không phát hiện được gì nhưng vẫn không thôi nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt nữa.
Ực... có ai đó vừa nuốt nước bọt. Trong phòng ai nấy căng thẳng đến đỉnh điểm và sự căng thẳng ấy đang chuẩn bị bùng phát. Chợt Man Bom đưa tay lên bịt mũi rồi bắt đầu cất giọng. Quản giáo Jeong cúi xuống xem tên này lại đang giở trò gì. Lần này Man Bom lại bắt chước giọng của một bé gái đáng yêu và thỏ thẻ.
“Không thở được! Em không thở được!”
Bong Sik vờ như đang trêu đùa với Man Bom, cũng cười khúc khích. Lại một lần nữa quản giáo Jeong không phát hiện được đứa bé, vừa quay đi vừa lẩm bẩm.
“Chuyện quái quỉ gì thế không biết!”
***
Đêm hôm đó, trong phòng làm việc, loạt ảnh chụp buổi lễ tôn giáo lần trước được đặt trên bàn làm việc của đội trưởng.
“Đội trưởng, ngài hãy chọn một cái làm áp phích đi!”
“Tôi chọn ư? Tôi đâu rành mấy chuyện này!”
Nói vậy nhưng đội trưởng vẫn cầm lấy tập ảnh quản giáo Kim đưa cho, xem từng bức một. Hình ảnh điên cuồng của Ba Park và tên thuộc hạ chột một mắt nổi bật giữa đám tù nhân, hình ảnh những người tù nghe bài thánh ca, rồi hình ảnh đoàn biểu diễn, hình ảnh dàn hợp xướng, những bức ảnh đa dạng ấy nom chẳng khác nào hài kịch. Không hiểu sao nhìn những bức hình ấy Min Hwan lại khẽ nở nụ cười.
Nhưng bỗng có một bức hình khiến Min Hwan chú ý và dừng lại. Đó là bức hình chụp ba đứa bé biểu diễn trong dàn hợp xướng bài thánh ca. Nhìn tấm hình một lúc, dường như có gì đó lóe lên trong đầu, Min Hwan đưa tay mở ngăn kéo lấy ra tập “Phiếu điều tra những người ra vào trong ngày” và vội vàng lục tìm. Những ngón tay Min Hwan chuyển động nhanh chóng tìm ngày tháng của buổi hoạt động tôn giáo ngày hôm đó.
Trẻ em: vào 3 người, ra 2 người.
Đếm sai rồi. Tại sao đến giờ vẫn không xác nhận được rõ ràng việc này nhỉ?
Min Hwan lại lật tìm tài liệu về nhân sự của đoàn hoạt động tôn giáo ngày hôm ấy. Trong đó có viết tên và địa chỉ liên lạc của những đứa trẻ được biểu diễn bài thánh ca. Và ánh mắt Min Hwan chợt dừng lại trước một số điện thoại.
Lee Ye Seung, số điện thoại 031-745-8700.
Tự nhiên Min Hwan nhớ đến số điện thoại mà Yong Goo trong hôm đầu tiên đến đây đã hét lên.
Lee Ye Seung, tỉnh Gyeonggi-do, 031-745-8700.
Cùng tên, cùng số điện thoại. Min Hwan lập tức đá chân vào ghế rồi đứng dậy. Quản giáo Kim thấy vậy nhìn đội trưởng Min Hwan bằng ánh mắt hoang mang không hiểu. Min Hwan vừa đặt xuống tấm hình chụp đứa bé đứng cuối sân khấu biểu diễn bài thánh ca, Lee Ye Seung.
***
Lúc ấy, cả phòng giam số 7 cùng ngước lên chiếc đồng hồ treo tường. Kim đồng hồ đang dần chạy đến số 12. Sắp đến 12 giờ đêm. Sắp có một lượt kiểm tra phòng nữa. Khi kim giây chuẩn bị chạy đến 12 giờ, Chun Ho lập tức giơ tay lên và nói.
“Chà, chuẩn bị...”
Mọi người ai nấy giống như sắp bước vào cuộc thi chạy, mông nhấp nhổm và mắt nhìn thẳng vào tay của Chun Ho. Trước lúc kim giây chạy qua số 12, Chun Ho lập tức hạ tay mạnh xuống và hô.
“Bắt đầu!”
Tất cả bắt đầu di chuyển một cách trật tự theo những gì đã thống nhất trước với nhau. Nhưng không ai biết một sự thật rằng tất cả những việc ấy đã lọt vào tầm mắt theo dõi của Min Hwan nhanh hơn dự kiến. Yong Goo, Bong Sik và Man Bom theo chỉ định của Chun Ho nhanh chóng di chuyển về chỗ ngồi. Lúc đó, Min Hwan cũng đã bước đến gần phòng giam số 7.
Thao tác cuối cùng, Chun Ho dựng tấm đệm lên giấu Ye Seung.
Thình lình, cửa sổ mở bật ra. Bất ngờ thấy khuôn mặt đội trưởng ngoài cửa sổ đang nhìn vào, Chun Ho quá đỗi ngạc nhiên và hoảng sợ buông tấm đệm ra.
“Khô... không thể nào...”
Cùng lúc với tiếng nói chói tai của Chun Ho thì tấm đệm che Ye Seung cũng đổ ụp xuống sàn nhà.
***
Mưa ào ào trút xuống. Nước mưa nhanh chóng đọng lại thành từng dòng trên mái nhà và chảy xuống mặt sân, nom như cả nhà tù đồ sộ đang than khóc. Min Hwan với khuôn mặt lạnh lùng mở cửa hành lang và đi ra. Quản giáo Jeong, và Yong Goo hai tay đã bị còng lại lặng lẽ bước theo sau.
Yong Goo chưa kịp nói một lời dặn dò với Ye Seung đã bị lôi ra ngoài. Nước mưa đọng lại trên mái vẫn đang rơi lộp bộp, Yong Goo lảo đảo bước đi theo quản giáo Jeong. Cảm giác như Ye Seung đang khóc, cứ chốc chốc Yong Goo lại ngoái nhìn ra sau. Chợt Min Hwan lên tiếng.
“Đứa bé đã ở trong này đến hai ngày, vậy mà không một đứa nào phát hiện ra!”
Giọng nói khá nặng nề, nhưng quản giáo Jeong dường như không hiểu ý, vẫn hồn nhiên đáp lại. “Bọn em biết rõ mà. Bọn em nghe được cả từng hơi thở...”
“Thế sao?”
Min Hwan hỏi lại và quay sang nhìn khiến quản giáo Jeong sợ hãi im bặt. Yong Goo người ướt đẫm, liên tục quay lại nhìn về phía phòng giam.
“Tất cả những người trong ngục đang trong giai đoạn lao động đều phải lập tức thi hành xét xử.”
“Vâng ạ!”
Quản giáo Jeong dõng dạc đáp lại mệnh lệnh của sở trưởng rồi biến mất trong đêm tối. Khi ông ta quay lại thì quản giáo Kim cầm ô từ phía hành lang chạy đến che cho đội trưởng và thì thầm.
“Đứa bé đó trước mắt đã được đưa đến phòng chờ rồi ạ.”
Min Hwan giận dữ đứng lại. “Cậu điên rồi sao? Lập tức đưa nó đi!”
“Vâng, đợi mưa ngớt rồi...”
Nhưng Min Hwan không đồng tình, nhìn quản giáo Kim bằng ánh mắt sắc lạnh và đe dọa. “Cậu muốn bị đuổi việc không?”
“Vâng, em biết rồi ạ!”
Rốt cục quản giáo Kim đành phải đưa ô cho người khác cầm và vội vã chạy đi cùng quản giáo Jeong. Họ chạy về phía phòng chờ để mang Ye Seung đi nơi khác.
Lúc đó, Yong Goo mặc dù còng số 8 vẫn kêu lúc lắc trên tay và đang bị lôi đi, bỗng giật mình dừng lại. Rồi không hề biết sợ, Yong Goo nắm lấy tay đội trưởng Min Hwan.
“Ye Seung... sẽ đi đâu ạ? Trời mưa như thế này Ye Seung sẽ bị cảm lạnh mà...”
“Cái gì? Cảm lạnh?”
Mưa vẫn rơi ào ào không ngớt, cả người Min Hwan và Yong Goo đều ướt sũng. Min Hwan đang trong trạng thái vô cùng phẫn nộ, khuôn mặt tức giận đến biến dạng, túm lấy cổ họng Yong Goo và gằn giọng nói.
“Miệng mày vẫn thốt ra được từ cảm lạnh ư?”
Rồi Min Hwan túm lấy cơ thể run rẩy của Yong Goo đẩy mạnh xuống nền sân nhớp nháp toàn bùn đất. Cả người Yong Goo ướt sũng giờ lại lấm bùn, mặt mũi xây xát, nhưng vẫn vội vàng đứng dậy như con lật đật, lại chạy đến vịn tay áo Min Hwan không sợ hãi.
“Ye Seung không có ô... ô…”
“Cái gì? Mày đã giết chết con gái nhà người khác mà còn gặp con gái mình ư?”
Min Hwan một lần nữa lại túm lấy cổ Yong Goo. Yong Goo run rẩy lắc đầu.
“Không... không... Không phải như vậy đâu!”
“Tao cũng muốn gặp con gái mày lắm! Đồ khốn kiếp!”
Thân hình to lớn của Yong Goo lại một lần nữa bị xô ngã xuống nền sân. Những quản giáo khác không bao giờ nghĩ đội trưởng Min Hwan lại tức giận đến vậy, chỉ dám đứng ở xa nhìn. Min Hwan giơ nắm đấm, trong lòng chỉ muốn giết Yong Goo ngay lập tức.
Nhưng Yong Goo dù đang nằm sõng soài trên mặt đất, cũng không hề nhận tội về mình và cầu xin tha thứ. Yong Goo co chân lại và nằm sấp xuống đất sợ hãi, toàn thân ướt sũng, lấy hết sức bình sinh và hét lên.
“Tôi! 5482! Không... không... không...”
Không biết có phải do xúc động quá, hay do mưa lạnh mà đôi môi run run của Yong Goo không cất nên lời. Yong Goo nhắm chặt hai mắt, cố gắng lấy hơi rồi gào lên.
“5482 không hề giết Ji Young!”
Nước mắt anh ta tuôn ra nóng hổi trên khuôn mặt hòa cùng với nước mưa, đôi mắt đỏ hoe, mặt cũng dần dần đỏ lự lên vì khóc và vì lạnh. Nhưng trong cơn mưa ồn ào ấy, chẳng ai biết được những giọt nước mắt đau buồn kia của Yong Goo.
“Ji Young... cũng... cũng giống như Ye Seung... rất... rất...”
Lần này Yong Goo khóc nấc lên không nói tiếp được hết câu. Yong Goo đưa tay áo đã lấm lem bùn đất lên lau mặt, rồi lại tiếp tục gào lên.
“Rất xinh đẹp!”
Dù Yong Goo có cố lau cũng chẳng có tác dụng gì. Nước mắt vẫn tuôn trào trên khuôn mặt, Yong Goo úp mặt và bắt đầu khóc to hơn. Trái tim như có ai cào xé, anh ta lại tiếp tục nói.
“5482! Không hề giết Ji Young! Các anh cảnh sát đã nói chỉ cần điểm chỉ sẽ được về nhà... đã nói sẽ mua cho cặp sách Thủy thủ mặt trăng... Tôi... tôi... không hề giết Ji Young. Không hề... giết...”
Thế nhưng bộ dạng khóc lóc và những lời kêu gào của Yong Goo khi ấy đối với Min Hwan chẳng khác gì những lời dối trá. Min Hwan ném cái nhìn lạnh lùng vào Yong Goo rồi bỏ đi. Trong cơn mưa, những bước chân của đội trưởng cứ xa dần.
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7 - Park Lee Jeong Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7