Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 419
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.9 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
arumi biết được thông tin đó cũng là do tình cờ. Khi cô đang tra cứu mấy mẫu câu bằng chiếc điện thoại mới mua thì nhìn thấy dòng chữ "Tiệm tạp hoá Namiya - Chỉ mở lại một đêm duy nhất".
Tiệm tạp hoá Namiya - đó là cái tên Harumi không thể nào quên, mà không, phải là không được phép quên. Cô tìm kỹ hơn thì thấy có một trang web chính thức. Trên đó ghi, ngày 13 tháng Chín năm nay là ngày giỗ thứ ba mươi hai của chủ tiệm tạp hoá Namiya, tiệm muốn những người từng gửi thư nhờ tư vấn cho tiệm biết câu trả lời của tiệm có giúp ích cho cuộc đời của họ không. Tiệm muốn họ gửi thư vào khe nhận thư ở cửa cuốn vào khoảng thời gian từ 0 giờ đến rạng sáng ngày 13.
Một câu chuyện thật khó tin. Cô không ngờ đến bây giờ còn thấy tên cửa tiệm ấy. Mở lại một đêm duy nhất nghĩa là sao nhỉ? Điều hành trang web hình như là con cháu ông chủ tiệm nhưng họ chỉ ghi là tổ chức ngày giỗ thứ ba mươi hai chứ không giải thích chi tiết.
Đầu tiên, cô nghi đây là một trò đùa. Nhưng nếu vậy thì chẳng rõ mục đích. Làm vậy để lừa người khác chẳng biết sẽ được lợi gì. Vốn dĩ có mấy ai biết thông tin này đâu.
Nhưng điều khiến Harumi chột dạ là ngày giỗ của chủ tiệm - ngày 13 tháng Chín. Ngày cuối cùng có thể trao đổi thư với tiệm tạp hoá Namiya là ngày 13 tháng Chín cách đây ba mươi hai năm.
Cô tin đây không phải trò đùa mà là một sự kiện thực sự. Nếu vậy thì cô không thể ngồi yên. Hơn ai hết, chính cô là người gửi thư. Đương nhiên là một bức thư cảm tạ.
Có điều, cô cần phải xác minh trước. Tiệm tạp hoá Namiya có thực sự đang hoạt động không? Nó vẫn còn tồn tại ư? Năm nào cô cũng về nhà Tamura vài lần nhưng chưa bao giờ ghé qua tiệm tạp hoá Namiya.
Vừa hay cô có việc cần tới Marumitsu. Một buổi họp liên quan tới việc chuyển nhượng trại trẻ. Cô định trên đường về sẽ ghé tiệm tạp hoá Namiya.
Tiếp cô ở trại trẻ vẫn là ông phó giám đốc Kiriya.
"Tôi đã được vợ chồng anh Minaduki ủy thác toàn quyền trong chuyện này. Thì bởi hai vợ chồng anh ấy trước giờ không tham gia gì vào việc điều hành cả." Hàng lông mày mảnh của ông Kiriya giật giật trong lúc ông nói.
"Nếu vậy anh cứ nói lại chính xác tình hình tài chính của trại trẻ cho vợ chồng anh ấy. Tôi chắc hai người sẽ thay đổi suy nghĩ."
"Không cần chị nhắc thì tôi cũng đã báo cáo đầy đủ rồi. Trên cơ sở đó họ mới giao cho tôi."
"Vậy cho tôi xem nội dung báo cáo đó được không?"
"Không được. Vì cô là người ngoài."
"Anh Kiriya, xin anh hãy bình tĩnh suy xét. Cứ tình hình này trại trẻ sẽ phải đóng cửa."
"Chuyện đó chúng tôi không cần chị lo. Chúng tôi tự xoay xở được. Xin chị về cho." Ông Kiriya cúi thấp mái đầu được vuốt ngược hết ra sau.
Harumi quyết định hôm nay dừng ở đây. Đương nhiên cô không có ý định bỏ cuộc. Cách duy nhất là phải thuyết phục được vợ chồng Minaduki.
Harumi ra bãi đỗ xe thì phát hiện trên xe dính mấy vết bùn. Cô đưa mắt nhìn quanh. Mấy đứa trẻ đang thò mặt ra khỏi bờ tường để nhìn về phía cô vội thụt đầu vào.
Cô thở dài. Có vẻ như cô bị nghĩ là người xấu. Chắc chắn Kiriya đã nhồi vào đầu bọn trẻ điều gì đó.
Để mặc xe lắm bùn, cô lái đi. Qua gương chiếu hậu, cô thấy bọn trẻ chạy ra và la hét. Có lẽ chúng bảo cô đừng bao giờ đến nữa.
Tuy tâm trạng không vui nhưng cô không quên ghé qua xem tình hình tiệm tạp hoá Namiya. Harumi điều khiển vô lăng dựa vào phần ký ức đã mai một.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy dãy phố thân quen trước mặt. Dãy phố hầu như không thay đổi mấy so với ba mươi năm trước.
Tiệm tạp hoá Namiya vẫn đứng đó với dáng dấp như hồi cô đến bỏ thư. Dòng chữ trên biển hiệu hầu như không đọc được, những vết hoen gỉ trên cửa cuốn trông đến là tội nghiệp nhưng vẫn có sự ấm áp như thể người ông đang đợi cô cháu gái.
Harumi dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống để ngắm "Tiệm tạp hoá Namiya" rồi từ từ cho xe đi. Tiện thể cô cũng muốn ghé qua xem căn nhà của gia đình Tamura.
Hôm 12 tháng Chín, xong việc công ty, Harumi có tạt về nhà một lúc, cô mở máy tính và nghĩ nội dung bức thư. Cô muốn viết sớm hơn nhưng mấy ngày vừa rồi công việc cứ lu bu, chẳng có thời gian. Lẽ ra tối nay cô cũng phải đi ăn với khách nhưng viện lý do có việc bận nên cô nhờ nhân viên tin cậy nhất đi thay.
Sau nhiều lần xoá đi viết lại, mãi hơn chín giờ cô mới hoàn thành bức thư. Tiếp theo, Harumi chép lại ra giấy. Thư gửi cho người quan trọng bao giờ cô cũng viết bằng tay.
Sau khi kiểm tra không có gì sai sót, cô cho thư vào phong bì. Giấy viết thư và phong bì cô đã mua sẵn từ trước.
Phải chuẩn bị thứ này thứ nọ nên gần mười giờ cô mới ra khỏi nhà. Vừa nhấn chân ga, cô vừa chú ý để không vượt quá tốc độ quy định.
Khoảng hai tiếng sau thì cô đến nơi. Cô định đến thằng tiệm tạp hoá Namiya luôn nhưng chưa tới 0 giờ nên quyết định qua nhà Tamura để cất đồ trước. Đêm nay cô sẽ ngủ lại đó.
Sau khi giành quyền sở hữu căn nhà, giữ đúng lời hứa, Harumi để bà Hideyo tiếp tục sống ở đó. Tuy nhiên bà Hideyo đã không thể chào đón thế kỷ 21. Sau khi bà mất, Harumi sửa sang lại đôi chút và coi như căn nhà ở quê của mình. Đối với cô, nhà Tamura như nhà bố mẹ mình vậy. Cô cũng thích căn nhà vì xung quanh có nhiều cây xanh. Nhưng vài năm trở lại đây một hai tháng cô mới về một lần. Trong tủ lạnh chỉ có đồ hộp và đồ đông lạnh.
Khu vực quanh nhà Tamura có ít đèn đường, thường đến giờ này thì rất tối. Nhưng đêm nay trăng sáng nên từ xa cô đã trông thấy căn nhà.
Xung quanh không một bóng người. Cạnh nhà có ga ra để xe nhưng cô đỗ luôn ngoài đường. Khoác chiếc túi vải đựng quần áo và đồ trang điểm lên vai, cô ra khỏi xe. Trên trời, trăng tròn vành vạnh.
Cô bước qua cổng, mở khoá cửa trước. Vừa mở cửa, cô ngửi thấy ngay mùi sáp thơm. Cái hộp được đặt trên nóc tủ giày. Lần trước về, chính cô đã để nó ở đấy. Cô để chìa khoá xe cạnh cái hộp.
Cô lần ngón tay trên tường để bật công tắc đèn, bỏ giày, bước vào nhà. Có dép đi trong nhà nhưng cô ngại nên chẳng mấy khi đi. Cô đi dọc hành lang để vào trong. Cuối hành lang là cửa dẫn vào phòng khách.
Cô mở cửa rồi lại lần ngón tay tìm công tắc. Song cô khựng lại. Cô cảm thấy có gì đó là lạ. Không, không phải là cảm giác. Mà là mùi. Một thứ mùi thoang thoảng vốn không thể có ở đây và chẳng liên quan gì tới cô.
Đoán được nguy hiểm, cô toan quay ra. Nhưng chưa kịp làm vậy thì bàn tay đang định với công tắc của cô bị kẻ nào đó tóm lấy. Tay cô bị kéo giật lại, rồi miệng bị bịt bằng thứ gì đó. Cô còn chẳng kịp kêu tiếng nào.
"Đừng làm ồn. Nếu ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm gì đâu." Giọng nói ngay bên tai cô là giọng đàn ông còn trẻ. Hắn ta ở sau lưng nên cô không trông thấy mặt.
Đầu óc Harumi trở nên trắng xoá. Sao lại có người lạ ở đây? Họ đang làm gì? Sao cô lại gặp phải chuyện này? Hàng loạt câu hỏi dồn dập kéo đến.
Cô định kháng cự nhưng toàn thân bất động. Như thể thần kinh đã bị tê liệt.
"Này, trong nhà tắm có khăn đấy. Màn mấy cái lại đây." Hắn ta nói. Không có tiếng đáp. Hắn ta nhắc lại với vẻ bực bội. "Nhanh lên. Khăn tắm. Đừng có lề mề nữa."
Trong bóng tối, cô thấy có cái bóng vội vàng chạy đi. Có vẻ như còn người khác.
Harumi thở gấp bằng mũi. Tuy tim vẫn đập thình thịch nhưng cô đã lấy lại được chút bình tĩnh. Miệng đang bị bịt kín nhưng cô biết đó là bàn tay đang đeo găng bảo hộ lao động.
Đúng lúc ấy. Lại một giọng đàn ông khác lọt vào tai cô. Từ phía sau, chênh chếch cô. "Không hay lắm đâu." Giọng nói khẽ thì thào.
Tên đang khống chế Harumi đáp lại. "Hết cách rồi. Mày mau kiểm tra cái túi đi. Thế nào chả có ví trong đấy."
Chiếc túi vải của Harumi bị giật từ phía sau. Có tiếng lục lọi trong túi. Sau đó là giọng nói: "Thấy rồi."
"Có bao nhiêu?"
"Khoảng hai, ba mươi nghìn. Còn đâu toàn thẻ gì lạ hoắc."
Harumi nghe thấy tiếng thở dài ở bên tai.
"Sao lại ít thế được. Thôi được rồi. Lấy tiền mặt thôi. Thẻ thiếc chẳng tích sự gì đâu."
"Ví thì sao? Hàng hiệu đấy."
"Ví dùng lâu rồi. Cái túi có vẻ còn mới nên lấy đi."
Lát sau có tiếng chân chạy lại. "Cái này được không?" Giọng nói này cũng còn trẻ.
"Được rồi. Nào, bịt mắt lại đi. Buộc ở đằng sau ấy, thắt chặt vào, đừng để lỏng."
Bên kia chần chừ trong khoảng một giây nhưng ngay sau đó mắt Harumi bị bịt lại bằng khăn. Thoáng có mùi xà phòng. Mùi xà phòng cô vẫn dùng.
Chiếc khăn bị buộc chặt ở phía sau. Chắc còn lâu mới tuột ra được.
Bọn chúng để Harumi ngồi xuống ghế ở bàn ăn, buộc hai tay cô ra phía sau ghế. Tiếp theo là trói hai chân vào hai chân ghế. Trong lúc ấy, miệng cô vẫn bị bịt bằng bàn tay đeo găng bảo hộ lao động.
"Giờ chúng tôi muốn nói chuyện với cô." Tên thủ lĩnh đang bịt miệng Harumi nói. "Tôi sẽ không bịt miệng cô nữa. Nhưng chớ có la hét. Chúng tôi có hung khí. Cô mà hét là chúng tôi giết đấy. Chúng tôi không muốn làm vậy đâu. Cứ nói chuyện nhỏ nhẹ thôi, chúng tôi sẽ không làm hại cô. Nếu hứa được thì gật đầu đi."
Không có lý do gì để phản đối. Harumi làm như được bảo. Lập tức, bàn tay rời khỏi miệng cô.
"Xin lỗi nhé." Tên thủ lĩnh nói. "Chắc cô cũng biết rồi, chúng tôi là ăn trộm. Đêm nay, chúng tôi tưởng nhà không có ai nên đột nhập vào. Việc cô đến đây là nằm ngoài dự trù. Việc trói cô cũng không có trong kế hoạch. Vậy nên cô đừng nghĩ xấu về bọn tôi."
Harumi im lặng thở dài. Bị đối xử thế này thì sao không nghĩ xấu cho được.
Nhưng rồi cô tỏ ra rộng lượng hơn. Bằng trực giác, cô biết mấy tên này bản chất không phải là xấu.
"Chúng tôi sẽ đi ngay khi đạt được mục đích. Mục đích ở đây là lấy đi những đồ giá trị. Nhưng giờ chúng tôi chưa thể đi được. Bởi lẽ, chúng tôi chưa tìm được mấy thứ đáng đồng tiền bát gạo. Vậy nên tôi muốn hỏi cô, đồ giá trị cô để đâu? Đến nước này chúng tôi cũng không đòi hỏi gì đâu. Nói đi, đồ gì cũng được."
Harumi lấy lại nhịp thở rồi nói. "Ở đây... chẳng có gì cả."
Cô nghe thấy tiếng khịt mũi.
"Không thể có chuyện đó. Chúng tôi đã tìm hiểu về cô. Giả vờ cũng vô ích thôi."
"Tôi không nói dối." Harumi lắc đầu. "Nếu tìm hiểu chắc cậu phải biết chứ? Bình thường tôi đâu có sống ở đây. Đương nhiên là không để tiền hay vật giá trị ở đây rồi."
"Kể cả thế cũng phải có gì đó chứ." Giọng hắn ta có vẻ bực bội. "Nhớ lại đi. Kiểu gì cũng phải có. Cô không nhớ thì chúng tôi chưa thể đi đâu. Cô cũng kẹt đấy."
Hắn nói đúng nhưng tiếc là trong nhà không có gì đáng giá cả. Kỷ vật của bà Hideyo cô đã mang hết về căn hộ của mình.
"Ở phòng kiểu Nhật bên cạnh có góc tokonoma (1). Bát trà bày ở đó hình như là của một nghệ nhân gốm nổi tiếng."
----------
(1) Góc phòng được dùng để trang trí, luôn thụt vào so với vách tường.
"Chúng tôi lấy rồi. Cả bức tranh thư pháp nữa. Còn gì nữa không?"
Bà Hideyo từng nói bát trà là đồ thật nhưng tranh thư pháp chỉ là tranh in. Nhưng có lẽ cô không nên nói ra điều này.
"Cậu đã xem phòng kiểu Âu trên tầng hai chưa? Phòng tám chiếu (2) ấy."
----------
(2) Diện tích rộng khoảng 14,5 m2.
"Tôi xem qua rồi nhưng chẳng có gì đáng kể cả."
"Còn ngăn kéo ở bàn phấn? Ngăn thứ hai từ trên xuống có hai đáy, đáy dưới để đồ trang sức. Cậu đã kiểm tra chưa?"
Hắn ta im lặng. Có vẻ như để xác nhận với đồng bọn.
"Đi xem đi." Hắn ta nói. Có tiếng ai đó chạy đi.
Bàn phấn là của bà Hideyo, Harumi giữ lại vì thích kiểu thiết kế cổ điển. Chuyện trong ngăn kéo có đồ trang sức là thật. Nhưng không phải trang sức của Harumi. Đó là trang sức của Kimiko, con gái bà Hideyo sưu tập từ hồi chưa lấy chồng. Cô chưa bao giờ xem kỹ nhưng có lẽ không phải thứ có giá trị. Nếu có thì Kimiko đã đem theo khi lấy chồng rồi.
"Tại sao các cậu lại nhằm vào tôi... nhằm vào căn nhà này?" Harumi hỏi.
Có một khoảng lặng, sau đó tên thủ lĩnh đáp: "Chẳng có gì đặc biệt cả. Tình cờ thôi."
"Nhưng các cậu đã tìm hiểu về tôi cơ mà? Phải có lý do gì chứ."
"Lắm chuyện quá. Chuyện đó thì sao chả được."
"Không được. Tôi tò mò muốn biết."
"Cô không cần bận tâm. Yên lặng đi."
Bị nói vậy, Harumi bèn im lặng. Không nên khiêu khích đối phương.
Sau đó là một khoảng lặng ngượng nghịu. "Cho phép tôi hỏi một câu được không?" Một tên nói. Không phải tên thủ lĩnh. Thật bất ngờ là hắn ta dùng cả kính ngữ.
"Gì đấy!" Tên thủ lĩnh nói như nhắc nhở. "Mày muốn nói gì?"
"Kệ tao. Tao muốn xác minh với cô ta."
"Thôi đi."
"Cậu muốn hỏi gì?" Harumi nói. "Cứ hỏi đi."
Harumi nghe thấy tiếng tặc lưỡi. Chắc là của tên thủ lĩnh.
"Có đúng cô định làm khách sạn không?" Tên không phải thủ lĩnh hỏi.
"Khách sạn?"
"Tôi nghe nói cô sẽ phá trại trẻ Marumitsu để xây khách sạn tình yêu."
Một cái tên nằm ngoài dự liệu xuất hiện. Harumi giật mình. Vậy là những tên này có liên quan tới Kiriya.
"Không có kế hoạch nào như thế cả. Tôi mua vì muốn xây lại Marumitsu thôi."
"Ai cũng bảo đó là nói dối." Tên thủ lĩnh xen vào. "Họ bảo công ty của cô chuyên cải tạo các cửa hàng sắp phá sản để kiếm lời. Tôi còn nghe có lần công ty của cô còn biến khách sạn công vụ thành khách sạn tình yêu nữa."
"Đúng là có chuyện đó nhưng lần này thì khác. Marumitu là tôi làm với danh nghĩa cá nhân."
"Nói dối."
"Tôi không nói dối. Thôi thì đành để các cậu biết vậy, có xây khách sạn tình yêu ở chỗ đó cũng chẳng có khách nào đến đâu. Không đời nào tôi làm chuyện ngớ ngẩn ấy. Hãy tin tôi. Tôi đứng về phía những người yếu thế."
"Thật không?"
"Đương nhiên là không thật rồi. Đừng có tin cô ta. Cái gì mà đứng về phía người yếu thế. Trong khi cứ thấy cái gì không ra tiền là vứt đi ngay."
Có tiếng bước chân xuống cầu thang.
"Làm gì mà lâu thế hả?" Tên thủ lĩnh mắng.
"Tao không biết cách mở ngăn hai đáy. Nhưng tao mở được rồi. Tuyệt lắm. Chúng mày xem này."
Có tiếng đồ va vào nhau loảng xoảng. Hình như tên đó mang cả cái ngăn kéo xuống.
Hai tên còn lại không nói gì. Chắc chúng không đoán được mấy đồ trang sức trông như đồ cổ này có giá trị thế nào.
"Thôi được rồi." Tên thủ lĩnh nói. "Có còn hơn không. Lấy cái này rồi mau chuồn thôi."
Harumi nghe thấy tiếng vải sột soạt, tiếng mở kéo khoá. Hình như bọn chúng đang cho đồ ăn cắp vào túi hay gì đó.
"Còn cô ta thì tính sao?" Tên vừa hỏi về Marumitsu nói.
Im lặng. "Lấy băng dính ra đây." Tên thủ lĩnh nói. "Cô ta mà hét ầm lên thì toi."
Có tiếng cắt băng dính. Sau đó miệng Harumi bị dán lại.
"Nhưng để thế này sao được. Không có ai đến đây thì cô ta sẽ chết đói mất."
Lại tiếp tục im lặng. Có vẻ tên thủ lĩnh có quyền quyết định nhiều chuyện.
"Bọn mình chạy trốn xong xuôi sẽ gọi điện tới công ty cô ta, báo là bà giám đốc công ty đang bị trói. Thế là được chứ gì."
"Còn chuyện đi vệ sinh?"
"Bắt cô ta nhịn thôi."
"Cô nhịn được không?" Câu hỏi dành cho Harumi.
Harumi gật đầu. Thực tế cô cũng không buồn. Giờ có dẫn cô đi thì cô cũng từ chối. Cô chỉ muốn mấy tên đó mau chóng ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Nào, chuồn thôi. Có quên gì không?" Tên thủ lĩnh hỏi rồi cả ba cùng đi ra. Tiếng chân xa dần. Có vẻ mấy tên đi ra bằng cửa chính.
Lát sau cô nghe loáng thoáng tiếng của bọn chúng. Bọn chúng nhắc đến từ "chía khoá ô tô".
Harumi giật mình. Cô sực nhớ ban nãy đã để chìa khoá xe trên tủ giày.
Cô cắn môi. Cô vẫn để túi xách ở ghế phụ trong chiếc xe đỗ bên đường. Trước khi xuống xe, cô đã lấy nó ra khỏi túi vải.
Thứ bọn chúng tìm được trong túi vải là ví dự phòng. Ví thường dùng cô để trong túi xách. Riêng tiền mặt trong ví đã phải hơn hai trăm ngàn yên. Có cả thẻ tín dụng và thẻ rút tiền mặt.
Nhưng không phải Harumi đang hối hận về chiếc ví. Nếu chúng chỉ lấy mỗi chiếc ví đi thôi thì đã đành. Nhưng chắc chắn chúng sẽ không làm thế. Bọn chúng đang muốn chạy trốn thật nhanh nên sẽ mang cả cái túi đi mà không kiểm tra bên trong.
Trong túi xách đó có lá thư gửi cho tiệm tạp hoá Namiya. Cô không muốn bị chúng lấy mất.
Nhưng rồi cô nghĩ đằng nào cũng vậy. Giả sử chúng có để lại bức thư đó thì với tình hình này cô cũng chẳng thể làm gì. Cô không thể cử động trươc khi trời sáng. Sự kiện "Tiệm tạp hoá Namiya chỉ mở lại một đêm duy nhất" sẽ kết thúc lúc rạng sáng.
Cô chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi mà. Cô đã viết trong thư là nhờ tiệm mà cô có được sức mạnh. Giờ cô muốn giúp đỡ những người khác.
Vậy mà lại thành thế này đây. Tại sao cô gặp phải chuyện này chứ? Cô đã làm điều gì xấu sao? Cô nhớ mình chưa bao giờ bị trừng phạt. Cô chỉ biết mải miết lao về phía trước.
Ngay sau đó, cô bất giác nhớ lại câu nói của tên thủ lĩnh.
"Cái gì mà đứng về phía người yếu thế. Trong khi cứ thấy cái gì không ra tiền là vứt đi ngay."
Bực thật đấy. Cô làm chuyện đó bao giờ.
Nhưng rồi gương mặt như sắp khóc của ông chủ tiệm bánh màn thầu hiện lên trong đầu cô.
Harumi thở hắt ra đằng mũi. Cô nở nụ cười buồn trong tình trạng bị bịt mắt, tay chân thì bị trói.
Đúng là cô đã chạy miệt mài. Nhưng có lẽ cô đã quá mải mê nhìn về phía trước. Cô nên coi đây là một lời nhắc nhở hãy tỏ ra rộng lượng hơn là một sự trừng phạt.
Mình nên cứu tiệm bánh màn thầu hạt dẻ đó chăng... Cô chợt nghĩ.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya