Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 418
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.2 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
hào tiệm tạp hoá Namiya. Cháu viết thư này vì có băn khoăn muốn được tiệm tư vấn.
Mùa xuân năm nay cháu tốt nghiệp trường trung học chuyên nghiệp thương mại và vào làm tại một công ty ở Tokyo từ tháng Tư. Vì hoàn cảnh gia đình mà cháu không thể học lên đại học, cháu muốn được đi làm thật sớm.
Nhưng ngay khi bắt đầu đi làm, cháu mất hết cả tự tin, không biết thế này có thực sự ổn.
Công ty cháu tuyển các cô gái học hết cấp ba chỉ để làm mấy việc vặt vãnh. Công việc hằng ngày của cháu là pha trà, lấy tài liệu photo, chép lại nắn nót các tài liệu viết cẩu thả của nhân viên nam. Toàn những việc đơn giản ai cũng có thể làm được. Những việc mà học sinh cấp hai, mà không, đến cả học sinh cấp một viết chữ đẹp cũng có thể làm được. Cháu không hề có cảm giác là mình đang làm việc. Cháu đã có bằng kế toán cấp độ hai nhưng với tình hình này sẽ bị xếp xó mất thôi.
Có vẻ công ty cháu cho rằng các cô gái đi làm chỉ để tìm chồng, gặp anh nào thấy ổn là lấy rồi nghỉ việc luôn. Tuyển vào đằng nào cũng chỉ cho làm mấy việc đơn giản nên chẳng cần đến bằng cấp, liên tục thay nhân viên nữ trẻ trung vừa giúp các nhân viên nam tìm được vợ lại vừa đỡ phải trả lương cao.
Nhưng cháu đi làm không phải với mục đích ấy. Cháu muốn trở thành một người phụ nữ độc lập, có kinh tế vững vàng. Cháu không muốn làm một nhân viên tạm thời.
Đang lúc không biết phải làm gì thì một ngày nọ, cháu được một người bắt chuyện trên phố. Anh ta hỏi cháu có muốn làm việc ở cửa hàng không. Cửa hàng ở đây là một câu lạc bộ ở Shinjuku. Vâng, đó là người chuyên đi săn tiếp viên.
Khi cháu hỏi thì được biết điều kiện làm việc tốt đến kinh ngạc. So với công ty cháu làm ban ngày thì đúng là một trời một vực. Vì điều kiện quá tốt nên cháu đã nghi ngờ có gì đó mờ ám.
Được mời đến chơi kết hợp với tham quan câu lạc bộ, cháu đã lấy hết can đảm đến đó. Và rồi cháu bị một cú sốc văn hoá.
Hai từ "câu lạc bộ" và "tiếp viên" khiến cháu liên tưởng tới những thứ hơi tục tĩu nhưng hiện ra trước mắt cháu là một thế giới người lớn hào nhoáng. Các cô gái ở đó không chỉ ăn mặc lộng lẫy mà còn nỗ lực tìm cách để chiều lòng khách hàng. Tuy không biết mình có làm được hay không nhưng cháu nghĩ rất đáng để thử sức.
Và thế là cuộc sống ban ngày làm ở công ty, tối làm tiếp viên của cháu bắt đầu. Cháu mới mười chín tuổi thôi nhưng cháu nói với câu lạc bộ là mình hai mươi. Xét về mặt thể lực thì khá là vất vả, việc tiếp khách cũng khó hơn cháu tưởng nhưng đó là những ngày thực sự có ý nghĩa. Chuyện tiền bạc cũng dư dả hơn.
Nhưng sau hai tháng, cháu bắt đầu tự hỏi. Không phải về việc làm tiếp viên mà là việc có nên tiếp tục làm nhân viên văn phòng hay không. Nếu chỉ được làm những việc đơn giản như hiện tại thì cháu chẳng việc gì phải tiếp tục vất vả vì nó, thay vào đó, cháu nên chuyên tâm vào nghề tiếp viên, nếu tính đến chuyện kiếm tiền thì cũng hiệu quả hơn.
Có điều, cháu đang giấu mọi người chuyện đi làm tiếp viên. Chuyện cháu đột ngột nghỉ việc có thể gây ra những phiền toái không nhỏ trên mọi phương diện.
Song cháu cảm thấy như thể cuối cùng đã tìm được con đường cho mình. Xin tiệm hãy cho cháu lời khuyên làm thế nào để nghỉ việc một cách ổn thoả và được mọi người thông cảm.
Cháu xin cảm ơn.
Chó nhỏ lạc lối."
Đọc xong bức thư, Atsuya khịt mũi một cái rõ to. "Miễn bàn nhé. Chẳng ra sao cả. Tư vấn cuối cùng là thế này đấy à?"
"Đúng thật là..." Shota cũng khẽ nhếch môi. "Hoá ra thời nào cũng có các cô gái nhẹ dạ, thần tượng nghề tiếp viên."
"Cô này chắc xinh lắm đây." Kouhei trông có vẻ hớn hở. "Được phát hiện khi đang đi ngoài đường cơ mà, mới làm có hai tháng thôi đã kiếm được kha khá."
"Giờ không phải lúc thán phục đâu. Này Shota, mày viết thư trả lời đi."
"Viết thế nào?" Shota cầm sẵn cây bút.
"Thế mà cũng phải hỏi. Viết là đừng có mơ ngủ nữa."
Shota nhăn mặt. "Viết thế có nặng nề quá với một thiếu nữ đồng trinh mười chín tuổi không?"
"Với loại con gái ngốc nghếch đó thì phải nặng lời mới được."
"Tao biết. Nhưng vẫn nên nhẹ nhàng một chút."
Atsuya tặc lưỡi. "Mày dễ dãi quá đấy Shota."
"Viết gay gắt quá là cô bé chống đối ngay. Atsuya cũng thế còn gì."
Dưới đây là bức thư hồi âm Shota viết:
"Gửi chó nhỏ lạc lối.
Bác đã đọc thư của cháu.
Bác sẽ nói rõ luôn. Cháu hãy bỏ nghề tiếp viên đi. Đó là một nghề bậy bạ.
Bác biết nghề đó kiếm được nhiều tiền hơn so với làm nhân viên văn phòng thông thường. Chưa kể lại nhàn hạ nữa.
Cháu đã dễ dàng có được cuộc sống sung túc nên không có gì lạ nếu cháu nghĩ làm nghề đó cũng được.
Nhưng chỉ được lúc trẻ thôi. Cháu vẫn còn trẻ, lại mới làm hai tháng nên chưa biết được nỗi vất vả thực sự của nghề đó đâu. Khách thì cũng có nhiều loại. Chắc chắn sau này sẽ có nhiều kẻ nhắm đến cơ thể cháu. Liệu cháu có thể xử sự êm thấm với những người đàn ông đó? Hay là sẽ tiếp hết bọn họ? Cháu không có sức đâu.
Chuyên tâm vào nghề tiếp viên à? Cháu định chuyên tâm đến năm bao nhiêu tuổi? Cháu bảo muốn làm một phụ nữ độc lập, nhưng khi có tuổi rồi khó tìm được nơi nhận cháu lắm.
Cháu định cuối cùng sẽ thế nào nếu tiếp tục làm nghề tiếp viên? Trở thành bà chủ câu lạc bộ à? Nếu vậy thì bác sẽ không nói gì nữa. Cháu cứ cố gắng đi. Có điều, giả sử sau này cháu có cửa hàng riêng đi nữa thì kinh doanh không đơn giản đâu.
Cháu cũng muốn một ngày nào đó lấy chồng, sinh con và có một gia đình hạnh phúc phải không? Vậy thì bác không xui dại cháu đâu. Cháu nên bỏ ngay nghề tiếp viên đi.
Cháu định lấy một người thế nào khi làm tiếp viên? Khách hàng à? Có bao nhiêu phần trăm khách hàng tới chỗ cháu còn độc thân?
Hãy nghĩ đến bố mẹ cháu. Bố mẹ cho cháu ăn học không phải để làm công việc đó.
Nhân viên tạm thời cũng tốt chứ sao. Làm ở công ty, chẳng phải làm việc nặng nhọc mà vẫn được nhận lương, được mọi người xung quanh chiều chuộng, cuối cùng là cưới một nhân viên trong công ty. Sau đó thì khỏi cần đi làm.
Cháu không hài lòng với điều gì chứ? Thế là nhất đấy.
Bác nói cho chó nhỏ lạc lối biết nhé, ngoài kia có rất nhiều chú bác đang không có việc làm kia kìa. Những chú bác đó sẵn sàng làm bất cứ việc gì, kể cả pha trà với đồng lương bằng phân nửa các cô gái tốt nghiệp cấp ba đấy.
Bác viết thế này không phải để chọc tức cháu đâu. Bác chỉ muốn tốt cho cháu. Hãy tin và làm như bác nói.
Tiệm tạp hoá Namiya."
"Ờ, đúng là nên nói với cô ta như vậy." Atsuya gật gù sau khi đọc bức thư. Được bố mẹ cho học hết cấp ba, có công ăn việc làm rồi mà còn bày đặt muốn làm tiếp viên. Atsuya những muốn dạy bảo cô ta như thế.
Shota đi bỏ thư vào hộp nhận sữa. Nó vừa đóng cửa sau lại thì có tiếng động khe khẽ ở sau cửa cuốn. Shot bảo "Để tao đi lấy" rồi đi ra cửa tiệm.
Nó quay lại ngay, miệng tươi cười. "Đến rồi." Nó vẫy vẫy cái phong bì.
"Gửi tiệm tạp hoá Namiya.
Cảm ơn bác đã trả lời cháu sớm. Cháu nhẹ hết cả người vì trước đó cứ tưởng sẽ không được bác hồi âm.
Nhưng đọc thư bác xong, cháu thấy mình đã làm hỏng việc. Có vẻ như bác đang hiểu lầm cháu. Lẽ ra cháu nên nói rõ hơn về hoàn cảnh của cháu.
Cháu muốn chuyên tâm vào nghề tiếp viên không phải vì muốn sống sung sướng đâu. Cái cháu cần là khả năng kinh tế. Là vũ khí để sống mà không phụ thuộc vào người khác. Cháu sẽ không có được điều đó nếu chỉ làm nhân viên tạm thời.
Ngoài ra, cháu không có nhu cầu lấy chồng. Sinh con và trở thành bà nội trợ bình thường có lẽ cũng là một dạng hạnh phúc nhưng cháu không có ý định lựa chọn một cuộc đời như vậy.
Cháu nghĩ là cháu cũng hiểu được phần nào sự khắc nghiệt của nghề tiếp viên. Nhìn các chị tiếp viên khác, cháu dễ dàng hình dung được những khó khăn đang chờ đợi phía trước. Cháu quyết tâm theo đuổi con đường này khi đã hiểu rõ như vậy. Cháu cũng nghĩ tới việc có cửa hàng riêng trong tương lai.
Cháu có đủ tự tin. Tuy mới làm được hai tháng nhưng cháu đã có vài khách quen. Song cháu chưa thể đối đãi trọn vẹn với những người khách đó. Nguyên nhân chủ yếu là do cháu có công việc ban ngày. Cháu không thể dùng bữa với khách vì phải xong việc ở công ty cháu mới có thể đến quán. Cháu muốn nghỉ công ty một phần cũng là vì thế.
Nhân đây cháu cũng nói luôn, điều mà bác Namiya đang lo lắng, tức là việc quan hệ thể xác ấy, chưa bao giờ xảy ra. Không phải là không có người đề nghị nhưng cháu đã khéo léo từ chối. Cháu không ngây thơ như vậy đâu.
Đúng là cháu cảm thấy có lỗi với những người nuôi dạy cháu. Cháu sẽ khiến họ phải lo lắng. Nhưng xét cho cùng thì việc này cũng liên quan tới việc cháu trả ơn họ.
Mặc dù vậy thì suy nghĩ của cháu vẫn thật nông nổi phải không?
Chó nhỏ lạc lối."
Tái bút: Cháu chỉ muốn hỏi xem nên thuyết phục mọi người thế nào chứ cháu không có ý định bỏ nghề tiếp viên. Nếu bác không thể đồng ý với cháu thì bác cứ bỏ qua bức thư này."
"Bỏ qua thôi." Atsuya chìa ra bức thư và nói. "Cái gì mà 'Cháu có đủ tự tin'. Đừng có coi thường thiên hạ."
Kouhei tiu nghỉu đón lấy bức thư và đáp. "Ờ, phải rồi."
"Nhưng những điều cô bé này nói không hẳn là không có cơ sở." Người nói là Shota. "Một đứa con gái không bằng cấp muốn tự chủ về kinh tế thì đi làm tiếp viên là dễ và nhanh nhất. Suy nghĩ khá chín chắn đấy chứ. Đời là phải có tiền. Không có tiền thì chẳng làm được trò trống gì hết."
"Điều đó thì chẳng cần mày phải nói." Atsuya bảo. "Cách nghĩ không sai nhưng có người thành có người bại."
"Sao mày có thể khẳng định là cô bé này không thành công? Mình đâu biết được." Môi Shota dẩu ra.
"Vì người bại nhiều hơn hẳn người thành công." Atsuya đáp ngay. "Tiếp viên đắt khách tách ra làm riêng thì cũng được thôi nhưng có đầy trường hợp mới được nửa năm đã phải đóng quán đấy. Buôn bán không dễ thế đâu. Tiền thì cần thật nhưng không phải cứ có tiền là được. Cô bé này giờ cũng chỉ viết được thế thôi. Một đứa oắt con chưa biết mùi đời. Khi nào chìm sâu vào cuộc sống đó cô ta sẽ buông xuôi hết. Lúc nhận ra thì muộn mất rồi. Đã quá tuổi lấy chồng, muốn làm tiếp viên cũng không được vì đã già. Lúc đó có hối cũng không kịp nữa."
"Cô bé này mới mười chín tuổi thôi. Đâu cần phải lo xa như vậy..."
"Chính vì cô ta còn trẻ nên tao mới nói đó." Atsuya lên giọng. "Thôi, mày viết bảo cô ta hãy bỏ suy nghĩ ngu ngốc đó đi, đừng làm tiếp viên nữa, hãy tập trung tìm chồng ở công ty."
Shota nhìn tập giấy viết thư để trên bàn ăn, chậm rãi lắc đầu.
"Tao muốn động viên cô ấy. Tao nghĩ cô gái này không phải viết theo kiểu bồng bột đâu."
"Vấn đề không phải là bồng bột hay chín chắn. Vấn đề là cô ta có thực tế hay không kia."
"Tao nghĩ là cô ấy rất thực tế."
"Thực tế chỗ nào? Vậy thì cá đi. Mày chọn cô ta kinh doanh câu lạc bộ và thành công. Tao chọn trong lúc làm tiếp viên, cô ta sẽ dính phải một thằng dở hơi, đẻ ra đứa con không có bố, gây phiền hà cho tất cả mọi người."
Trông mặt Shoat như thể nó đang lặng đi. Nó cúi gằm bộ mặt bối rối xuống.
Sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Cả Atsuya cũng cúi mặt.
"Này." Người lên tiếng là Kouhei. "Hay là kiểm tra thử xem."
"Kiểm tra cái gì?" Atsuya hỏi.
"Kiểm tra cụ thể hơn í. Tao nghe hai đứa mày nói đều thấy không sai. Mình thử hỏi xem cô bé này nghiêm túc đến đâu rồi tính tiếp."
"Thế nào nó chả đáp rằng nó nghiêm túc. Nó tưởng thế mà." Atsuya nói.
"Thì cứ hỏi cho rõ hơn." Shota ngẩng lên. "Rằng tại sao lại muốn độc lập về kinh tế. Tại sao lại không thích lấy chồng để có được hạnh phúc. Hỏi luôn cả kế hoạch tương lai muốn có quán riêng là thế nào nữa. Atsuya nói đúng đấy, bắt đầu kinh doanh không đơn giản đâu. Cứ hỏi đi, nếu cô bé không trả lời được rõ ràng thì bọn mình sẽ kết luận ước mơ của cô bé này là phi thực tế. Bọn mình sẽ viết thư bảo cô bé bỏ nghề tiếp viên. Như thế được chứ?"
Atsuya khịt mũi, gật đầu.
"Tao thấy hỏi cũng vô ích thôi nhưng mày cứ hỏi đi."
"Được rồi." Shota nói rồi cầm bút lên.
Nhìn Shota thi thoảng lại đăm chiêu trong kúc lấp kín chữ lên các tờ giấy viết thư, Atsuya nhớ lại câu nói của mình ban nãy. Trong lúc làm tiếp viên, cô ta sẽ dính phải một thằng dở hơi, đẻ ra đứa con không có bố, gây phiền hà cho tất cả mọi người. Người đó, không ai khác, chính là mẹ của Atsuya. Vì biết chuyện này nên cả Shota và Kouhei đều im lặng.
Nghe nói mẹ Atsuya đẻ nó lúc hai mươi hai tuổi. Bố nó là tay pha rượu làm cùng câu lạc bộ, kém tuổi mẹ nó. Nhưng tay đó lặn không sủi tăm ngay trước khi nó chào đời.
Với đứa con còn chưa cai sữa, mẹ Atsuya vẫn tiếp tục làm nghề tiếp viên. Hẳn là vì chẳng thể làm công việc nào khác.
Khi nó bắt đầu nhận biết xung quanh thì mẹ nó đã có người đàn ông khác. Atsuya chưa bao giờ coi người đàn ông đó là bố. Rồi thì người đàn ông đó biến mất, chẳng bao lâu sau một người đàn ông khác đến sống trong căn hộ của hai mẹ con. Mẹ nó đưa tiền cho ông ta. Ông ta không đi làm, sau đó lại biến mất và người khác lại xuất hiện. Việc đó lặp lại mấy lần. Atsuya không nhớ đó là người đàn ông thứ mấy.
Ông ta đánh Atsuya chẳng vì cớ gì. Có thể ông ta có lý do riêng mà Atsuya không biết. Có lần ông ta đánh vì bảo không ưa cái mặt nó. Đó là khi nó học lớp Một. Mẹ không bảo vệ nó. Dường như mẹ nghĩ ông ta tức giận là lỗi của con mình.
Cơ thể Atsuya chắc chắn bị thâm tím đâu đó nhưng nó cẩn thận để không ai biết. Nhà trường phát hiện ra thì sẽ ầm ĩ cả lên. Nó biết, nếu để xảy ra ầm ĩ, nó sẽ gặp chuyện tồi tệ hơn.
Ông ta bị bắt vì tội đánh bạc là khi Atsuya đang học lớp Hai. Vài điều tra viên đã đến tận nhà nó. Một người trong số họ phát hiện thằng bé đang mặc áo may ô có vết thâm tím trên người. Khi họ tra hỏi bà mẹ, bà đáp lại bằng lời nói dối thiếu tự nhiên. Lời nói dối bị phát giác ngay tức thì.
Cảnh sát liên lạc với Trung tâm tư vấn trẻ em. Chẳng bao lâu sau, nhân viên của trung tâm tới.
Trước câu hỏi của nhân viên trung tâm, mẹ nó bảo rằng có thể tự nuôi con mình. Đến tận bây giờ Atsuya vẫn không hiểu vì sao mẹ nó lại trả lời như vậy. Nó đã nghe hàng tỉ lần mẹ nó nói trên điện thoại rằng mẹ nó căm ghét việc nuôi con, giá mà mẹ nó không đẻ nó.
Nhân viên trung tâm ra về. Hai mẹ con Atsuya sống với nhau. Nó nghĩ cũng được vì sẽ không bị đánh nữa.
Đúng là nó không bị đáng nữa. Song không có nghĩa là nó có được cuộc sống tử tế. Mẹ nó ngày càng ít về nhà. Điều này không đồng nghĩa với việc mẹ nó chuẩn bị đồ ăn hay để tiền lại cho nó. Suất cơm ở trường là cứu cánh duy nhất. Mặc dầu vậy, Atsuya không kêu ca với bất kỳ ai. Nó cũng không biết tại sao. Có lẽ nó ghét bị thương hại.
Trời chuyển sang đông. Ngày Giáng sinh Atsuya cũng chỉ có một mình. Rồi trường bước vào kỳ nghỉ đông. Mẹ nó hơn hai tuần rồi chưa thấy về. Tủ lạnh thì trống trơn.
Atsuya bị bắt sau khi ăn trộm thịt gà nướng tại một quán ven đường vì quá đói vào ngày 28 tháng Mười hai. Atsuya không nhớ mình đã ăn gì để sống suốt từ hôm bằt đầu kỳ nghỉ đông. Thật ra, nó cũng chẳng nhớ là mình đã ăn trộm. Người ta bắt được nó dễ dàng vì đang chạy thì nó lăn đùng ra do bị tụt huyết áp.
Ba tháng sau, Atsuya bị gửi tới trại trẻ Marumitsu.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya