Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Aziz Nesin
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1619 / 37
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trong Thế Giới Bất Ổn
hật may là mình đã đến đây” - hắn nghĩ. Vậy mà mới hôm qua khi người ta khuyên hắn: “Anh hãy đến một nơi nào yên tĩnh mà nghỉ ngơi cho khỏe” thì hắn còn cáu.
Nhưng tại sao bỗng nhiên người nào cũng đều bảo hắn “Anh hãy đi nghỉ đi”? Tất nhiên rồi, không ai muốn nói thẳng với hắn: “Dạo này anh hay cáu bẳn quá. Thần kinh của anh căng thẳng, bất cứ chuyện nhỏ gì cũng làm anh nổi khùng”. Vậy là họ luôn mồm khuyên hắn: “Anh hãy đi nghỉ đi!”
Không ai đủ can đảm nói thẳng vào mặt hắn: “Chỉ vì anh mà cả nhà không sống được! Anh hãy đi đâu nghỉ một thời gian đi. Để cho mọi người trong nhà được bình yên một chút. Chứ không động đến chuyện vặt vãnh gì anh cũng làm ầm cả nhà lên!”
Người ta phải vuốt ve lòng tư ái của hắn, và khuyên nhủ hắn: “Anh hoàn toàn cần nghỉ ngơi. - Anh đã mệt mỏi quá rồi... Anh hay đi nghỉ đi...”
Và hắn nổi khùng vì cái gì nhỉ?... Vì ở nhà cũng như ở cơ quan yên tĩnh, trật tự, nhưng hắn vẫn không làm chủ được bản thân, chỉ một cớ nhỏ gì cũng làm hắn nổi khùng. Ai cũng khuyên hắn “Anh hãy đi đâu nghỉ đi” và họ chỉ mong hắn đi càng sớm càng tốt.
Bản thân hắn tất nhiên cho rằng hắn chẳng cần nghỉ ngơi gì cả. Chỉ có điều không hiểu tại sao thay vì cho nổi cáu hắn lại hoàn toàn thờ ơ? Hắn không còn hứng thú làm gì nữa. Thậm chí không muốn động chân động tay, hắn buồn ngủ và có cảm giác như mọi vật xung quanh trong đám sương mù!...
Ông bạn bác sĩ của hắn khám cho hắn và khuyên hắn nên đến một nơi yên tĩnh mà nghỉ ngơi. Nhưng hắn không tin và đến khám một bác sĩ ngoại quốc giỏi nhất, một chuyên gia lớn. Và ông này cũng vậy, - cứ y như họ đã mưu mô với nhau trước, - khuyên hắn nên ra biển nghỉ. Rồi còn ghi đơn thuốc cho hắn.
Cuối cùng hắn thu xếp va-li và đi đến cái nơi thiên đường này.
Và bây giờ hắn đang ngồi trên bờ biển, cạnh một nhà hàng của khách sạn. Hắn ngồi dang rộng hai chân, hai tay để lên đùi, ngắm mặt biển lấp lánh xanh biếc như những mảnh gương, và khoan khoái hít vào thật sâu làn gió biển.
Hắn cảm thấy lồng phổi mình thấm dần hơi tươi mát mằn mặn của biển.
Thật tuyệt là hắn đã đến đây! Cuối cùng mãi đến bây giờ hắn mới thực sự cảm thấy cái mệt mỏi sau nhiều năm làm việc không ngơi nghỉ...
- Thưa chìa khóa phòng của ngài đây ạ - Người khuân vác đến gần thưa với hắn - Va-li của ngài chúng tôi đã mang để trong phòng rồi ạ.
- Cam ơn bác.
Hắn đứng dậy, hơi loạng choạng, hai tay để sau gáy, vươn người khoan khoái hít một hơi nữa cái không khí trong lành.
Hắn đã mơ tưởng vẽ ra viễn cảnh sẽ làm gì trong ngày. Việc đầu tiên là hắn thay quần áo, sau đó lại xuống cái nhà hàng tuyệt vời này, nhấp một ngụm uýtxki, mát lạnh và ăn một bữa thật ngon miệng: - Sau bữa ăn có lẽ nên ngả lưng độ một, hai tiếng. Sau đó sẽ đi ra biển bơi và tắm nắng, rồi vào đứng dưới vòi sen, còn buổi tối hắn sẽ ngồi thật lâu ngoài hiên để thưởng thức cái mát lạnh ban đêm...
Và căn phòng của hắn mới tuyệt làm sao! Trong phòng mát mẻ và bước ra ban công là có thể sưởi nắng. Bất giác hắn mỉm cười ngắm nghía cái giường đệm trắng muốt và tưởng tượng sẽ được đặt tấm thân mệt mỏi lên cái chăn đệm êm ấy. Sau đó hắn sờ vào cái gối để cảm thấy cái mềm mại của nó.
- Cái quái quỷ gì thế này! Cả những cái ghế đẩu cũng khập khiễng!...
Người hầu phòng bình tĩnh gấp tờ báo làm mấy lần và kê vào dưới chân ghế. Nhưng không ăn thua!
- Lạy thánh Ala! Chả lẽ trong khách sạn này không có chiếc ghế nào ra hồn hay sao?
- Thưa ngài, - Người hầu phòng cố an ủi hắn - những chiếc ghế của chúng tôi chân rất đều nhau, chẳng qua sàn nhà ở đây không phẳng, nên...
- Nên làm sao? Chả lẽ các anh không tìm cho tôi một phòng nào có nền nhà phẳng hay sao! - Hắn tức giận ngắt lời người hầu phòng rồi bay ngay ra khỏi phòng.
Đi xuống nhà hàng hắn chắc rằng bữa ăn trưa sẽ làm hắn nguôi dịu. Hắn ngồi vào chỗ cái bàn nhỏ trên ban công, nơi mở ra một cảnh biển đẹp tuyệt. Nhưng lập lức hắn phải đổi sang bàn khác, vì chỉ làm một cử động nhỏ cái bàn cũng bắt đầu chòng chành dưới chân hắn hệt như con tàu trên đại dương vậy.
Người hầu phòng đi vào và đưa cho hắn chìa khóa:
- Thưa, chúng tôi đã đổi phòng cho ngài rồi ạ.
- Trước hết hãy đổi cho tôi cái ghế này đã. Tôi không thể ngồi yên trên nó được, nó cứ lắc lư.
- Thưa ngài, vâng... - Người hầu nói có vẻ giận dỗi - Chúng tôi sẽ đổi ngay.
Người ta đã đổi cho hắn ba cái ghế. Cả đến cái thứ tư cũng không khá hơn.
- Cái chỗ này không bằng phẳng, xin mời ngài sang chỗ này. - Người hầu phòng đề nghị.
Hắn phải đổi chỗ bốn lần, vì những chiếc bàn cũng vẫn lung lay chân. Và khi người ta đệm vật gì đó vào dưới một chân thì lại cập kênh chân khác. Hắn bước ra ban công. Trước mặt hắn là cái cây với những bông hoa màu hồng. Và xa xa là bãi cỏ xanh mượt. Hắn sẽ thích thú biết bao khi được ngắm nhìn thảm cỏ xanh rờn này! Và cả một vườn hoa hồng đủ màu sắc nữa! Cách đó không xa là một chòi hóng mát trùm dưới giàn cây quấn quýt. Sau nó là bờ vịnh được khép từ hai phía trông giống như một cái hồ...
Trong một trạng thái cực kỳ dễ chịu hắn ngồi vào chiếc ghế sa-lông đặt ở ban công, nhưng rồi hắn bật ngay dậy như người phải bỏng! Chiếc ghế lắc lư dưới chân hắn và hắn cảm thấy như sắp bay xuống vực!
Một khởi đầu thật là tốt đẹp!... May sao ở ban công có chiếc ghế thứ hai. Hắn lại thận trọng ngồi vào. Nhưng chó chết thật! Cái ghế này cũng đột nhiên nghiêng sang một bên... Không, ở đây không thể ngồi yên được!...
Hắn nhìn ra biển, ra bãi cỏ, vườn hoa... Phong cảnh tuyệt vời ban nãy biến đâu mất. Còn nghỉ ngơi cái nỗi gì khi một chiếc ghế bình thường cũng không có. Hắn ấn chuông.
- Hãy mang cho tôi cái ghế khác lại đây. - Hắn nói với người phục vụ - Mấy cái ghế này chân không đều.
- Thưa ngài vâng. - Người trông hành lang nói và mấy phút sau trở lại với cái ghế gấp.
Hắn ngồi thử, nhưng kết quả vẫn như trước: cái ghế vẫn lắc lư dưới chân hắn.
- Cái này vẫn bị lắc! Chả lẽ các anh không có chiếc ghế nào chân đều nhau hay sao?
- Thưa xin ngài chờ một phút để tôi sửa. - Người gác hành lang nói rồi gấp vỏ bao thuốc lá làm đôi và nhét nó xuống chân ghế.
Bây giờ một chân khác lại bị ngắn hơn.
Cáu tiết hắn quay vào trong buồng và ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu, nhưng cũng vội vàng đứng bật dậy ngay.
Những chiếc bàn cứ cập kênh, còn hắn thì tức run người. Để trấn tĩnh, hắn ngồi bất động như pho tượng.
Vừa lúc đó người ta dọn ra cho hắn món cá, salat, rượu vôtka và bánh mì trắng. Nhưng hắn chưa kịp đụng vào món cá thì có cái gì trên bàn đã trôi đi. Hắn vừa cầm dĩa định xúc thức ăn thì cái bình nước bắt đầu rung rinh và kêu leng keng.
- Hãy đổi cái bình nước khác đi, cái này không cân. - Hắn quát lên.
Người ta đổi cái bình khác, nhưng bây giờ lại đến
lượt cái cốc nghiêng. Bàn, ghế, đĩa, bình, cốc - tất cả đều chao đảo, rung rinh. Hắn muốn chết vì đói, nhưng vì tức đến phát điên nên hắn không nuốt được miếng nào.
“Phải trở về phòng cố chợp mắt một chút may ra dịu thần kinh” - Hắn tự an ủi mình.
Khi trở về phòng, hắn cởi áo vét vắt lên thành ghế, cái ghế bắt đầu lắc lư như quả lắc đồng hồ. Chán quá! Cái phòng mới không hơn gì phòng cũ. Giận dữ hắn nằm vật xuống giường. Dưới sức nặng của hắn cái giường kêu cót két. Lại còn thế nữa!
“Đến phát điên lên mất!” - Hắn tuyệt vọng suy nghĩ. - “Ở đây mình bị điên hẳn mất! Cái sự bất ổn đeo đẳng mình dai dẳng!...”
Hắn cố nằm nín thở, lúc đó cái giường mới thôi không kêu. Nhưng có thể nhịn thở được bao lâu? “Tại sao cái giường chó chết này lại kêu nhỉ?”, hắn suy nghĩ và rên rỉ tức giận. Cái giường lập tức đáp lại hắn cũng bằng tiếng kêu cót két.
Hắn đứng phắt dậy. Hắn nhét đôi tất xuống chân giường. Rồi lại nằm xuống. Nó vẫn kêu, đồ khốn kiếp! Hắn bật dậy, nhìn: bây giờ cái chân giường khác lại thành ngắn hơn. Hắn kê vào chân nó chiếc dép đi trong nhà. Vẫn bị cập kênh! Cáu tiết hắn kéo cái khăn trải giường ra trải xuống đất. Hắn hy vọng cái khăn không thể nào chòng chành được. Nhưng lạ thay bỗng hắn nghe thấy tiếng cót két... - tiếng cót két đều đều, tựa như tiếng giọt nước chảy tí tách. Thế này làm sao mà ngủ được!
Hắn choàng dậy. Bắt đầu tìm xem cái gì kêu. Cuối cùng hắn tìm ra! Cái bàn để tạp chí lắc lư vì gió biển và kêu lách cách!...
- Trong cái thế giới đầy bất ổn này ta không thể nào nghỉ ngơi yên tĩnh được. - Hắn hoàn toàn thất vọng, vội vàng mặc quần áo và xách hành lý xuống chỗ ông quản lý khách sạn.
- Ở chỗ các ông chả lẽ không có cái gì ổn định hay sao? - Hắn hét to vào mặt ông ta.
Sau khi thanh toán tiền hắn xách va-li đi thẳng ra bến tắc-xi.
Nhưng cái gì thế này?! Bỗng hắn nhận ra hắn đang bước khập khiễng, như thể một chân cao chân thấp. Hắn biết chính xác là hai chân hắn từ trước vẫn bằng nhau kia mà! Có thể nguyên nhân là tại đôi giày chăng? Hay là một bên đế giày bị long? Hắn tháo chiếc giày bên phải, nhét vào gót mảnh giấy gấp bốn xé ở sổ tay ra. Bây giờ thế nào? Có vẻ khá hơn, chỉ có điều chân kia lại bắt đầu khập khiễng.
“Có lẽ mình bị điên thật mất rồi!... Mọi vật xung quanh đều mất ổn định! Trạng thái cân bằng đã thực sự bị phá vỡ!” - Hắn lẩm bẩm và cứ thế tập tễnh bước đi...
Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ - Aziz Nesin Điên Cuồng Bất Đắc Dĩ