Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thái Long
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 36
Cập nhật: 2017-08-30 16:40:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Ngày Trốn Học
ài Gòn, ngày.... tháng.... năm....
Mầy Ngọc,
Té ra mầy đang làm ông bự dưới Vĩnh Bình?
Tao bắt được thư mầy một cách bất ngờ quá khiến tao suýt bị sự ngạc nhiên đánh
"nóc ao".
Lâu quá rồi, tao không biết mầy đã hui nhị tỳ trong loạn ly, hay còn sống mà chui ở xó nào, không dè mầy leo cao dữ!
Tao không nhớ cái mộng tuổi thơ của mầy, nên không vội mừng giùm mầy, vì biết đâu mầy đã chẳng mơ làm kép cải lương, hoặc làm cầu tướng quốc tế và giờ cái chức tước của mầy, coi vậy mà có giúp mầy thỏa chí bình sanh đâu.
Nhưng dầu sao, chắc chắn là mầy đã sướng ghê lắm vì thoát khỏi tai nạn nộp bài.
Mầy còn nhớ hay không, năm ta học lớp nhì, lớp nhứt? Hễ hôm nào không làm bài tác văn được thì ta trốn học.
Mà ta đi học trường lùm, trường bụi rất thường vì không bao giờ ta làm bài được cả. Ta muốn viết gì thì ta viết chớ đầu đề ra sẵn, ta nuốt không trôi. Ta là hai đứa vô kỷ luật và nếu nhà nước chỉ huy văn nghệ thì tao chẳng viết được một chữ nữa và có lẽ đang làm ông ký và mầy không thể biết tao đang ẩn ở xó kẹt nào.
Mầy sướng, nhưng chớ tưởng là tao cũng sướng như mầy đâu mà lầm to.
Tao đã dại dột lao đầu vào thế giới đặc biệt mà mấy thằng lớn xác vẫn cứ phải nộp bài như học trò, nộp hằng tuần như ngày xưa, và kinh khủng hơn cả ngày ta còn thơ, là phải nộp hằng ngày mới là khiếp đảm cho chớ.
Mầy có nhớ hay không, thuở ban đầu thầy giáo vẫn tin theo lời khai bịnh nhắn miệng của ta, nhưng mãi rồi các ổng biết "tẩy" của tụi mình, các ổng sai tụi nó đi lùng bắt tụi mình rồi khiêng ta về trường như khiêng heo.
Nhưng ta không sợ vì chỉ phải ăn vài roi mây rồi huề, bài vẫn khỏi nộp.
Bây giờ khủng khiếp hơn nhiều. Con khóc đòi quà, vợ than hết gạo, khiến tao sợ mấy ông Tổng thư ký tòa soạn còn hơn là sợ cọp nữa. Các ổng mà không nhận được bài tao phải nộp đúng kỳ, các ổng mách với các ông chủ báo thì cả nhà tao "xíu oách" hết.
Vì vậy mà, oái oăm thay, tóc tao gần nhuốm hoa râm, tao lại trở thành cậu bé ngoan ngoãn, để không bao giờ bị khiêng về các tòa soạn như nhà văn Pháp Honoré de Balzac.
Chắc mầy tự hỏi tại sao tao lại ngốc quá mà chui đầu vào một ngành hoạt động kỳ cục như vậy.
Đó là câu hỏi mà nhiều phóng viên của các tạp chí văn nghệ đã đặt ra với tao. Tao đã trả lời họ, nhưng mỗi người lại mỗi nghe tao giải thích khác, và nếu mầy có theo dõi văn nghệ, chắc mầy đã ngạc nhiên lắm.
Nhưng không phải là tao nói láo đâu. Mỗi lần tao đều nói mỗi khác, nhưng luôn luôn đúng sự thật. Không có gì lạ cả. Chỉ vì các nguyên nhơn rất là đa thái và phức tạp, họ hỏi thình lình, tao nhớ nguyên nhân nào, cứ nói nguyên nhân ấy ra, vài tháng sau tao chợt nhớ tới lý do khác khi tạp chí khác phỏng vấn, mà lại đã quên mất các nguyên nhơn đã kể trước kia, nên lại đưa ra lý do vừa sực nhớ.
Nhưng có một nguyên nhơn nầy mà tao chưa hề kể cho ai nghe cả, không phải vì tao thấy nó xấu xa, nhưng không hiểu sao, tao lại quên mất, và chính mầy đã gợi nhớ cho tao, nên mầy là người xứng đáng được nghe tâm sự nầy trước thiên hạ hết.
Mầy có nhớ hay không mầy
Ngọc, là thuở ấy tụi mình học trường bụi tại bờ Suối Cây Đa?
Tụi mình lấy đất sét trắng ở bờ suối để nắn hình những cỗ bánh cúng đám làm chay, cúng xong tụi mình đi rủ bọn chăn trâu tới để giựt giàn.
Nhưng mầy với tao, cả hai đứa đều đã lén nhau nắn thứ khác nữa, mà mầy giấu tao, tao giấu mầy, vì thuở ấy ta cho rằng đó là chuyện xấu lắm.
Ta đã lấy đất sét nơi lòng ta để nắn Nàng.
Thuở ấy học trò lớp nhứt lớn xác lắm chớ không phải bé con như bây giờ. Mầy với tao hai đứa đều mười bốn.
Đó là một công trình dài hạn, ta sửa, ta chữa, ta thêm, ta bớt mãi cho đến hết tuổi dậy thì của ta, Nàng mới được thành hình hẳn.
Chắc là mầy đã vứt Nàng của mầy đâu đó, khi mầy phải đi tìm sanh kế.
Riêng tao thì khác, tao tin rằng Nàng có mặt thật sự trên đời nầy, lòng tin của tao mạnh như là một tín ngưỡng tôn giáo, nên đi tìm sanh kế, tao cũng đi tìm Nàng luôn một thể.
Tao đã bỏ phí rất nhiều năm thanh xuân của tao, nhưng tao hoài công vô ích.
Thua trận mà không bỏ cuộc, tao nghĩ mãi rồi phát kiến ra được cái mẹo tài tình nầy là làm phù thủy là đắc sách nhứt.
Vì Nàng chỉ là một bóng ma, tao làm phù thủy, tao sẽ bắt Nàng hoạt động được để tao xem cho đỡ nhớ.
Ấy đó, đó là một trong nhiều nguyên nhơn rắc rối, chằn chịt như mắc cửi của nghề của tao.
Làm phù thủy tức là viết tiểu thuyết đó.
Tao không ngốc đâu, tao chỉ hơi điên thôi. Tao nuôi âm binh trong nhà, sống với một bóng ma, đọc thần chú, hà sinh khí vào pho tượng đất-sét-lòng ngày xưa và pho tượng ấy bỗng hoạt động liền.
Mầy có mọc ốc khắp mình chưa mà nghe bạn mầy kể đã sống và đang sống với hồ ly?
Vâng, viết tiểu thuyết là làm trò phù thủy vậy.
Tao nuôi cả một đạo âm binh to lớn mà Nàng là một con hồ ly quan trọng nhứt, tất cả đều phải hành động theo ý muốn của tao.
Tao bắt Nàng hoạt động để tao xem cho đỡ nhớ như thỉnh thoảng ta ngắm lại ảnh của một cố nhân, mà còn thú hơn là ngắm ảnh nữa, vì cố nhân của tao sống, hoạt động, đi đứng, nói năng, làm dáng.
Câu chuyện của tao có thật ngoài đời, nhưng tao hạ bệ nữ nhân vật chánh, để nàng thay thế và biến đi nhiều chi tiết, nhứt là khi nào có vụ yêu đương.
Tao ghen không cho Nàng yêu thằng nào cả, chỉ bắt tụi nó si Nàng mà thôi.
Thấy trò chơi làm phù thủy hay quá, tao tiếp tục chơi trò ấy mãi, với lại tiếp tục cho đỡ sốt ruột trong cuộc tìm tòi dài hạn, trong sự chờ mong đến suýt thành đá vọng... mỹ nhơn.
Mầy có biết hay không là tao ghen ghê lắm, và trong những tác phẩm đầu, tao cứ bắt nàng phải lỡ duyên để được độc quyền về Nàng?
Cái ngày mà vì áp lực của một ông chủ báo, tao bị bắt buộc phải cho Nàng lên xe hoa, ngày ấy tao đã khóc thật sự đó mầy ơi!
Tao ghen đến đỗi bắt Nàng che mặt như phụ nữ Á Rập: có khi tao trình diện Nàng với đôi môi mỏng, có khi với đôi môi dày, độc giả cứ tưởng rằng đó là nhiều nàng khác nhau. Tao không cho ai biết Nàng cả đâu, vì Nàng của riêng tao, Nàng phải mang mặt nạ để ra sân khấu và thiên hạ phải bị gạt hết ráo.
Nàng lên xe hoa rồi, tao hờn nàng lắm, và đâm ra ác, tao cho nàng bị tình phụ một khi kia, cho đáng kiếp! Ác nhứt là tao đã bắt ép Nàng làm gái giang hồ đến mấy lần.
Lần nào trả thù xong, tao cũng khóc cả tháng trời mới nguôi sầu.
Để tao kể chuyện nầy, mầy nghe là biết cái nước ghen của tao lên tới độ nào.
Có một lần, tao cho Nàng mơ tao. "Tao" nghĩa la một người trong mơ của Nàng. Câu chuyện đó hay lắm, bán sẽ được tiền hơn các chuyện khác. Năm đó vợ tao mắc bịnh lao phổi, còn thằng con trai của tao thì cần được cắt cục thịt dư ở cuống họng nó.
Vậy mà tao không đành bán nàng. Tao đi vay, đi mượn xoay đủ cách để lo cho vợ con, nhưng Nàng thì tao cứ bo bo giữ lấy.
Rốt cuộc, túng quẫn quá, tao cho tao chết đi để đủ can đảm mà bán Nàng. Vì tao đã quyên sinh rồi thì nàng lấy ai, tao cóc cần.
Bao nhiêu năm qua rồi, mầy Ngọc nhỉ, kể từ ngày ta nắn hình bằng đất sét. Trên hai mươi năm, mốt áo, mốt tóc, mốt giày cứ thay đổi như lá thay theo mùa. Tao cũng phải cho nàng ăn mặc cho hợp thời trang, nhưng thật ra, nàng vẫn cứ là cái Nàng năm ấy.
Chỉ có khác là Nàng không già, Nàng không già vì nàng lại được ướp trong tủ lạnh của lòng tao, nó lạnh dưới không độ thì làm sao mà già được.
Lạnh thật đó mầy ơi, hình như phải có hai con tim cùng đập một nhịp với nhau mới sanh ra nhiệt độ được, chứ đơn ca sô lô mãi thì chán bỏ xừ.
Những năm mà thôn quê yên ổn, những năm 1954, 1955, 1958, tao trở về Suối Cây Đa, vì tao tin rằng Suối ấy là suối Đào đưa về thạch động mà ngày xưa những ông Lưu, ông Nguyễn, ông từ đã lạc lối vào đó.
Tao lại tin rằng Nàng hẳn phải sống trong thạch động ấy, vì Nàng có mặt trên đời, mà tao không tìm được thì trừ phi chỗ ấy, nàng đâu có thể trốn nơi nào khác nữa.
Nhưng tao lại cũng hoài công, bởi tao ngược nguồn con suối ấy trong nhiều ngày, cho đến khi gặp mội của nó, mà không hề thấy một thạch động nào cả.
Có năm nọ, tao rất muốn vào "Quốc gia hành chánh" học để làm tri huyện.
Tao sẽ đi chơi chùa, sẽ gặp Nàng hạ san bẻ gãy cành mẫu đơn nhà chùa, bị bắt giữ và tao sẽ cởi áo làm tri huyện để chuộc Nàng.
Nhưng hỏi ra thì các nhà sư ngày nay cần lấy lòng dân nên không thể bắt giữ một đứa con gái lỡ tay làm gãy một cành mẫu đơn nên tao lại thôi.
Rất tiếc, vì chỉ có chuộc Nàng Giáng Hương, tao mới được đến cái nơi bí mật mà Nàng đang chờ tao.
Tao ghen, tao không cho độc giả biết gương mặt thật của Nàng, mà tao lại còn ghen bằng cách giấu tên thật của Nàng, tên mà tao đặt cho Nàng trong thời gian nắn tượng.
Những cái tên Liên, Thu, Mai, Thủy toàn là những tên láo khoét.
Nàng cũng không mang tên Giáng Hương đâu nhé, các bồ ạ. Bí mật mà! Tiên tổ mấy thằng gián điệp cũng không tìm biết được.
Mầy Ngọc ơi, là đàn ông mỗi ngày tao mỗi lại soi gương như hạng phụ nữ hay làm dáng, để được mừng mà thấy tóc tao còn xanh, tức còn một chút xíu hy vọng mong manh gặp nàng một cách không quá trễ muộn.
Ngọc ơi, viết tới đây tao lại soi gương - ấy, trên bàn viết tao luôn luôn có một chiếc gương nhỏ - và tao tìm coi có sợi tóc nào bắt đầu trổ màu chưa. Tao cứ lo là sẽ quá muộn.
Mỗi lần đi húi tóc, tao căn dặn mấy anh thợ cạo xem cho thậy kỹ, hễ có dấu hiệu tiên phuông bạc tóc thì cấp tốc báo tin cho tao hay lập tức. Để làm gì tao cũng chẳng biết nữa, vì các nhà bác học bận chế vũ khí, xao lãng việc tìm thuốc cãi lão hoàn xuân thì có hay tin kịp lúc cũng đành bó tay chịu phép lạ của thời gian.
Có lẽ tao đã giả dối với tao. Sự thật, tao không muốn biết ngay rằng tao vừa có một sợi tóc bắt đầu trổ màu, mà chính là để được nghe bác thợ cạo nói: "Còn lâu mà thầy hai!".
Thế là "thầy hai" phồng mũi lên, sướng mê tơi và "buốc boa" cho các bác rất hậu.
Hiện giờ thì tao vui sống với nghề phù thủy vì chỉ có nghề nầy mới giúp tao gần gũi Nàng, điều khiển Nàng và nhứt là xem chừng Nàng. Hễ có thằng nào láng cháng định chinh phục Nàng, tao sẽ ám hại nó, và hễ khi nào Nàng có ý muốn cảm một cậu đẹp trai thì tao báo động cho Nàng biết rằng phải coi chừng sở khanh đa nhé.
Hù cho Nàng sợ mà lùi bước vậy thôi chớ mấy thằng đó xứng đáng hơn tao nhiều lắm. Chúng nó không điên, chỉ yêu một cách "con người" thôi chớ không thèm si đến xuẩn ngốc như tao vậy đâu.
Tao tin chắc rằng Nàng biết Nàng, nói rõ hơn là có kẻ biết mình là Nàng, bởi tao giấu mặt, giấu tên Nàng, nhưng không thể giấu tâm hồn Nàng. Thế thì kẻ ấy phải tự thấy tâm hồn đó là tâm hồn của mình, và mình tức là Nàng.
Nhưng không hiểu sao Nàng lại cứ bặt tin, không hề tìm tao. Chắc Nàng đã có chồng rồi.
Nè, tao nói ra cái điều ác nhứt của tao đây nghen mầy Ngọc, cái điều nầy thì xấu lắm, phải giấu mới được, nhưng đã trót tâm sự với mầy thì phải xì ra luôn vậy: là tao mong cho Nàng góa bụa.
Cái mới là tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn cả những lần tao bắt Nàng bán phấn buôn hương.
"Nàng ôi, tha thứ cho hắn nhé! Kẻ không may, rất dễ trở nên ác và ganh tị. Hắn có muốn ác đâu, nhơn chi sơ tánh bổn thiện kia mà! Nhưng hoàn cảnh dung rủi cho hắn bắt gặp ác ý, hắn vội chụp lấy, cất vào trí để xử dụng.
Nhưng xin Nàng biết cho rằng mỗi lần hắn ác là mỗi lần hắn đau thêm một niềm đau to ít lắm cũng bằng tiếng kêu than của Nàng khi Nàng gặp rủi vì ác ý của hắn.
Nàng còn có thể nguôi sầu vì Nàng không có pho tượng đất-sét-lòng nào cả thì cậu nào an ủi Nàng cũng được, chớ như hắn thì hắn phải đau đến thiên vạn kỷ vì một người quen mà chưa biết!"
Ngọc ơi, tao đoán rằng đọc xong bức thư nầy rồi, mầy không bao giờ dám viết thư cho tao nữa, hay nói cho đúng, mầy sẽ viết một lá thư chót, báo tin rằng mầy đã được thuyên chuyển đi nơi khác rồi và xin hủy lời mời tao xuống chơi.
Tiếp một người khách sắp đi Biên Hòa, chắc mầy ngán lắm. Nửa đêm tao rất có thể vụt dậy, xách dao đi tìm để chém thằng tình địch đã được Nàng, vì áp lực của chủ báo bắt buộc hắn phải được Nàng.
Hôm nay là ngày tựu trường. Nhìn lũ con tao ôm cặp đi học lại, sau mấy tháng hè, tao thầm van vái cho chúng nó không bao giờ phát minh ra được cái trò chơi tai hại là nắn hình Nàng.
Nắn hình ông Thủ tướng, ông Đại tướng, coi vậy mà còn tương đối để thỏa nguyện hơn là nắn hình một kẻ mà trên đời nầy chỉ có một kiểu mẫu, mà kiểu mẫu ấy lại chìm mất trong mấy chục triệu người phụ nữ Việt Nam tạo hình còn làm sao mà tìm cho ra?
Ôi, mớ đất - sét - lòng của thời niên thiếu! Mi chỉ là vật chất vô tri, muốn nắn hình gì ra hình nấy. Nhưng ta đã dại dột và không may mà dùng mi để nắn tượng Nàng, có khổ chưa!
Sao ta lại không nắn chiếc ô-tô hay cái nhà lầu, rồi thì tự nhiên Nàng cũng sẽ tới? Nhưng không, nàng sẽ tới, nhưng nàng không phải là Nàng với chữ N viết hoa đâu.
Nàng có thể đẹp hơn Nàng nhiều lắm, nhưng Nàng không phải là Nàng của mộng đầu xuân của ta, Nàng ấy thì không thích nhà lầu ô-tô đâu.
Thôi nhá, thằng bạn trốn học đồng chí của ngày xưa, vĩnh biệt nhá! Mầy sợ thằng điên, tao không giận mầy đâu.
Đường đời vạn nẻo, ai có đường nấy, không thể bắt hằng triệu người tỉnh trí phải điên theo một vài thằng thằng điên.
Mầy chỉ cần nhớ rằng mầy đã thoát nạn nộp bài, còn tao thì không, và còn sẽ nộp rất nhiều năm nữa, gần chống gậy đến nơi rồi mà không dám trốn học. Nhớ bấy nhiêu đó mầy đủ sướng rồi.
Chào thân mến.
Ký tên: Thầy phù thủy.
(Tuần báo Tâm Tình, 1965)
Diễm Phượng Diễm Phượng - Bình Nguyên Lộc Diễm Phượng