"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 1176
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:20:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1000: **??
dit: voi còi
“ Hừ, nếu ngươi nói ra tin tức của tiểu hồ ly, bổn vương liền không có việc gì......”
Long Vương hừ lạnh một tiếng, cũng không chịu đựng bộ dạng này của Tiểu Hoan Hoan.
“Long Vương, ta không phải không nói cho ngươi, ta thật sự......”
Tiểu Hoan Hoan muốn nói bé thật không biết, thế nhưung Long Vương cũng không nhẫn nại vẫy vẫy tay:
“Được rồi, lời này của ngươi bổn vương nghe đủ......”
Đồng thời với vẫy tay, một bàn tay của lão bỗng nhiên một trảo, Tiểu Hoan Hoan đã bị lão cấp hút đi qua:
“Ngươi không phải không biết tin tức của tiểu hồ ly sao? Bổn vương nghĩ, có lẽ, máu của ngươi cũng rất mĩ vị......”
Nó cùng tiểu hồ ly khế ước, luôn có chỗ tương tự.
Hơn nữa, lão nghĩ đến trên người Tiểu Hoan Hoan khả năng cũng có máu của Tiểu Nhạc Nhạc.
Không phải lão muốn thay đổi máu của Tiểu Hoan Hoan, chỉ muốn uống chút......
Máu kia, nói không chừng đối tình huống của lão có chút tác dụng áp chế.
Hơn nữa, tiểu hồ ly khẩn trương tiểu nha đầu này như vậy, nói không chừng, chính hắn liền nhảy ra ngoài.,
Bàn tính của Long Vương đánh không sai, Tiểu Hoan Hoan vừa nghe sợ tới mức vội lắc đầu:
“Máu của ta thật thối, không thể ăn, không thể ăn......”
Nhìn bé bị dọa đến cái dạng này, trong lòng Long Vương mừng rỡ:
“Bổn vương làm sao mà biết, uống trước mấy ngụm nếm thử......”
Lão nói xong cầm trụ Tiểu Hoan Hoan, tay lôi kéo, Tiểu Hoan Hoan thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống......
Mà hắn thì khẽ nhếch miệng, liền cắn xuống cổ của Tiểu Hoan Hoan.
Long Vương này, thật đúng là đủ ác, thế nhưng nói uống liền động…..
*****************
“Không cần......”
Nhiệm vụ cuối cùng......
Lúc Vu Thiển Thiển đi, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh càng thêm bất an.
Sao cô có cảm giác cô ấy có chuyện gì gạt mình đây??
Vụng trộm mở ra bản thảo của cô ấy, bản bút ký này, Vu Thiển Thiển vẫn luôn đều mang theo bên người.
Không nghĩ tới lần này thế nhưng quên để ở nhà, Đông Phương Ngữ Hinh có chút kinh ngạc......
Nhwung mà, chợt liền hiểu được, trong nhà này bình thường chỉ có một mình cô, ở nhà cũng sẽ không có người nhìn đến.
Hơn nữa, cô ấy lại là thiên tài hacker, máy tính của cô ấy, nếu là thật sự muốn che giấu, ai cũng vào không được.
Đông Phương Ngữ Hinh muốn nhìn một chút, chủ yếu là muốn hiểu biết nhiệm vụ lần này......
Bởi vì cô mới vừa xuất viện không lâu, các hạng chỉ tiêu thân thể đều không được, cho nên Tiểu Lang cũng không có để cho cô tham gia, thậm chí cũng chưa nói cho cô bọn họ sẽ làm gì......
Nhưng chỉ có như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh mới có thể càng thêm lo lắng.
Lúc này, máy tính của Thiển Thiển lại ở đây......
Cô có thể bắt đầu, thử xem có thể đi vào hay không.
Nhưng......
Như vậy thích hợp sao? Nếu như để Thiển Thiển biết, chẳng phải là......
Không tốt a, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của các cô.
Đông Phương Ngữ Hinh muốn rời đi, nhưng lại khong đi được.
Cô không phải gián điệp, cũng sẽ không thật sự xúc phạm tới bọn họ.
Cô chính là lo lắng an toàn của bọn họ, chính là lo lắng......
Nội tâm kịch liệt đấu tranh hồi lâu, cô rốt cục hạ định rồi chủ ý:
Ta liền nhìn xem, xem liếc mắt một cái, cũng chỉ đơn giản hiểu biết một chút thì tốt rồi.
Cô nói với chính mình, cô không có ý tứ khác, tuyệt đối không có.
Lúc khởi động máy, tay của Đông Phương Ngữ Hinh đều có chút run run, sao cô cảm giác chính mình như là đang làm kẻ trộm vậy?
Quả nhiên có mật mã khởi động máy, đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh điền vào sinh nhật của Thiển Thiển, không đúng.
Đó là cái gì?
Máy tính này, nhưng là cài đặt cơ hội khởi động chỉ có ba lần.
Nếu là sai lầm, vậy tự động khóa.
Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương - Mã Duyệt Duyệt