Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 12
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ả hai chị em cùng buông ngài Wood ra rồi giơ tay, lao người về phía con chó. Chúng ngã sấp người xuống đám cỏ ướt.
Con Cookie vẫn chẳng biết cái gì. Nó liên tục nhảy cẫng lên vì cái trò đuổi bắt này.
— Ê! ra khỏi nơi này ngay! Lũ trẻ, tụi bay điên hay sao đấy? – Người lái xe lu quát to lên từ trên ca bin.
Hai chị em bò dậy rồi quay về phía ngài Wood. Lúc này cơn mưa bắt đầu nặng hạt. Một tia chớp bất chợt lóe sáng loằng ngoằng trên bầu trời.
— Ta đã tự do rồi! Bây giờ, ta sẽ đi trả thù! – Con rối vừa gào lên vừa vung cao tay lên trời vẻ đắc thắng.
— Bắt lấy nó! – Lucy hét lên.
Hai chị em cúi thấp người chạy đuổi theo con rối đang co giò lên chạy. Ngài Wood không hề biết rằng đằng trước còn có một chiếc xe lu thứ hai. Chiếc xe bánh lu khổng lồ đen nặng lăn thẳng lên người nó, lật sấp nó xuống, rồi nghiến nát nó với một tiếng kêu khô khốc. Sau đó là một tiếng xì kéo dài như một quả bóng bị xịt hơi.
Chiếc xe lu hơi bị chao đảo từ trước ra sau. Từ cái mảnh thân tàn của con rối bỗng vụt lên một luồng khí nhỏ xanh lè rồi bay vút lên không trung như một cây nấm quái quỷ khổng lồ.
Con Cookie không thấy chạy lăng xăng nữa mà đứng im như hóa đá. Hai mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào đám mây quỷ quái đang lơ lửng bay lên bầu trời xám xịt.
Caro và Lucy há hốc mồm nhìn cảnh tượng bất ngờ vừa xảy ra. Đám mây quỷ ám bị gió và nước mưa đẩy tới bao trùm lấy cả hai chị em sinh đôi.
— Trời! Kinh quá! – Caro thốt lên.
Cái mùi bốc ra từ đám mây thật chẳng khác gì mùi trứng thối.
Cho tới lúc này con Cookie mới dám khe khẽ rên lên ư ử.
Chiếu xe lu đứng khựng lại. Người tài xế nhảy bổ từ trên ca bin xuống rồi bước vội về phía hai chị em. Đó là một người đàn ông nhỏ thó, nhưng lại có hai cánh tay chắc nịch, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
— Chú vừa cán phải cái gì phải không? – Ông ta hỏi.
— Vâng, nhưng không hề gì. Đó chỉ là một con rối cũ thôi mà, chú. – Lucy trả lời.
Người đàn ông thở phảo nhẹ nhõm. Rồi ông ta cúi xuống nhìn vào dưới bánh xe lu. Hai chị em tiến lại gần cái xe để cái tàn tích của ngài Wood. Cái thân thể gỗ của nó đã bẹp gí trong cái quần bò và chiếc áo sơ mi dính be bét đầy cát. Người tài xế đứng dậy rồi lấy tay áo quệt lau trán.
— Chú rất lấy làm tiếc. Nhưng lúc đó chú đã không thể nào phanh kịp được! – Ông ta nói.
— Không có gì nghiêm trọng đâu chú ạ. – Lucy vừa đáp lại vừa toe toét cười.
— Vâng, đúng thế đấy chú ạ! Điều đó chẳng có gì hệ trọng đâu! – Caro nói thêm vào.
Con Cookie chạy sán đến để hít hơi cái mảnh tàn của ngài Wood.
— Thế các cháu định làm cái gì ở dưới trời mưa như thế này? – Người tài xế hỏi tiếp.
Caro nhún vai, còn Lucy lắc đầu:
— Bọn cháu?… À, bọn cháu đi gọi con chó về ấy mà.
Người đàn ông nhặt lấy cái mảnh thân tàn của ngài Wood, ngắm nghía một lát rồi hỏi:
— Thế các cháu có muốn lấy lại mẩu gỗ này nữa không?
Lucy lắc đầu quầy quậy:
— Ồ! Không! Chú có thể vứt nó vào thùng rác cũng được.
— Vậy thì bây giờ hai đứa nên đi tìm chỗ trú ẩn đi, kẻo cảm lạnh đấy. – Người tài xế khuyên hai chị em sinh đôi.
Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cất tiếng cười vì vui mừng và nhẹ nhõm.
Hai chị em chùi chân vào thảm cửa rồi mở cửa bếp ra. Con Cookie chạy vào đầu tiên.
— Chà chà! Đúng là một buổi sáng nhớ đời! – Caro thở phào.
Một tia chớp nữa lại lóe lên loằng ngoằng trên nền trời, tiếp sau đó là những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.
— Chị ướt hết cả người rồi! – Lucy vừa cười vừa chỉ vào người. – Chị phải lên thay quần áo đây!
— Em cũng thế.
Caro đi theo chị.
Khi bước vào phòng, chúng mới chợt nhận ra hai cánh cửa sổ vẫn đang mở toang, hai tấm rèm đang bay lên phần phật trước gió, nước mưa hắt ướt cả một góc phòng.
— Ơ kìa! – Lucy vừa kêu lên vừa chạy vội ra khép cửa sổ lại.
Khi nó cúi xuống để với lấy tay nắm cửa. Clac-Clac chợt đứng dậy rồi nắm lấy tay nó.
— Ê! Cuối cùng thì cái gã ấy cũng đã đi rồi à? – Con rối bất ngờ hỏi bằng một giọng ồm ồm. – Vậy mà ta cứ tưởng rằng nó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi đây cơ đấy…
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối