Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 12
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ng Lafaye khoanh tay đứng nhìn không rời mắt khỏi Lucy. Con bé vừa gập người ngài Wood làm hai rồi quẳng tọt xuống ngăn dưới cùng của tủ tường như ba nó ra lệnh. Sau đó, nó đóng cửa tủ lại.
Caro đang ngồi trên gường, lặng lẽ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, vẻ bối rối.
— Thế nào, tôi có cần phải khóa cái tủ này lại không đây? – Ông Lafaye hỏi.
— Không, Không, không cần thiết phải như thế. – Lucy trả lời mà mặt vẫn cúi gằm xuống.
— Thôi được rồi, cứ để mặc nó như vậy cũng được. Nhưng đến thứ hai, tôi sẽ mang nó ra ngoài cửa hàng và bán quách đi cho rồi. Còn từ bây giờ tới lúc đó, ba cấm con động chạm tới nó đấy nghe chưa?
— Nhưng, thưa ba…
Ông Lafaye khoát tay bắt nó phải im lặng.
— Chúng ta cần thảo luận về chuyện đó. – Lucy năn nỉ. – Ba phải nghe con. Chuyện xảy ra tối nay… không phải là một vở hề do con biên soạn. Con…
Ông Lafaye quay ngoắt với một vẻ mặt khổ sở.
— Lucy, ba rất lấy làm tiếc. Chúng ta sẽ nói về chuyện đó vào ngày mai. Còn bây giờ, cả mẹ con và ba đều đã quá mệt mỏi và ngán ngẩm rồi nên không thể bàn luận được nữa…
— Nhưng, thưa ba…
Ông không ngoái lại nhìn con gái mà đi thẳng ra khỏi phòng, Lucy nghe bước chân ông xa dần dưới cầu thang rồi quay sang nhìn Caro.
— Thế bây giờ em có tin chị không?
— Em cũng chẳng biết là… là có nên tin hay không nữa. Đó quả thực là những điều thô bỉ… không thể tưởng tượng nổi! Tuy nhiên, nói cho cùng thì đó chỉ có thể là chị mà thôi!
— Caro, chị… chị…
— Ba đã nói rất đúng. Chúng ta sẽ nói chuyện này vào ngày mai. – Cô em gái ngắt lời. – Em tin chắc rằng như vậy sẽ sáng suốt và bình tĩnh hơn.
Lucy không sao ngủ được. Nó cựa quậy, trở mình ra đủ hướng mà mắt vẫn mở thao láo. Nó vùi cả đầu xuống dưới gối một lúc lâu vẫn không thay đổi được tình thế. Cuối cùng, vì quá căng thẳng, nó phải ngoi đầu ra ngoài giường rồi chạm cả xuống dưới đất.
“Chắc mình sẽ chẳng bao giờ ngủ được mất”. – Nó nghĩ thầm.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại là một lần nó thấy cái cảnh quỷ quái mà ngài Wood gây ra ở buổi hội trường hiện ra rõ mồn một. Rồi nó lại hình dung ra những tiếng la ó trong tức giận của khán giả, của những người bạn và ba mẹ chúng. Cả những tiếng gào thét kinh tởm của người xem khi họ thấy cái chất lỏng màu xanh gớm ghiếc chảy ra từ mồm con rối vẫn cứ như đang văng vẳng bên tai nó. Và tất cả đều cho rằng nó là thủ phạm đã gây ra những trò bỉ ổi mất dạy đó.
“Đời mình thế là chẳng còn gì nữa. – Lucy nghĩ. – Mình sẽ chẳng bao giờ lấy được lại những gì đã mất. Mình sẽ không được quay lại trường nữa. Mình cũng sẽ không thể chứng tỏ được chính bản thân ở bất cứ một chỗ nào khác. Đời mình thế là hỏng chỉ vì cái con rối khốn nạn ấy”.
Vừa lúc đó, nó bỗng cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ đầu xuống tới chân. Ngài Wood… Chỉ có một mình nó biết được rằng nó không phải là người chịu trách nhiệm về những chuyện đã xảy ra. Và không có ai đó đủ khả năng, kỹ thuật điều khiển con rối ở một khoảng cách xa như vậy. Không, không có ai có thể khiến cho con rối làm cái trò như nó đã từng làm. Thủ phạm duy nhất có thể có chính là…
Lucy chợt giật thót một cái vì có tiếng động. Tiếng động đó như tiếng nghiến răng của ai đó. Không phải, đó là tiếng bước chân người.
Lucy nín thở, dỏng tai lên nghe.
Tất cả lại trở về trạng thái im lặng. Không khí trong phòng tĩnh lặng tới mức nó còn nghe rõ mồn một cả tiếng trống ngực của mình.
Lại một tiếng bước chân nữa khẽ vang lên. Có một cái bóng của ai đó hiện rõ trên bức tường. Hay đó chỉ là một cảm giác ảo tưởng của nó? Không phải. Có ai đó đang lầm lũi đi về phía cửa phòng. Nó đi rất nhẹ, rất nhẹ.
Lucy lại thấy trống ngực mình đập loạn lên. Nó từ từ nhỏm dậy và cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Nó nín thở nghe ngóng. Cái bóng đang nhẹ nhàng bước gần tới cửa.
Lucy đặt chân xuống nền nhà, mắt vẫn không dời cái bóng câm lặng đó. Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?
Nó nhận thấy có tiếng cọ xát vào cửa, sau đó nó nghe thấy tiếng cánh cửa đang từ từ mở ra.
Lucy run rẩy đứng dậy. Nó lao vội theo cái bóng câm lặng đó.
Chố chiếu nghỉ cầu thang còn tối hơn cả trong phòng vì chỗ này không có cửa sổ.
Cái bóng bỗng lao nhanh hơn khi nó đã đặt chân tới đầu cầu thang.
Lucy vẫn lầm lũi bám theo, vì ở chỗ này có thảm len nên nó đã không gây ra bất cứ một tiếng động nào, dù là rất nhỏ.
Nó đã đuổi kịp cái bóng ở đầu cầu thang.
— Trời! – Nó kêu khẽ lên.
Lucy nắm chặt lấy cái vai của cái bóng rồi buộc nó phải xoay người lại. Lúc này Lucy mới biết rằng mình đang đứng trước bộ mặt cười của ngài Wood.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối