Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 12
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
i? Ai mới được chứ? Lucy hỏi lại, đôi má nó đã ướt đẫm vì những giọt nước mắt.
— Em! – Caro trả lời, trong khi mắt nhắm nghiền lại vì buồn cười.
Lucy chẳng hiểu gì cả.
— Hả? Em vừa nói gì vậy?
— Em nói rằng chính em đã làm cái chuyện đó. – Caro nhắc lại. – Em, tức là Caro. Đó là một vở kịch khôi hài, Lucy ạ.
Nó vừa nói vừa gật đầu như muốn khẳng định những lời mình vừa nói.
Lucy há hốc mồm.
— Đó là một vở tuồng khôi hài à?
Caro lại gật đầu một lần nữa:
— Chính em là người đã làm cho ngài Wood di chuyển trong đêm à? Em đã mặc quần áo của chị cho nó và đã làm cho nó nói những lời đáng ghét ấy? Và chính em cũng là người đã mang nó xuống bếp? Chính em đã gây ra những cảnh lộn xộn dưới ấy à?
Caro cười ré lên:
— Đúng. Và em đã thực sự làm cho chị phải kinh hồn bạt vía, đúng thế không?
Lucy bóp chặt hai nắm đấm lại.
— Nhưng…. nhưng…. để làm gì mới được chứ? – Lucy ấp úng hỏi.
— Để đùa cho vui. – Caro vừa giải thích vừa trở về giường mình. – Em muốn xem mình có đủ khả năng làm cho chị sợ hay không. Đó chỉ là một trò diễn của em thôi mà. Em không hiểu làm thế nào mà chị lại tưởng tượng ra đó là giọng nói phát ra từ tủ tường và bị điều đó ám ảnh ngay lập tức! Chắc em phải là một siêu sao nó giọng rối thì mới khiến chị như vậy được!
— Nhưng… nhưng…
Caro lại cười ré lên vẻ đắc thắng.
— Thế mà chị lại thực sự đi tin rằng ngài Wood đang sống! Chị đúng là một con ngốc!
— Sao lại là một con ngốc? – Lucy ngô nghê hỏi lại.
— Chứ không à! Không thì là một nửa như thế vậy!
— Điều đó đâu có gì buồn cười. – Lucy nhẹ nhàng nói.
— Em biết, – Caro cười nhạo. – Điều đó rõ rang là buồn cười rồi còn gì! Giá mà chị nghìn được mình khi chị trông thấy ngài Wood đeo đầy đồ trang sức quý giá ở bếp thì hay biết mấy!
— Nhưng làm thế nào mà em lại có thể nghĩ một trò hề độc ác đến như vậy? – Lucy hỏi.
— Tự nhiên nó đến đấy thôi. – Caro đáp lại bằng một vẻ tự hào. – Khi chị có một con rối, em đã rất khó chịu. Em không thích lúc nào chị cũng bắt chước em trong mọi cái. Vì vậy…
— Vì vậy em mới nghĩ ra cái trò hề bẩn thỉu ấy chứ gì!
Caro gật đầu.
Lucy cau có bước khỏi giường rồi tì cái trán vào cửa tủ tường.
— Chị không hiểu tại sao mình lại có thể ngu ngốc như vậy được. – Nó lẩm bẩm.
— Về điều đó thì em cũng không hơn. – Caro vừa nói vừa cười toe toét.
— Em đã thực sự thành công khi làm cho chị tin rằng ngài Wood đang sống. Đúng là chị đã bắt đầu thấy sợ nó rồi đấy!
— Ừ, đúng thế! Em là một thần đồng mà lại! Chị không biết điều đó à?
Lucy quay ngoắt ra nhìn cô em gái:
— Chị sẽ không bao giờ nói với em về chuyện đó nữa. – Nó tuyên bố dứt khoát, ra vẻ như đã làm chủ được nỗi sợ hãi của mình.
Caro nhún vai đáp lời:
— Nhưng đó chỉ là một vở kịch khôi hài thôi mà.
— Không! Đối với một trò hề thì quá độc ác. – Lucy nhấn giọng. – Chị sẽ không bao giờ nói với em về chuyện đó nữa. Không bao giờ, em nghe rõ chưa?
— Nếu chị muốn như vậy thì em cũng chẳng từ chối. – Caro đáp lại bằng một giọng khô khốc. – Em nghĩ rằng chị cũng chẳng còn cái máu hài hước nữa. Nếu chị muốn thì em cũng đồng ý như vậy.
Nói xong, Caro nằm lại lên giường, quay lưng về phía cô chị vào kéo chăn trùm kín đầu.
“Mình phải tìm cách trả nó khoản nợ này mới được. – Lucy thầm nghĩ. – Nhưng phải làm thế nào đây?”
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối