Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 12
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ột đứa trẻ chăng?
Lucy sợ nấc lên khi thấy Caro nhấc hẳn cái vật đó ra khỏi thùng rác. Lúc này nó mới có dịp nhìn rõ bộ mặt của cái đồ bỏ đi ấy. Đó là một khuôn mặt cứng nhắc, có hai con mắt nằm cách xa nhau. Nhìn từ xa, Lucy thấy hình như nó đang mặc trang phục màu xám thì phải. Hai cánh tay và hai cẳng chân của nó vừa đang lủng lẳng, lại vừa trơ trơ ra.
— Caro! Có phải… nó đã… đã chết rồi không? – Lucy sợ hãi hỏi, cổ nó như khô lại.
Nó bước lại gần phía cô em gái, trống ngực bắt đầu đập loạn lên.
Lúc này, cô bé Caro bướng bỉnh đang nâng niu cái tạo vật bất hạnh đó trên tay với vẻ mặt hớn hở.
— Nó chết rồi à? – Lucy hỏi lại trong tiếng thở gấp gáp. Nó thực sự không hiểu vì sao Caro tự nhiên cười ré lên.
— Không phải thế, nhưng nó cũng không còn sống nữa! – Cô em gái khoái trí trả lời.
Cho đến tận bây giờ Lucy mới chợt nhận ra rằng đó không phải là một đứa trẻ, nó reo lên:
— Thì ra là vậy! Đó là một con búp bê!
Caro lại nâng cái vật đó lên đầu cánh tay.
— Đây là một con rối nói bằng bụng chứ không nói ra ở miệng. Có ai đó đã quẳng nó vào thùng rác. Bây giờ thì chị rõ rồi chứ, Lucy? Trông nó cũng có vẻ mới đấy chứ.
Caro quay ngược cái hình nộm đó lại, rồi tìm cái tay quay ở đằng lưng nó để điều khiển cho đôi môi nó mấp máy cử động.
— Ta là một cậu bé thực sự đây! – Caro nói thay con rối. Nó nói bằng một giọng the thé, trong khi hai hàm răng sát lại, cố không để cho cặp môi cử động.
— Trông rõ là đồ ngố! – Lucy ngước mắt lên trời, miệng lẩm bẩm.
— Chị ngố thì có! – Caro giả giọng con rối đáp lại. Khi nó lôi sợi dây nhỏ ở lưng thứ đồ chơi ấy thì đôi môi gỗ cứ há ra và khép lại trong những tiếng kêu răng rắc khô khốc. Mò mẫm một lát nữa, Caro tìm thêm được một đầu dây dùng để điều khiển đôi mắt con rối.
— Chắc phải có hàng tấn vi trùng ở trong đó! Caro, vứt nó đi mau! – Lucy nhăn mặt nhận xét.
— Không hề gì, em sẽ giữ nó lại! – Caro trả lời và lấy tay xoa đầu con rối.
— Chị ấy sẽ giữ em lại! – Con bé giả giọng búp bê nói tiếp.
Lucy kiểm tra con rối bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Đó là một hình nộm có mái tóc được sơn tịt lên một cái đầu được làm bằng gỗ. Đôi mắt xanh của cu cậu chỉ có thể đảo ra xung quanh nhưng lại không chớp được. Đôi môi gỗ sơn màu đỏ tươi càng làm cho nụ cười của nó thêm bí hiểm. Tuy nhiên, môi dưới của nó đã bị hỏng nên chẳng còn liên quan gì nữa tới phần môi trên.
Con búp bê được khoác lên người một thứ vải chéo màu xám và một cái cổ áo sơ mi trắng. Cái cổ áo không gắn với thân áo sơ mi mà lại gắn trực tiếp tới thân người cũng được làm bằng gỗ và sơn trắng. Hai chiếc giầy da nâu to tổ bố được gắn liền với hai cẳng chân khẳng khiu và không có khớp gối.
— Ta tên là Clac-Clac. – Caro lại nói theo giọng rối trong khi tay nó giật giây khiến cho miệng con rối há ngoác ra.
— Đúng là đồ ngố! Tại sao lại gọi là Clac-Clac? – Lucy lắc đầu hỏi vặn lại.
— Lại đây, ta sẽ tặng mi một cái tát âu yếm nhất! – Caro tiếp tục bóp méo giọng đi và cố gắng nói mà không mấp máy môi. Lucy lẩm bẩm:
— Thế nào, em có định đi chơi bằng xe đạp không thì bảo?
— Mi lại sợ không gặp được cậu bé Kevin của mình chứ gì? – Caro tiếp tục nói bằng giọng của Clac-Clac.
— Hãy dẹp cái trò bẩn thỉu ấy đi! – Lucy bắt đầu cáu.
— Ta không phải là đồ bẩn thỉu. Chính mi mới là người như vậy thì có! – Caro vẫn nói bằng cái giọng the thé giả tạo ấy trong khi tay nó cứ liên tục giật dây khiến cho đôi mắt Clac-Clac quay lên quay xuống điên đảo.
— Môi em vẫn động đậy kia kìa. Trông em nói chẳng giống một kẻ nói từ bụng ra tí nào cả. Caro tội nghiệp của chị ạ.
— Em sẽ cố gắng cải tiến thêm.
— Em định giữ nó lại thật đấy à?
— Đúng thế! Em rất yêu Clac-Clac. Em thấy nó thật sự xinh xắn. – Caro vừa trả lời vừa ôm chặt con búp bê vào người.
— Ta là người rất xinh xắn. Chính chị của mi mới là đứa xấu mèng. – Caro lại tiếp tục trò đùa với con rối của mình.
— Im ngay! – Lucy bực mình nói.
— Chị im đi thì có! – Caro – Clac-Clac vẫn tiếp túc giọng the thé của mình.
— Tại sao em lại định giữ lấy cái đồ bẩn thỉu ấy? – Lucy hỏi lại khi hai chị em đã bước ra ngoài phố.
— Lúc nào em cũng rất thích múa rối. Chị còn nhớ những con rối ngày trước em có không? Em đã vui chơi với chúng hàng tiếng đồng hồ không biết chán. Em đã cho chúng diễn theo những vở kịch thật sự.
— Chị cũng vậy, lúc nào chị cũng rất yêu các con rối. – Lucy nhớ lại chuyện cũ.
— Đúng rồi, chị luôn là người làm rối tung rối mù các sợi dây điều khiển lên, đúng không nào? Chị thật sự chẳng có khiếu chút nào cả. – Caro chế giễu cô chị.
— Nhưng em định sẽ làm gì với con búp bê này?
— Em cũng chẳng biết nữa. – Caro ưu tư trả lời. – Có thể em sẽ cho nó đi biểu diễn. Em đánh cuộc với chị rằng em có thể kiếm ra tiền đấy. Em sẽ cùng con rối đi biểu diễn. Em cũng sẽ tham gia các ngày hội của bọn trẻ. Sẽ cùng nó đi dự sinh nhật! Sẽ bắt nó phải kiếm ra một ít tiền!
Lucy cười ré lên.
Hai chị em tản bộ dọc phố về nhà. Caro vẫn ôm Clac-Clac trên tay.
— Nó làm chị sợ đấy! – Em nên quẳng nó lại vào thùng rác thì hơn. – Lucy vừa nói vừa co chân đá vào một hòn sỏi to tướng trên đường. — Không hề gì.
— Không có vấn đề gì đâu. – Caro nhún vai trả lời bằng giọng của Clac-Clac. Chính mi mới là người nên vào đấy thì có!
— Con rối của em quý báu ghê nhỉ!
Caro cười ngặt nghẽo:
— Đừng có nhìn em như vậy! Nếu chị không bằng lòng thì chỉ cần không động chạm gì tới nó là xong.
Lucy cau mày lại.
— Chị đúng là đồ đố kỵ. – Caro tiếp tục. – Chính em là người tìm thấy nó chứ không phải chị.
Lucy định cãi lại thì chợt có giọng nói của ai đó vang lên cắt ngang suy nghĩ của nó. Đó là giọng của hai chị em nhà Marlow mà hai chị em Lucy thường trông thấy chúng vào các buổi chiều tối. Hai chị em Marlow đang chạy vội về phía hai cô bé.
— Cái gì ở trên tay Caro thế? – Anne Marlow chỉ vào con búp bê.
Nó có nói được không? – Thằng Benjamin hỏi tiếp, nó không dám tiến lại gần.
— Xin chào! Ta là Clac-Clac! – Caro trả lời thay con rối.
Nó đặt con rối ngồi lên một cánh tay rồi rung rung cho chân con rối xoay lủng lẳng.
— Chị tìm thấy nó ở đâu thế? – Anne hỏi.
— Thế mắt nó có cử động được không? – Benjamin vẫn đứng từ xa hỏi.
— Thế đôi mắt của em có cử động được không? – Caro hỏi vặn lại.
Hai đứa bé thi nhau cười ngặt nghẽo. Benjamin quên cả sự e ngại của mình, nó tiến lại gần Caro và nắm lấy bàn tay Clac-Clac.
— Oái! Cậu nắm chặt quá! – Con rối kêu lên.
Benjamin giật mình buông tay nó ra. Rồi cả hai chị em nó lại cười ré lên.
— Ah! Ah! Ah! – Clac-Clac cười bắt chước, đầu nó đảo qua đảo lại, miệng mở rộng ngoác ra.
Tất cả lũ trẻ cùng cười phá lên.
Cô bé Caro có vẻ rất hài lòng về sự phản xạ này của con rối. Nó liếc mắt nhìn cô chị mình. Lucy đang ngồi ôm đầu ở bờ vỉa hè, nó có vẻ ghê ghê về cái trò đùa của cô em gái.
“Chị ấy đang đố kỵ đấy. – Caro tự nhủ. – Chị ấy biết rằng bọn trẻ đã thực sự đánh giá cao con rối, rằng rõ ràng chúng nó chỉ quan tâm tới mình thôi. Chị ta đang hoàn toàn đố kỵ với mình. Mình sẽ kiên quyết giữ lại con Clac-Clac này!” Caro đã quyết định như vậy, mặt nó lộ rõ vẻ đắc thắng. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt của con búp bê. Nó rất ngạc nhiên khi có cảm giác rằng con rối cũng như đang nhìn lại nó bằng một ánh mắt thực sự có hồn và rằng con rối cũng như đang nở một nụ cười đồng tình với suy nghĩ của nó.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối